SAU KHI XUYÊN SÁCH TÔI LÀM NŨNG VỚI LÃO ĐẠI

Sao mà nhỏ thế nhỉ, mới bằng một nửa cái vòng tay.

Bàn tay Thẩm Vọng khô ráo nóng bỏng, Cố Sanh Sanh định rút tay về càng bị anh nắm chặt hơn.

Cố Sanh Sanh cong ngón tay gãi gãi mu bàn tay Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng?"

Thẩm Vọng hô hấp nặng nề, ánh mắt như phát ra tia lửa: "Hôm nay em đã quên cái gì?"

Cố Sanh Sanh hiếu kỳ hỏi: "Tôi á? Quên gì đâu?"

Thẩm Vọng chậm rãi đến gần cô, bàn tay bị thương chống trên thảm, giam Cố Sanh Sanh trong lồng ngực mình. Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi cánh môi như có như không chạm đến đối phương, Cố Sanh Sanh cũng không muốn trốn, đôi mắt ngây thơ cứ thế trừng to nhìn anh. Tròng mắt cô được bao phủ bởi lớp màng nước, lúc này đang phản chiếu ánh mắt tràn ngập du͙ƈ vọиɠ của Thẩm Vọng rất rõ ràng.

Môi chạm môi, hơi lạnh, hơi ướt, mềm đến không thể tưởng tượng được.

Bờ môi nóng bỏng hôn lên bông hoa, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mỏng manh, giọng nói từ tính dụ hoặc: "Em quên hôn chào buổi sáng."

Nụ hôn chào buổi sáng kéo dài 10 phút.

Cố Sanh Sanh mềm nhũn nằm trong vòng tay Thẩm Vọng, ra sức nép vào anh để không bị trượt xuống.

Một nụ hôn không hề sâu, tựa như chuồn chuồn chạm nước mà lướt qua môi và mí mắt cô. Thẩm Vọng hôn ở chỗ nào, chỗ đó liền như hoa hồng nở rộ, đỏ lên thật quyến rũ.

Thẩm Vọng ngậm môi của Cố Sanh Sanh, cẩn thận hôn cho đến khi cánh môi hồng đào trở nên thật ướŧ áŧ: "Há miệng ra."

Cố Sanh Sanh dần mê man, không chờ cô phản ứng, Thẩm Vọng đã tiến quân thần tốc tách hàm răng của cô ra, bắt đầu quấn quýt đầu lưỡi ngọt ngào bên trong.

Trong không gian nhỏ xuất hiện tiếng nước nhớp nháp.

Đôi môi tách ra, Thẩm Vọng hít thở chậm lại, anh hôn nhẹ lên má Cố Sanh Sanh: "Vừa rồi mẹ nói gì với em? Muốn đưa em về sao?"

Cố Sanh Sanh thật sự rất thích kiểu hôn không mang theo bất kỳ du͙ƈ vọиɠ nào, bé mèo con nheo mắt hỏi lại anh: "Gì... gì cơ?"

Thẩm Vọng kiên nhẫn thả chậm từng chữ: "Mẹ với em, nói cái gì?"

Cố Sanh Sanh từ từ nghĩ ngợi: "Mẹ hỏi chúng ta có... không..."

Vẻ mặt Cố Sanh Sanh lộ ra một tia hối hận, cô cắn môi, không chịu nói tiếp.

Thẩm Vọng dùng bàn tay bị thương giữ cằm cô, anh thấy cả tai và má cô đều đỏ ửng lên, con ngươi ngập nước, quả là dáng vẻ mời gọi người đến bắt nạt: "Hửm? Có không cái gì?"

"..." Cố Sanh Sanh hạ quyết tâm cắn chặt răng, trợn mắt liếc anh một cái. Đáng tiếc ánh mắt đã sớm say, nhìn người cũng là quyến rũ người.

Thẩm Vọng dễ dàng cạy được miệng Cố Sanh Sanh, giây phút trước khi bị cô cắn đã nắm cằm cô lại: "Còn cắn nữa đánh rụng hết răng em."

Cặp mắt lấp lánh nước của Cố Sanh Sanh khẽ nhấp nháy, một lát sau mới biết Thẩm Vọng đang dọa cô liền giãy giụa nháo nhào lên: "Anh lại ăn hiếp tôi! Anh còn làm tôi sợ nữa, tôi bỏ về nhà đấy!"

Ánh mắt Thẩm Vọng tối dần: "Em dám?"

Cố Sanh Sanh ỷ có nhà mẹ đẻ chống lưng nên lớn mật lên tiếng: "Dám chứ ưʍ..."

Mấy chữ phía sau của cô đều kẹt lại giữa môi và răng. Nụ hôn này quá mãnh liệt, không khí trong phòng ngủ sục sôi đến mức nghẹt thở, Thẩm Vọng dần trở nên hung hãn hơn, khiến Cố Sanh Sanh cảm thấy sợ hãi.

Cô "ưm ưm" vài tiếng tỏ vẻ kháng nghị, cặp chân nhỏ thẳng tắp đá loạn, vô tình đá trúng hộp châu báu, ngọc trai kim cương đổ ra ào ào, biến tấm thảm lông mềm mại thành dãy ngân hà rực rỡ.

Châu báu đá quý phát sáng lấp lánh dưới đất, Cố Sanh Sanh chính là viên đá quý báu nhất.

Thẩm Vọng đè trên người cô, cách lớp tây trang cũng có thể cảm nhận được độ nóng kinh khủng toát ra từ người anh, từng tấc cơ bắp cùng xương cốt đều nhuốm đầy sự xâm lược mạnh mẽ, ngón chân Cố Sanh Sanh không kìm được mà cuộc tròn lại.

Cố Sanh Sanh tránh môi Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng... điện thoại, điện thoại lại cấn tôi kìa."

Thẩm Vọng đè bàn tay đang muốn tiến xuống của Cố Sanh Sanh, ngực anh phập phồng, giọng nói khàn khàn: "Đừng sờ."

"Vậy anh lấy ra đi." Cố Sanh Sanh giận dỗi, "Cấn chết được."

Thẩm Vọng không thèm để ý yêu cầu của Cố Sanh Sanh mà chế trụ tay cô: "Mẹ hỏi em, có lên giường với tôi không à?"

Cố Sanh Sanh bị câu nói trắng trợn của anh tập kích, vành mắt đỏ lên, cố dùng sức để rút cổ tay ra: "Thô bỉ!"

Lồng ngực Thẩm Vọng chấn động: "Nói thế nào mới không thô bỉ?"

Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi chốc lát: "Phải nói là... là chuyện vợ chồng."

"Chuyện, vợ, chồng?" Thẩm Vọng ngẩng đầu lên, thấp giọng lặp lại từng chữ một.

Mái tóc đen ngắn của Thẩm Vọng thoáng ẩm ướt, cặp mắt phượng u ám, đôi môi hồng hào, sơ mi trắng tháo hai nút trên cùng, xương quai xanh sắc sảo hiện ra, cả người tản mát hơi thở du͙ƈ vọиɠ đậm đặc.

Thẩm Vọng từ trên cao nhìn xuống Cố Sanh Sanh, ngón tay cái chà sát cánh môi ướŧ áŧ của cô: "Muốn làm chuyện đó sao?"

"Không muốn!" Cố Sanh Sanh đẩy người Thẩm Vọng, chui ra từ phía dưới cánh tay anh, dùng tốc độ tia chớp vọt khỏi vòng ngủ.

Thẩm Vọng chỉ nắm được tà váy lạnh lẽo của cô, con cá nhỏ thành công trốn thoát khỏi tầm tay anh.

Thẩm Vọng nhìn lòng bàn tay trống trơn, lại nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt.

Bên ngoài phòng, Cố Sanh Sanh dựa lưng vào cửa, ôm trái tim đang đập loạn nhịp của mình mà thở hổn hển. Một cảm giác chấn động xa lạ thật khó miêu tả làm da đầu cô tê dại, loại cảm giác này giống như hạt giống chôn sâu trong lòng cô, cuối cùng nở ra một chồi non nho nhỏ.

Nghĩ đến Thẩm Vọng, chồi non nhỏ lại đung đưa, trái tim Cố Sanh Sanh cũng tê tái theo.

Quá kỳ quặc. Cố Sanh Sanh đè trái tim lại, tránh cho nó nhảy ra khỏi miệng.

Thẩm Vọng đi tắm, sau đó đến thư phòng xử lý công việc, mở hai cuộc họp qua video. Mãi cho đến giờ ăn tối, Thẩm Vọng mới phát hiện không thấy Cố Sanh Sanh đâu.

"Phu nhân đâu rồi?"

Chị Lý đáp: "Phu nhân... phu nhân nói tối nay không muốn ăn, bảo tiên sinh ăn cơm một mình."

Thẩm Vọng nghe vậy cũng không hỏi thêm gì, một mình ngồi trước bàn dùng bữa tối. Tối nay chỉ có ba món mặn với một món canh, đậu hủ gạch cua, phi lê cá áp chảo, cải xào, canh vịt nấm trà hầm rất vừa miệng, khiến người ta cứ muốn uống hết chén này đến chén khác.

Thẩm Vọng trước giờ ăn uống đều có giới hạn, nhưng mỗi lần ăn đồ do Cố Sanh Sanh làm toàn quét sạch sẽ không để thừa miếng nào.

Thẩm Vọng uống một ngụm nước chanh, trầm ngâm nheo mắt lại. Phải mất bao nhiêu năm mới luyện ra kỹ năng nấu ăn tốt như thế nhỉ?

Ăn xong cơm tối, Thẩm Vọng lại trở về thư phòng làm việc. Lúc quay về phòng ngủ đã là 10 giờ tối, Cố Sanh Sanh vẫn không có trong phòng.

Thẩm Vọng thấy giường ngủ ngăn nắp gọn gàng, cuối cùng cũng nổi giận lên.

Cố Sanh Sanh đang nằm trên giường trong phòng ngủ chính. Đây là phòng ngủ của Thẩm Vọng, tuy phong cách trang trí có hơi lạnh lẽo nhưng giường lại cực kỳ mềm mại.

Cố Sanh Sanh quen cửa quen nẻo cuốn mấy vòng chăn, huơ chân nói chuyện phiếm cùng Tịch Tuyết Nhi và An Hà. Lúc cô gặp phải vấn đề nan giải chỉ có thể tìm hai người bạn tốt này xin ý kiến, nhưng hai cô nghe Cố Sanh Sanh nói xong liền cười ngặt nghẽo nửa tiếng đồng hồ.

An Hà: "Thật hả trời, cậu với Thẩm Vọng kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn chưa làm chuyện đó á!"

Tịch Tuyết Nhi: "Cố Sanh Sanh quá ổn, là Thẩm Vọng không ổn! Trời má há há há!"

Cố Sanh Sanh: "Tớ chụp lại cho Thẩm Vọng xem."

"An Hà đã thu hồi một tin nhắn."

Tịch Tuyết Nhi: "Ấy chết, không gỡ được, làm sao bây giờ, huhu Sanh Sanh tớ sai rồi, tha cho tớ đi mà! *Dập đầu.jpg*"

Tịch Tuyết Nhi: "Sanh Sanh ơi? Chị em tốt của tôi ơi? Cậu đi mách tội tớ thật đó hả Sanh Sanh! Tớ mua vé máy bay xuất ngoại đây..."

Tịch Tuyết Nhi: "Huhuhu tôi chết cho rồi!"

An Hà: "Chị em đi vui vẻ."

Cố Sanh Sanh: "Muộn rồi diễm. *Ác độc.jpg*"

Tịch Tuyết Nhi: *Bao lì xì*

Tịch Tuyết Nhi: *Bao lì xì*

Tịch Tuyết Nhi: *Bao lì xì*

Cố Sanh Sanh mở từng bao lì xì một, sau mới chịu tha thứ cho Tịch Tuyết Nhi: "Người ta đang phiền muốn chết, mấy người còn ở đó cười giỡn."

An Hà: "Không cười nữa. Kể hết chuyện giữa cậu và Thẩm Vọng thật tỉ mỉ kỹ càng xem nào, tớ giúp cậu phân tích."

Tịch Tuyết Nhi: "Đúng đúng. Lúc nãy nói đến đâu rồi? Thẩm Vọng muốn lên giường với cậu đúng không? Rồi cậu cự tuyệt hả?"

Cố Sanh Sanh: "Không phải... là chuyện vợ chồng! Đồ thô tục!"

Tịch Tuyết Nhi: "Rồi rồi rồi, chuyện vợ chồng. Tình cảm thiếu nữ sướt mướt, có gì mà ngại!"

Cố Sanh Sanh: "Cậu nói sai rồi. Không phải tớ ngại, mà là..."

An Hà: "Là gì?"

Cố Sanh Sanh suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tớ không nghĩ được gì hết, căng thẳng lắm."

Thẩm Vọng: "Thế không phải ngại thì là gì! Mấy bộ phim hôm trước cho cậu đâu? Lấy ra học hỏi kỹ một chút."

Cố Sanh Sanh vừa nghe liền nổi giận: "Cậu còn nói nữa! Lần trước cậu gửi cái quỷ gì, tớ mở lên xem với Thẩm Vọng, mất mặt muốn chết."

Tịch Tuyết Nhi: "Vãi shit!"

An Hà: "Vãi shit!"

Tịch Tuyết Nhi: "Cậu với Thẩm Vọng xem cùng nhau á? Sau đó sao nữa?"

Cố Sanh Sanh: "Thẩm Vọng che mắt tớ lại, không cho xem."

Tịch Tuyết Nhi: "Excuse me, sir? Đạn lên nòng rồi mà làm cái gì vậy???"

An Hà: "Thẩm Vọng chỉ che mắt cậu thôi sao? Không làm gì khác?"

Cố Sanh Sanh: "Anh ấy đè tớ, phê bình tớ xem phim bậy bạ, còn..." Còn hôn cô.

Tịch Tuyết Nhi: "Thế mà phanh lại được á? Thẩm Vọng thật sự không được đúng không?!"

"Tịch Tuyết Nhi đã thu hồi một tin nhắn."

An Hà: "Không phải Sanh Sanh mới nói Thẩm Vọng muốn làm chuyện vợ chồng với cậu ấy sao. Tớ thấy tất cả là tại Tuyết Nhi, mấy bộ phim kia của cậu khẩu vị mặn quá, có bộ nào tươi mới nhẹ nhàng chút không?"

Tịch Tuyết Nhi: "Có chứ, mười mấy cái lận. Còn có truyện người lớn nữa, không thôi Sanh Sanh chuyển sang đọc tiểu thuyết đi, dễ tiếp thu hơn đó."

An Hà: "Tiểu thuyết hư cấu quá, cái gì mà một đêm bảy lần, bảy ngày bảy đêm, dạy hư Sanh Sanh mất thôi. Gửi qua đây để tớ xét duyệt cho."

Tịch Tuyết Nhi: *Con mắt nhìn thấu hồng trần.jpg*

An Hà: "Người tốt cả đời bình an."

Rõ ràng Cố Sanh Sanh tìm chị em tâm sự tuổi hồng, giờ lại thành bàn luận về phim người lớn. Cô lưu đoạn video ngắn kia xuống, nhàm chán ném điện thoại qua một bên.

Điện thoại cảm ứng bị chạm phải, video ngắn xoay vòng rồi khởi chạy, không có bất kỳ âm thanh nào.

Tại phòng ngủ cách vách, loa bluetooth vang lên âm thanh nhắc nhở.

Thẩm Vọng nhấc mắt.

Giây tiếp theo, tiếng rêи ɾỉ kinh thiên động địa vang vọng khắp phòng ngủ.

=====

Hàn: Mấy bà đừng chê nó ngọt, còn ngọt dài lắm :) tui sắp điên rồi, điên vì ngộ độc đường

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi