SAU KHI XUYÊN SÁCH TRỞ THÀNH EM KẾ NAM CHÍNH



Bốn người cùng bước vào phòng ăn, Dư Thiến nhìn món ăn trên bàn có mấy món cô thích, lại thêm chút hảo cảm đối với chú Bạch.
"Đáng lẽ hôm nay chú sẽ đến đón con, nhưng hai ngày trước công ty xảy ra chuyện nên chú chỉ có thể nhờ anh con đến đón.

Trên đường, Thiến Thiến và anh trò chuyện vui vẻ chứ?"
Bạch Tấn ngồi bên trái Dư Thiến, không có động đũa, mà chỉ nhìn họ ăn.
"Uh..

cái này." Dư Thiến liếc nhìn Bạch Khải Minh, người hiếm khi mở lời trong suốt chặng đường, cô không biết phải nói thế nào, "Anh Minh khá tốt ạ."
Bạch Tấn liếc nhìn đứa con trai đang im lặng của mình, ông mà còn không biết tính khí của con trai mình hay sao, nhưng nghe Dư Thiến nói vậy, nụ cười của ông vẫn dịu hơn.
Trong suốt bữa ăn, Bạch Tấn trò chuyện với Vương Huệ và Dư Thiến, chỉ có Bạch Khải Minh là im lặng từ đầu đến cuối.
Trong khi họ đang ăn, người hầu đã giúp mang hành lý của Dư Thiến lên phòng trên tầng hai.
"Thiến Thiến, anh con vì con dọn đến ở chung đã đặc biệt nhường cho con căn phòng mà cậu ấy đang ở khi và đã dọn sang căn phòng ở bên trái." Vương Huệ kéo lại Dư Thiến nói, muốn gây ấn tượng tốt cho đứa con kế.
"Cậu ấy nói rằng có một khu vườn bên ngoài phòng của cậu ấy, và có một cây hải đường, con nhất định sẽ thích nó."
Dư Thiến nghe mẹ nói xong liền nhếch miệng, nếu cô không phải đọc qua tiểu thuyết, nghemẹ cô nói vậy cô cũng sẽ nghĩ nam chính làmột người ngoài lạnh trong ấm, lại vô cùng hoan nghênh cô đến.
Nhưng thật ra nam chính chuyển sang phòng bên trái chỉ vì phòng ngủ của nữ chính nằm đối diện với cửa sổ của căn phòng đó!
Đối diện với căn phòng ban đầu của anh ta là phòng của nam phụ trong cuốn truyện, người anh em tốt của anh ta.
Nam chính, nữ chính, nam phụ ba người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, quan hệ gia đình cũng rất tuyệt vời, ba biệt thự đều ở cạnh nhau.
Tâm trạng Dư Thiến vô cùng phức tạp, nhìn Bạch Khải Minh biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, cô đột nhiên muốn chơi khăm.


"Phòng ngủ nơi Anh Minh ở từ nhỏ, em làm sao lại nỡ chiếm đồ người khác thích được, hay là anh Minh cứ dọn về đi, em có thể sống ở bất cứ đâu mà."
"Không cần, cũng đã đổi rồi, không cần phải phiền phức như vậy nữa."
"Nhưng như vậy.."
"Quyết định vậy đi, không cần phải đổi lại nữa."
Giọng điệu của Bạch Khải Minh lạnh lùng, và câu trả lời của anh ta rất ngắn gọn.
Dư Thiến nhìn anh không thay đổi biểu cảm một chút nào cả, trong lòng thở dài, quả nhiên là nam chính, với phẩm chất tâm lý này, cô còn muốn song kích 66666.

(ý nói ảnh lợi hại)
Dư Thiến không thể giễu cợt được anh, vì vậy cô ấy nhếch mép cười và nói, "Vậy thì em chỉ có thể cảm ơn anh Minh."
Sau khi ăn xong, Bạch Tấn muốn dì giúp việc giúp Dư Thiến dọn dẹp lại phòng, nhưng Dư Thiến kiên quyết từ chối.

Trong phòng riêng của mình, cô vẫn thích tự mình lên kế hoạch sắp xếp mọi thứ, và cô luôn cảm thấy lúng túng khi người khác sắp xếp nó.
Bạch Tấn thấy Dư Thiến thực sự không muốn người khác giúp đỡ nên không cưỡng éo nữa mà nói với cô: "Chú với mẹ con thường xuyên vắng nhà.

Nếu con có việc gì thì gọi điện cho anh con.".

"
Ông và Vương Huệ thường bận rộn công việc, và họ có thể không về kịp nếu gia đình có chuyện.

Ông đã nhờ Bạch Khải Minh chăm sóc Dư Thiến, cô còn chưa quen với môi trường xung quanh, tuy tính cách con trai ông hơi lạnh nhạt, nhưng việc chăm sóc em gái thì nó vẫn làm được.
Dư Thiến vội vàng gật đầu.
* * *
Dọn dẹp đến tám giờ tối, cuối cùng Dư Thiến cũng sắp xếp được hơn nửa số đồ mang theo, nhìn những gói hàng còn lại, cô quyết định ngày mai làm tiếp.
Sau khi tắm rửa thoải mái và mặc bộ đồ ngủ do mẹ cô chuẩn bị, Du Thiến đi xuống tầng một và nhìn Bạch Bạch đang ngủ ngáy ngủ trong hang ổ mới, Dư Thiến đánh thức nó một cách không thương tiếc.
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngẩn của chú chó, Dư Thiến cười nhe răng.
" Không có việc gì, ngủ ngon.

"
Nói xong, Dư Thiến vỗ đầu chú chó và hài lòng trở về phòng.
Nằm trên giường, Dư Thiến lấy điện thoại di động ra, mở nhóm [Tiểu phân đội tiên nữ trần gian] trên WeChat trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn.
[Là Dư không phải Xa: Đây là phòng mới của mình [Hình ảnh] [Hình ảnh] ]
(trong tiếng trung chữ" Dư ": 余 và chữ" Xa ":佘 khá giống nhau)
[Ngọc Ngọc Ngọc: Trông rất ổn]

[Chồng tôi là Lôi Thần: Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh thiệt là lớn]
[Chồng tôi là Lôi Thần: Mình thích chiếc bàn trang điểm đó! 】
[Là Dư không phải Xa? : Hôm nay mình đã gặp bác Bạch, và mình cảm thấy chú ấy khá ổn.


[Mỹ Lệ Giai Nhân: Cầu xin hình, mình chưa bao giờ thấy tổng tài bá đạo đời thật trông như thế nào! 】
[Chồng em là Lôi Thần: +1, mình cũng muốn xem ảnh thật của tổng tài bá đạo 】
* * *
Dư Thiến cầm di động vui vẻ trò chuyện cùng mấy chị em, tán gẫu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi Dư Thiến thức dậy vào ngày hôm sau, cô thấy một loạt tin nhắn chưa đọc trên điện thoại và lời chúc ngủ ngon do bạn bè gửi đến.
Cô liếc nhìn thời gian, đã chín giờ sáng, trằn trọc trên giường mười phút, cô mới chậm rãi tỉnh dậy.
Dù sao hôm nay cũng không có gì làm, hay là đến Đại học Bắc Kinh xem một chút rồi giúp Vương Gia Gia check in vậy.
Dư Thiến thu dọn xong đi xuống lầu, ở nhà chỉ còn có mấy người hầu, nhìn thấy cô, dì Ngô đang nấu ăn vội vàng bưng bữa ăn sáng ra cho cô.
Cô mỉm cười nói lời cảm ơn với dì Ngô và bắt đầu ăn.
Từ khi Dư Thiến đi xuống cầu thang và Bạch Bạch đã không ngừng quay xung quanh cô ấy, sau khi Dư Thiến ăn xog, cô đã chơi với chú chó một lúc, thấy con chó cũng muốn đi chung, cô do dự, nhưng cuối cùng cũng quyết định để chú ấy ở nhà.
Người không quen đất cũng lạ, vạn nhất nơi công cộng không cho phép cho vào, thì lúc đó sẽ rất phiền phức.
Dư Thiến từ chối sự sắp xếp gọi tài xế tới chở cô của quản gia, mà tự mình mở app dẫn đường, vừa đi vừa xem hướng đi về phía Kinh Đại (Đại Học Bắc Kinh).

Một giờ sau..
Dư Thiến vẫn không bước ra khỏi Thịnh Uyển.
Bây giờ tìm quản gia để xin một người lái xe có phải là quá muộn?
Nhưng cô không có phương thức liên lạc của người quản gia, và cô không biết liệu ông ấy có thể nhận được cuộc gọi ý niệm hay không.
Dư Thiến ngồi trên mép thắt lưng xanh xoa bóp bắp chân bị đau mà khóc không ra nước mắt.


Đây là một khu dân cư giàu có có nổi tiếng ở Bắc Kinh, vì thể cô muốn bắt taxi cũng chả bắt được.
Ngay khi cô đang tuyệt vọng, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa sổ phía sau từ từ lăn xuống.
" Em cần xuất ngoại à? "
Bạch Khải Minh nhìn Dư Thiến ngoài cửa sổ và nóivới giọng điệu lạnh lùng.
" Anh Minh, anh có thể cho em ngồi ké xe về được không? "
Tiếng gọi" anh Minh "phải nói là cực kì can tâm tình nguyện.
Dư Thiến đứng lên với sự kinh hỷ tột độ, và gửi đi một tín hiệu cầu cứu đầy mong đợi.
" Em không phải đi ra ngoài sao? Bọn anh là đang trở về..

"
" Không sao, không sao, em theo anh về nhà rồi bắt xe đi chơi sau.

"
Dư Thiến vội vàng cắt ngang lời nói của Bạch Khải Minh, cô cũng không mong chờ gì anh sẽ chủ động nhường xe cho cô, dù sao đi xe về cũng chỉ mất mười phút, tốt hơn tình cảnh khó xử hiện tại của cô.
" Đừng phiền phức như vậy, chúng ta xuống xe ở đây nhường xe lại cho Thiến Thiến là được rồi."
Một giọng nữ đột ngột xuất hiện khiến Dư Thiến bị sốc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi