SAU KHI XUYÊN THÀNH BẠCH LIÊN THÁI TỬ PHI

Edit: Meg
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc đã từ trắng bệch chuyển sang xanh mét, cuối cùng đổi về màu xám xịt.

Sự thật là gì cũng thì không khó đoán, tất nhiên Hoàng hậu sẽ không hại Mộ Cẩm Ngọc, mặc dù trong khoảng thời gian hắn dần dần trưởng thành, Hoàng hậu rất ít khi quan tâm chăm sóc, nhưng nàng cũng là lực bất tòng tâm. Hơn nữa hắn vẫn là cốt nhục duy nhất của nàng, qua mỗi ánh mắt cùng cử chỉ của Hoàng hậu, Mộ Cẩm Ngọc đều có thể cảm nhận được sự quan tâm mà đối phương dành cho mình.

Hẳn là khi đó Hoàng hậu biết hắn bị thương nặng nên mới cố tình cầu cạnh trước mặt Hoàng đế để lấy bình thuốc này. Nếu lão ta trực tiếp ban thưởng cho Mộ Cẩm Ngọc, thì với tính tình cảnh giác đa nghi của hắn tám phần mười sẽ không dùng luôn, song đồ vật đã qua trung gian là Hoàng hậu thì hắn sẽ không còn đề phòng nữa.

Mộ Cẩm Ngọc cầm lấy lọ thuốc trong tay Ninh Hoàn, thử ngửi một chút mùi thảo dược, song cuối cùng vẫn không phân biệt được nó có độc hay không.

Ninh Hoàn lắc đầu: “Điện hạ không biết y thuật thì không nhận ra được đâu, cho mời một vị lão thái y có lý lịch đáng tin tới đây, ngửi xong chắc chắn sẽ phát hiện.”

Cuối cùng Mộ Cẩm Ngọc cũng không cho gọi thái y đến, hắn biết Ninh Hoàn sẽ không đến mức đem chuyện này ra để lừa gạt. Hơn nữa tình trạng vết thương của mình với những gì Ninh Hoàn nói rất giống nhau, rõ ràng đã khép miệng rồi nhưng vài ngày sau lại rách ra mưng mủ, tình trạng ấy cứ thế lặp đi lặp lại một thời gian dài, khiến cả người hắn cũng bị tra tấn thành bộ xương khô.

Gương mặt hắn lãnh lẽo, tròng mắt cũng có nét hung ác thâm độc, hệt như một con dã thú khát máu hung bạo đến từ rừng sâu.

Lọ thuốc trong tay nháy mắt vỡ vụn, mảnh sứ nhỏ đâm vào da thịt, hương thảo dược nhanh chóng bao phủ cả căn phòng.

Ninh Hoàn nhìn tấm thảm bị chất lỏng làm bẩn kia, âm thầm tích thêm một dấu nợ cho Mộ Cẩm Ngọc.

Nhưng y và hắn còn phải hòa li trong êm đẹp, không thể khiến đối phương nổi ý định muốn giết mình được, thế nên Ninh Hoàn cũng không lên tiếng nhắc nhở tránh làm hắn mất hứng.

Thời điểm này lòng dạ Mộ Cẩm Ngọc còn chưa quá mức thâm trầm, cũng chưa trải qua nhiều chuyện đau khổ, suy nghĩ vẫn có phần nông nổi, trong lòng nghĩ gì đều bộc lộ hết trên mặt.

Ninh Hoàn cảm thấy một Mộ Cẩm Ngọc như vậy càng thêm phần chân thật sinh động hơn, hay nói cách khác là trông đơn thuần hơn rất nhiều.

Mộ Cẩm Ngọc trong phần cuối của quyển sách dường như trở thành một con quái vật khát máu bị quyền lực cùng địa vị thao túng, đồng thời hắn cũng dùng quyền lực đó đi nô dịch thiên hạ, không có một chút tính người nào.

Y lấy một chiếc khăn từ trong tay áo ra, quay sang nói với A Hỉ còn đang sợ tới mức hồn lìa khỏi xác: “Đi lấy thuốc trị thương tới đây.”

A Hỉ sửng sốt: “Dạ vâng, nô tài đi ngay.”

Thuốc trị trương được cầm đến, Ninh Hoàn rắc một chút lên miệng vết thương để cầm máu, sau lại từ từ gắp từng mảnh sứ vỡ ra khỏi da thịt, tiếp tục phủ thêm một lớp thuốc bột rồi mới dùng khăn tay quấn lại.

“Tính tình điện hạ quá thô bạo.” Ninh Hoàn lắc đầu nói: “Mới vừa nói trong thuốc có độc xong, không thể cứ thế mà bóp nát được.”

Theo động tác ghé sát vào của y, Mộ Cẩm Ngọc phát hiện bả vai y dường như rộng hơn nữ tử bình thường một chút, không phải kiểu hai bên vai hẹp hẹp chếch xuống mà lại thẳng tắp, mặt mũi thì nhỏ, Mộ Cẩm Ngọc nghĩ có khi mặt y còn không to bằng bàn tay mình ấy chứ.

Hơn nữa là Thái tử phi mà Ninh Hoàn lại không hề dặm tí phấn son nào, cứ để mặt mộc, nhìn gần mới thấy mặt mũi y sạch sẽ trắng trẻo như ngọc, vừa lạnh lùng vừa thanh tú.

Ninh Hoàn nói: “Ngài nhìn ta làm gì? Thái tử điện hạ nên nhìn vết thương của ngài đi.”

Mộ Cẩm Ngọc đã đổ máu thành quen, hắn cũng ít khi suy nghĩ cẩn thận, đã từng có vài lần tự tạo vết thương cho bản thân mà cũng không thấy đau. Bình thường có bị thương cũng chỉ bôi thuốc là xong, còn sau đó phải làm gì nữa cũng không biết.

Trên tay bị bó thành cái kén khiến hắn thấy không quen, càng không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với Ninh Hoàn, lòng muốn rời khỏi đây nhưng lại sắp tới giờ cơm trưa rồi.

Đồ ăn chỗ Ninh Hoàn khá ổn, so với cái thứ buổi sáng hắn phải ăn cùng một đám đại thần trong cung thì ngon hơn nhiều.

Thức ăn trưa nay có đa dạng hơn một chút, Mộ Cẩm Ngọc nghĩ chắc là do Ninh Hoàn biết mình sẽ qua đây dùng cơm.

Trên chiếc đĩa nhỏ tinh xảo bày biện được có chút thức ăn, gắp mấy đũa là hết sạch.

Mộ Cẩm Ngọc giơ đũa định lấy một miếng sủi cảo, không biết nhân sủi cảo này làm từ gì, lớp da mỏng như cánh ve, dường như có thể nhìn thấu được nhân bên trong, mặt trên tỏa ra mùi hương thơm phức ập vào mặt, phần giữa lại hơi lõm xuống để thả một ít nhân vào.

Ninh Hoàn bỗng dưng chặn đũa của hắn lại.

Mộ Cẩm Ngọc khó hiểu: “Sủi cảo có bốn miếng, ngươi hai ta hai không được sao?”

Ninh Hoàn lên tiếng: “Nhân bên trong là măng tuyết và nấm hương, đều có tính kích thích, với thân thể ngài bây giờ chưa dùng được.”

Mộ Cẩm Ngọc bấy giờ mới nhớ đến vấn đề này.

Hắn bỏ qua muốn múc một chén canh, canh là canh phổi cừu, trong cung cũng thường xuyên nấu, không biết đầu bếp của Ninh Hoàn nấu có ngon hơn trong cung không.

Ninh Hoàn lại nói: “Thịt cừu cũng không được ăn.”

Ở triều đại của Ninh Hoàn, thịt cừu rất khan hiếm, bởi vì phần lớn đất đai đều dùng để cày ruộng, các trang trại thì toàn sử dụng vào việc nuôi ngựa cung ứng cho quân lính, hầu hết thịt cừu đều từ trao đổi với dân ngoại tộc mới có, cũng vì thế cho nên giá cả rất cao, chỉ có thương nhân khá giả cùng quý tộc mới mua được.

Tuy triều đình đã có lệnh không cho giết thịt bò, song số lượng của chúng chung quy vẫn nhiều hơn so với cừu, dân chúng dù bị ngăn cấm nhiều lần nhưng vẫn chứng nào tật đấy, còn giới quý tộc thì đương nhiên không ăn, trên bàn cơm Ninh gia cũng cấm tiệt, thế nên thức ăn trưa nay không có thịt bò mà Mộ Cẩm Ngọc yêu thích.

Đầu bếp trong nhà Ninh Hoàn đều có vài bí quyết riêng, thịt cừu sau khi được tẩm ướp ăn vô cùng ngon, không có một chút mùi tanh nào, phục vụ các chủ tử khó tính ăn đến mức vui vẻ hài lòng. Sau khi y đến đây ba bữa mỗi ngày vẫn ăn uống như hồi trước.

Trên bàn có hai món làm từ thịt cừu, Mộ Cẩm Ngọc đều không được ăn.

Ninh Hoàn đẩy một dĩa cải trắng xào tới trước mặt hắn: “Điện hạ ăn món này đi, thêm hai bát cơm nữa.”

Mộ Cẩm Ngọc vốn đã mất hết khẩu vị, nay nghe lời y nói xong lại tức đến độ ăn thêm hai bát cơm thật.

Nhưng mà món cải trắng xào này đúng là rất ngon, còn ngon hơn những món mặn trước đây hắn từng ăn nhiều.

Điệp Thanh đi mua đồ khá nhanh, không bao lâu sau đã mang về đầy đủ.

Ninh Hoàn cho hạ nhân quét dọn sạch sẽ một căn phòng trống, sau đó sắp xếp đồ đạc theo lời y dặn dò.

Xong xuôi y mới đi xem xét dược liệu, năm lạng bạch chỉ, năm lạng xuyên khung, còn có nhũ hương, long cốt, y cho Điệp Thanh đứng bên cạnh giã thuốc, còn mình thì đảo khô các nguyên liệu..

Cả một buổi trưa cũng không thấy bóng dáng Mộ Cẩm Ngọc đâu nữa, Ninh Hoàn nghĩ chắc hắn tiến cung tìm Hoàng hậu để xác thực chuyện hồi nãy. Ngày đó khi gặp mặt Hoàng hậu, Ninh Hoàn cảm thấy tuy nàng vẫn đang sống sờ sờ ở đấy, song đồng tử lại lờ đờ không có tinh thần, cả người cũng ốm đau bệnh tật, e là Mộ Cẩm Ngọc cũng không hỏi được cái gì có ích từ chỗ nàng.

Ninh Hoàn đoán không sai, sau khi Mộ Cẩm Ngọc đến Phượng Nghi Cung đã gặp đại cung nữ Liên Tâm theo hầu Hoàng hậu, nàng ta trưng vẻ mặt khó xử nói: “Thưa Thái tử điện hạ, hiện giờ Hoàng hậu nương nương đang nghỉ trưa, ngài nên quay lại vào ngày mai thôi.”

Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng đứng trước cửa điện, vóc dáng hắn cao lớn thắng tắp như tùng bách, chỉ đứng yên tại chỗ cũng khiến một đám người ở Phượng Nghi Cung sợ hãi.

“Cô chờ mẫu hậu tỉnh dậy.”

Liên Tâm cũng không còn cách nào khác, ngượng nghịu nói: “Ngoài trời tuyết rơi rét lạnh, điện hạ vào trong đi ạ, để nô tì pha cho ngài ly trà.”

Trong cung Hoàng hậu có đốt hương liệu, ngoài mùi từ trong lư hương tỏa ra còn lẫn một thứ mùi khác nhàn nhạt, ngửi rất gay mũi.

Mộ Cẩm Ngọc ngồi đợi một canh giờ mới thấy Hoàng hậu được cung nữ dìu ra, y phục nàng nhìn rất gọn gàng, không hề giống vừa mới ngủ dậy, Mộ Cẩm Ngọc hành lễ: “Mẫu hậu.”

Hoàng hậu mệt mỏi gật đầu, trên gương mặt có chút ý cười: “A Ngọc là tới thăm mẫu hậu sao.”

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Nhi thần tới đây là có chuyện muốn bẩm báo với mẫu hậu. Lọ thuốc mà người lấy được từ chỗ phụ hoàng lần đó đã bị phụ hoàng đụng tay vào. Phụ hoàng cũng không phải phụ hoàng của ngày xưa, mẫu hậu ở trong cung xin hãy hết sức cẩn thận.”

Vẻ tươi cười trên mặt Hoàng hậu dần dần cứng đờ: “Ngươi nói cái gì?”

Tuy Hoàng hậu bị không ít người bàn tán sau lưng, nhưng nàng xuất thân danh môn, gia thế rất tốt. Mấy năm trước Hoàng đế vì muốn chiếm được tấm lòng của mỹ nhân mà còn cố ý phong chức cho huynh trưởng cùng đệ đệ nàng.

Dù mấy năm nay Hoàng hậu vẫn luôn sống trong vô vọng, song nàng cũng không phải loại người ngu ngốc không biết suy nghĩ. Nếu nàng mà không có đầu óc thì đã không thể dùng thân xác bệnh tật kiềm chế hoàng đế nhiều năm như vậy, còn đem lại rất nhiều lợi ích cho chính nàng cùng những người khác trong gia tộc.

Có điều gần đây nàng bị ác mộng đeo bám, tự thấy mình không sống được bao lâu nữa, chỉ có nỗi lo duy nhất là nhi tử, đứa nhỏ Mộ Cẩm Ngọc này chính là trụ cột để nàng tiếp tục chống đỡ.

“Vậy ra là Ninh Hoàn phát hiện ư?” Hoàng hậu nghe Mộ Cẩm Ngọc kể xong bèn mở miệng, “Nàng rất khác với những gì ta đã nghĩ. Mẫu hậu còn cho rằng nàng là loại người phù phiếm thích ghen tuông vớ vẩn chứ, từ lúc phụ hoàng quyết định mối hôn sự này cho ngươi mẫu hậu vẫn luôn không yên tâm.”

Hoàng hậu trước đây còn suy tính việc hôn sự của Thái tử không thể làm đơn giản, nàng muốn cho Thái tử liên hôn cùng danh môn quý nữ, cha anh phải có địa vị nhất định trong triều, hoặc không thì cho Mộ Cẩm Ngọc thành thân với biểu muội cũng được.

Nhưng Mộ Cẩm Ngọc cũng không dễ bảo, mà lời nói của nàng trước mặt Hoàng đế càng ngày càng không có trọng lượng, mỗi ngày đều sống mơ mơ màng màng tự khiến bản thân tê liệt, cho nên cuối cùng cũng không tiếp tục ngăn cản, để mặc Mộ Cẩm Ngọc lấy Ninh Hoàn.

Nhớ tới Ninh Hoàn khiến tâm trạng Mộ Cẩm Ngọc nhanh chóng rối rắm. Buổi trưa Ninh Hoàn chỉ cho hắn ăn một dĩa cải trắng, thỏ ăn một bữa cũng không thể chỉ có vài miếng lá cây là xong, chẳng biết buổi tối còn có món gì nữa.

Hoàng hậu bây giờ đang có chút tinh thần, nàng bèn muốn đi dạo Ngự Hoa Viên, Mộ Cẩm Ngọc thuận theo mà đi cùng với nàng.

Hắn cũng phát hiện trong cung vừa xuất hiện thêm nhiều phi tần mới, chỉ mới dạo Ngự Hoa Viên một lúc mà đã có ba người tiến lên thỉnh an Hoàng hậu, nhìn qua đều mới chỉ mười lăm mười sáu. Hoàng đế đang lúc tráng niên, số lượng phi tần trong hậu cung mỗi năm đều tăng.

Mộ Cẩm Ngọc không ham mê sắc đẹp, hắn cảm thấy Hoàng đế quá mức phóng túng, sớm muộn cũng có ngày chết trên người đám nữ nhân này.

Sau khi về phủ Mộ Cẩm Ngọc lại tới Lê Tuyết Đường chờ dùng bữa tối, kết quả được hạ nhân bẩm báo hôm nay không chuẩn bị đồ ăn tối, bởi Ninh Hoàn không định dùng bữa.

Trong viện thoang thoảng mùi thảo dược. Mộ Cẩm Ngọc nhìn thấy Ninh Hoàn đương ngồi bên cửa sổ, trong ngực đang ôm một cái ấm sắc thuốc, tay cầm cối vừa giã vừa nhìn xuống thứ gì đó.

Tiến vào xem mới biết Ninh Hoàn đang đọc một cuốn y dược.

Vậy ra lời nói sẽ xem sách tìm phương thuốc chữa bệnh cho hắn tối hôm qua là nghiêm túc.

Ninh Hoàn ngẩng đầu: “Thái tử điện hạ về rồi? Đúng lúc ta vừa pha nước thuốc, buổi tối ngài nên đi ngâm mình một chút. Đây là lần đầu ta làm cái này, nên cũng không biết hiệu quả sẽ thế nào.”

Nếu hiệu quả khả quan thì Ninh Hoàn còn cân nhắc mở một y quán, y cảm thấy cuộc sống hiện giờ vẫn quá vất vả, mở thêm cửa hàng vẫn tốt hơn.

Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Ngươi nghĩ cô sẽ tin ngươi ư?”

Ninh Hoàn cũng biết hắn đa nghi: “Ngài không muốn thì thôi, chút nữa chính ta ngâm thử trước.”

Mộ Cẩm Ngọc cứ tưởng Ninh Hoàn sẽ cầu xin mình, không ngờ y còn cao ngạo như vậy.

Bản thân hắn không sợ chết, dù sao cũng tự hại mình không ít lần, càng chẳng quan tâm Ninh Hoàn có âm mưu xấu xa gì hay không.

Nếu Ninh Hoàn có ác ý, Mộ Cẩm Ngọc chết cũng phải kéo Ninh Hoàn đi theo.

“Cô bảo không cần bao giờ?”

Hắn nhìn ấm thuốc đang giã chút bột màu vàng nhạt của Ninh Hoàn: “Cái gì đây?”

Ninh Hoàn đáp: “Nhũ hương, dùng để sắc thuốc.”

Mộ Cẩm Ngọc ngửi được một chút hương thảo dược thoang thoảng từ người Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn người này nhìn qua rất kiêu ngạo, cằm lúc nào cũng hơi nâng lên, đôi mắt nhìn người khác luôn mang vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Mộ Cẩm Ngọc thề, nếu y mà là nam tử thì chắc chắn sẽ là một tiểu thiếu gia vô cùng cao ngạo lạnh lùng.

Nghĩ tới đây tâm trạng Mộ Cẩm Ngọc bỗng phức tạp, mạch suy nghĩ cũng dừng lại: Tại sao hắn lại có suy nghĩ Ninh Hoàn là nam? Bởi vì ngực y rất phẳng ư? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi