SAU KHI XUYÊN THÀNH BẠCH LIÊN THÁI TỬ PHI

Edit: Meg


Chỗ đứng hiện giờ của Chung Tân ở Thái Y Viện đã coi như vững chắc, vòng quan hệ thì không khác gì cá gặp nước, gần đây trong kinh vừa vào độ nhập thu, nhiệt độ cứ lúc lạnh lúc nóng, không ít người dân nghèo khó vì thế mà đổ bệnh.

Mặc dù Đại Lạc đã mở ra Huệ Dân Dược Cục để giúp đỡ những dân chúng không có khả năng mua thuốc, song Chung Tân vẫn thích đến nghe Ninh Hoàn đưa ra vài lời khuyên.

Ninh Hoàn không ngại chia sẻ những gì mà mình biết cho Chung thái y, Chung Tân thấy Thái tử phi phụ giúp tận tâm tận sức như thế, trong lòng cũng rất khâm phục trí tuệ của đối phương.

Người đời hầu hết đều sẽ truyền thụ những kinh nghiệm quý báu của bản thân cho đệ tử hoặc là con cháu ruột thịt, hiếm ai lại đưa những thứ ấy cho người ngoài, ngay cả Chung Tân cũng thế, hắn sẽ không bao giờ tùy tiện giảng giải tri thức cả đời mình cho người khác, cũng vì thế mà khi đối mặt với Ninh Hoàn, Chung Tân có cảm giác khá hổ thẹn.

Song Ninh Hoàn lại không bận tâm đến điều ấy, y chỉ lắc đầu cười: “Chung thái y hành nghề đã lâu, đi khắp bốn phương cứu được vô số mạng người, sau này vào kinh cũng vì muốn chữa được cho nhiều bệnh nhân hơn. Ngày ta còn bé đã từng rất ốm yếu, người nhà có mời một vị thầy thuốc già đến xem bệnh, do đó ta mới may mắn có cơ hội đi theo thần y, học được vài phần công phu, song cuối cùng những tri thức ấy lại không có đất dụng võ, nay gặp được Chung thái y rồi, rốt cục cũng có thể dùng để giúp đỡ nhiều bá tánh hơn.”

Chung thái y nghe xong thì do dự hồi lâu, mãi sau mới chịu mở miệng: “Dạo gần đây bệ hạ thường xuyên nằm mơ thấy ma quỷ ㅡ”

Ninh Hoàn cố gắng kiềm chế khóe môi đang cong lên: “Ồ?”

Chung thái y chắp tay lại: “Chẳng rõ chuyện này có liên quan đến nương nương hay không?”

Đúng là y đã đánh giá vị Chung thái y này hơi thấp rồi, song Ninh Hoàn vẫn bình tĩnh lên tiếng: “Không liên quan.”

Chung thái y lại nói: “Thần không thể tự tiện thuật lại tình trạng sức khỏe của bệ hạ cho người khác, sở dĩ hôm nay thần nói với nương nương, cũng là do trong lòng thần vẫn luôn rất khâm phục cách đối nhân xử thế của ngài.”

“Chung thái y, không thể tùy tiện nói ra những lời hàm oan cho người khác như vậy được.” Ninh Hoàn rót nước trà nóng hổi vào chén sứ trắng tinh như tuyết, hương thơm đặc trưng của lá trà lượn lờ nơi đầu mũi, “Chuyến đi săn mùa thu sắp tới, Chung thái y cũng đi cùng chứ?”

Chung Tân không hiểu tại sao Thái tử phi lại tự dưng chuyển đề tài sang chuyến đi săn: “Thần sẽ đi theo đoàn ngự giá, võ nghệ của Thái tử điện hạ rất cao cường, nhất định trong chuyến săn sẽ khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.”

“Cái này cũng chưa chắc.” Ninh Hoàn đẩy chén trà đến trước mặt Chung Tân, “Chung thái y nếm thử đi. Điện hạ mới từ chiến trường trở về chưa được mấy tháng, vết thương trên người còn chưa khôi phục hoàn toàn. Đất Bắc giá rét lạnh lẽo, trước đây điện hạ vẫn luôn ở trong kinh, khi đó lại phải hành quân dưới thời tiết tuyết rơi trắng xóa, hơn nữa ngài ấy còn phải làm gương cho các binh sĩ, cả người đều rải đầy sẹo lớn sẹo nhỏ do đánh giặc rồi.”

Chung thái y nhấp một hớp trà, cảm thán nói: “Điện hạ đúng là đã chịu khổ, một vị công thần của Đại Lạc.”

“Liệu Chung thái y có biết trong trận chiến ở Ngụy Môn Quan, những viện binh của Thái tử điện hạ đã mặc gì để ra trận không?”

Chung thái y nhìn thẳng vào Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn chậm rãi lên tiếng: “Là cỏ lau, nơi đó là địa phương giá lạnh nhất ở Đại Lạc, thời tiết khi ấy cũng là lúc có nhiệt độ thấp nhất trong năm, mà vật tư là do Binh Bộ phụ trách, chẳng nhẽ Binh Bộ lại có cái gan dám cắt xén vật tư của Thái tử ư?”

Chung thái y im lặng không đáp, song trong lòng cũng đã có suy nghĩ riêng.

Ninh Hoàn tiếp tục hỏi: “Lần Thái tử bị mù ở hành cung, Chung thái y cũng biết người đứng sau màn phải không?”

Chuyện này thì Chung Tân có biết, dạo gần đây hắn đã gặp được vị Ngô thái y của Ngự Dược Phòng vài lần, cũng biết độc dược để dùng cho những việc như thế này là do Ngô thái y điều chế. Mà sau khi Hoàng đế đã quan sát Chung Tân một thời gian, lão đã bắt đầu cử Chung Tân đi làm một vài chuyện, cũng nhờ đó mà Chung Tân có thể phát hiện được một mặt khác của vị quân vương cao cao tại thượng kia.

“Chuyện của bệ hạ không liên quan tới ta, cũng không liên quan tới điện hạ, hơn nữa người bắt đầu trước là ai hẳn là Chung thái y cũng rõ.” Ninh Hoàn thong thả uống trà, “Ta thường hay nghe nói, rằng nếu giết chóc quá nhiều thì tinh thần sẽ luôn nghi thần nghi quỷ. Cũng như Đường Thái Tông khi về già thường xuyên mơ thấy mình bị các huynh đệ lấy mạng, lại nói bệ hạ đã từng làm chuyện giống hệt như vậy, đêm nằm mơ thấy ác quỷ cũng không có gì lạ.”

Chung thái y do dự một chốc: “Bệ hạ đã bắt đầu nghi ngờ, ngài ấy ra lệnh cho chúng thần kiểm tra những món ăn và hương liệu trong cung của Hoàng hậu, tuy rằng không tra ra được điều gì bất thường, song thần vẫn nghĩ hẳn là hương liệu có dính dáng tới Thái tử phi ngài, bởi có hai loại hương liệu mà thần chỉ có thể gặp được ở phủ Thái tử.”

“Vậy sao?” Ninh Hoàn nheo mắt lại, “Chung thái y nghi ngờ bổn cung muốn hại bệ hạ à?”

Chung Tân vội đáp: “Thần không có ý đấy, thần vạn lần cũng không dám ngậm máu phun người.”

Chuyện này không thể nói thẳng ra được, song trong lòng đôi bên đều đã hiểu rõ.

Chung thái y lại nói: “Thần chỉ muốn báo lại cho nương nương mà thôi, mấy ngày gần đây không đêm nào bệ hạ không mơ thấy ác mộng, đã bí mật cử các thái y đi điều tra Hoàng hậu và những phi tần khác, song vẫn không tìm được manh mối gì ở chỗ Hoàng hậu nương nương cả, bệ hạ vẫn rất tin tưởng ngài ấy.”

Ninh Hoàn cười nhẹ: “Rất nhiều chuyện không phải cứ có thái y là sẽ giải quyết được, thay vì kiểm tra hương liệu với đồ ăn, không bằng bảo bệ hạ mời hòa thượng hoặc đạo sĩ tiến cung thì tốt hơn đấy.”

Trực giác của Chung Tân mách bảo rằng người có thể làm được việc này chỉ có mỗi Thái tử phi. Bởi vì hương liệu sau khi đốt xong sẽ lan ra khắp ngõ ngách trong cung, bất cứ ai cũng có thể ngửi được, vậy mà chỉ duy nhất Hoàng đế lại gặp ác mộng, chuyện này cũng quá kì lạ.

Đương nhiên, nếu Ninh Hoàn đã dám làm loại chuyện mạo hiểm như thế này thì y chắc chắn sẽ không để lại bất cứ nhược điểm nào khiến người khác tóm được.

Ngay tại khoảnh khắc Chung Tân bước vào phủ Thái tử là hắn đã mơ hồ gia nhập vào phe cánh của Thái tử điện hạ, hơn nữa hắn và Thái tử phi đều quý mến và thưởng thức đối phương, hắn cũng chẳng có lý do gì để hại Ninh Hoàn. Huống hồ hắn lại chẳng có cảm tình gì với Hoàng đế, việc Hoàng đế hạ độc Thái tử đã đủ khiến hắn tỉnh táo.

“Khi nào thần quay về sẽ lập tức nói lại với bệ hạ.” Chung Tân lên tiếng, “Nói không chừng sau khi mời đạo sĩ là sẽ giải quyết được.”

“Uống trà đi.” Hai mắt Ninh Hoàn cong lên, “Nguội hết bây giờ.”

Hoàng đế sẽ tuyệt đối không để ai biết rằng lão đã già.

Lão cứ nghĩ bản thân vẫn đang trong độ tráng niên, song thực tế thì cũng đã qua tuổi nửa trăm.

Vẻ ngoài Hoàng đế vẫn có vẻ uy nghiêm khí phách như xưa, mặt mũi cũng hồng hào tươi tỉnh, thoạt nhìn tinh thần rất tốt. Vài năm trước lão có thể thị tẩm ba bốn phi tần trong một đêm, song cơ thể hiện giờ đã chẳng bì được với ngày trẻ nữa, cũng vì thế mà lão thường xuyên qua cung của Hoàng hậu hơn, nơi đó vừa nạp thêm vài cung nữ trẻ, tính Hoàng đế thì vốn là kiểu có mới nới cũ, người nào lão cũng lâm hạnh một lần.

Có quan viên dâng đan dược lên cho lão, lão bèn để Chung Tân kiểm tra trước, Chung Tân bóp nát một viên rồi ngửi thử, ngửi xong lại đưa lên lưỡi nếm, thứ này có tác dụng bổ thận tráng dương, dạo gần đây Hoàng đế vì trầm mê nữ sắc mà tinh thần uể oải thấy rõ, cơ thể cũng tàn tạ không ít.

Hoàng đế đang xem sổ con, trong đó có một quyển cáo tội Thái tử của Hộ Bộ Thượng thư Dương Thái dâng lên. Tuy Hoàng đế có hơi không hài lòng với chuyện thông gia giữa hai nhà Dương Thẩm, song ngày thường lão vẫn luôn rất thiên vị ông ta, giờ lại thấy Dương Thái tiếp tục nhằm vào Mộ Cẩm Ngọc, khỏi phải nói cũng biết lão vừa ý thế nào.

Sau khi kiểm tra cẩn thận xong, bấy giờ Chung Tân mới cung kính lên tiếng: “Bẩm bệ hạ, đan dược này không có bất cứ vấn đề gì, chỉ có điều, dạo gần đây ban ngày bệ hạ uống nhiều nước, ban đêm lại thường xuyên mơ ác mộng, thần cho rằng bệ hạ không nên lâm hạnh phi tần nữa.”

Hoàng đế còn đang ôm ấp suy nghĩ tranh thủ lúc bản thân còn trẻ mà sinh thêm vài Hoàng tử, lão nghe vậy xong thì ho khan vài tiếng, liếc ánh mắt uy nghiêm qua phía Chung Tân: “Trẫm ăn đan dược mấy ngày rồi mà cũng chẳng thấy khá hơn, y thuật của Chung khanh cũng không chữa được cho trẫm sao?”

Chung Tân đáp: “Vi thần vô năng, không thể nào giải quyết được tình trạng của bệ hạ, triệu chứng của bệ hạ rất khó chữa trị bằng thuốc thang và châm cứu, thần cho rằng nên mời một vị đạo sĩ có danh tiếng tiến cung để trừ tà thì hiệu quả hơn.”

Sắc mặt Hoàng đế bỗng dưng tối xuống, lão phất tay cho Chung Tân lui ra ngoài.

Tất cả đồ đạc bày biện trong phòng đã được thay đổi sau khi vào thu, thu vàng là thời điểm chuyển giao giữa hạ sang đông, những cây lê trồng trong viện đã trĩu nặng trái chín, sắc vàng phủ kín một vùng trời, thảm trải trong phòng được thêu hoa văn ánh kim, đồ vật trang trí cũng thiên hướng vàng nhiều hơn, sau khi mở cửa sổ ra là phía bên trong sẽ bừng sáng, không hề giống với những ngày hè vừa lạnh lẽo vừa thanh tĩnh.

Thậm chí đến cả tấm màn treo trên giường cũng được đổi thành kiểu dáng khác, các nha hoàn đang vội vàng thu dọn chăn gối để thay mới, đồ chỉ vừa được bên thợ thêu giao đến vào hôm qua, bởi vì xưa nay Ninh Hoàn vẫn luôn rất kĩ tính, vậy nên từng đường kim mũi chỉ đều cực kỳ tinh tế.

Tấm chăn mới thay chỉ dày hơn chăn mùa hè một chút xíu, đợi một thời gian nữa nhiệt độ hạ xuống nhiều hơn, khi ấy sẽ lại đổi sang chăn khác.

Có nha hoàn bưng một đĩa trái cây vào trong phòng, nàng quay người đương muốn đi ra thì bỗng thấy Thái tử điện hạ đã trở về.

Nha hoàn vội vàng lui ra ngoài.

Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng: “Sao bỗng dưng em lại mua thêm hạ nhân?”

Ninh Hoàn đưa một quả quýt cho đối phương, Mộ Cẩm Ngọc bèn bóc vỏ rồi đút cho y: “Hắn có tác dụng gì?”

“Người nọ là nhi tử của Dương Thái.”

Mộ Cẩm Ngọc nghi hoặc: “Dương Thái nuôi thiếp thất bên ngoài à? Để phu nhân của lão biết còn không làm thịt lão sao.”

Ninh Hoàn cười nhẹ: “Vài bữa nữa mới cho nàng biết, điện hạ điều tra đến đâu rồi?”

“Đang lên kế hoạch.” Mộ Cẩm Ngọc đáp, “Trong cung mới truyền ra tin tức, nói là gần đây Hoàng đế đang không được ổn lắm, nhưng chuyến đi săn thu lại sắp đến, lão cũng không dám để cho đám Vương Hầu kia biết tình trạng cơ thể nên vẫn luôn uống thuốc.”

“Chuyến đi sănㅡ” Ninh Hoàn hỏi, “Lúc sắp xếp đội ngũ, điện hạ có thể nhét người vào được không?”

Mộ Cẩm Ngọc gật đầu: “Hẳn là có thể.”

Ninh Hoàn kéo hắn lại gần: “Ta có một cách.”

Mộ Cẩm Ngọc ghé sát vào người y, sau khi Ninh Hoàn nói xong hắn bèn nghiêng đầu hôn lên má y một cái: “Rất khả thi, người em thơm quá Ninh Hoàn.”

Ninh Hoàn cụp mắt nói nhỏ: “Mai ta sẽ vào chùa Kim Minh trai giới hai ngày, nghe các đại sư giảng Kinh.”

Mộ Cẩm Ngọc “Ừm” một tiếng.

Hôm nay các nha hoàn vừa mới dọn dẹp phòng ốc xong, rất nhiều đồ đạc đều bị thay đổi vị trí, Ninh Hoàn thoáng thấy một cái rương gỗ màu đỏ được làm rất công phu đang đặt trong góc, vẻ ngoài rất lạ lẫm, y bèn tò mò đi qua xem.

Biểu cảm của Mộ Cẩm Ngọc hơi đổi.

Sau khi mở rương ra, Ninh Hoàn nheo mắt nhìn đống đồ cất bên trong, y tiện tay cầm một cái lên.

Ngón tay y vừa thon dài vừa trắng trẻo, nay lại phối với chuỗi hạt châu màu ngọc bích, trong nhất thời khiến người khác khó mà phân được bên nào trắng hơn, y lên tiếng hỏi: “Đây là cái gì? Ở đâu ra?”

Dù sao thì bỗng dưng nhìn thấy một chuỗi hạt cất trong rương cũng rất kì lạ, trong chốc lát Ninh Hoàn vẫn chưa đoán được công dụng của thứ đồ này, y thấy Mộ Cẩm Ngọc không trả lời thì bèn cầm một cái bình nhỏ khác lên, vừa mới mở nút bình đã ngửi thấy một mùi hương vô cùng nồng nặc, Ninh Hoàn nhận ra đây là hương kích tình, nếu hít nhiều sẽ khiến tinh thần không tỉnh táo, y vội vàng ấn nút bình lại.

Hửng sáng hôm sau Mộ Cẩm Ngọc đã rời phủ đến quân doanh, còn Ninh Hoàn thì vẫn chờ mặt trời lên cao mới từ từ tỉnh giấc.

Lúc Sở Hà đến Lê Tuyết Đường, bấy giờ Ninh Hoàn vẫn đang chải tóc, Sở Hà bẩm báo với y: “Bẩm Thái tử phi nương nương, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi ạ.”

Ninh Hoàn nhấp một hớp trà xanh: “Gọi Dương Huy đi theo.”

“Ấy? Chúng ta đi lên núi thì dắt theo một người què làm gì ạ? Hơn nữa chân cẳng hắn như thế, cũng chẳng biết có đi nổi hay không.”

“Đã vượt ngàn dặm xa xôi để tới kinh thành, thì lên núi cũng không vấn đề gì, để hắn bê đồ đứng một bên là được.”

Sở Hà đáp: “Đã rõ.”

Thời điểm Dương Huy xuất hiện trong sách là khi Mộ Cẩm Ngọc đang xung đột với Dương Thái. Lúc đầu người này tìm trăm phương nghìn kế để ám sát Dương Thái, đến sau này mới là nhân tố mấu chốt, bất ngờ khiến lão nhận một cú đả kích.”

Dương Huy là nhi tử của Dương Thái và một nữ tử nhà nông, khi ấy Dương Thái còn chưa tham gia khoa cử. Xuất thân của Dương Thái nghèo hèn, đám người trong kinh đều cho rằng với gia thế như vậy, chắc chắn sẽ chẳng ai thèm gả, đến sau này lão trúng Thám Hoa mới được Văn Quốc Công chọn làm con rể, nhưng đâu ai biết rằng, thời điểm Dương Thái vào kinh Dương Huy cũng đã được hai tuổi.

Ông lão đầu rụng gần hết tóc chết vì lạnh lần đó chính là phụ thân của Dương Thái. Bọn họ ở dưới quê cách kinh thành rất xa, tin tức nghe được không nhanh nhạy và đầy đủ, cũng chỉ biết được rằng trong kinh có một vị quan lớn tên là Dương Thái qua một lần chạy nạn, chật vật ăn xin đến tận kinh thành, cuối cùng lại bị đám hạ nhân của Dương gia đánh đuổi. Trong những ngày bán mình để chôn ông, Dương Huy cố gắng hỏi han rất nhiều người, rốt cục cũng có thể chắc chắn người nọ chính là cha hắn.

Cho dù đã vào phủ Thái tử, song Dương Huy vẫn mãi nghĩ về chuyện của Dương Thái, từ ngày vào phủ đến nay hắn đều câm như hến, khiến những hạ nhân khác nghi ngờ Thái tử phi mua về một người câm.

Sau khi vào chùa Kim Minh xong, Ninh Hoàn bèn đi gặp phương trượng, một đám hạ nhân cứ thế mà rảnh rỗi chẳng biết làm gì.

Sở Hà ăn không ngồi rồi lên tiếng: “Hôm nay chúng ta phải ở đây ăn chay rồi, khổ nỗi ta đây không ăn thịt một bữa thôi cũng khó chịu.”

Nương của của Dương Huy vì quá đói nên đã ăn đất Quan Ân, cuối cùng phình bụng mà chết, hắn nghe Sở Hà nói thế thì cũng chẳng thèm để ý.

Sở Hà hơi bực: “Ngươi bị câm thật đấy à?”

Việc Ninh Hoàn tới chùa Kim Minh cũng không cố gắng giấu diếm ai, Khúc Tòng Nam chê ỏng chê eo thức ăn của trù phòng Vương phủ, mới sáng sớm đã lượn ra ngoài để ăn điểm tâm, vừa lúc nhìn thấy một cỗ kiệu đi qua, hắn nhận ra Sở Hà hay theo cạnh Ninh Hoàn bèn cho người đi hỏi han một chút.

Khúc Tòng Nam hỏi: “Y đi đâu?”

“Hẳn là lên núi Bồ Tát ạ.” Một gã sai vặt đáp, “Nô tài vừa nghe bọn họ nói cái gì mà chùa Kim Minh.”

“Ra là vậy…” Khúc Tòng Nam nói, “Mau chuẩn bị kiệu cho ta, ta cũng lên núi bái Bồ Tát.”

Mặt mũi gã sai vặt mù tịt: “Hả?”

Gã đã theo hầu Khúc Tòng Nam nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy vị công tử này chủ động đi chùa miếu.

Cả đêm qua Khúc Tòng Nam vẫn luôn mơ thấy gương mặt ấy của Ninh Hoàn, ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy Ninh Hoàn mặc đồ nam, Khúc Tòng Nam lập tức cảm thấy Mộ Cẩm Ngọc không còn là nam tử đẹp nhất mà hắn từng gặp nữa, Ninh Hoàn mới càng xinh đẹp tuấn tú hơn.

Gã sai vặt vẫn nhớ là vết thương trên người Khúc Tòng Nam còn chưa lành hẳn: “Nếu để Thái tử điện hạ biết, chỉ sợ ngài lại ―”

Mặt mũi Khúc Tòng Nam đen sì: “Đừng có nhắc tới hắn trước mặt ta.”

Các tăng nhân trong chùa Kim Minh cũng không biết hôm nay rốt cục là ngày gì, đầu tiên là Thái tử phi hào phóng chi một đống tiền công đức, theo sau là Dương đại nhân cùng toàn gia đến thắp hương bái Phật, cuối cùng còn thêm một vị tiểu công tử của phủ Kiên Vương.

Ít ra thì vị công tử của phủ Kiên Vương còn dễ đối phó, chỉ cần bảo là phương trượng đang có chút việc bận, không tiện tiếp đón là đối phương cũng không quấn lấy nữa, cứ thế mà đi dạo đến nơi khác trong chùa.

Song toàn gia Dương Thái lại không dễ chọc, vị này chính là quyền thần trên triều, dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không thể đắc tội.

Tăng nhân kiên nhẫn giải thích lại lần nữa: “Do Thái tử phi nương nương đến sớm hơn một chút…”

“Ngươi cứ quay vào thông báo lại đi, nói là đại nhân nhà chúng ta tới.” Hạ nhân Dương gia đốp lại, “Thái tử phi chắc chắn sẽ nể mặt đại nhân nhà ta.”

Tăng nhân đành phải quay vào, chốc lát sau mới đi ra: “Thái tử phi không cho phép làm phiền.”

Sắc mặt Dương phu nhân có chút khó nhìn, trước đây nàng đã từng gặp Ninh Hoàn, nhưng khi ấy là lúc Ninh Hoàn còn chưa gả đi. Phủ Định Viễn Hầu hoàn toàn chẳng có chút thực quyền nào, địa vị trong kinh cũng không bằng Dương gia, mỗi lần Ninh Hoàn gặp nàng là đều phải ân cần tới chào hỏi, hiện giờ ngồi được cái ghế Thái tử phi thì ngược lại còn làm dáng, không thèm nể mặt ai nữa.

Nàng cười lạnh: “Đến cả bệ hạ còn cho đại nhân nhà chúng ta chút thể diện, nàng ta với Thái tử điện hạ cũng đủ uy phong đấy. Thái tử cũng chẳng kém cạnh chút nào, bây giờ có công quân trên người là đã bắt đầu diễu võ dương oai khắp nơi.”

Đứng cách đó không xa, Sở Hà vừa cắn hạt dưa vừa giới thiệu cho Dương Huy: “Cái vị cả người đeo đầy châu ngọc kia chính là Dương phu nhân, Thái tử phi nhà chúng ta đi chùa đã đổi sang đồ màu trắng, đến phen nàng thì đúng là phải khen ngược, đầu tóc đính đầy châm vàng. Vị công tử trẻ tuổi đứng bên cạnh là Dương công tử, năm nay mười bảy tuổi, nghe nói rất thông minh sáng dạ, các tiên sinh ở Thái Học đều rất quý mến hắn, hẳn là mai sau cũng sẽ làm quan lớn, ấy, mặt mũi ngươi với hắn cũng khá giống nhau đấy chứ. Còn cái vị mặc y phục màu tím kia chính là Dương đại nhân ― Dương Thái, hiện đang là thân tín của Hoàng đế, ngay cả điện hạ nhà chúng ta còn phải nể mặt lão vài phần, chậc chậc…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi