SAU KHI XUYÊN THÀNH BẠCH LIÊN THÁI TỬ PHI

Edit: Meg
Tuyết năm nay vẫn chưa rơi, Ninh Hoàn bước ra khỏi phòng trong, lên tiếng dặn dò Sở Hà: “Điều binh tới thủ phủ, trừ khi Thái tử điện hạ quay về thì không tiếp bất cứ ai, dù là bá tánh bình dân hay là vương công đại thần, tự tiện xông vào thì bắt tất lại.”

Giờ khắc này trong cung đang trải qua một lần đổi mới, một cuộc chiến không thấy máu.

Đêm qua Thẩm gia đã nhận được tin từ Thẩm quý phi, bọn họ cũng hiểu rằng với tâm tính ấy của Hoàng đế, một khi lão hồi phục sức khỏe, chắc chắn sẽ diệt Thẩm quý phi và toàn gia bọn họ.

Tuy rằng Duệ Vương là loại người bất tài, có nâng đỡ cũng không làm được trò trống gì, song Thẩm gia hoàn toàn có thể đứng đằng sau khống chế gã, để gã ngồi lên cái long ỷ ấy cũng sẽ khiến mấy trăm nhân khẩu của Thẩm gia bình an vô sự.

Các quan Nội Các đã sớm được gọi tiến cung từ tờ mờ sáng, duy chỉ Thẩm gia là không nhận được tin gì, bọn họ nghe nói tình trạng sức khỏe của Hoàng đế đã có dấu hiệu không ổn, trong lúc nhất thời cả đám bắt đầu lo sợ bất an, còn định vây bắt Thái tử rồi ép Hoàng đế lập Duệ Vương làm trữ quân.

Dù sao thì Thẩm quý phi cũng đã gây ra chuyện như thế, lúc này Thẩm gia đã đến bước đường cùng rồi, có gánh thêm vài tội danh nữa cũng chẳng khác gì.

Chuyện Mộ Cẩm Ngọc tự ý may long bào đã sớm lọt vào tai Hoàng đế, lão cũng kể cho Duệ Vương nghe, mong gã có thể biết nắm bắt tình hình, nhân lúc nào đó mà lôi chuyện này ra bắt bí được Mộ Cẩm Ngọc. Đây cũng chính là niềm hi vọng duy nhất của lão bấy giờ.

Cũng trong sớm hôm nay, Thẩm Qua dẫn theo năm mươi tư binh mà Duệ Vương tốn công tìm về đến phủ Thái tử, hắn nghe nói Thái tử đã tiến cung, hiện trong phủ chỉ có Thái tử phi và hạ nhân, bèn mang đám tướng lĩnh nhà hắn tới chặn trước cửa phủ Thái tử, muốn ngang ngược xông vào.

Duệ Vương lớn giọng nói: “Phủ Thái tử lén lút may long bào, ý đồ mưu phản, bệ hạ đã có lệnh cho bổn Vương tới điều tra!”

Sở Hà khoác trên người bộ chiến giáp uy phong, tay cầm đao bước ra ngoài, dẫn đầu nhóm người đứng đối lập với phe phái Duệ Vương: “Duệ Vương điện hạ chớ có ngậm máu phun người! Ngài cho rằng phủ Thái tử là nơi nào mà có thể tùy ý hống hách như vậy?”

Duệ Vương lôi một cuộn thánh chỉ từ trong tay áo ra: “Đây là thánh chỉ của phụ hoàng bổn Vương, các ngươi mở cửa ra cho ta!”

Tin tức bệnh tình của Hoàng đế trở nặng cũng đã đến tai Hoàng hậu, phân lượng thuốc mà lão dùng đều do một tay nàng đo đếm, dĩ nhiên nàng cũng nắm rõ tình trạng sức khỏe của lão.

Sở dĩ hôm qua lão có chuyển biến khá hơn, là do Hoàng hậu chủ động ngừng cho lão dùng thuốc, đồng thời để cho thái giám nhắc nhở lão rằng Thẩm quý phi có chỗ bất thường, khiến lão tự thân đến cung Thẩm quý phi xem xét tình hình.

Hoàng hậu chậm rãi tô son điểm phấn cho bản thân, xong xuôi hết thảy mới thoáng thấy bóng dáng Thái tử.

Mộ Cẩm Ngọc hành lễ với nàng: “Mẫu hậu.”

Hoàng hậu gật đầu, nàng mở lời với Mộ Cẩm Ngọc: “Mấy năm gần đây ân oán giữa bổn cung và Thẩm quý phi đã tích tụ không ít, ngươi cho thủ hạ xử lý nhóm hòa thượng đạo sĩ trong cung đi, bổn cung sẽ ban chết cho nàng ta.”

Các tướng sĩ dưới trướng Mộ Cẩm Ngọc rất nhanh đã tóm gọn đám đạo sĩ tăng nhân trong cung, thời gian vừa qua đã có không ít kẻ tiến cung, toàn bộ các cung khác đều phải nghiêm tra một phen, những tên đạo sĩ bị bắt tạm thời bị bên Hình Bộ nhốt vào trong ngục, đợi sau này mới thẩm vấn.

Hoàng hậu dẫn người tới cung Thẩm quý phi.

Đợi xử lý xong chuyện hậu cung, bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc mới tới gặp các đại thần đang thảo luận chính sự.

Mười mấy vị quan viên cấp bậc từ nhị phẩm đổ lên trong kinh đương sôi nổi đưa ra ý kiến.

Vị Hộ Bộ Thượng thư vừa mới nhậm chức chủ động lên tiếng: “Bệ hạ nay bệnh nặng, đã sớm không được minh mẫn tỉnh táo như ngày xưa, đường đường là vua của một nước, sao có thể tin vào mấy lời của đám tăng nhân đạo sĩ lừa bịp kia, yêu cầu thần tử đưa con cháu vào cung để luyện đan dược? Thật sự quá hoang đường! Ngay cả hôn quân cũng không bao giờ làm ra loại chuyện tàn bạo vô nhân tính như thế!”

Giả Đình vẫn khá bình tĩnh, tố chất của ông trong nhóm các đại thần có thể nói là đủ lão luyện, lời nói do ông phát ngôn lại càng có uy: “Lão phu cho rằng, nếu bệ hạ đã không thể kham nổi trọng trách nước nhà, vậy theo lý hẳn là nên thoái vị nhường ngôi cho người xứng đáng hơn, an nhàn giữ chức Thái thượng hoàng mà nghỉ dưỡng tại hành cung. Thái tử là một vị trữ quân thông tuệ quả cảm, đã đến thời điểm thích hợp để kế thừa giang sơn.”

Vài vị Quốc công ngơ ngác quay sang nhìn nhau, nhất trí mà không nói lời nào.

Giả Đình liếc nhìn bọn họ: “Các người thật sự định mang con cháu trong nhà tiến cung để luyện đan cho bệ hạ hay sao? Hiền Quốc công, lão phu nghe nói con dâu nhà ông vừa mới sinh một đôi long phượng thì phải, vừa đúng lúc đưa chúng cho các đạo sĩ luyện đan.”

Mặt mũi Hiền Quốc công chỉ trong nháy mắt đã đỏ lên: “Bệ hạ thật sự là càng ngày càng xằng bậy! Trước đây thì dan díu với Công chúa Lang Phức, vô tình làm hại Nhạc Vương, thật sự không thể để ngài ấy tiếp tục ngồi trên ngai vị được nữa, ta cũng cảm thấy Thái tử điện hạ cực kỳ phù hợp.”

Lại Bộ Thượng thư và Hình Bộ Thượng thư cũng đều nhiệt liệt tỏ thái độ ủng hộ việc Thái tử lên ngôi.

Theo sự đi đầu của Giả Đình, vài vị trọng thần dưới trướng ông đều có ý kiến tương tự, các đại thần khác cũng đồng loạt ủng hộ, song trong số đó có cả người giữ mối quan hệ tốt với Thẩm gia, muốn lén lút đi truyền tin cho bọn họ, kết quả ngay cả cửa còn chưa bước chân qua cũng đã bị thái giám cản lại.

Mộ Cẩm Ngọc tiến vào từ phía ngoài, bộ mãng bào được thêu chỉ vàng chỉ bạc trên người hắn đương lóe ra từng tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chính ngọ, gương mặt tuấn tú không giận tự uy, tất cả mọi người đều không dám ngẩng đầu liếc nhìn hắn, chỉ đồng loạt quỳ xuống hô “Vạn tuế” ngay khi hắn bước đến.

Mộ Cẩm Ngọc vội đỡ Giả Đình dẫn đầu đoàn người dậy: “Giả Tướng cần gì phải làm thế.”

Nhóm đại thần lên tiếng: “Bệ hạ đã bị yêu tăng yêu đạo làm mụ mị đầu óc, đã không còn là bệ hạ của ngày trước, nước không thể một ngày không vua, Thái tử điện hạ nên kế thừa ngôi vị Hoàng đế, gồng gánh trọng trách quốc gia.”

Giả Đình dập đầu: “Nếu Thái tử điện hạ không đồng ý, lão thần sẽ quỳ cho tới khi chết thì thôi.”

Đôi mắt hẹp dài của hắn nhẹ lướt qua hàng người: “Cô đã giam giữ nhóm đạo sĩ đó rồi, việc này còn cần phải điều tra kĩ càng hơn, chư vị đứng lên hết đi.”

Nhóm các đại thần đều nhất trí sửa lại xưng hô với Mộ Cẩm Ngọc.

Chốc lát sau A Hỉ chạy tới, ghé vào tai Mộ Cẩm Ngọc bẩm báo: “Nửa canh giờ trước Duệ Vương và Thẩm gia mang tư binh đến phủ, tuyên bố muốn thu thập chứng cứ điện hạ lén may long bào, ý đồ mưu phản.”

Mộ Cẩm Ngọc nheo mắt lại.

“Có Thái tử phi nương nương ở, hẳn là có thể thủ được đấy ạ.”

Mọi chuyện diễn ra trong cung, tên Duệ Vương ngu xuẩn kia còn không biết chút gì, mà Thẩm gia cũng hoàn toàn không ngờ Hoàng đế bệnh nặng lại đi nghe lời đám yêu đạo kia, đòi con cháu của các đại thần để luyện đan. Tình hình hiện giờ đã thành các đại thần đều một lòng ủng hộ Thái tử lên ngôi, Hoàng đế cứ thế mà thành Thái thượng hoàng.

Sau khi phải bị động thoái vị, sống chết của lão đã hoàn toàn bị Mộ Cẩm Ngọc khống chế.

Ban chết Thẩm quý phi xong, Hoàng hậu chủ động tới thăm Hoàng đế, nàng đích thân mài mực, trên gương mặt xinh đẹp động lòng người là nét cười dịu dàng: “Bệ hạ, mực đã mài xong rồi, ngài đừng để sử quan vào ghi chép làm gì, thần thiếp thấy vẫn nên để ngài tự tay viết mới được.”

Ngón tay lão run rẩy: “Ngươi — Các ngươi —”

Nàng bình thản lên tiếng: “Hẳn là bệ hạ nên cảm thấy may mắn vì thần thiếp và Thái tử đã để lại cho ngài một cái mạng, nếu ngài vẫn cố chấp không chịu viết, chỉ e là cái mạng này cũng sẽ chẳng còn nữa, chỉ cần ngài nhắm mắt xuôi tay xong, Thái tử sẽ thuận theo tự nhiên mà lên làm Hoàng đế.”

Hoàng đế đành phải chịu trận mà thỏa hiệp: “Giả Đình đâu? Trẫm muốn gặp chư vị đại thần.”

Thái giám tổng quản của Hoàng đế vội vàng chạy đến, hắn ta quẹt đống mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ mà bẩm báo: “Bẩm bệ… bệ hạ, nhóm người Giả đại nhân đều đang đứng bên ngoài khuyên ngài thoái vị lên làm Thái thượng hoàng, để Thái tử điện hạ kế thừa ngôi vị, giết những yêu tăng yêu đạo kia ạ…”

Hoàng hậu đưa bút cho lão, từ tốn mở miệng: “Thẩm quý phi đã đi trước ngài rồi, thần thiếp ban cho nàng ta ba thước lụa trắng, trước khi chết nàng còn muốn được nhìn mặt Nhạc Vương lần cuối, song thần thiếp không thỏa mãn yêu cầu ấy của nàng. Nhưng dù sao thì đôi huynh đệ Nhạc Vương và Duệ Vương cũng đã không ít lần kéo bè kéo cánh, gây sự với Thái tử khắp mọi nơi, hẳn là Thẩm quý phi sẽ sớm được đoàn tụ với bọn họ thôi, bệ hạ có muốn gặp họ luôn hay không?”

Hoàng đế tâm như tro tàn.

Dù cho bản thân lão đang bệnh nặng, bệnh tới độ hơi thở thoi thóp thì lão cũng không muốn chết, vẫn luôn mong ngóng cơ hội Đông Sơn tái khởi[1], lão cảm thấy bản thân còn rất trẻ, dù cho thời gian qua lão đã đưa ra không ít quyết định sai lầm, song tất thảy đều có thể bù đắp trong tương lai.

[1]

Lão cất giọng nói khàn đặc: “Duệ Vương đâu? Thẩm Qua đâu?”

Nếu có Thẩm gia và Duệ Vương ở đây, chắc chắn sẽ không để cho đám người của Thái tử làm loạn.

Hoàng hậu mỉm cười: “Duệ Vương sao? Thần thiếp cũng không rõ lắm.”

Ngoài cửa phủ Thái tử, Ninh Hoàn khoác trên người chiếc áo choàng trắng tinh, y cười tủm tỉm nhìn về phía Duệ Vương: “Thánh chỉ mật của bệ hạ? Đưa bổn cung xem thử.”

Duệ Vương khó dằn lòng nổi mà liếc nhìn Ninh Hoàn mấy lần.

Mặt mũi y thực sự quá xinh đẹp, song ai cũng nhận ra y phục trên người y là y phục của nam tử, tuy rằng gã không rõ đã xảy ra chuyện gì, song tình hình hiện giờ cũng không phải là lúc để nghĩ lung tung.

Thẩm Qua cũng biết Ninh Hoàn, hình tượng Ninh Hoàn trong lòng hắn xưa nay vẫn luôn là một nữ nhân ngu xuẩn, hiện Thái tử không ở trong phủ, cũng không khác gì đang nói cái phủ này có thể tùy ý xâu xé, bọn hắn muốn tra thế nào thì tra thế đó.

Hi vọng duy nhất chính là trong ngày hôm nay.

Thẩm Qua đưa cuộn thánh chỉ cho Ninh Hoàn: “Thỉnh Thái tử phi nương nương xem cho kĩ! Tiếp chỉ xong mời ngài cho người mở cửa lớn ra, để chúng ta dẫn người vào điều tra!”

Ninh Hoàn nhận cuộn giấy xong, chỉ nhìn thoáng qua đã thẳng thừng xé toạc: “Làm giả thánh chỉ, Thẩm đại nhân đang muốn được xử trảm sao? Sở Hà, bắt hết bọn họ lại, nhớ đừng khiến Duệ Vương điện hạ bị thương đấy.”

Nét mắt Thẩm Qua phút chốc đã thay đổi: “Lên hết cho ta!”

Bọn hắn dẫn theo năm mươi binh sĩ thân thể cường tráng, có muốn xông vào cũng không phải không thể.

Cửa lớn phủ Thái tử vừa mở ra, gần trăm tướng sĩ khoác áo giáp lập tức lao vào giáp lá cà với nhóm người Duệ Vương, hai bên đánh nhau chắc chắn sẽ đổ máu, Ninh Hoàn bèn rời khỏi hiện trường.

Chưa tới nửa canh giờ, năm mươi binh sĩ do Duệ Vương và Thẩm Qua dẫn đến đều đã mất mạng, trước cửa phủ Thái tử nhuộm đầy máu đỏ, trên bậc thềm đá xanh cũng loang lổ vệt máu.

Ninh Hoàn dặn dò thủ hạ: “Trước hết cứ giam chúng vào nhà lao trong phủ đi, cho người bao vây Thẩm phủ và phủ Duệ Vương, bất kì kẻ nào trong phủ đều không được phép ra ngoài, tự tiện xông vào cũng giết.”

Duệ Vương gào to: “Ninh Hoàn, ngươi dám kháng chỉ không theo! Phụ hoàng của ta sẽ giết ngươi!”

“Phụ hoàng của ngươi?”

Một tên thái giám từ trong cung chạy đến, ghé vào tai Ninh Hoàn bẩm báo vài câu.

Ninh Hoàn không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như vậy, y gật đầu: “Lui xuống đi.”

Y lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Qua và Duệ Vương: “Bệ hạ đã thoái vị, có cả chiếu thư thoái vị rồi, ngôi vị Hoàng đế được truyền cho Thái tử điện hạ.”

Mặt mũi Duệ Vương tái xám trong giây lát, đã cách ranh giới cái chết chẳng còn bao xa, song gã vẫn không thể hiểu được tại sao mọi thứ lại thành ra thế này, Duệ Vương quay mặt sang nhìn Thẩm Qua, kẻ vẫn luôn thúc giục gã xuống tay.

Ninh Hoàn lại nói: “Thay đổi triều đại, Thẩm quý phi không tuân phép tắc, dâm loạn hậu cung, đã thắt cổ tự sát, cho hai kẻ này tội danh mưu phản rồi tống vào đại lao Hình Bộ đi, Thẩm phủ và phủ Duệ Vương chờ tra xét.”

Thẩm Qua và Duệ Vương đồng thời bị kéo xuống.

Thi thể la liệt trên mặt đất lục tục được người đến dọn đi, từng thùng nước thay phiên nhau đổ xuống, cọ rửa những bãi máu loang lổ khắp nơi.

Ninh Hoàn an bài trợ cấp thưởng phạt cho các binh sĩ bị thương, lại xử lý nốt những công việc tồn đọng, chu toàn cẩn thận tất cả mọi thứ.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, sắc trời cũng dần chuyển sang màu đen đậm, hoàn toàn không nhìn thấy chút ánh nắng nào nữa, gió Bắc thổi đến, cuốn từng cụm lá khô bay phấp phới, Sở Hà đứng bên cạnh y lên tiếng: “Thái tử phi, bên ngoài gió lớn, ngài vẫn nên vào phòng thôi ạ.”

Ninh Hoàn chỉ vừa bước chân qua ngạch cửa, ngoài trời đã bắt đầu lất phất vài bông tuyết nhỏ, một chốc sau đã có xu thế rơi càng lúc càng lớn, đây là trận tuyết đầu mùa trong năm.

Ngọn đèn dầu trong phòng đương cháy, Ninh Hoàn đẩy cửa sổ ra, gió tuyết từ ngoài lập tức ập vào trong, khiến gian phòng nháy mắt đã nhiễm đầy hơi lạnh.

Khung cảnh khắp nơi đều lộ nét tiêu điều hiu quạnh, song trong tay Ninh Hoàn lại đang cầm một cành hoa đào diễm lệ bằng ngọc bích, y ngước mắt trông qua ô cửa sổ, mãi cho tới khi trong sân viện dần đầy người, cho tới khi tất cả hạ nhân trong phủ đều quỳ xuống hô to.

“Vạn tuế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi