SAU KHI XUYÊN THÀNH GIẢ THIẾU GIA TA BẠO HỒNG

Vốn dĩ fan Lâm Yên Nhiên đang lo mấy ngày nay sẽ không có chương trình để xem, kết quả hai đạo diễn phía sau trực tiếp phóng ra phúc lợi, làm fan vô cùng vui vẻ.

Vì vậy, đàn fan hâm mộ này đã nhảy qua lại trên hai Weibo đổ thêm dầu vào lửa.

Đồng thời để lại lời nhắn dưới Weibo của《 Du lịch bất hảo 》: Trương Sơn Phong, nhìn Tống Anh Minh người ta xem, người ta trực tiếp đăng trailer, ông chỉ đăng một Weibo thì tính cái gì? Video đâu? Không đăng video mà muốn nắm giữ mật mã lưu lượng à?

Bên này sau khi nói xong, nhóm người này lập tức đi đến Weibo Tống Anh Minh thổi lửa: Tống Anh Minh chỉ phát trailer có ba giây, thì tính là loại đàng ông gì? Diện mạo của Yên Nhiên tôi còn chưa nhìn rõ, mẹ nó đều là chợt lóe qua màn ảnh!! Trailer keo kiệt bủn xỉn như vậy, thân thân bên này muốn đề xuất rằng ông nếu không muốn danh hiệu đạo diễn tổng nghệ số một trong nước, ông có thể trao nó cho Trương Sơn Phong bên cạnh~

Tống Anh Minh & Trương Sơn Phong vẫn luôn lừa dối nhau trên Weibo:???

Thấy bộ dáng khán giả hai bên đổ thêm dầu vào lửa, hai người liền dừng động tác chuẩn bị phát làn sống báo trước tiếp theo.

Hảo gia hỏa, không nghĩ tới có một ngày, hai người bọn họ đồng thời bị khán giả thao túng!!

Hai người đàn ông trung niên đầu trọc vội vàng gửi tin nhắn cho nhau, đừng đánh đừng đánh, khán giả lần này thật là rất xấu, kịch bản một so một càng thâm!

Trước khi ghi hình chương trình, đêm đó Lâm Yên Nhiên đã viết hai câu thơ mà Cố Tư Nghiệp đã nói với anh.

Nhưng viết đi viết lại mấy lần, anh vẫn cảm thấy không hài lòng.

Mỗi lần viết, hình ảnh Cố Tư Nghiệp nói những lời này liền sẽ xuất hiện trong đầu anh.

"Núi có cây, cây có cành. Trong lòng ta có người, nhưng người lại không hay biết..."

Mỗi khi Lâm Yên Nhiên nghĩ về ý nghĩa câu thơ này, không biết thế nào lại không tĩnh tâm được để viết.

Viết thư pháp quan trọng nhất là tĩnh tâm, tâm không tĩnh chữ viết ra cũng sẽ không đẹp.

Lâm Yên Nhiên cầm bút lên rồi lại đặt xuống, tạm dừng viết.

Thấy viết thế nào cũng không hài lòng, anh cũng không miễn cưỡng chính mình nữa, đơn giản đợi vài ngày lại viết tiếp.

Sau khi đem giấy, bút và mực cất xong, anh quay người thu dọn hành lý, chuẩn bị đi quay《 Du lịch bất hảo 》.

Vì lần quay này và thời gian máy bay qua lại không sai biệt lắm khoảng bốn ngày nên Lâm Yên Nhiên đã đến gặp Ultraman một lần nữa trước khi rời đi.

Sau khi biết người muốn nhận chú chó vẫn chưa trở về, anh đã nhờ nhân viên công tác chăm sóc chú chó nhiều hơn mấy ngày mình ra ngoài.

Cũng không biết vì sao, lần này quay chương trình, trong lòng anh luôn có chút bất an.

Nhưng nhìn cách Ultraman ăn được, ngủ ngon vẫn làm nũng với anh và không có vấn đề gì khác, liền tự hỏi mình có phải quá lo lắng vì nó sẽ bị nhận đi hay không.

Sau khi xem Ultraman, Lâm Yên Nhiên lập tức đến sân bay và bay đến địa điểm một tập mới của《 Du lịch bất hảo 》.

Lần này tổ tiết mục không tiếp tục ghi hình chương trình ở nước ngoài mà là ở một nông thôn xa xôi tại một thành phố nhỏ nào đó trong nước.

Sau khi các khách mời xuất phát, tổ tiết mục lập tức đăng lên Weibo mấy bức ảnh chụp điểm đến, đồng thời viết một đoạn tuyên truyền để hâm nóng tập mới——

"Nhịp sống hiện đại luôn quá nhanh, áp lực và bộn bề khiến chúng ta không thở được. Hôm nay, hãy cùng các khách mời trở về với cuộc sống thôn quê bình dị, làm lòng lắng lại một chút, sống chậm lại một nhịp."

Sau khi chủ đều của tập này được công bố, phòng phát sóng trực tiếp của mấy khách mời cũng online theo.

Không giống như lần phát sóng trực tiếp trước, lần này phòng phát sống của một mình Lâm Yên Nhiên vừa mới mở số lượng đặt trước đã quá 100.000 trong vài giây.

Không chỉ vậy, những người xem trực tuyến cũng đổ xô đến căn phòng, giữa màn hình đen kịt, trong phòng chỉ có "Chủ bá vẫn đang nghỉ ngơi, xin vui lòng quay lại sau", bắt đầu đánh chữ nói chuyện phiếm.

【 A a a a a Yên Nhiên bảo bối phòng phát trực tiếp rốt cuộc cũng online!! 】

【 Con trai ma ma yêu con!! 】

【 Hảo chờ mong a, tôi xem chương trình này là vì bị Yên Nhiên thu hút, nhưng tôi rất thất vọng vì lần trước ngồi xổm trong buổi phát sóng trực tiếp, không nhìn thấy anh ấy rất thất vọng á, cuối cùng tập này cũng đợi được anh ấy, quá là vui!! 】

【@Trương Sơn Phong còn bao lâu nữa mới có thể phát sóng!! Nhanh lên! Tôi muốn gặp Yên Nhiên!! 】

Sau khi phòng phát sóng trực tiếp được phát, không chỉ có người hâm mộ đến phòng phát sóng trực tiếp cá nhân của Lâm Yên Nhiên, mà mấy phòng phát trực tiếp khác cũng có rất nhiều khán giả.

Vì sự bùng nổ về ratings tập đầu tiên của chương trình, không chỉ những người hâm mộ trung thành của họ xem mà còn hút rất nhiều người qua đường đến theo dõi buổi phát sóng trực tiếp.

Trong tập đầu tiên, Vương Chấn vắng mặt vì bị thương nên đã bỏ lỡ tập rực rỡ nhất và hút fan nhất.

Bởi vậy, trong số khán giả ngồi xổm xem phát sóng trực tiếp, độ tiếp thu của mọi người đối với hắn ta thấp hơn, nên hôm nay sau khi mở bảy phòng phát sóng trực tiếp, nhân khí của hắn ta trong phòng phát sóng trực tiếp ngược lại thành người lót đế.

Trên đường đi, Vương Chấn lặng lẽ vào trang web để xem nhân khí phòng phát sóng của mình, khi phát hiện mình không chỉ thua Lâm Yên Nhiên mà còn đứng cuối bảng, hắn ta lập tức cảm thấy khó chịu.

Hiện tại hắn ta cũng xem các bình luận về《 Du lịch bất hảo 》trên mạng.

Hắn ta vốn là một trong những MC mà tổ tiết mục đã quyết định chọn, nhưng vì xui xẻo nên đã ngoài ý muốn bỏ lỡ buổi ghi hình tập đầu tiên, khiến Lâm Yên Nhiên nhặt tiện nghi thay thế một tập.

Kết quả, ai mà biết được thời gian một tập như vậy, khán giả chương trình này giống như kẻ ngốc, mỗi ngày đều kêu gào muốn sáu người trong tập đầu phải tập hợp, như thể hắn ta, MC cố định mới là khách mời.

Không chỉ vậy, tập trước hắn ta cùng các khách mời khác gặp mặt cũng không thuận lợi như tưởng tượng, rõ ràng chỉ là chậm một tập, nhưng sau khi bỏ lỡ thời gian gian tốt nhất để hợp tác, hắn ta có thể cảm nhận rõ được mình và năm người kia, mối quan hệ giữa nhau luôn có một lớp màn ngăn cách.

Cho nên, sau tập đó, hắn ta phí rất nhiều sức nhưng cảm thấy mình không thể hòa nhập với tập thể này được.

Không chỉ thế, sau khi tập 2 của chương trình được phát sóng, chẳng những rating tụt dốc không phanh mà còn bị khán giả ghét bỏ.

Nếu ngay từ đầu chính mình không có bị thương, mọi người đã tiếp thu mình trước thay vì Yên Nhiên, thì loại vấn đề này sẽ đâu phát sinh.

Cho nên đối mặt với cục diện này, hắn ta trong lòng không chỉ khó chịu mà còn sinh ra vài phần bài xích đối với Lâm Yên Nhiên.

Người đại diện thấy sắc mặt Vương Chấn không tốt, liền biết hắn ta khẳng định lại tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến chương trình.

Anh ta nhìn lướt qua giao diện điện thoại đối phương, hiểu rõ hắn ta để ý cái gì sau lập tức khuyên, "Đừng xem thiếu cái gì, tập này đều ghi hình rất tốt, vấn đề tập trước là do mọi người không quen thuộc anh, tập này sẽ khác."

"Nhưng tập này bọn họ mời Yên Nhiên trở lại, cũng đi nhìn cậu ta một chút."

Ngữ khí của Vương Chấn rất chua, trợn tròn mắt không nói nên lời, "Không phải là chỉ đánh đàn tranh thôi sao? Có cần phải làm ầm ĩ lên trời như vậy không, còn mỗi ngày kêu ghi âm..."

Người đại diện thấy Vương Chấn càng nói càng kích động, vội vàng an ủi, "Không đời nào khán giả lại có chút tình tiết non nớt, cho dù không phải là Yên Nhiên nếu đổi thành người cũng vậy thôi, khán giả chính là ngốc như vậy, đừng để ý đến họ."

Người đại diện biết tính khí của Vương Chấn, sợ hắn ta gặp Yên Nhiên sẽ xụ mặt nên vội vàng nhắc nhở: "Chương trình này là phát trực tiếp, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng đều phải giữ cái đầu lạnh cho tôi."

Vương Chấn không kiên nhẫn xua tay, "Biết rồi biết rồi."

Trong tập này, thân phận của Lâm Yên Nhiên vẫn là một khách mời, vì vậy thời gian khởi hành của anh muộn hơn so với những khách mời khác.

Lần này không cần phải ra nước ngoài, hành trình tương đối dễ dàng.

Bất quá, vì địa điểm ghi hình tương đối xa xôi nên sau khi xuống máy bay, anh vẫn phải ngồi xe ba tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Địa điểm ghi hình lần này là một ngôi làng nhỏ ở vùng núi phía Nam.

Lâm Yên Nhiên xuất phát vào buổi sáng, nhưng khi anh đến nơi thì cũng đã bốn giờ chiều.

Xe của tổ tiết mục dừng ở cửa thôn của một ngôi làng nhỏ trên núi, sau đó nhân viên công tác đưa cho anh một bức tranh vẽ tay.

"Đây là gì?"

Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua những đường cong xiêu vẹo và một số điều kỳ lạ trên bức hình, cảm thấy thập phần khó hiểu.

Nhân viên công tác lập tức nói cho anh, "Đây là bản đồ lộ trình mà Cao Tử Quá vẽ cho anh, ngôi sao năm cánh trên bản đồ là vị trí của anh, còn nơi được đánh dấu bằng lá cờ đỏ là nơi lần này mọi người dừng chân."

"Bây giờ anh cần thông qua bản đồ lộ trình này và tìm căn phòng mà tối nay anh sẽ dừng chân và cùng các khách mời khác hội hợp!"

Từ lúc Lâm Yên Nhiên xuống xe, phòng phát sóng trực tiếp của anh đã mở.

Khán giả vẫn luôn chờ để xem, còn chưa kịp hưng phấn bấm móng tay, đã bị đợt thao tác này của tổ tiết mục tú đến.

【 Ha ha ha ha hóa ra vừa rồi Trương đạo họi Cao Tử Quá ra ngoài là vì bảo cậu ấy làm chuyện này 】

【 Cười chết, tại sao các khách mời khác khi đến đều được nhân viên công tác đưa thẳng đến cửa chỗ ở, mà Yên Nhiên của chúng ta lại phải tự mình đi tìm nhể 】

【 Không có biện pháp, rốt cuộc vương giả (tay động đầu chó) 】

【 Ai bảo tập đầu tiên Yên Nhiên làm bug tổ tiết mục làm chi, cho nên tập này tổ tiết mục ôm hận, vừa đến liền lập tức báo thù kkkk 】

Sau khi nghe nhân viên công tác nói xong, Lâm Yên Nhiên liếc nhìn tờ giấy vẽ trong tay nở nụ cười, "Làm sao tôi có thể tìm thấy chỉ bằng một bản đồ trừu tượng như vậy."

Sau khi nghe Lâm Yên Nhiên nói, khán giả sôi nổi tò mò.

【 Thật trừu tượng, làm tôi khỏe mạnh! 】

【 Em không tin, trừ phi anh cho em xem ngay bây giờ 】

【 Yên Nhiên đừng sợ, cho em xem đi em giúp anh tìm 】

Nhưng mà Lâm Yên Nhiên lại không đưa cho mọi người xem, ngược lại đứng tại chỗ bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu nó.

Vì thế là khán giả được nhìn thấy, sau khi Lâm Yên Nhiên đứng tại chỗ nhìn bản vẽ đại khái khoảng mười giây, lại nhìn xung quanh để quan sát địa hình của ngôi làng nhỏ.

Sau đó, anh đi về phía trước khoảng 100 mét, và sau khi nhìn kỹ mỗi lối rẽ trên đường, lần nữa quay lại.

Camera luôn đi theo Lâm Yên Nhiên, cho nên khán giả lúc này mới chú ý ngôi làn nhỏ này chỉ cách đây cở 100 mét, hai bên trái phải đều có bảy tám cái lối rẽ.

【 Xong rồi xong rồi, rõ ràng trước tui đã xem vài khách mời đi vào, nhưng bây giờ lại không tìm thấy đường 】

【 Sao tôi lại có cảm giác mỗi ngã rẽ đều giống nhau nhể? 】

【 Là cái thứ hai bên trái sao? 】

【 Cái thứ ba bên phải đi? 】

Ngay khi khán giả bắt đầu mơ hồ, Lâm Yên Nhiên lại gấp bản vẻ lại bỏ vào trong túi, kéo vali và đi đến ngã rẽ thứ hai bên phải.

【??? 】

【 Vậy là tìm được rồi??? 】

【 Sai rồi đi, sao tôi lại nhớ không phải ở đây...】

Khán giả cũng không biết sai hay không sai, chỉ có thể theo màn ảnh cùng Lâm Yên Nhiên tìm đường.

Chỉ thấy sau khi anh tiến vào ngã rẽ thứ hai, đi không được 150 mét lại đến một cái lối rẽ bên phải phía trước.

Sau đó anh lại rẽ thêm vài cái đường, vòng khán giả đều muốn xĩu.

【 Không xem bản đồ đường đi sao?? 】

【 Lèm sao bây giờ? Quá lo lắng rồi, cảm giác chính mình cũng lạc đường theo...】

Nhưng mà khán giả vừa mới phát làn đạn xong, liền nhìn thấy ngôi nhà mình từng xem trước đó hiện ra trước màn hình khoảng 100 mét!

【 Quãi đạn thiệt chớ...】

【 Thế nhưng thật sự tìm được rồi!! 】

【 Nếu như nhớ không lầm thì anh ấy cũng chỉ xem bản đồ khi đến cửa thôn và sau đó không mở ra nữa 】

【 Cảm giác phương hướng tốt vậy sao? Ngưỡng mộ vãi 】

【 Mấy khúc ngoặt này, sau đó Yên Nhiên cũng không xem qua, trí nhớ này cũng quá tốt đi, trời ạ 】

【 Yên Nhiên thật là, vĩnh viễn có thể vượt quá sự mong đợi của em 】

Khách mời bên này, Cao Tử Quá vẫn luôn ngồi ở cổng hàng rào tre nhìn ra ngoài.

Bởi vì hôm nay cậu ta được Trương Sơn Phong sắp xếp để vẽ bản đồ cho Lâm Yên Nhiên, và cậu ta thật sự vẽ rất kém, vì vậy vô cùng lo lắng đối phương sẽ lạc đường vì không hiểu bức tranh của mình.

Nhưng mà, ai biết cậu ta mới chờ không lâu thì thân ảnh Lâm Yên Nhiên xuất hiện cách đó không xa.

Cao Tử Quá vui mừng nhảy dựng lên, không còn ghét bỏ Lâm Yên Nhiên như tập đầu tiên nữa, vội vàng xoay người báo tin vui cho mọi người trong phòng, "Yên Nhiên tới rồi, Yên Nhiên tới rồi!!!"

Diệp An bỏ đồ ăn trong tay xuống, chạy ra ngoài nhà, "Nhanh vậy sao?"

Phó An Kỳ, Tào Chính Bằng và Tôn Nguyệt sau khi nghe được cũng vội đi theo từ trong nhà ra nghênh đón Lâm Yên Nhiên.

Từ xa, Lâm Yên Nhiên đã nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc phía trước đang vẫy tay với mình.

Vì thế, anh đạm đạm cười trước máy quay, "Xem ra tôi đã đi đúng hướng"

【 A a a a, nụ cười này!! 】

【 Đừng cười, đừng cười bảo bảo, nếu lại cười với mẹ như vậy, tình thương của mẹ sẽ phải biến chất đấy 】

Lâm Yên Nhiên thuận lợi đến, làm Cao Tử Quá tin tưởng tăng gấp bội.

Lâm Yên Nhiên quãng đường dài nữa mới đến căn nhà, vì thế cậu ta liền tung ta tung tăng chạy ra tới.

Không chỉ chạy ra đón mà còn chủ động nhận vali trong tay Lâm Yên Nhiên, giúp anh kéo.

Đến bây giờ, cậu ta vấn không thể tin được Lâm Yên Nhiên có thể tìm thấy nhanh như vậy.

Sau khi đưa Lâm Yên Nhiên vào ngôi nhà nhỏ, Tôn Nguyệt liền cười nói với anh, "Yên Nhiên cháu biết không, khi đạo diễn bảo Tử Quá vẽ đường cho cháu, chúng ta đều lo cháu sẽ lạc đường."

Vì có tình bạn cách mạng trong tập đầu tiên, nên khi gặp mặt nhau trong tập này, có vài phần hương vị như bạn cũ gặp nhau, tất cả đều không có nửa điểm xa lạ với Lâm Yên Nhiên.

Phó An Kỳ rót cho Lâm Yên Nhiên một cốc nước ấm để làm ấm tay, cũng cười nói, "Lúc đó anh Tử Quá vẽ cái bản đồ đường đó, em xem hoàn toàn không hiểu anh ấy vẽ cái gì."

Thấy mọi người đều đang phun tào mình, Cao Tử Quá vội vàng biện giải, "Có kém như thế đâu, không phải Yên Nhiên đã trực tiếp tìm thấy rồi sao... Ít nhất tôi còn vẽ rất rõ ràng đi..."

Cao Tử Quá nói xong lời cuối cùng cảm thấy mình không còn tự tin nữa.

Tào Chính Bằng lúc đó đang bổ củi ở ngoài, cũng không thấy được một đoạn này, nghe mọi người thảo luận như vậy, trong lòng cũng nổi lên tò mò, liền đi tới khai thông, "Yên Nhiên, mở bức vẽ kia ra cho tôi nhìn xem rốt cuộc là như thế nào."

Vì thế, kéo theo phúc của Tào Chính Bằng, lần này khán giả cuối cùng cũng được xem kiệt tác của Cao Tử Quá!

Chỉ thấy một tấm A4 dày đặc đủ loại đường cong lên, xuống, trái, phải xiêu xiêu vẹo vẹo không rõ ràng.

Bởi vì biết là bản đồ chỉ đường, nên cái đường cong này khán giả miễng cưỡng có thể phân biệt ra hẳn là một tuyến đường.

Nhưng đường cong này không phải là cái tuyệt nhất.

Cái khiến khán giả không nói nên lời nhất chính là Cao Tử Quá rõ ràng đang vẽ đường đi cho Lâm Yên Nhiên, nhưng toàn bộ bức vẽ của cậu ta lại tập trung vào những ngôi nhà và cây cối gần đó, thậm chí còn vẽ một số thứ hiếm lạ cổ quái trên đó, khán giả căn bản không thể nhìn ra đó là ngoạn ý gì.

Nhìn không ra không tính đi, Cao Tử Quá đúng là một tên ngốc, còn dùng bút dạ quang màu xanh lá nữa mới cay!

【 Màu huỳnh quang này cay mắt quá, búa đá ánh sáng ô nhiễm à 】

【 Ôi, con mắt của tui! Cuộc đời lại phải chịu loại tra tấn này sớm như vậy, Yên Nhiên thật là vất vả 】

【 Cái này mà là bản đồ chỉ đường á... Mẹ nó, tôi nhắm mắt lại vẽ một đường cũng còn đẹp hơn cái này đi 】

【 Có ai hiểu được không? Đều có thể tìm được, Yên Nhiên anh là hướng dẫn hình người đi 】

【 Có cơ sở đề nghi ngờ Cao Tử Quá đã cố tình vẽ theo cách này hahaha 】

【 Không, thật ra là tổ tiết mục cố ý, Cao Tử Quá nổi tiếng là có linh hồn họa sĩ đó ba 】

【 Khó trách tập 1 khi nhìn thấy Yên Nhiên vẽ tranh giỏi như vậy mắt cậu ấy lại trợn trừng lên 】

Tào Chính Bằng xem xong cái bản đồ chỉ đường này trực tiếp hết chỗ nói, trong lòng hỏi, "Này cậu cũng có thể tìm được sao?"

Lâm Yên Nhiên chỉ một điểm trên bản vẽ cười nói, "Cũng được, định hướng tốt là được. Con ngỗng cậu ấy vẽ vẫn khá quan trọng."

Cao Tử Quá vừa nghe Lâm Yên Nhiên khen mình, đang muốn giữ lại chút mặt mũi cho mình.

Lại nghe thấy Phó An Kỳ nghi hoặc đặt câu hỏi, "Con ngỗng ở đâu a?"

Diệp An cũng gật đầu, "Đây không phải là cái bàn sao?"

Tôn Nguyệt cũng nghiêm túc tự hỏi, "Không phải cái bàn, nó nhìn giống nhưu cục đá??"

Camera hiểu chuyện quay cận cảnh theo hướng mà Lâm Yên Nhiên vừa chỉ.

Chỉ thấy trên đó có hai vòng tròn, một lớn một nhỏ, cộng với hai đường thẳng đứng.

【......】

【@Cao Tử Quá art teachet đi ra, xin hỏi đây là ngỗng sao??? 】

【 Yên Nhiên lão sư, rốt cuộc là làm sao anh thấy được vậy...】

【 Xem ra bức tranh linh hồn của Cao Tử Quá chỉ có Yên Nhiên xem mới có thể hiểu 】

Khi sau người đang thảo luận về bức vẽ của Cao Tử Quá, Vương Chấn vừa đi vệ sinh từ bên ngoài trở về, bước chân không khỏi cứng lại khi thấy cảnh này.

Camera sẽ không đi theo quay khác mời khi họ đi vệ sinh.

Vì thế, Vương Chấn một mình trở về, cẩn thận vòng qua mấy camera đối diện, cuối đầu giả vờ không biết Lâm Yên Nhiên ở đấy, trực tiếp đi thẳng vào bếp.

Sáu người vì đưa lưng về phía Vương Chấn, nên không biết hắn ta đã trở lại.

Nhưng vì nhiều máy quay nên dù cố tình đi sát cửa để tránh, nhưng khán giả vẫn nhận ra bóng dáng hắn ta lướt qua trong góc.

【 Vừa nãy là Vương Chấn sao? 】

【 Anh ta thế nào chào hỏi cũng không chào một chút, liền đi vào 】

【 Cảm giác rất không lịch sự a 】

【 Hẳn là không chú ý tới Yên Nhiên đến đi 】

Người hâm mộ của Vương Chấn thấy mọi người bàn luận về Vương Chấn, vốn dĩ cũng giống như chính chủ, cảm thấy các khách mời quá mức nhiệt tình với Lâm Yên Nhiên mà không hài lòng, liền bắt đầu âm dương quái khí.

【 Fan Yên Nhiên, mấy người nói như vậy là muốn dẫn chiến à? 】

【 Địa vị bao lớn, đã đến rồi còn bắt tất cả mọi người phải ra tiếp đãi sao 】

【 Dàn cast chính vây kín mít, không thấy không được sao 】

【 Chỉ là một khách mời mà thôi, sao fan có thể xoát cảm giác tồn tại vậy nhỉ 】

Fan của Lâm Yên Nhiên không muốn gây rắc rối với những người khác trên mạng, hơn nữa chính chủ cũng đang quay chung một chương trình với đối phương, họ không muốn vì fan bọn họ mà khiến Lâm Yên Nhiên khó xử, vì vậy không nói thêm gì với mấy người này nữa, xoát một vài làn đạn, liền đem làn sóng tiết tấu này đẩy đi.

Bất quá, Vương Chấn giả vờ không biết gì và tránh mặt Lâm Yên Nhiên, nhưng dù sao thì bảy người cũng phải cùng nhau quay chương trình, mọi người cũng phải đối mặt với nhau thôi.

Vì vậy không lâu sau khi Tào Chính Bằng phát hiện hắn ta đã về, đối phương liền kéo hắn ta ra ngoài nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau.

Lâm Yên Nhiên mỉm cười chủ động bắt tay với Vương Chấn.

Đối phương ngoài mặt cũng không lộ ra vẻ khó chịu gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể vẫn là bán đứng hắn ta.

Khi hai người bắt tay, hắn ta chỉ có lệ vẫy một chút rồi nhanh chóng rút tay lại, như thể trên tay Lâm Yên Nhiên có gai vậy.

Lâm Yên Nhiên đến là đã hơn bốn giờ, cộng với thời gian tìm đường và cùng nhau nói chuyện phiếm, thời gian trôi nhanh, đã 5 giờ.

"Sắp 5 giờ rồi, chúng ta đi nấu cơm đi!"

Phó An Kỳ lúc mới đến đã bị an bài đi rửa rau, nhìn thấy thời gian này, đột nhiên nghĩ đến bọn họ chỉ mới chuẩn bị đồ ăn còn cơm thì chưa nấu nên vội vàng nhắc nhở mọi người.

Đang lúc mọi người chuẩn bị phân chia công việc nấu cơm, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ trong sân, được khuếch đại bởi lao phóng thanh.

"Tất cả các vị khách mời, xin vui lòng mang vali của bạn và tập hợp tại phòng khách."

Nghe giọng nói của Trương Sơn Phong, khán giả thích nghe ngóng liền biết, phân đoạn tịch thu đồ thừa sắp đến!

Qua hai tập trước, dàn cast đã quá quen thuộc với kịch bản của Trương Sơn Phong.

Bọn họ đã sớm có chuẩn bị, lần lượt lấy vali ra, sau đó mạnh tay mở ra.

Cao Tử Quá bĩu môi, "Thưa dạ nặc, nhìn kỹ đi, tôi không mang theo bất kỳ thứ gì bị cấm nhá."

Nhân viên công tác tự động chặn lời, cúi đầu tỉ mỉ tìm lên.

Sau khi kiểm tra vali của một số khách mời, bọn họ lắc lắc tay với đạo diễn.

Tào Chính Bằng kéo vali của mình lên, nói, "Chúng tôi nói thật, đời nào giống các người."

Nhưng mà ông vừa nói xong, liền nghe Trương Sơn Phong lại nói, "Chờ một chút!"

Nhiều người lần lượt nhìn ông ta, khó hiểu.

"Lượt qua túi áo khoác của các khách mời một chút." Nói xong, Trương Sơn Phong chuyển ánh nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, "Đặc biệt là áo khoác ngoài của Yên Nhiên..."

Sự chiếu cố đặc biệt của Trương Sơn Phong dành cho Lâm Yên Nhiên đã thành công làm làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp sôi trào.

【 Ha ha ha áo khoác ngoài của Yên Nhiên quả nhiên đã thành đối tượng chú ý của tổ tiết mục 】

【 Trong tập đầu, tui vẫn nhớ rõ hình ảnh ẻm lôi ra hơn mười túi giữ ấm trong túi 】

【 Nói thật, cái túi của Yên Nhiên cũng quá lớn để đựng đồ đi, giống như hộp bách bảo 】

【 Trương Sơn Phong đây là bị Yên Nhiên làm đến PTSD* rồi sao? Áo khoác cũng không buông tha, cười chết 】

(* PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn.)

Sau khi nghe xong, Lâm Yên Nhiên nhìn Trương Sơn Phong, ánh mắt tràn đầy phòng bị mình, cởi mở túi áo khoác ngoài của mình, hào phóng đưa ra.

"Không có gì đâu."

Trương Sơn Phong đã trải qua một lần hiển nhiên vẫn không tin, "Bên trong có cái gì?"

Lâm Yên Nhiên lại hào phóng lộn trái chiếc túi lần nữa, "Bên trong cũng không có mà..."

Trương Sơn Phong sau khi xem xong sững người tại chỗ.

Tại sao lần này Yên Nhiên lại ngoan ngoãn như vậy???

Trương Sơn Phong nghi ngờ nhìn Lâm Yên Nhiên lần nữa, thấy sắc mặt đối phương như thường, còn cười nhàn nhạt.

Có một nháy mắt như vậy, trực giác nói với ông ta mọi thứ không đơn giản như vậy.

Nhưng ông ta lại không thấy có gì bất thường nên đành phải thôi.

Kiểm tra xong, ai nấy đều hơi đói nên cả bảy người vội vàng đi vào nhà, chuẩn bị làm bữa tối.

Vì liên quan đến nấu ăn nên mọi người bắt đâu phân chia công việc trước.

Kết quả hỏi một vòng, cũng chỉ có Lâm Yên Nhiên và Diệp An biết nấu ăn.

Thế là trọng trách này liền rơi xuống đầu hai người, năm người còn lại được phân phụ bếp hoặc rửa bát.

Mấy khách mời đến sớm hơn Lâm Yên Nhiên một chút, tổ tiết mục đã sắp cho họ hái rau.

Vì vậy, rau dưa bữa tối đêm nay sẽ là những thứ họ mang về.

Phó An Kỳ mang tất cả đồ ăn đã rửa sạch cho Lâm Yên Nhiên, "Anh, anh cứ tùy tiện xào gọi món anh muốn trước đi."

Lâm Yên Nhiên nhìn những loại rau dưa này và luôn cảm thấy giống như thiếu cái gì đó.

Khi vừa mới ý thức được là thiếu thịt, lại nghe thấy Diệp An ở trong bếp thất kinh kêu to.

"Gia vị đâu?? Sao trong bếp không có gia vị!!!!"

Nói xong, cậu ấy lo lắng chạy ra ngoài, hỏi mọi người, "Vừa rồi mọi người có ai lấy gia vị sao?"

Tất cả mọi người dừng việc đang làm, bạn nhìn tui tui nhìn bạn, vẻ mặt mộng bức.

"Không có, vừa nãy khi đến chúng ta là đã bị bắt đi hái rau rồi..."

Lời nói của Phó An Kỳ được mọi người đồng ý, sau khi xác thật, cũng chưa có ai vào bếp...

Biết được tất cả không ai lấy gia vị, mọi người đột nhiên hiểu ra, này nhất định là tổ tiết mục cố ý!

Quả nhiên, giọng nói thiếu đánh của Trương Sơn Phong lập tức vang lên.

"Xin chúc mừng các khách mời đã mở khoá nhiệm vụ đầu tiên của《 Hành trình mục vụ 》."

Trương Sơn Phong cầm loa phóng thanh đi tới trước mặt mọi người, nụ cười đầy xảo quyệt, "Nhờ mọi người vất vả, chúng ta mới có được nguyên liệu cho tối nay. Nhưng mà, chỉ nguyên liệu nấu ăn thôi thì chưa đủ để làm nên một bữa tối ngon, chon nên mời mọi người đi trước cửa nhà của Vương sư phó ở đầu thôn, chúng ta làm việc cho ông ấy để đổi lấy gia vị tối nay nhé."

Khi Trương Sơn Phong tuyên bố xong nhiệm vụ này, đã vừa vặn đúng 5 giờ rưỡi.

Bây giờ là mùa đông, 5 giờ rưỡi mới bắt đầu làm xong cơm, thật sự là khá muộn.

Đợi bữa ăn thật sự tốt cho bảy người cũng mất cả tiếng đồng hồ.

Mọi người đều mệt nhọc thì ăn được cái gì, đến nơi cũng không nghỉ ngơi, hầu như đều ra đồng làm việc.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút đói bụng.

Khi học có thể ăn được thì rõ là khá muộn, nhưng Trương Sơn Phong không làm người gia hỏa, cố tình tại lúc này lại giao nhiệm vụ cho họ, hơn nữa còn phải có làm mới được ăn...

Nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sắp tối, các khách mời quả thực hận không thể tập tức bứt hết những sợi tóc còn lại trên đầu Trương Sơn Phong!!

Nhiệm vụ của Trương Sơn Phong cũng đã được công bố, nhưng luôn có mấy người không nghe theo.

Nghĩ đến sau khi đi làm trở về lại nấu cơm nữa thật sự là quá muộn, Cao Tử Quá vốn đã đói bụng thẳng thừng phản đối, "Đã muộn thế này còn đi làm?? Vậy đến mấy giờ mới có thể ăn cơm? Không đi, không đi, không có gia vị, nước sôi để nguội luôn có đi, đêm nay tôi liền ăn nước đun sôi!"

Rút kinh nghiệm hai lần, Tào Chính Bằng cũng không còn thành thật như vậy nữa, lập tức gật đầu, "Đúng vậy, ăn nước đun sôi đi, nước ấm dưỡng dạ."

Phó An Kỳ cũng giơ tay và nói, "Nước nấu sẽ không béo! Tôi đã quen."

Thấy các khách mời muốn ăn nước đun sôi, Trương Sơn Phong lập tức ngăn lại, "Không được, mọi người cần có gia vị mới có thể ăn bữa tối."

Ngay khi Trương Sơn Phong đắc ý với các quy tắc của mình, lại thấy Lâm Yên Nhiên mở miệng.

"Chỉ cần có gia vị là có thể ăn sao?"

Nghe thế, chuông cảnh báo trong đầu Trương Sơn Phong lập tức vang lên, trong lòng nảy sinh một dự cảm xấu.

Không thể nào, không thể nào!!

Yên Nhiên sẽ không lại nghĩ đến cái cách Bug gì nữa đi!!!

Cảnh tượng này quen thuộc đến mức da đầu Trương Sơn Phong ngứa ran, đang định nói gì đó.

Lâm Yên Nhiên lại mở miệng trước, đạm đạm cười, "Tôi nơi này có gia vị."

????

Trương Sơn Phong không thể tin nhìn Lâm Yên Nhiên.

Cậu ta vừa nói gì cơ???

Gia vị??

Cậu ta lấy gia vị đâu ra??

Vừa rồi lục soát hành lí không phải còn soát qua túi áo khoác sao!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi