SAU KHI XUYÊN THÀNH GIẢ THIẾU GIA TA BẠO HỒNG

Vào ngày cuối cùng của năm mới, Lâm Yên Nhiên hoàn thành việc ghi hình cho chương trình và lên máy bay trở về.

Cũng giống như lần trước, khở hành vào buổi sáng, về đến nhà khoảng 5 giờ chiều.

Sau khi trở về, Lâm Yên Nhiên không liên lạc với Cố Tư Nghiệp ngay lập tức mà về nhà lấy giấy bút và mực.

Anh cầm bút trên giấy Tuyên Thành[1] lưu loát viết hai câu thơ mà Cố Tư Nghiệp nhờ anh viết lần trước.

"Núi có cây cây có cành, trong lòng ta có người nhưng người lại không hay biết."

Lần này không có chậm trễ, liền một mạnh lưu loát.

Sau khi viết xong, Lâm Yên Nhiên mở điện thoại trong khi đợi chữ viết khô đi.

Anh vừa định nhắn cho Cố Tư Nghiệp, muốn hỏi xem khi nào hắn rảnh, lại nhìn thấy đối phương đã gửi tin nhắn cho anh từ nửa tiếng trước, mời anh đến nhà.

Vừa rồi anh viết quá chuyên chú nên hoàn toàn không chú ý đến có tin nhắn.

Chờ mực toàn bộ đều khô, Lâm Yên Nhiên cẩn thận cuộc chúng lại, sau đó đến nhà đối phương để đón Ultraman.

"Cố lão sư, chúc anh năm mới vui vẻ trước."

Khi gặp mặt, Lâm Yên Nhiên tặng món quà và bài thơ mà mình đã viết xong cho đối phương.

Cố Tư Nghiệp cười nhận lấy.

"Cảm ơn. Nhanh như vậy đã xong rồi sao?"

Lâm Yên Nhiên nghĩ đến hôm trước khi đối phương hỏi mình, anh còn nói viết chưa xong.

Khi cuối xuống để thay dép trong nhà, anh giải thích với Cố Tư Nghiệp, "Hôm nay tương đối có cảm xúc."

Lâm Yên Nhiên nói xong đứng dậy, phát hiện dép lê trong nhà Cố Tư Nghiệp có kích cở vừa vặn với chân mình.

"Có phiền tôi mở ra xem không?"

Cố Tư Nghiệp cầm cuộn giấy trong tay hỏi Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên lắc đầu tỏ vẻ không ngại.

"Anh Cố, anh muốn khi nào mở cũng có thể."

Cố Tư Nghiệp thật cẩn thận mở ra, ánh mắt chậm rãi nhìn qua từng chữ phía trên, sau đó lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Yên Nhiên.

"Tuệ Tuyết nói không sai, quả nhiên viết rất tốt."

"Viết ngẫu hứng thôi."

"Cậu biết bài thơ này có ý gì không?"

Lâm Yên Nhiên hơi giương mắt, khó hiểu nói một chữ, "Hả?"

"Anh nói《 Việt Nhân Ca 》sao?"

Cố Tư Nghiệp cười cười không tiếp, kiềm chế bản thân không đưa chủ đề này đến cuối cùng.

Hắn mở miệng chỉ lên tầng hai, "Ultraman ở trên lầu, đi xem một chút."

Suy nghĩ của Lâm Yên Nhiên kỳ thật vẫn còn ở câu cuối, anh cẩn thận nhìn Cố Tư Nghiệp, thấy biểu tình của đối phương vẫn như cũ, mới gật đầu, "Được."

Nhà của Cố Tư Nghiệp rất lớn, với cấu trúc song lập.

Trang trí rất đơn giản và tao nhã, Lâm Yên Nhiên đi một đường, nhìn phong cách này luôn cảm thấy có chút quen mắt.

Ngay sau đó, anh đi theo Cố Tư Nghiệp lên tầng hai.

Cách một khoảng cách, Lâm Yên Nhiên nhìn thấy ngôi nhà nhỏ mà mình mua cho Ultraman.

Rõ ràng sau khi chuyển về Cố Tư Nghiệp đã xử lí cho nó.

Cả cái nhà đều sạch sẽ, ngăn nắp hơn nhiều so với khi dầm mưa dãi nắn bên ngoài.

Nhưng lúc này Ultraman lại không ở đây, không biết đã chạy đi đâu.

Cố Tư Nghiệp thấy Lâm Yên Nhiên nhìn chằm chằm nhà nhỏ, hắn nói với anh chuyện sao lại thế, "Khi tôi mang nó về, vốn định thay mới tất cả cho nó nhưng lại không được. Nên tôi đã người người quay lại giúp lấy về thuận tiện giặt cái nhà luôn."

Nghe Cố Tư Nghiệp nói như vậy, Lâm Yên Nhiên phát hiện tất cả những thứ được sử dụng trong nhà nhỏ của Ultraman, bao gồm cả đồ chơi, vẫn là do anh mua trước đây.

Anh nhớ trước kia nhân viên tổ tiết mục phàn nàn với anh, nói Ultraman cũng chỉ nghe anh, người khác mua đồ cho nó, nó chỉ ăn đồ ăn, còn lại đều không cần.

Lâm Yên Nhiên vừa mới nghĩ đến đây, liền nghe được Cố Tư Nghiệp đánh giá Ultraman, "Ultraman rất có chủ kiến."

Lâm Yên Nhiên gật đầu, há không chỉ có chủ kiến.

"Đôi khi xem phản ứng của nó, tôi tự hỏi liệu nó có phải thành tinh rồi hay không."

"Sau Kiến quốc động vật không được thành tinh." Cố Tư Nghiệp cười nhẹ tiếp lời Lâm Yên Nhiên, "Nhưng cho phép nó thông minh."

Cố Tư Nghiệp mới vừa khen Ultraman xong, nó liền từ một cái phòng khác chạy ra tới.

Nhìn thấy Lâm Yên Nhiên đột nhiên xuất hiện, Ultraman đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó dừng lại nghiên đầu nhìn chằm chằm Lâm Yên Nhiên vài giây.

"Ultraman, đã lâu không gặp"

Lâm Yên Nhiên ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ vỗ.

Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Ultraman lập tức rải hoan chạy đến bên tay Lâm Yên Nhiên.

Lần này không biết là do vui quá hoa mắt hay là do chạy quá sức.

Khi Ultraman tới bên người Lâm Yên Nhiên rồi, không thể dừng lại trực tiếp trượt về phía trước một khoảng, tông vào chân Lâm Yên Nhiên.

"Vừa rồi anh Cố còn khen mày thông minh, làm sao lại đột nhiên ngốc như vậy."

Lâm Yên Nhiên cười lui về sau một bước, duỗi tay sờ đầu Ultraman.

Mấy ngày không gặp, Ultraman trở nên đẹp hơn rất nhiều.

Lông trên người được chải chuốt cẩn thận, đen bóng.

Chú chó đã lâu không gặp chủ nhân, vẫn giống như trước bắt đầu dùng sức cọ lòng bàn tay Lâm Yên Nhiên.

Cọ một lát, nó lại lăn lộn trên mặt đất.

Lăn vài vòng, Ultraman vẫy bốn cái chân ngắn ngủn của nó trong không trung, để lộ vết thương trên bụng.

Nó nghiêng đầu nhìn Lâm Yên Nhiên phát ra một thanh âm nhỏ.

Như đang làm nũng lại như đang cáo trạng với Lâm Yên Nhiên.

Trước đó cách video nhìn không rõ, nhưng bây giờ Lâm Yên Nhiên cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy vết thương trên cơ thể Ultraman.

Miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, khối máu đọng lại với nhau, thoạt nhìn có chút ghê, như là bị người ta dùng dao có thể lột ra một mảng da.

"Còn đau sao?"

Lâm Yên Nhiên không dám chạm vào vết thương của Ultraman sợ nhiễm trùng, liền xoa đầu và tai nó để trấn an.

Ultraman "Âu âu âu" vài tiếng, làm nũng xong lại lập tức lật người lại nhảy nhót xoay vài vòng trước mặt Lâm Yên Nhiên, như nói với anh, nó không sao.

Làm xong mấy hành động này, Ultraman liền nhanh như chớp chạy vào một căn phòng khác.

Lâm Yên Nhiên đứng dậy nhìn Cố Tư Nghiệp, "Vết thương này cảm giác có chút kì lạ."

Cố Tư Nghiệp cũng gật đầu, "Có chút giống bị người làm."

Lúc trước khi gọi cho Lâm Yên Nhiên hắn nói rất mơ hồ, đầu tiền là sợ Lâm Yên Nhiên lo lắng, thứ hai cũng là vì có phỏng đoán này.

"Tôi đã ngầm kiểm tra camera xung quanh, nhưng chỗ của Ultraman là một điểm mù, nơi đó mỗi ngày đều có rất nhiều người đi qua, nên tạm thời không có cách nào thu được chứng cứ khác."

Bởi vì không có chứng cứ, cho nên hắn không dám dễ dàng đưa ra kết luận.

Nhưng, sau khi Cố Tư Nghiệp nói xong, Lâm Yên Nhiên và hắn lại nhìn nhau.

Rõ ràng hai người bọn họ đều cho rằng đây không phải là ngoài ý muốn.

"Cảm ơn anh, anh Cố."

Câu cảm ơn này của Lâm Yên Nhiên, anh hiểu Cố Tư Nghiệp cứ thế mang chú chó đi không phải chỉ vì nó bị thương mà là sợ nếu để nó ở lại đó nữa sẽ có người lại đến ngược đãi nó.

Mang về nhà mới có thể bảo đảm nó an toàn.

Lâm Yên Nhiên vừa dứt lời, Ultraman vừa biến mất đã ngậm món đồ chơi mới mà nó tìm thấy ở trong nhà Cố Tư Nghiệp.

Nó ngậm một cây bút.

Sau khi đặt cây bút trước mặt Lâm Yên Nhiên, Ultraman liền ngồi xổm xuống nhìn anh đầu mong đợi.

Lâm Yên Nhiên nhìn đã hiểu ý của nó, liền ném cây bút ra xa vài mét.

Quả nhiên, Ultraman lập tức vui vẻ ngậm lại cho anh.

Nhìn thấy chiếc bút đắt tiền trong tay mình trở thành đồ chơi cho Ultraman, Lâm Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy mình có chút giống cha mẹ của một "cậu bé hư".

Không đúng, là một chú chó hư.

"Ultraman mày nghịch quá đó." Nói xong anh nhìn về phía Cố Tư Nghiệp, "Nó có phá hư cái gì ở nhà anh không? Hai ngày này gây cho anh không ít phiền toái đi"

Cố Tư Nghiệp nhìn một người một chó chơi cây bút, cười nói, "Không có. Cây bút vốn cũng đã hỏng, không sao cả."

Ultraman cùng Lâm Yên Nhiên chơi mấy cái qua lại, liền đi tới bên chân Cố Tư Nghiệp.

Chỉ thấy nó vỗ móng vuốt nhỏ của mình bạch bạch lên dép lê của Cố Tư Nghiệp, sau đó ngửa đầu nhìn đối phương.

Qua mấy ngày ở chung, Cố Tư Nghiệp nhìn một cái là có thể biết nó suy nghĩ cái gì.

Hắn giải thích với Lâm Yên Nhiên, "Ultraman nhắc nhở tôi đến giờ cơm."

Nói xong, hắn liền xoay người đi xuống lầu, "Tôi đi lấy bữa tối cho nó, đã xong rồi."

Rất nhanh, Cố Tư Nghiệp mang lên một chén thức nhỏ ăn cho chó.

Đồ cho chó ăn không phải là loại bán bên ngoài mà tự làm, dùng ức gà, thịt bò trộn với nhau.

Ultraman hiển nhiên rất thích ăn, sau khi nhìn thấy bữa tối của mình liền đến ăn.

Thấy Cố Tư Nghiệp dụng tâm chăm sóc Ultraman như vậy, Lâm Yên Nhiên cảm thấy dù có cảm ơn hắn bao nhiêu lần cũng không đáng kể.

"Anh Cố làm anh lo lắng rồi."

Cố Tư Nghiệp muốn nói có điều chỉ cười cười, "Mượn hoa hiến phật mà thôi."

Mượn hoa hiến phật?

Cố Tư Nghiệp ngừng một lát, rồi lại mơ hồ nói không rõ câu, "Tiểu Hoàng giúp tôi làm."

Lâm Yên Nhiên nghĩ về hai câu này.

Rồi lại cảm thấy dường như Cố Tư Nghiệp không có ý đó.

Sau khi hai người nhìn Ultraman vùi đầu nổ lực ăn, Cố Tư Nghiệp nhẹ nhàng ngả người ra sau, uể oải dựa vào tường.

Hắn nhìn Lâm Yên Nhiên, khóe môi mang theo quán có ý cười, "Hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay."

Lâm Yên Nhiên nhàn nhạt ừ một tiếng.

Anh biết Cố Tư Nghiệp còn có chuyện muốn nói.

Một lát sau, giọng nói trầm ấm kia lại vang lên.

Đối phương tựa như nói giỡn, lại như nghiêm túc, "Hôm qua, Yên Nhiên lão sư đã mời tôi cùng nhau đón năm mới."

Lâm Yên Nhiên thu lại tầm mắt trên người Ultraman, có chút kinh ngạc nhìn Cố Tư Nghiệp.

Chẳng lẽ là lời mời mà hôm qua ghi hình chương trình khi hoàn thành nhiệm vụ sao?

Thấy Lâm Yên Nhiên kinh ngạc, Cố Tư Nghiệp ngân mang vui đùa nói, "Không định thực hiện sao?"

Khi nói ra bốn chữ này, đôi mắt đào hoa của Cố Tư Nghiệp thượng chọn, ngay cả đuôi mắt cũng ngậm cười ý.

Hắn nhìn Lâm Yên Nhiên, màu mắt nhợt nhạt nhàn nhạt, nhưng thần sắc lại rất chuyên chú.

Một chút xảo quyệt, nhưng cũng chút ôn nhu.

Không ai có thể từ chối một Cố Tư Nghiệp như vậy.

"Thực hiện."

Lâm Yên Nhiên nhìn đối phương vài giây, trực giác cho biết nhìn như vậy không được, lập tức liền nhìn đi chỗ khác.

Cố Tư Nghiệp, mời thành công, đáy mắt lóe lên vài phần nhỏ vụn cười, "Được."

Bây giờ đã đến giờ ăn tối, vì hôm nay có ý nghĩ khá đặc biệt, và Lâm Yên Nhiên thật sự không muốn ra ngoài ăn tối, vì thế anh nói với Cố Tư Nghiệp, "Nếu Cố lão sư không phiền, đến nhà tôi cùng nhau dùng bữa tối giao thừa thế nào?"

Nói xong Lâm Yên Nhiên chuẩn bị bật app giao đồ ăn đặt ship đến một số món ăn mới.

Anh vừa nghĩ như vậy, lại nghe thấy giọng nói của Cố Tư Nghiệp vang lên bên tai.

"Ăn ở nhà tôi cũng vậy." Giọng nói dừng lại, rồi nói, "Tôi sẽ nấu."

Không biết có phải vì khoảng cách giữa hai người quá gần hay không, nhưng Lâm Yên Nhiên cảm thấy giọng nói này nghe càng từ tính hơn bình thương.

Hắn nghiêng đầu nhìn Cố Tư Nghiệp.

"Ý của Cố lão sư, là muốn đích thân xuống bếp sao?"

Cố Tư Nghiệp lười biếng nhún vai, "Nhìn biểu tình này của cậu có chút không thích hợp, cho rằng tôi không biết nấu ăn sao, hay cậu không tin tài nấu nướng của tôi?"

Lâm Yên Nhiên cười, "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi."

Cố Tư Nghiệp dẫn Lâm Yên Nhiên vào bếp, lại nghiêm trang nói, "Cũng không đến mức như vậy, nấu ăn rất đơn giản, có tay là làm được."

Lâm Yên Nhiên vẫn là lần đầu tiên nghe người ta miểu tả việc nấu cơm như vậy.

"Có tay làm được?"

Dù thiên phú có cao, dường như cũng không trả lời đơn giản như vậy...

Nhưng Cố Tư Nghiệp lại nói với anh, "Gọi khách sạn rồi hâm nóng trong lò vi sóng."

Lâm Yên Nhiên:??

Lâm Yên Nhiên không thể không nhìn Cố Tư Nghiệp.

Nhìn ý cười trong mắt đối phương, anh mới hiểu được hắn đang trêu chọc mình.

Khi nói chuyện hai người đã đi vào phòng bếp.

Lâm Yên Nhiên nhìn lướt qua tủ lạnh, phát hiện nó được chất đầy các loại rau dươi tươi, như đã được chuẩn bị từ lâu.

"Cậu nghỉ ngơi một chút đi, ngồi máy bay một ngày cũng rất mệt."

Trong khi nói, Cố Tư Nghiệp nhấc nắp nồi súp hầm vịt cũ.

Nháy mắt, trong bếp mùi thơm ngào ngạt.

Không phải dường như, thật sự là đã chuẩn bị xong trước cả rồi.

Lâm Yên Nhiên lắc đầu.

Vốn là mình muốn mời Cố Tư Nghiệp ăn cơm, bây giờ lại đổi thành đối phương nấu.

Nếu bây giờ anh thật sự đến phòng khách ngồi chơi điện thoại, anh thật sự không chịu nổi cảm giác nóng mặt này đâu.

"Hôm nay ngồi cả ngày, vai cổ có chút không thoải mái, để tôi đứng một lúc, tôi cũng có thể giúp anh, Cố lão sư không cần ghét bỏ."

"Nào dám."

Lâm Yên Nhiên nói xong, liền săn tay áo lên một chút, bắt đầu giúp Cố Tư Nghiệp rửa rau.

Cố Tư Nghiệp lần này không có ngăn cản, nhưng lại nhắc nhở Lâm Yên Nhiên, "Khoai mỡ để đó đừng chạm vào, để tôi xử lý."

Lâm Yên Nhiên khoai mỡ cách mình không xa, trong lòng hơi e ngại.

Anh quả thật không dám chạm vào khoai mỡ, một cái chạm vỏ củ khoai mỡ, tay thậm chí những nơi khác sẽ trở nên đỏ và ngứa.

Những người có cơ địa dễ dị ứng như bọn họ nếu không chú ý có thể gây viêm da.

Nhưng kỳ thật, hầu hết mọi người vẫn không bị dị ứng với cái này.

Nghĩ đến đây, Lâm Yên Nhiên tò mò nhìn Cố Tư Nghiệp đang mang bao tay bắt đầu gọt khoai mỡ, "Anh cũng dị ứng với cái này sao?"

Người bị dị ứng giống nhau thường sẽ nhắc nhau trước như vậy.

Nhưng Cố Tư Nghiệp lại lắc đầu, "Không dị ứng."

Hắn nhìn Lâm Yên Nhiên, "Tôi chỉ là cảm thấy cậu hẳn sẽ dị ứng."

Hai người cùng nhau nấu ăn rất hiệu quả.

Lâm Yên Nhiên giúp rửa rau, cắt rau, một lúc sau Cố Tư Nghiệp liền nấu xong một món.

Ở trong phòng bếp bận việc một lúc, Lâm Yên Nhiên lúc này mới chú ý đến nhãn hiệu đồ dùng trong bếp.

Nhìn tấm card quen thuộc này, anh chợt nhận ra nhãn hiệu này giống với cái bên phòng của mình.

Sau khi chú ý nhãn hiệu đồ dùng trong bếp, Lâm Yên Nhiên lại nghĩ đến vừa tới nhìn thấy, cách trang trí trong nhà Cố Tư Nghiệp rất giống với ngôi nhà anh thuê.

Bây giời, Lâm Yên Nhiên mới nhận ra một cách muộn màng, nghĩ lại tại sao mình có thể thuê một căn nhà cùng tiểu khu với Cố Tư Nghiệp mà giá lại mỏng như vậy.

Khó trách lúc ấy Hồng Tuệ Tuyết bảo anh đến làm phiền Cố Tư Nghiệp như đương nhiên như vậy.

Kết quả đi một vòng, là đối phương tốt bụng cho mình thuê nhà.

Lâm Yên Nhiên mới vừa hiểu được, lại nghe thấy giọng nói của Cố Tư Nghiệp trên đỉnh đầu mình.

"Đói bụng không?"

Nghe Cố Tư Nghiệp hỏi như vậy, Lâm Yên Nhiên đột nhiên nhận ra buổi sáng hình như mình đã ăn một bữa nghiêm túc.

Buổi trưa anh không có cảm giác thèm ăn, trên máy bay ăn đại gì đó lấp bụng, sau đó vội vã về nhà, đến nước cũng không kịp uống.

Dạ dày của anh đến giờ đã tiêu hết, quả thật có chút đói.

Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua đống khoai tây trong tay, lắc đầu, "Không sao."

Nhưng anh vừa nói xong, bụng lại rất không biết cố gắng vạch trần anh, kêu ku ku ku.

Lâm Yên Nhiên cười nhẹ, "Được rồi, thật ra là có chút đói."

Trong không khí truyền đến một trận cười nhẹ dễ nghe.

Cố Tư Nghiệp cũng chưa nói gì, xoay người đi.

Lâm Yên Nhiên cho rằng hắn đi tiếp tục nấu ăn, liền cúi đầu xuống cắt vụn khoai tây.

Anh nhanh chóng cắt một miếng khoai tây, lại đột nhiên cảm giác một bóng đen xuất hiện bên người mình.

Cố Tư Nghiệp đi tới bên cạnh anh.

Lâm Yên Nhiên phản xạ có điều kiện quay đầu.

Lập tức, tầm mắt của anh rơi vào ngón tay thon dài trắng nõn của đối phương.

Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, giây tiếp theo anh phát hiện môi mình đã nhẹ nhàng cọ vào da nơi cổ tay đối phương.

Nhiệt độ cơ thể đối phương hình như cao hơn anh một chút, môi chỉ lướt nhẹ qua cũng có thể cảm nhận được.

Khoảng cách của hai người chỉ còn vài bước chân, sau khi Cố Tư Nghiệp liếc nhìn cổ tay mình, khóe miệng không khỏi cong lên, tâm tình rất tốt tiếp tục đưa bát canh trong tay cho Lâm Yên Nhiên.

"Nếm thử mùi vị."

Hắn như người không có việc gì, giống như vừa rồi cảnh tượng kiều diễm ái muội gì cũng chưa phát sinh.

Lâm Yên Nhiên thấy Cố Tư Nghiệp thần sắc như thường, cảm thấy chính mình làm quá lên, vừa rồi vì sự tiếp súc thân mật này mà tim đập lỡ một nhịp.

Anh rũ mắt che giấu sự xấu hổ dưới đáy mắt.

Đặt con dao và khoai tây trong tay xuống, sau khi rửa sạch tay, mới nhận cái bát từ tay đối phương.

"Cảm ơn."

Cố Tư Nghiệp khom lưng, đem chuyện Lâm Yên Nhiên vừa rồi chưa làm xong làm tiếp.

Đưa lưng về phía đối phương, hắn thấp giọng nói, "Chờ vài phút cơm là được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi."

Lâm Yên Nhiên cũng không kiên trì ở lại nữa, ôm súp canh vịt Cố Tư Nghiệp nấu ngồi trong phòng khách.

Trên TV phát buổi biểu diễn tiệc tất niên.

Lâm Yên Nhiên nhìn mãn bình náo nhiệt, lại không nghe rõ một câu nào.

Trong lòng anh dâng lên cảm giác có chút không rõ.

Vốn dĩ anh nghĩ nếu hôm nay không cùng tổ chức sinh nhật cho mẹ thì anh sẽ cô đơn và tiếc nuối.

Nhưng bây giờ, có lẽ là vì ở cùng Cố Tư Nghiệp?

Loại cảm giác cô độc này bị tan đi rất nhiều.

Ultraman cũng ngồi bên cạnh và xem TV cùng anh.

Liếc nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, rồi nhìn chú chó trước mặt.

Lâm Yên Nhiên không tiếng động cười cười.

Đêm giao thừa đầu tiên khi một mình đến thế giới này, có vẻ cũng vô cùng náo nhiệt.

Lâm Yên Nhiên chậm rãi uống canh, mới uống được một nửa, liền nghe thấy Cố Tư Nghiệp gọi anh.

Cố Tư Nghiệp đã nấu một bữa tối rất thịnh soạn, trên bàn ăn bày năm món ăn một món canh, đủ màu sắc và hương vị.

Lâm Yên Nhiên vừa mới uống canh đã cảm thấy trù nghệ của Cố Tư Nghiệp hẳn sẽ không tồi, nhưng sau khi nếm thử mọi món ăn, anh phát hiện rằng mấy món này hợp khẩu vị của mình một cách khó hiểu.

Có loại như hương vị trước kia khi chưa xuyên sách.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Nhìn những món ăn này, Lâm Yên Nhiên không khỏi nghi ngờ liệu Cố Tư Nghiệp có phải là người bạn tốt đã thất lạc nhiều năm của mình hay không.

Rõ ràng quen biết chưa lâu, nhưng sự ăn ý giữa hai người bọn họ lại giống như mặc chung một cái quần mà lớn lên.

Ngay cả những món khoái khẩu cũng vậy.

Sau khi ăn xong, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp chuẩn bị dắt Ultraman đi dạo trong tiểu khu.

Ultraman dường như đã sớm thành thói quen, ngoan ngoãn chờ Lâm Yên Nhiên đeo rọ mõm và dây dắt chó cho nó, sau đó chạy lon ton về phía trước để dẫn đường.

Sự riêng tư trong tiểu khu rất mạnh cũng không sợ các tay săn ảnh tới chụp.

Sau khi dắt nó đi dạo một lúc, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp xuống tầng dưới chung cư của mình.

Đêm đông tỉnh lặng sâu thẳm.

Ngọn đèn đường kiểu phương Tây bên cạnh bị lá thường xanh tươi tốt che mất một nửa.

Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp dừng lại.

Một người đứng phía trước, đứng dưới ánh đèn lờ mờ.

Một người đứng phía sau, mất hút trong bóng lá.

Ánh đèn vàng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt Lâm Yên Nhiên, làm dịu đi những đường nét vốn có trong sáng của anh.

Con ngươi đen láy của Cố Tư Nghiệp nhìn vào đôi môi hồng nhạt trên chiếc cằm trắng nõn của đối phương.

Hắn nhớ đã nghe một người hâm mộ tình cờ nói rằng môi của Lâm Yên Nhiên rất đẹp và rất thích hợp để hôn.

Hôn sao...

Dưới bóng cây, những chấm sáng làm mờ đi vẻ mặt của Cố Tư Nghiệp lúc này.

Hắn che giấu dục v.ọng và khao khát trong lòng, giơ tay nhẹ nhàng kéo chiếc khăn quàng cổ của Lâm Yên Nhiên ra.

Động tác của người đàn ông tinh tế lại nhẹ nhàng, tiếng nói trầm thấp ôn nhu dường như có thể xuyên qua màn đêm.

"Yên Nhiên, năm mới vui vẻ."

Editor: tui muốn làm cái khăn quàng cổ kia:D

*

Đêm giao thừa, tại biệt của trang viên Đông Giao.

Người một nhà Lâm gia tụ tập bên nhau để chúc mừng sinh nhật Tạ Nhu Phỉ.

Lâm Yến Huy đã tặng vợ mình chiếc nhẫn kim cương hồng bảo thạch mình mới đấu giá được.

Sau đó, dưới sự ồn ào của các thành viên trong gia đình, Lâm Yến Huy đã cởi bỏ bộ vest, cầm lấy cây đàn ghi-ta acoustic ở nhà và hát một bản tình ca, về việc ông theo đuổi vợ khi còn trẻ.

Như những năm trước, Tạ Nhu Phỉ đã có một sinh nhật vui vẻ và ấm áp.

Nhưng bị hạnh phúc vây quanh, Tạ Nhu Phỉ, ban đêm khi chìm vào giấc mộng, lại mơ thấy đêm 22 năm trước, đêm mà bà khó sinh kia.

Có lẽ hôm nay là sinh nhật, và bà mong mỏi gia đình được đoàn tụ hơn bình thường.

Vì vậy, trong giấc mơ, bà lại lần nữa mơ thấy đứa bé ấy chết vì khó sinh, còn chưa từng mở to mắt nhìn thế giới này một lần.

Bà đã mơ về đêm ác mộng đó không biết bao nhiêu lần, và mỗi khi mơ lại, điều bà nhận được là tin bác sĩ tiếc nuối nói với bà rằng đứa trẻ ấy khó sinh mà chết.

Đã trải qua quá nhiều lần tuyệt vọng, mặc dù Tạ Nhu Phỉ biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng khi bước vào giấc mộng này, bà cũng không khỏi đau lòng.

Nhưng mà lần này, bà lại phát hiện cảnh trong mơ của mình hoàn toàn khác với trước đây.

Bởi vì điều mà bà mơ thấy là đứa con của mình thực sự không chết, mà là bị người cố tình mang đi.

Sau khi đối phương mang đưa trẻ đi, không biết vì lý do gì mà bỏ lại đứa bé nhỏ tội nghiệp bên ven đường hoang vắng.

Vì thế đứa trẻ bất lực yếu ớt cứ nằm đó thật lâu trên nền đất lạnh giá.

Hai tay vẫy trong không khí và không ngừng khóc.

Đứa bé lúc đầu rất đói, khóc rất to, nhưng dần dần, vì kiệt sức, trở nên yếu ớt hơn.

Trái tim của Tạ Nhu Phỉ đau nhói khi nghe thấy tiếng khóc của con mình.

Nhưng dường như có một tấm kính vô hình chắn trước mặt bà.

Cho dù sốt ruột cỡ nào, muốn bế con mình lên cỡ nào, bà cũng vô cùng bất lực.

Giờ khắc này bà mới phát hiện nước mắt của mình vô giá trị như thế nào.

Bởi bà biết dù có khóc hết nước mắt cũng không cứu được con mình.

Nhưng bà không muốn từ bỏ đứa con của mình, vẫn cố gắng nghĩ cách cứu cậu.

Nhưng vào lúc này, Tạ Nhu Phỉ phát hiện có người bước tới gần đứa bé bế lên một cách thô bạo.

Đối phương ôm cậu bất cẩn gần hết chiếc khăn lỏng lẻo đang quấn quanh người cậu đột nhiên rơi xuống hơn phân nửa cũng không hề hay biết.

Hơn phân nửa cơ thể đứa bé lập tức tiếp xúc với không khí đối phương cũng mặc kệ.

Tạ Nhu Phỉ thấy thế, lập tức muốn giành lấy đứa con của mình từ tay đối phương rồi mặc quần áo cho cậu.

Nhưng trong giấc mơ, Tạ Nhu Phỉ bị nhốt tại chỗ chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương mang đứa bé đi.

Bà gắt gao nhìn chằm chằm tay đối phương, trước khi tầm nhìn mờ đi, bà thấy vết bớt trên eo của đứa bé.

Một vết bớt giống chữ s trong chữ thảo.

Và... Khuôn mặt của đứa bé hoàn toàn khác với những gì mà bà nhìn thấy trước đây.

Từ trong mộng tỉnh lại, vẫn là một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau khi cả nhà ăn sáng, Tạ Nhu Phỉ như lơ đãng hỏi Lâm Yến Huy.

"Chồng, anh lúc đó thật sự thấy được thi thể của đứa bé, phải không?"

Lâm Yến Huy hơi sững người, nhưng sau khi hiểu Tạ Nhu Phỉ nói gì, lập tức gật đầu, "Thấy được."

Trả lời xong, ông nhẹ nhàng vỗ bả vai vợ mình, "Em lại mơ thấy đứa con trai nhỏ của mình à?"

"Ừ."

Nhưng lần này biểu tình của Tạ Nhu Phỉ hoàn toàn khác với nỗi bi thương vô tận trong quá khứ.

Bà cười nhẹ với Lâm Yên Huy, ngược lại an ủi mặt đầy lo lắng của đối phương, "Đừng lo lắng, em không sao."

Nói xong, bà nhìn Lâm Vân Triết, "Con trai, đêm chung kết của《 Siêu cấp thần tượng 》con sẽ đi sao?"

Thấy mẹ mình đột nhiên quan tâm đến chương trình này, Lâm Vân Triết có chút ngoài ý muốn.

"Tạm thời con không có kế hoạch gì, mẹ có chuyện gì sao?"

Tạ Nhu Phỉ nhấp một ngụm sữa, nhàn nhạt nói, "Không có gì, để mẹ sắp xếp cho, mẹ muốn đi xem. Gần đây rất nhiều học sinh đều nói vũ đạo trong chương trình này không tệ."

*

Một năm mới, thời tiết mới.

Sau nhiệt độ cho bữa tiệc tối qua đi, các tổ tiết mục cũng nhanh chóng cập nhật chương trình, teanh thủ hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán để giành lấy sự nổi tiếng và lượng truy cập.

Các biên tập viên nhóm hậu kỳ của《 Du lịch bất hảo 》cuối cùng đã phát hành tập mới nhất của chương trình sau khi thức khuya vài ngày.

Không giống các điểm du lịch cao cấp của hai tập trước, những khán giả chỉ xem chương trình không xem phát sóng trực tiếp đã có chút thất vọng khi nghe chủ đề mục vụ.

Rốt cuộc, có quá nhiều chương trình cùng loại đã được phát sóng ở trung Quốc, và mọi người đều biết xem liền dễ chán.

Nhưng ai biết, tổ tiết mục và các khách mời lại vất vả như vậy.

Rõ ràng mọi người đều nghĩ đó sẽ là một tập bình thường, nhưng sau khi xem xong họ khinh hỉ lại cảm động.

Sau khi chương trình được phát sóng, thôn Hương Ninh cũng nhận được sự quan tâm của rất nhiều người.

Không ít doanh nhân đã chung tay giúp đỡ, cung cấp vốn và công nghệ, giúp xây dựng thôn Hương Ninh và thực hiện tốt các dự án phát triển du lịch.

Mà qua góc nhìn độc đáo của Lâm Yên Nhiên vào ngày cuối cùng, quýt và đặc sản địa phương bị cháy hàng cũng phổ biến trở lại.

Việc bán trực tiếp được lên kế hoạch đến một tháng sau đó.

Những thứ được màn ảnh của anh ghi lại, rau dưa sinh thái, trứng gà ta, lá trà toàn bộ đều cháy hàng.

Rốt cuộc, Lâm Yên Nhiên đã cho mọi người thấy rằng mặc dù thôn dân thôn Hương Ninh tuổi đã lớn một chút nhưng họ vẫn có thể hăng hái đi làm.

Một thân thể khỏe mạnh như vậy đều tốt hơn so với quảng cáo khoác lác.

【 Ăn thực phẩm tự nhiên không ô nhiễm môi trường và hít thở không khí trong lành mỗi ngày chắc chắn tốt hơn nhiều so với thân thể người bình thường như chúng ta 】

【 Thành phố chúng ta rất nhiều khói bụi, những người bệnh viêm mũi vào mùa đông thì thôi khỏi nói khó chịu vl, tôi muốn đến thôn Hương Ninh chơi một thời gian 】

【 Cảm ơn Yên Nhiên đã mang chúng tôi hiểu cuộc sống của những thôn dân bình thường từ góc nhìn của thư ký Quý 】

【 Xem xong thật sự rất cảm động, tôi rất vui vì Yên Nhiên rút được nhiệm vụ này 】

Thôn Hương Ninh đột nhiên có thể có được sự coi trọng lớn như vậy, thư ký Quý và các thôn dân cảm ơn tổ tiết mục và Lâm Yên Nhiên rất nhiều, viết phong tay để bày tỏ lòng biết ơn của họ.

Sau khi chương trình được phát sóng, Lâm Yên Nhiên nghiễm nhiên trở thành một trong những cái hot search.

# Nếu Yên Nhiên lão sư tới phụ đạo tôi #

# Yên Nhiên nghệ sĩ năng lượng tích cực #

Khi các fan ngao ngao kêu, nếu Yên Nhiên lão sư tới phụ đạo tôi, thì mẹ nó tôi không đến nỗi đi dọn gạch đâu,《 Siêu cấp thần tượng 》cũng bắt lấynhiệt độ một ngày nghỉ cuối cùng này, phát một tập mới.

Nghe nói sẽ có màn trình diễn của các đạo sư trong tập mới, fan của các đạo sư đã bắt đầu ngồi canh từ sớm.

Nhưng sau khi bọn họ xem xong tập này, người hâm mộ của Lâm Yên Nhiên và fan CP Tư Nhiên đều giống như ăn tết.

Duy phấn nhìn bé con một thân đồng phục thực tập sinh tràn đầy năng lượng nhảy bài hát chủ đề, ngay lập tức hóa thân thành fan mẹ, lần lượt để lại tin nhắn cho Tống Anh Minh.

【 Tống đạo!! Nhanh lên mở một kênh bỏ phiếu cho Yên Nhiên đi! 】

【 Tôi muốn con trai cưng tôi ra mắt!! 】

【 Mãnh mẽ kêu gọi tổ tiết mục ngay lập tức khởi chạy kênh bình chọn cho đạo sư!!! 】

【 Xin mọi người hãy bình chọn cho thực tập sinh Yên Nhiên thật nhiều!! 】

Ngay khi người hâm mộ bị bài hát chủ đề của Lâm Yên Nhiên mê hoặc không nhẹ, thì các fan CP Tư Nhiên cũng điên rồi.

Đoạn Cố Tư Nghiệp giúp Lâm Yên Nhiên chỉnh lại cà vạt hơn nữa còn cho cấp S, đã bị fan Tư Nhiên cắt ra và trực tiếp đưa lên group chat.

【 Ố ồ ồ ồ, không phải A không phải CDEFG, chỉ vì em là unique duy nhất của anh. ở chổ của Cố lão sư, chỉ có Yên Nhiên mới là cấp S duy nhất!! 】

【 Cảnh nóng tuyệt đối là cảnh nóng!!! Cố lão sư, anh thật là, cố ý trêu chọc Yên Nhiên 】

【 Tôi nghe đi nghe lại giọng nói cuối cùng của lão Cố, ẩn nhẫn lại kiềm chế, ahhh điên mất thôii 】

【 Tôi là cà vạt của Yên Nhiên, tôi nói, lúc ấy bọn họ hôn, thật luôn 】

Siêu thoại CP Tư Nhiên sôi nổi rút thăm trúng thưởng ăn tết.

Sau tập này được phát sóng, chỉ trong một đêm đã có thêm n bình luận trên Weibo của Tống Anh Minh.

Top 1: Hoan nghênh đạo diễn tổng nghệ số một trong nước, Tống Anh Minh mạnh mẽ đã trở lại!!! 12345 lượt thích

Top 2: Đạo diễn tổng nghệ số một trong nước, ông biết chúng tôi muốn xem gì ở tập tiếp theo, đúng không? 9999 lượt thích

Top 3: Đồng chí Tống Anh Minh thân ái, tôi không nghĩ có người sẽ không thừa nhận một sự thật, rằng ông là ánh sáng của đạo diễn trong nước. Trước đây, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, cảm thấy ông nhiều kịch bản và làm một cách mù quáng. Xem xong những cảnh nổi bật của tập mới《 Siêu cấp thần tượng 》tối qua, tôi mới nhận ra kiến thức của mình nông cạn như thế nào. Xin hãy trung thực với nguyện vọng ban đầu của ông, trung thực với chính mình và quay nhiều cảnh cao cấp hơn【 đầu chó 】8888 lượt thích

Sáng sớm rời giường làm mới Weibo, đột nhiên phát hiện mình một đêm gian thế nhưng lại vinh quang trở về lại thân phân đạo diễn số một trong nước, Tống Anh Minh sớm đã biết, không chút nào ngoài ý muốn.

Rốt cuộc khi quay phần đó, ông ta cũng đã tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra.

Nhưng mà Tống Anh Minh thế nào cũng không nghĩ tới.

Vị trí đạo diễn số một trong nước, mông ngồi còn chưa ấm, khó khăn lắm mới giữ được 16 tiếng, đột nhiên bị Trương Sơn Phong cướp đi.

Mới ngủ dậy đã biết gì đâu - ông ta.

Một buổi trưa vô vùng bình thường, bình thường vô cùng - Trương Sơn Phong đập ra một quả trứng vàng.

Nội dung cái nội dung này cũng quá bình thường, chính là Lâm Yên Nhiên rút được bột cái thăm bình thường là gọi cho Cố Tư Nghiệp mà thôi.

Nội dung《 Du lịch bất hảo 》hôm qua Tống Anh Minh cũng xem rồi, lại không nghĩ đến, Trương Sơn Phong sẽ một tay để trứng vàng ở ngoài như vậy!

Tống Anh Minh lập tức đi soi Weibo Trương Sơn Phong, quả nhiên bình luận hot giống y như ông ta tưởng tượng.

Top 1: Hoan nghênh tổng đạo diễn tổng nghệ số một trong nước, Trương Sơn Phong mạnh mẽ trở về! 12345 lượt thích

Tống Anh Minh mở WeChat lên, phát hiện tối qua Trương Sơn Phong còn gửi cho ông ta một tin nhắn——

"Lão Tống, thực sự có ông [ ngón tay cái ]"

Tống Anh Minh lập tức cấp trả lời Trương Sơn Phong——

"Lão Trương, ông cũng không kém nhỉ [ ngón tay cái ]"

Group chat CP Tư Nhiên, một đoạn video mới được gửi lên!!

【 Hai ngày nay là này hên gì thế? Sao lại nhiểu đường như vậy 】

【 Ngọt chết tôi x2, hóa ra đây là cảm giác ngâm mình trong mật sao!! 】

【 Có thể cho tôi ở lại hủ mật này không, hãy dìm chết tôi bằng mật ngọt này đi aaaa!! 】

【 Tại hai người các anh lại có thể ăn ý vậy!! 】

【 Lão công x lão công đương nhiên là ăn ý rồi 】

Các fan CP đầu tiên dựa vào nội dung trong điện thoại một lúc, các cô gái bắt đầu dùng kính hiển vi thâm đi soi

Tỷ như có người hỏi hai người nhắc tới Ultraman là ai, các fan CP thống nhất là, 【 Con trai anh ảnh 】.

Lúc sau lại có người đi lột một đoạn Lâm Yên Nhiên cho Trương Sơn Phong kiểm tra điện thoại, qua quan sát ngàn lần, tìm được tầng tầng lớp lớp mosaic bọn họ buổi tối ngày hôm trước có gọi nhau.

【 Nếu không nhầm, thời gian này, không sai biệt lắm chính là mới vừa ghi hình chương trình xong? 】

【 Cho nên, các chị em à, chúng ta tới thảo luận một chút, tại sao Nhiên Nhiên của chúng ta buổi tối trước lại gọi cho Cố lão sư nhỉ [ đầu chó ]】

【 Đương nhiên một cặp tình nhân thì mỗi ngày đều phải gọi điện nhau chứ, rốt cuộc là nơi đất khách quá vất vả đi, hiểu rồi hiểu rồi 】

Sau đó lại có người đem Cố Tư Nghiệp cùng câu cuối kia lên tế phẩm.

【 Các chị em, không cảm thấy Cố lão sư nói câu kia với Trương đạo "năm mới vui vẻ" rất có thâm ý sao 】

【 Bạn bè nghệ sĩ giống nhau, sẽ không biết lịch trình của nhau đi 】

【 Cố lão sư, anh có phải vẫn luôn chú ý vợ mình phát sóng trực tiếp? 】

Fan CP vừa từ trong mớ video moi ra được cái này, lại phát hiện một cái mới!!

Hôm nay Cố Tư Nghiệp tham gia một hoạt động công ích, tặng cho các fan tiếp ứng món quà nhỏ.

Món quà không có gì, mấu chốt là, bên trong liền tặng quýt và lá trà đặc sản thôn Hương Ninh!!

Các fan CP thấy đến đây, mắt đột nhiên sáng lên.

Hảo gia hỏa, Yên Nhiên mấy ngày trước vừa tuyên truyền hỗ trợ nông sản, Cố lão sư bên này lập tực bắt kịp!

【 Mua xong quýt ở tổ tiết mục, một tháng sau của tôi mới tới, Cố lão sư cũng chỉ mất ba ngày đi, mua cùng ngày phát trực tiếp sao?? 】

【 Hảo gia hỏa, cùng chuyện của Trương đạo trước đó có quan hệ đi 】

【 Cho nên Cố lão sư, anh chính là vẫn luôn theo dõi phát sóng trực tiếp của vợ mình, đừng có mà chối!!! 】

【 Là trùng hợp, nhất định là trùng hợp [ đầu chó ]!!! 】

Fan Tư Nhiên thế nào cũng không ngờ đên, một cái hoạt động của Cố Tư Nghiệp, cũng có thể lấy phương thức như thế, một đám kéo nhau vui vẻ, nói【 Hai anh cùng doi cho chúng thần xem đi 】.

Nhưng mà ngờ, bọn họ trên group chat một mình happy thảo luận, lại bị một account vô lương tâm khiên đi.

Bát quái mỗi ngày: Cố Tư Nghiệp tặng quà nông sản cho fan, cđm truyền nhau thế nhưng lại giống hàng Yên Nhiên hỗ trợ như đúc. Cố lão sư cũng theo dõi phát sóng trực tiếp của Yên Nhiên sao?

Phía dưới là là các loại hình fan CP chụp được.

Sau khi fan Cố Tư Nghiệp biết được tin này, lập tức đuổi tới cái account này khống bình.

Kết quả sau khi nhìn thấy hàng bình luận hot trước, trực tiếp ngốc.

【 Hai vị tiểu gia hỏa nhiệt tâm lại có tình yêu, năng lượng, enjoy! 】

【 Cố lão sư thật tốt, không nhận quà fan tiếp ứng ngược lại còn tặng quà lại fan, hơn nữa quà lại còn có tình yêu với đồ ăn ngon nữa cơ, enjoy 】

【 Hảo huynh đệ 】

【 666】

【[ ngón tay cái ]】

【 Đáng học tập "Enjoy" 】

???

Bình luận nồng phong cách người già và trung niên như này là thế nào??

Sau đó các fan lại tập trung nhìn vào.

Hảo gia hỏa, người cmt cái bình luận hot kia tên là —— Tư Nhiên szd

Fan Cố Tư Nghiệp:?????

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi