SAU KHI XUYÊN THÀNH MẸ PHÁO HÔI CÔNG

Lý Nhuận lặng lẽ đặt "sự thật" trong lòng mình, nhưng không định nói cho người khác biết, có điều ánh mắt nhìn Lâm Nhạc Nhạc khác thường, ngẫu nhiên khiến cho cậu giật mình.

Tính cách cậu ta nói hay thì là kiêu căng, nói không hay thì là trẻ con chưa hết hư. Ở chung với bạn cùng phòng một tuần, tuy rằng quan hệ không đến mức tệ, nhưng bạn thật thì coi như không có thêm ai.

Cho nên dù Lý Nhuận muốn nói chuyện này, trước mắt cậu ta không có ai trong đại học S để nói.

Ngày hôm sau vẫn huấn luyện quân sự theo lẽ thường, sau một ngày người trong phòng đều mệt. Hôm nay Lâm Nhạc Nhạc ăn cơm ở trường, cho nên Phí Tử Khôn và Hầu Lợi Vân muốn cải thiện bữa ăn gọi đồ ăn ngoài thì cậu cũng tham gia.

Tuy Lý Nhuận cũng được mời, nhưng cậu ta không ăn, bởi vì hôm nay mẹ cậu ta nói đến đón cậu ta về. Nhưng không ngờ Lý Nhuận đợi hơn một tiếng, mẹ cậu ta bỗng nhiên nói công ty có việc gấp, hoặc là ngày mai mới đến, hoặc là phải đợi sau tám chín giờ mới đem quần áo của cậu ta về nhà giặt.

Lý Nhuận cầm điện thoại đứng ở ban công, tức giận: "Vậy mẹ đừng bao giờ đến nữa!"

Cậu ta vốn định giặt quần áo bẩn xong phơi khô lấy về mặc ngay, không thì quần áo quân sự hai ngày hè không giặt quá hôi.

Bởi vậy hôm nay cuối cùng Lý Nhuận không thể về nhà, lại còn phải tự giặt sạch quần áo phơi nắng ngày mai mặc tiếp, mà những người khác trong phòng ngủ lúc này đều đã ăn uống no đủ, ngồi ở chỗ của mình đọc sách chơi máy tính.

Lý Nhuận không biết giặt quần áo, chỉ vứt áo vào nước vò qua loa mấy cái rồi vắt đem đi phơi. Mở cửa ban công vào phòng ngủ đã ngửi thấy toàn mùi đồ ăn làm cậu ta càng buồn bực.

Lâm Nhạc Nhạc thì ngồi ở chỗ mình không biết đang nói chuyện với ai, kể đồ ăn như báo cáo: "Vâng, buổi tối ăn canh thịt cay, cải bắp xào, có cả nộm dưa chuột. Mai về nhà ăn, anh bảo cô làm gà hầm đi, lần trước cô nói biết làm." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lý Nhuận đi ngang qua Lâm Nhạc Nhạc, cảm thấy câu nói này của cậu như là cố ý nhằm vào mình. Cậu ta liếc nhìn Lâm Nhạc Nhạc một cái, lửa giận vô danh lại trào ra.

Một mình cậu ta đi xuống quán ngoài trường học gọi một bát mì thịt bò, sau đó lại lướt Weibo, phát hiện Weibo của Lâm Nhạc Nhạc hôm qua mình follow lại cập nhật, thời gian là mấy phút trước.

Hình ảnh trên Weibo là đồ ăn của ba người trong phòng tối nay, Lâm Nhạc Nhạc chụp lại, kỹ thuật chụp không được tốt lắm, cũng hơi mờ.

Nhưng giọng điệu của Lâm Nhạc Nhạc thì rất khoái trá.

Sờ mông Đại ma vương: Hôm nay cải thiện bữa ăn với mọi người, ăn khá ngon, xoa bụng mình【 hình ảnh 】+3

Tuy rằng mình chỉ ăn đại bát mì thịt bò, nhưng Lý Nhuận cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc gọi đồ ăn ship là cải thiện bữa ăn đúng là nực cười.

Cậu ta định thoát, lướt xuống, lại nhìn thấy trang đầu có bạn tốt đăng một hình vẽ.

Lý Nhuận ấn vào xem, phát hiện chủ Weibo này thường xuyên phỉ nhổ một vài bạn bè hoặc bài đăng khoe khoang. Chủ Weibo vả mặt này có hơn năm trăm nghìn fan, trừ mấy bài đăng Weibo lên đến hàng nghìn, thật ra thường ngày bình luận và like chỉ mấy trăm mà thôi, không tính là Big V gì.

Lý Nhuận rời khỏi trang chủ của tài khoản đó, sau đó xem Weibo của Lâm Nhạc Nhạc, cảm thấy có chút khác biệt.

Cậu ta do dự, gửi mấy bài đăng mà mình thấy khả nghi và sơ hở nhất cho đối phương, lại còn nhắn vài câu thể hiện quan điểm của mình cho chủ tài khoản.

Lúc cậu ta ăn xong mì thịt bò xem điện thoại, không ngờ chủ tài khoản thật sự đã đăng lên.

Tiêu đề rất câu view《 Một chàng gay kiên trì ảo tưởng mình trèo lên cao phú soái hai năm 》

Bài đăng mới hơn hai mươi phút, đã có hơn bốn trăm bình luận, xem như bài đăng hot của tài khoản này.

Lý Nhuận ấn xem bình luận.

Một viên trân châu: Ha ha ha ha, chọc trúng điểm cười của mị, vì sao trên thế giới có nhiều loại nguđần như vậy nhỉ?

Ăn đồ hộp không: Đậu má, tôi cảm thấy thanh niên chém gió nàyrất chân tình làm sao đây? Hoặc cậu ta nói thật, hoặc là cậu ta thật sự nhập vai. Nhưng xét thấy điểm thứ nhất không có khả năng, như vậy kết luận chỉ có một, cậu ta đúng là đắm chìm vào kịch bản của mình. Tôi đề nghị cậuta đi khámbác sĩ tâm lý, không chừng có thể trở lại cuộc sống bình thường. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Xoăn tự nhiên đẹp thật: Há há há há, thật sự rất sa điêu(*), cái gì mà nhận được quà vì chụp không đẹp nên không đăng, tôi khẩn cầu vị huynh đài này tỉnh táolên đi.

(Nói lái của từ ngu ngốc)

Tôi là Bao Chửng: Aiz, chỉ có tôi cảm thấy người nhập vai sâu như cậu ta cũng đáng thương à, chưa biết chừng không có cuộc sống bình thường.

Lý Nhuận tìm được không ít đồng minh trong bình luận, tâm trạng cũng tốt lên không ít. Cậu ta tắt điện thoại, quay về trường học.

Nhưng một chuyện trên mạng không phải tắt điện thoại là ngưng hẳn.

Vì thời gian ảo tưởng tận hai năm, đương sự diễn sâu khiến cho dân mạng sôi nổi thảo luận, chủ tài khoản cũng không ngừng reply bình luận của dân mạng để liên tục tạo độ hot. Tầng tầng bình luận chồng lên nhau, lúc đa số người đang mộng đẹp thì bài đã lên đến ba nghìn bình luận.

Nhưng ngày hôm sau lúc huấn luyện quân sự, trừ Lý Nhuận sáng sớm lướt Weibo cảm thấy chuyện không khống chế được, cơ hồ mọi người đến cả bản thân Lâm Nhạc Nhạc cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Cậu không nói cho người khác tài khoản Weibo của mình, mà cho dù người tham dự hít drama có sinh viên đại học S thì họ cũng không biết người bị lôi ra chửi lại ngay trong trường mình.

Mà lúc nhiệt độ bài đăng đạt tới đỉnh là giữa trưa hôm sau chủ tài khoản và công ty PR tốp ba tốp năm forward chuyện này, lại còn tạo đề tài # kiên trì hai năm ảo tưởng yêu đương cao phú soái #

Nhiều người biết bài này, hướng gió bình luận cũng thay đổi từ ha ha ha, một bộ phận người bắt đầu nghiêm túc quan tâm đến tâm lý và tình huống cuộc sống của cậu chàng gay này.

"Vừa rồi vào xem Weibo của người này, thật ra có thể thấy cậu ta là một người bình thường vẫn tích cực hướng về phía trước, thấy đau lòng thay cho cậu ta."

"Thật ra tôi nghĩ có phải cậu ta thầm mến mà không được nên lên Weibo tưởng tượng không? Hình như không phải không có chuyện này, có mấy người rất cố chấp."

"Cũng phải, trước mắt ở nước mình đi con đường này rất gian nan, chẳng lẽ cậu ta bởi vì áp lực quá lớn?"

Mà một bộ phận người sau khi xem tài khoản Weibo chính chủ thì lên tiếng yêu cầu chấm dứt.

Cứ như thế, lúc Lâm Nhạc Nhạc học huấn luyện quân sự buổi sáng xong, bình luận ở bài đăng mới nhất của cậu đã nổ tung.

Đương nhiên bình luận thiện ý chiếm thiểu số, đa số bình luận hoặc nhiều hoặc ít có ác ý.

"Hóng hớt xem kẻ ngốc."

"Ha ha ha, người anh em cậu nổi lềnh bềnh rồi."

"Đề nghị cậu lấy ảnh trên mạng luôn đi, còn thật hơn ảnh thật."

Đầu Lâm Nhạc Nhạc đầy chấm hỏi, cậu cầm điện thoại đờ ra nhìn 99+ thông báo.

Cái gì với cái gì thế?

Chưa đợi cậu hiểu ra sao, WeChat rung mấy cái.

Lâm Nhạc Nhạc liếc nhìn, là Khương Hoài nhắn. Anh đã thấy chuyện trên mạng.

Khương Hoài: Weibo cậu làm sao thế? Bị hack à?

Khương Hoài đang ở nhà ăn trường học ăn cơm, hiếm lắm mới lướt Weibo, kết quả lướt thấy bài đăng Weibo của Lâm Nhạc Nhạc có mấy trăm bình luận, dọa anh hết hồn, ấn vào cũng ngẩn ra.

Khương Hoài: Cậu vay nặng lãi hay là sao thế?

Lâm Nhạc Nhạc: Em không biết! Buổi sáng vẫn bình thường mà.

Cậu và Khương Hoài thoát khỏi khung chat xem nguyên nhân gì, nghĩ cả nửa ngày mới tìm được chủ tài khoản vả mặt, sau đó biết rõ chân tướng sự tình.

Khương Hoài:...

Lâm Nhạc Nhạc:...

Khương Hoài không nói gì hết, chỉ gửi voice cười dài đến hơn mười giây cho Lâm Nhạc Nhạc đang buồn bực chửi má nó chứ.

Chuyện này đối với dân mạng là chuyện khoác loác bị vả mặt, nhưng với Khương Hoài lại là chuyện Lâm Nhạc Nhạc bỗng dưng bị coi là tội phạm khoác loác, điểm cười khác nhau lại đồng dạng mang lại tiếng cười. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhưng cười thì cười, Khương Hoài cười xong vẫn forward ngay, lúc này bình luận dưới bài đăng đã gần mười nghìn.

Khương Hoài _: Bài đăng ngu xuẩn gì thế này? Người này là bạn thân tôi, người ta đăng toàn chuyện thật, ảo tưởng mẹ các bà, một đám ngu ngốc nhảy nhót. // Vả mặt khoác loác: 《 Một chàng gay kiên trì ảo tưởng mình trèo lên cao phú soái hai năm 》

Lần cuối cùng Khương Hoài đăng Weibo đã hơn mười ngày trước, anh đăng cái là làm trang đầu bùng nổ.

Chuyện này còn lên hot search, tuy fan của anh có người chưa bình luận vào bài đăng đó, nhưng hoặc nhiều hoặc ít xem qua đề tài hoặc biết chuyện này, cho nên Khương Hoài đăng cái là làm họ ngơ ngác.

"Đậu xanh? Phản dame à."

"????? Tôi không ngờ vả mặt khoác loác lại có một ngày bị vả mặt lại."

"Không phải chứ, tôi thấy trong Weibo này có không ít chuyện đúng mà, không ngờ???"

"Thật hay giả?"

Tuy tất cả mọi người sợ ngây người, nhưng không ít người hỏi thật giả. Khương Hoài hiếm lắm mới đăng một bài, lại còn dùng từ ngữ tức giận như vậy, mà không có ai nghi ngờ anh nói linh tinh.

Cho nên mọi người đều nhận ra họ cười từ đêm qua đến giờ, còn không ít người nhắn cho chính chủ, trong nháy mắt bị vả mặt.

Chính họ biến thành kẻ ngốc.

Dưa Weibo ăn ngon, dưa ngon hơn là dưa phản dame. Khương Hoài lại được chứng thực thân phận, lại có không ít tài khoản marketing đăng tin lên, dân mạng ăn dưa tổng hợp ra không ít tin tức mấu chốt.

"Xem tài khoản chính chủ, đoán chắc là một học sinh cấp ba bình thường, nhưng Khương Hoài nói đây là thật, vậy chắc không phải giả. Nói cách khác, Đại ma vương trong lời chính chủ là thật. Tôi cảm thấy hẳn là Khương Hoài cũng quen Đại ma vương kia? Gián tiếp quen chính chủ à?"

"Từ từ, cho nên thật sự có một cao phú soái yêu học sinh cấp ba bình thường, hơn nữa họ đều là nam?"

"Tình yêu thần tiên à."

Sau khi hết drama rồi mà mọi người vẫn tràn vào Weibo của Lâm Nhạc Nhạc, không chỉ bình luận mà còn nhắn tin riêng.

Mình hóng hớt thì thích thật đấy, nhưng khi bị vây trong gió lốc hóng hớt, Lâm Nhạc Nhạc mới biết được cảm giác đó đau khổ cỡ nào.

Thấy dân mạng càng bới ra nhiều thông tin riêng tư, Lâm Nhạc Nhạc nhức đầu, cắn răng xóa hết bài đăng Weibo đi.

Này thì làm phiền tôi!

Bối rối giữa Weibo và drama lãng phí không ít thời gian, mọi người trong căn tin đã ăn gần hết, Lâm Nhạc Nhạc cất điện thoại hầm hừ lao vào căn tin vội vàng dùng thời gian không nhiều lắm để ăn cơm, thế mà trong đội ngũ xếp hàng lại có hai đàn chị. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đàn chị số 1 và số 2 cùng nhau hít drama, thấy Lâm Nhạc Nhạc đến còn bảo cậu xem.

Đến chỗ nào cũng chìm trong drama, Lâm Nhạc Nhạc đã tâm như tro tàn. Cậu mở miệng: "Đàn chị, em chính là người này."

Đàn chị số 1 giật mình nhìn Lâm Nhạc Nhạc.

Đàn chị số 2 cũng ngẩn người.

Sau đó hai người đẩy bả vai Lâm Nhạc Nhạc, trách: "Lại còn chém gió!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi