SAU KHI XUYÊN THÀNH MẸ PHÁO HÔI CÔNG

Chỉ là mắng một vạn câu thằng cha ngu ngốc, Lâm Nhạc Nhạc cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng một câu, ở mặt ngoài cậu vẫn lập tức đứng lên chạy xuống dưới lầu.


Tưởng Huy ở bên cạnh muốn nói lại thôi.


Cậu ta cũng rất muốn ăn một cái, chỉ là anh cậu ta vừa rồi cũng cường điệu kem ống này chuyên môn mua cho ảnh như vậy, Tưởng Huy dù tham ăn cũng không dám mở miệng xin một cái.


Lâm Nhạc Nhạc đi xuống lầu ngay ở phòng bếp thấy Tưởng Minh.


Cậu vội lấy một cái kem ống cho Tưởng Minh: "Anh, anh ăn không?"


Tưởng Minh chung suy nghĩ với Tưởng Huy, anh cả lúc trước nói đã rõ ràng tỏ vẻ quyền sở hữu với kem ống này, hai người họ làm sao còn có thể ăn cái này nữa. Bởi vậy lúc này Lâm Nhạc Nhạc mở miệng, Tưởng Minh cũng chỉ khách sáo lắc đầu: "Cám ơn, anh không ăn."


Lâm Nhạc Nhạc càng nhụt chí.


Aiz, sầu người, quá sầu người.


Muốn nói vốn Lâm Nhạc Nhạc còn tin tưởng mười phần, lúc này lại cảm thấy cua giai cũng không phải chuyện đặc biệt dễ dàng. Chỉ là Tưởng Huy và Tưởng Minh còn ổn, Tưởng Trạch làm Lâm Nhạc Nhạc đau não thật. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Tưởng Huy nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, quay đầu nhìn thoáng qua cửa, thấy lúc Lâm Nhạc Nhạc vào cửa cầm hai cái kem ống trên tay, nhất thời cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc thật sự anh em tốt của mình.


Tưởng Huy nói: "Nhạc Nhạc, chúng ta vẫn chia một cái ăn hả?"


Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Ừ, chúng ta chia ăn."


Cậu nói xong quay đầu đưa một cái kem ống còn nguyên cho Tưởng Trạch, mình nhanh chóng mở gói, cách một tiếng bẻ thành hai nửa, kết quả đang muốn đưa một nửa trong tay cho Tưởng Huy, Tưởng Trạch mở miệng.


"Tôi không thích vị này."


Tưởng Huy cùng Lâm Nhạc Nhạc nhìn Tưởng Trạch.


Tưởng Trạch chỉ vào nửa cái kem ống chưa ăn trên tay Tưởng Huy nói: "Chúng ta đổi."


Tưởng Huy mừng rỡ một mình ăn cả cái, đổi thì đổi đi.


Lâm Nhạc Nhạc cũng thấy được Tưởng Trạch thật nhiều chuyện.


Ba người lại chơi game một lát, Lâm Nhạc Nhạc chung quy là nhớ thương kéo gần quan hệ với Tưởng Minh, sau khi chơi hết hai ván thì muốn quay về học.


"Tớ phải thừa dịp nghỉ hè nâng cao thành tích, bằng không khai giảng lại theo không kịp."


Lâm Nhạc Nhạc vẻ mặt thành khẩn.


Tưởng Huy ý do vị tẫn, anh cả khó được kiên nhẫn cùng cậu ta chơi game như vậy, cậu ta còn muốn chơi nữa, cậu ta chỉ sợ ngày mai anh mình sẽ không có thời gian rỗi này.


Lại không nghĩ rằng, Tưởng Trạch chủ động mở miệng nói: "Vậy ngày mai chơi tiếp đi."


"Thật ạ?" Tưởng Huy cao hứng nói, "Vậy được, vậy ngày mai chơi tiếp."


Lâm Nhạc Nhạc không biết trong lòng Tưởng Huy nghĩ gì, dù sao cậu một lòng tán trai, lúc này tắt máy tính rồi nhanh như chớp chạy xuống tầng trở lại nhà mình, trở về phòng tìm kiếm mấy đề Toán mà mình đã chuẩn bị trước, sau đó theo đường cũ chạy lại vào tầng hai, đứng ở cửa phòng Tưởng Minh tâm tình sung sướng nói: "Anh, em đến đây."


Tưởng Minh đang ở trong phòng nghe giảng bài, anh quay đầu nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc, tươi cười: "Ừ, vào đi."


Lâm Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh bàn học đưa vở của mình qua, vì không tỏ vẻ mình ngốc quá, mấy bài cậu lấy ra đều rất khó. Nhưng Tưởng Minh học trên cậu một lớp, nghĩ đến hẳn là cũng sẽ không thể không làm được.


Lâm Nhạc Nhạc tự mình kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, đưa bút cho Tưởng Minh, chỉ chờ anh kiên nhẫn giải đáp cho mình.


Nhưng Lâm Nhạc Nhạc làm sao cũng không nghĩ đến, Tưởng Minh cầm bút nhìn mấy bài Toán kia một hồi lâu, sau đó yên lặng lại trả bút cho Lâm Nhạc Nhạc.


"Mấy bài này anh không biết làm." Tưởng Minh thật ra rất chân thành, "Toán học không phải môn anh giỏi, hay là em hỏi anh cả của anh đi, ảnh không thiên khoa, cái gì cũng lợi hại."


Lời này không giả, Tưởng Minh và Tưởng Huy sở dĩ đều phục Tưởng Trạch như vậy, cũng không chỉ là bởi vì Tưởng Trạch là người cầm quyền Tưởng gia tương lai, lại bởi vì Tưởng Trạch ở khắp các mặt đều rất phát triển.


Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đề này Tưởng Minh thì không thể không có vấn đề, nếu cậu đi hỏi Đại ma vương, đây là một vấn đề thật lớn.


Cậu thu hồi vở khô cằn nói: "Ừm, em cảm thấy em có thể về tự lật sách giáo khoa suy nghĩ một chút."


Cái gì gọi là xui xẻo, đây là xui xẻo.


Lâm Nhạc Nhạc than thở hồi lâu, đụng vào Tưởng Huy đang ngâm chân.


Tưởng Huy thấy cậu có chút nghi hoặc: "Cậu không phải đi hỏi mấy bài à? Nhanh như vậy đã hỏi xong à?"


Lâm Nhạc Nhạc nói: "Anh hai cậu nói ảnh không biết làm mấy bài này."


Tưởng Huy thật ra không lấy làm lạ cái này, cậu ta nói: "Cậu đến hỏi anh hai tớ à? Ảnh học tập cũng không phải tốt lắm, chỉ là top 10 trong lớp thôi, lúc trước tớ nói là anh cả của tớ ấy, ảnh đặc biệt trâu bò, mỗi lần đều là nhất toàn trường."


Lâm Nhạc Nhạc cùng lúc thật là bội phục Tưởng Trạch học tập lợi hại như vậy, vừa nghĩ nếu đến hỏi Tưởng Trạch bài này làm thế nào thật sự là dọa người, cuối cùng vẫn chỉ có thể hít hai hơi, cúi đầu quay về nhà mình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Đây đại khái chính là cuộc sống không đổi.


Chân trời lóe ra mặt trời, bên ngoài đã có người già sáng sớm làm việc đi ngang qua.


Người trong thôn nói chuyện lớn tiếng, một tiếng thét to kia so với gáy còn có tác dụng hơn. Lâm Nhạc Nhạc bị tiếng hét đánh thức, vừa ngáp vừa ngồi dậy nhìn thoáng qua thời gian, mới sáu giờ rưỡi.


Mới sáu giờ rưỡi!


Cậu lập tức lại ngã đầu nằm trở về giường, nhưng bên ngoài cãi nhau nhất thời không dừng được, làm cho cậu cũng không có cách đi vào giấc ngủ nữa.


Ba Lâm và chú Lâm cũng dậy, đang ở dưới lầu đi lại.


Lâm Nhạc Nhạc đành đi xuống lầu cùng bọn họ ăn sáng.


Chú Lâm thấy Lâm Nhạc Nhạc xuống dưới, cười nói: "Ái chà, hôm nay mặt trời mọc từ hướng nào đây?"


Lâm Nhạc Nhạc chưa ngủ tỉnh, mặt nhăn nhó rất không vui, bị chú Lâm chế nhạo một câu như thế càng không vui.


Cũng may ba Lâm vẫn trước sau như một coi cậu thành tâm can tiểu bảo bối, vừa thấy Lâm Nhạc Nhạc xuống dưới là lập tức đứng dậy vào bếp giúp Lâm Nhạc Nhạc múc cháo, còn đẩy lạc mà Lâm Nhạc Nhạc thích ăn đến trước mặt cậu, mình cũng lập tức không ăn cơm nữa, ở bên cạnh giúp Lâm Nhạc Nhạc bóc trứng gà.


Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy ba cậu thật sự là ba ruột, thiên hạ cũng tìm không ra người tốt như vậy.


"Hôm nay sao lại ồn vậy ạ?" Lâm Nhạc Nhạc xì xụp uống một ngụm cháo, mở miệng hỏi ba mình.


Ba Lâm nói: "Hai ngày này đầu sông đầy nước, vốn nói lấy nước tưới ruộng, kết quả hôm nay còn nói không được, còn có người náo loạn vài câu."


Ba Lâm dừng một chút nói tiếp: "Hôm nay nước trong sông còn nhiều, nếu con đi chơi cũng phải nhớ cẩn thận một chút."


"Con cũng không biết bơi lội, con không đi." Lâm Nhạc Nhạc nói.


Chú Lâm ở bên cạnh phụt cười nhạo: "Thằng nhóc ngay cả bơi lội cũng không biết."


Lâm Nhạc Nhạc nhíu mày, cáo trạng: "Ba, ba xem chú cười con kìa."


Ba Lâm quay đầu liếc chú Lâm một cái, chú Lâm cũng cười không nổi.


Nhưng ánh mắt chú nhìn Lâm Nhạc Nhạc mài dao soàn soạt, thằng nhãi con này.


Ba Lâm và chú Lâm phải đi làm, không đợi Lâm Nhạc Nhạc ăn sáng xong cũng đi luôn. Lâm Nhạc Nhạc vừa dằm trứng gà vừa vừa thả hồn tự kỉ, kết quả trong óc bỗng nhiên căn cứ lời vừa rồi của chú Lâm mà linh quang chợt lóe.


Cậu không biết bơi, chỉ là không biết bơi cũng có thể học.


Lâm Nhạc Nhạc tìm kiếm trong nhà một vòng, tìm được một cái phao bơi vịt vàng, không lớn không nhỏ còn có thể dùng.


Lâm Nhạc Nhạc vỗ vỗ gáy con vịt: "Hôm nay nhờ mày."


Vừa đến giữa trưa, dì Lý sang gọi Lâm Nhạc Nhạc qua ăn cơm, quá trình vẫn gần giống trưa hôm qua. Nhưng Lâm Nhạc Nhạc cơm nước xong về đến nhà là nằm ở trên giường dụng tâm ngủ trưa.


Dù sao an bài buổi chiều hôm nay không giống với ngày hôm qua, buổi chiều hôm nay cậu cần dùng thể lực.


Chờ ngủ trưa tới hơn ba giờ chiều, mặt trời oi bức không còn dọa người nữa, Lâm Nhạc Nhạc nhấc con vịt vàng ở góc tường lên, một hơi không thở dốc chạy tới Tưởng gia.


Ba anh em Tưởng gia đối mặt Lâm Nhạc Nhạc ôm phao bơi vịt vàng chạy tới biểu hiện không đồng nhất.


Tưởng Huy đang ngồi trước máy tính chơi PUBG, oa oa kêu to: "Đậu xanh, con này tuyệt đối bị bẹp đầu!"


Tưởng Minh lại nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua thời gian, khách khí từ chối: "Thầy phụ đạo trước giờ cơm chiều còn có video giáo trình, lần sau cùng đi vậy."


Chỉ có Tưởng Trạch ánh mắt sâu không lường được dừng ở người Lâm Nhạc Nhạc, sau đó ý tứ không rõ mở miệng hỏi: "Cậu không biết bơi?"


Lâm Nhạc Nhạc mặc áo phông quần bơi, chân trắng bóng có nửa phần lộ ở bên ngoài, lúc này ở tầm mắt Tưởng Trạch nhịn không được muốn run. Cậu kiên trì nói: "Ừm, kia cái gì, nếu tất cả mọi người không có thời gian, vậy hôm nào khác đi."


Tưởng Trạch đi phía trước từng bước, bình tĩnh mở miệng: "Tôi có thời gian."


Tưởng Huy còn đang thì thầm với máy tính: "Nhạc Nhạc, lát nữa chơi cùng nhau, ấy ấy lại đánh tới mình, anh, anh, anh giúp em đánh đi!"


Tiếng vừa dứt, Tưởng Huy bị bắn một súng chết ở chân núi.


Sông nhỏ ở sau thôn, nước sông không sâu lắm, nếu Lâm Nhạc Nhạc đứng ở phía dưới phỏng chừng vừa vặn đến cằm, lúc này mặt nước theo gió nhẹ nhộn nhạo ra sóng gợn.


Lâm Nhạc Nhạc ôm vịt vàng đứng ở bờ sông, cảm thấy mình muốn khóc.


Không chỉ có không hẹn được Tưởng Minh, còn hẹn được Đại ma vương đáng sợ.


Mà Tưởng Huy chiến đấu với game cả trưa cởi quần áo hóa bi phẫn làm động lực, bùm một tiếng nhảy vào trong nước sông vui vẻ bơi giống như một con cá. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Lâm Nhạc Nhạc đứng tại chỗ lắp bắp mở miệng: "À, tớ cảm thấy, tớ cảm thấy phao bơi của tớ hơi xẹp, chờ thêm hai ngày tớ bảo ba tớ mua cái mới rồi tớ học vậy."


Tưởng Huy từ trong nước ló đầu ra: "Nhạc Nhạc, hóa ra cậu không biết bơi lội à?"


Cậu ta tưởng tất cả trẻ con trong thôn đều bơi chứ.


Nhưng Tưởng Huy nói xong lại nhìn chân tay trắng bóc của Lâm Nhạc Nhạc, lại cảm thấy da Lâm Nhạc Nhạc căn bản cũng không giống da của trẻ con trong thôn.


Tưởng Trạch đứng bên người Lâm Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua phao bơi vịt vàng trong tay cậu, mở miệng nói: "Học bơi không dùng phao được, cậu theo tôi là được."


Lâm Nhạc Nhạc nhìn thấy nước sông cao bằng người mình, đang muốn mở miệng cự tuyệt, Tưởng Trạch giơ tay cởi áo của mình ra, đột nhiên lộ ra sáu múi cơ bụng rắn chắc dưới quần áo cùng với đường cong bả vai hữu lực, làn da hơi ngăm dưới ánh mặt trời như tỏa sáng.


Làm một chàng gay ngây thơ không hề nguyên tắc còn chưa thật sự sờ qua trai cơ bắp, Lâm Nhạc Nhạc lập tức vứt lời trong miệng tới sau đầu, cậu khụ khụ nói: "Vậy được rồi."


Tưởng Huy ở trong nước sông vui vẻ bơi một vòng trở lại bờ, nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc thật cẩn thận xuống sông, lại nghĩ tới Tưởng Trạch một thân tật xấu chớ gần, lập tức nhích lại gần bờ sông, trôi chảy cổ vũ Lâm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, cậu xuống dưới tớ dạy cho cậu bơi lội thế nào đi."


Tưởng Trạch lúc này cũng đứng trong nước, cùng Tưởng Huy song song trưng bày ở trước mặt Lâm Nhạc Nhạc.


Tưởng Huy hay là Tưởng Trạch, đây quả thực là đề lựa chọn sinh tồn hay là hủy diệt.


Tình dục chỉ là nhất thời, huống chi đây còn không phải chồng mình!


Nước sông hơi lạnh, đánh vào cổ chân Lâm Nhạc Nhạc, làm Lâm Nhạc Nhạc giật mình. Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt nho nhã của Tưởng Minh, đầu lập tức tỉnh táo lại, trong lòng chủy hung dậm chân cảm thấy mình vừa rồi bị tình dục huân tâm rất không nên.


Cậu lập tức đi đến chỗ Tưởng Huy: "Vậy cậu dạy tớ đi."


Tưởng Trạch đứng một bên, mặt không chút thay đổi nâng tay ấn đầu Tưởng Huy vào trong nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi