SAU KHI XUYÊN THÀNH MÈO TA NUÔI NẤNG TIỂU HOÀNG TỬ


Bùi Huyền Trì biết mèo nhỏ có ý gì, trong đôi mắt hắn tràn đầy ý cười dịu dàng: "Huyện Đỉnh Đông gần biển, đến lúc đó sẽ ở đấy chơi mấy ngày."
Lúc trước trong cung có đưa mấy con hải sản tới, mèo nhỏ còn rất thích.

Thỉnh thoảng, hắn cũng cử con rối đến huyện Đỉnh Đông mua hải sản về.

Chuyện lần này trùng hợp xảy ra ở huyện Đỉnh Đông, có thể đến đó ăn thử một ít đặc sản ở nơi đó.
Vân Lạc Đình chớp chớp mắt: "Meo meo ~"
Con rối điều khiển cỗ xe ngựa từ từ tiến lên phía trước.
Nhà đấu giá trong kinh thành từ trước đến nay đều có thế lực rất lớn.

Một tháng mới mở một lần, lần nào cũng có đủ các loại bảo vật quý hiếm, danh tiếng vô cùng lớn.

Có thể nói người trong kinh thành đều biết được việc này, cũng có vài nhân sĩ từ bên ngoài kinh thành cố ý đến.
Còn chưa tới gần nhà đấu giá, con đường này đã không ít người qua lại.

Xe ngựa muốn di chuyển trong đó cũng khó.
Bùi Huyền Trì xoa bụng mèo nhỏ, thuận thế bế cậu lên rồi nói: "Biến về hình người đi, chúng ta vào quán rượu ngồi."
"Meo!"
- --
Toàn kinh thành chỉ có duy nhất một nhà đấu giá, ông chủ nhà đấu giá chưa bao giờ lộ mặt trước mặt người khác, thân phận của hắn ta là một bí ẩn.

Tất cả đồ bán đấu giá, phần lớn đều có quan hệ tới tu tiên, không ít người đoán ông chủ của nó là người trong tiên môn, lúc ra cửa rèn luyện đã mở nhà đấu giá này.

Tuy chỉ là lời đồn đãi chưa được xác thật, nhưng theo như lời nói nhiều, lại không có người phản bác nên mọi người cũng tin tưởng vài phần.


Không có người theo dõi thân phận của ông chủ nhà đấu giá, tất nhiên cũng không có người biết được quán rượu bên cạnh nhà đấu giá cũng là do hắn ta mở.
Kiếp trước Bùi Huyền Trì dùng sinh mạng của mình để làm giao dịch với Ma tộc, lấy thân nhập ma, tên Ma tộc đã làm giao dịch với hắn năm đó chính là ông chủ của nhà đấu giá.
Bên ngoài trời lạnh, Bùi Huyền Trì giơ tay đón Vân Lạc Đình, che chở cậu đi vào trong quán rượu.
Đi đến cuối lầu hai, tiểu nhị canh giữ ở trước cửa cười cười mở cửa phía sau ra, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng mà đứng ở một bên.
Vân Lạc Đình đi vào cùng với Bùi Huyền Trì, nhìn bộ dáng quen cửa quen nẻo của hắn, cậu không nhịn được hỏi: "Trước kia ngươi từng tới nơi này sao?"
"Ừ." Bùi Huyền Trì nói: "Đi mua ít bùa."
Đi qua con đường nhỏ hẹp, lại đi qua một cánh cửa nữa, cảnh tượng trước mắt cũng trở lên rõ ràng hơn.

Nơi này cũng giống như quán rượu bên cạnh.

Bọn họ ở lầu hai, cúi đầu nhìn xuống, ở giữa là một cái bàn dài, hẳn nơi dùng để bày biện vật phẩm bán đấu giá.

Lầu một là chỗ ngồi và nơi bày vật phẩm đấu giá, từ lầu hai trở lên là phòng đơn, mỗi phồng đều có một cái cửa sổ nhìn về phía đài.
Nhà đấu giá này còn chưa mở cửa, nên một bóng người cũng không có.
Tiểu nhị của nhà đấu giá đi phía trước dẫn đường, mở cửa phòng ra: "Mời điện hạ."
"Thức ăn mà ngài giao phó đã được chuẩn bị xong, trên bàn đặt đá truyền âm, lúc đấu giá chỉ cần bấm vào đó, nói ra số ngân lượng là được."
"Nếu ngài có yêu cầu khác có thể giao phó bất cứ lúc nào, tiểu nhân luôn chờ ở cửa."
Nói xong, tiểu nhị hành lễ sau đó đóng cửa phòng lại.
Bùi Huyền Trì cởi áo khoát ngoài ra treo nó sang một bên: "Thời gian bắt đầu bán đấu còn phải chờ một lúc nữa, ăn cái gì đó trước đi."
Nhà đấu giá không cung cấp thức ăn, Bùi Huyền Trì nói: "Những thứ này là ta sai người đi mua ở cửa hàng gần đó."
Vân Lạc Đình cong đôi mắt, gắp một miếng thịt cá để vào trong bát Bùi Huyền Trì: "Ta ở trên xe ngựa đã ăn ít điểm tâm, nên vẫn chưa đói bụng, ngươi ăn nhiều một chút."
Nhìn qua thì hương vị đồ ăn cũng không tồi lắm, từng miếng từng miếng lấp đầy một bát.
Vân Lạc Đình buông đũa, rót một ly trà nóng.

Trà trong tay còn chưa kịp nguội, thì đá truyền âm trên bàn đã vang lên tiếng động.

"Vật phẩm đấu giá đầu tiên......!Địa linh đan, giá khởi điểm một trăm lượng bạc, giá kêu tiếp theo không được thấp hơn năm mươi lượng, người trả giá cao nhất sẽ được."
Vân Lạc Đình nhướng mày, thế mà một câu mở màn cũng không có, cứ trực tiếp bán đấu giá đồ vật như vậy sao.

Cậu ngồi ở bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống bên dưới, trên đài bày một vòng hạt châu phát ra ánh sáng, hàng ghế phía dưới đài xũng ngồi chật cứng người.
Viên Địa linh đan này nhìn qua giống như đồ vật bình thường, viên thuốc nhỏ màu xám nâu được bày trên bàn, bên cạnh mấy viên thuốc là một bình sứ, hẳn là dùng để đựng Địa linh đan.

Giá khởi điẻm không cao, đã có rất nhiều người tranh nhau tăng giá.
Bùi Huyền Trì đưa khối điểm tâm từ phía sau lên, nói: "Địa linh đan có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, dù là người không có khả năng tu luyện, nhưng nếu dùng trong thời gian dài sẽ có thể thay đổi thể chất."
"A......" Vân Lạc Đình theo bản năng há mồm cắn một miếng, mơ hồ nói: "Nhưng lần này mang ra bán đấu giá chỉ có mấy viên, chẳng phải là không đủ dùng?"
"Đúng vậy." Bùi Huyền Trì giải thích: "Đó chỉ là thủ đoạn của nhà đấu giá mà thôi."
"Chỉ cần còn người theo đuổi con đường tu tiên, sẽ luôn có người muốn mua.

Người đã từng ăn qua Địa linh đan tất nhiên sẽ không dừng lại ở đó, người ăn qua lần đầu tiên càng nhiều, vậy lần thứ hai bán đấu giá sẽ càng có nhiều người tranh đoạt, cuối cùng giá cả của nó sẽ ngày một tăng lên."
Vân Lạc Đình nhướng mày, không nghĩ tới muốn tăng giá đồ bán đấu giá còn có thể dùng cách này, chờ khách hàng quen.
Trong lúc nói chuyện, Địa linh đan đã được bán ra bên ngoài, gấp mười lần giá khởi điểm.
Người bán đấu giá lưu loát đưa vật phẩm thứ hai lên.
Bùi Huyền Trì nói: "Nếu ngươi thấy thích cái gì thì cứ mua."
"Được."
Vật phẩm đấu giá lại thay đổi vài lần.
Vân Lạc Đình đối với mấy món đồ đấu giá này không có hứng thú, cậu ngáp một cái, nghĩ xem đến lúc nào mới có thảo dược mà Bùi Huyền Trì muốn.
"Thanh chuỷ thủ này là do bậc thầy luyện khí Xương Linh Vũ chế tạo, chém sắt như chém bùn, có thể lấy máu nhận chủ, giá khởi điểm ba ngàn lượng......"
Trong con mắt người tu tiên lấy máu nhận chủ là chuyện rất bình thường, nó cũng giống như khế ước vậy, không có gì đặc biệt cả.

Nhưng đối với những người không thể chạm đến ngưỡng cửa tu tiên mà nói, lực hấp dẫn của thanh chuỷ thủ này là vô cùng lớn.

"3500 lượng!"
"4000 lượng!"
......
"Một vạn lượng."
Một giọng nói ấm áp tao nhã vang lên, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại rất có khí thế.

Nhưng mà, một vạn lượng, khí thế ra giá bên dưới tựa hồ trong nháy mắt ngừng lại.

Trong một thời gian ngắn mà giá cả bị kêu lên cao như vậy, dù là ai cũng sẽ dừng lại.

Nhưng không bao lâu sau, một phú thương phản ứng lại, lại lần nữa nâng giá cao hơn: "Một vạn một ngàn lượng!"
Ngay lập tức giọng nói kia lại vang lên: "Hai vạn lượng."
Bùi Huyền Trì thấy ánh mắt Vân Lạc Đình vẫn luôn nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, mấy món đồ lúc trước mèo nhỏ không có phản ứng gì, hắn hỏi: "Thích thanh chuỷ thủ này sao?"
Vân Lạc Đình: "Hả?"
Còn chưa chờ cậu lắc đầu, Bùi Huyền Trì đã nâng đầu ngón tay lên gõ lên âm thạch phóng đại âm thanh: "Ba......"
"Từ từ!" Vân Lạc Đình bắt lấy tay hắn: "Ta không có nhìn thanh chuỷ thủ kia, chỉ là tò mò về người ra giá."
Cũng may chưa nói hết số tiền, âm thạch khuếch đại âm thanh lóe lên hai lần rồi tối sầm xuống, không được tính là ra giá.

Thật ra Bùi Huyền Trì cảm thấy mua thanh chủy thủ này cũng tốt: "Mua thanh chuỷ thủ kia về cũng được, ngươi có thể giữ nó để làm vật phòng thân."
"Tại sao ta lại muốn vật phòng thân?" Vân Lạc Đình nghiêng đầu dựa vào trên vai hắn nở nụ cười: "Không phải ngươi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ ta sao?"
Hơn nữa, có sợi chỉ đỏ này ở đây, mua thanh chủy thủ chẳng phải là lãng phí sao.

Lúc biến thành mèo không thể mang nó ở trên người.

Sợi chỉ đỏ này vẫn thực dụng hơn nhiều.
Bùi Huyền Trì nghe vậy, cũng không tiếp tục mở âm thạch khuếch đại âm nữa, giơ tay xoa đầu cậu, vẫn chưa nói chuyện.
Thanh chủy thủ này được ra giá thêm mấy lần, cuối cùng vẫn bị người ở phòng bên cạnh thu vào túi.
Đợi một thời gian, linh thảo bắt đầu được bày bán, thảo dược.


Tuy là linh dược, nhưng đại đa số mọi người không sử dụng được, loại linh dược này nếu không dùng luôn, mua về giá cao mà chỉ cất ở trong nhà cũng quá lãng phí.

Cho nên người tranh mua cũng không nhiều.

Đại đa số mọi người vẫn thíchh đan dược đã được luyện chế với vũ khí hơn.
Mục đích bọn họ đến là vì mấy loại linh thảo này, vì không có nhiều người cạnh tranh, nên mua vào cũng đơn giản.
Sau khi mua về không bao lâu sau, linh thảo được mang vào phòng.

Nhìn qua cũng không khác thảo dược bình thường lắm, rất mượt, rễ đã được làm sạch, lá cây vẫn là màu xanh biếc, sờ vào cũng rất mềm.
Vân Lạc Đình chọc chọc, cậu không hề dùng nhiều lực vậy mà lá cây lại lập tức rơi xuống.

Đầu ngón tay cậu ngưng lại, làm như không có chuyện gì gắn lại lá cây một lần nữa, hỏi: "Cái này phải dùng như thế nào?"
"Luyện thành đan dược."
Muốn luyện đan, có thảo dược thôi chưa đủ, còn phải có lò luyện đan.

Bùi Huyền Trì không vội rời đi, bán đấu giá còn chưa kết thúc, nói không chừng lát nữa còn có lò luyện đan.
Vân Lạc Đình gói các loại thảo dược lại, lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiểu nhị cung kính nói: "Điện hạ, điện hạ ở phòng bên cạnh muốn gặp mặt ngài."
Điện hạ phòng bên cạnh?
Ở kinh thành này có thể xưng là điện hạ, cũng chỉ có mấy vị hoàng tử ở trong cung.

Nhi tử của hoàng đế đông đảo, cũng không biết người ở phòng bên là ai.

Có lẽ là bởi vì Bùi Huyền Trì lâu không có đáp lại, vị điện hạ ở bên ngoài mở miệng: "Cửu đệ, là ta, Ngũ hoàng huynh."
"Ngũ hoàng huynh......" Vân Lạc Đình nghĩ, trong tâm trong nguyên tác đều để miêu tả Thái tử, những vị hoàng tử khác đều để làm nền, cũng không nói tỉ mỉ, Ngũ hoàng tử xuất hiện rất ít, hình như tên là Bùi Văn Hiên.
Bùi Văn Hiên lại nói: "Lúc trước không tìm được cơ hội gặp mặt Cửu đệ, giờ vất vả lắm mới gặp được.

Cửu đệ không định mời hoàng huynh của mình vào nói chuyện sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi