SAU KHI XUYÊN THÀNH NHÂN VẬT PHẢN DIỆN MỖI NGÀY ĐỀU BỊ LẬT XE


Vùng hoang vu vực Hắc giác nổi lên từng luồng gió âm lãnh khác với gió lạnh ngày đông, gió này phảng phất chứa đựng vô số khí tức ác ý của âm hồn, lúc thổi qua da làm sởn da gà tê da đầu.
Trần Trừng chính là bị luồng gió này thổi tỉnh dậy.
Hé mắt ra chỉ thấy được chút ánh sáng vặn vẹo, có thể cảm giác được sáng chiếu đến mà chẳng hề chói mắt, hiển nhiên bởi vì ánh sáng kia cách đủ xa.
Đôi mắt chưa kịp thích ứng, Trần Trừng nhắm hai mắt lại trong chốc lát để giảm bớt khó chịu.
Đến khi ánh sáng đi qua, hai bên tất cả đều là một mảnh tối đen, tỉ mỉ phân biệt vậy đây hẳn là vách đá thô ráp, phía trên phủ đầy những vết cắt sắc sảo điêu luyện của thiên nhiên, bởi vì ánh sáng không đủ nên thấy vắng lặng đáng sợ.
Nơi quái quỷ gì đây…
Y liền nhắm mắt lại một lần nữa.
Nhớ đến mình đang ở trước máy tính chơi weibo, trong vòng bạn bè ai cũng oán giận nhổ nước bọt nhân vật phản diện của quyển sách mới đọc có bao nhiêu ác độc, có bao nhiêu xấu xa cặn bã, bởi vì mọi người nói đến quá mức xúc động dẫn đến lòng hiếu kỳ, Trần Trừng liền vào trang Tấn Giang chuẩn bị xem thử một chút, kết quả mới vừa nháy vào quyển sách kia liền bị cúp điện.
Trước mắt một vùng tăm tối, sau đó vừa mở mắt ra lần nữa không hiểu ra sao đã đến chỗ này.
À.

Không hiểu tại sao…., chờ đã, không thể hiểu được sao lại đến nơi này?!
Trần Trừng đột nhiên ngồi dậy.
Ngồi dậy quá mạnh y có chút choáng váng đầu óc, cảm giác đau đớn hình như truyền đến từ gáy như bị người đánh một gậy sau đầu, buồn bực đưa tay sờ đúng là có một cục u thật lớn.
Y xoa xoa sau đầu rồi xoay mặt lại, bên người có một hòn đá đây chính là thủ phạm đập vào mình.
Mình sao có thể chạy đến đây?
Y loạng choà loạng choạng đứng lên, ngọc bội bên hông phát ra âm thanh nhẹ nhàng mà giòn giã, Trần Trừng cúi đầu nhìn lại có chút mơ màng.
Ai thay cho y bộ đồ cổ trang này?
“Hì hì, khặc khặc khặc…”
Y chợt nghe một loại âm thanh như là tiếng vạn ác quỷ đang cười quái dị, nghe không chân thực lại chói tai vô cùng, nhìn trái nhìn phải nơi này chỉ là một vùng hoang vu, trong không khí nhưng có khí đen lượn lờ, biến ảo chập chờn, lắc lư quỷ dị.
Khí đen lao về phía Trần Trừng mang theo một luồng gió âm hàn, xuyên qua thân thể lạnh thấu xương, cùng lúc đó tiếng cười quái dị đột nhiên trở nên rõ ràng gần như đâm thủng màng tai.
Lại trải qua một lần nữa càng trở nên không chân thực.

Âm thanh kia dĩ nhiên từ đám khí đen truyền tới.
Bên tai truyền đến cảm giác lành lạnh cả người Trần Trừng đều nổi hết da gà.
Mấy thứ này là cái quỷ gì!
Y đột nhiên lùi lại mấy bước chợt phát hiện khí đen đã trở nên dầy đặc, chúng nó đến từ bốn phương tám hướng, một bộ phận ác ý xuyên qua thân thể Trần Trừng mà đa số lại hội tụ thành một luồng như thủy triều đen cùng tuôn về một hướng.
Sắc mặt Trần Trừng trắng bệch, áo bào bị những luồng khí đen âm lãnh thổi bay, càng ngày càng nhiều bóng đen che ngợp cả bầu trời, Trần Trừng đột nhiên bị cơn gió khủng khiếp này làm cho lảo đảo như là bị vô số người trong bóng tối chen chút xô đẩy về phía trước.
Vài bước ngắn ngủi, Trần Trừng với tư thế thấy chết không sờn chống cự lại.
Đầu óc y vang lên ong ong: Nơi này thật sự có ‘Quỷ’!
Lại lảo đảo một cái, Trần Trừng loạng choạng ngã trên mặt đất.
Ngàn vạn ác quỷ ép trên người y, sắc mặt Trần Trừng hơi xanh, chôn đầu vào giữa hai cánh tay giống như đà điểu, đọc thầm thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp, liêm chính, thân thiện thành tâm kính dâng mười kiếp cho ông nội Mao…
“A… Ừm!”
“!”
Có lẽ bởi vì những âm thanh sắc bén quái dị thực sự không giống người nên Trần Trừng liền nghe cực kỳ rõ ràng tiếng rên rỉ này, y run rẩy xuyên qua khe hở giữa các ngón tay nhìn về phía trước.
Đầu tiên y thấy được một đôi chân không mang ủng, bàn chân bị máu tươi nhuộm đỏ cùng bùn đất lầy lội, đôi chân trên mặt đất kia hình như đang nỗ lực giãy giụa mà chân của người kia không biết sao giống như căn bản không cử động được.
Tầm mắt hướng lên trên, vô số hình ảnh quỷ dị hội tụ thành thuỷ triều đen, chúng nó kêu gào điên cuồng chen chút trên thân thể người kia.
[Quá thảm! Hoàng Thái tử quá thảm! Một thiên chi kiêu tử uy nghiêm tự phụ như vậy bị móc đi đôi mắt, gân chân bị cắt đứt, tu vi thì bị phế, còn bị ném vào vực sâu vạn trượng cho vạn quỷ gặm nhấm, thật vất vả ra khỏi vực sâu trải qua muôn vàn khó khăn khôi phục lại, trở về báo thù lại còn bị một đám người bị khống chế điên cuồng nhục mạ! Tôi phải nói một câu, Trần Châu Cơ chết vừa lắm! Thái tử giết chết hắn thật hay!]
[Mấy người nhìn thấy rõ chưa! Thái tử tại sao muốn giết Trần Châu Cơ, hắn không chỉ hại Thái tử thê thảm như vậy, hắn còn nhân lúc Thái tử đau khổ dưới vực sâu chạy đi thông đồng với hoàng thất để những huynh đệ kia của Thái tử tàn sát nhau, phụ tử tương tàn! Hắn cướp đi giang sơn Đại Càn! Tự tay giết chết phụ thân Thái tử! Đây là hận nước thù nhà, thù này không đội trời chung!]
[Mặc dù nói nhân vật phản diện Trần Châu Cơ xác thực rất có mị lực, nhưng từ lúc bắt đầu hắn chưa từng làm chuyện tốt gì… Tàn sát Mạc gia trang là bởi vì có thù oán có thể thông cảm được, chặt hai tay người ta bởi vì đối phương mơ tưởng thị nữ bên người hắn, nhưng hoàng thất thật sự không làm gì quá đáng đối với hắn, đúng không? Thái tử coi hắn như huynh đệ, những hoàng tử khác cũng hầu như bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nếu nói hắn không làm yêu, nói là đoàn sủng cũng không quá đáng… Có trách thì trách tác giả viết hắn quá trà xanh, toàn bộ văn đều chìm trong không khí gay trong gay, vừa bắt đầu tôi còn tưởng rằng hắn có thể cải tà quy chính quay về cùng Thái tử _(:з” ∠)_ ]
[Chết cũng đã chết rồi ồn ào ầm ĩ cái gì, tôi cũng yêu thích Châu Cơ nè, mà tôi nhất định phải nói Thái tử giết quá đúng, dù hắn có mị lực đến cỡ nào cũng không có nghĩa là không đáng chết!]

Trong nháy mắt đó, Trần Trừng nhớ lại cực kỳ rõ ràng những tranh chấp trên trang chủ, cùng lúc đó trong đầu cũng hiện lên một ít kí ức không thuộc về mình, những ký ức ấy chân thực giống như bản thân đã từng trải càng làm cho y nhận thức sâu sắc tình cảnh trước mắt.
Nói một cách đơn giản, y xuyên vào một nhân vật phản diện lớn tên là Trần Châu Cơ, mà nơi này là vực sâu, người trước mặt đang bị ác quỷ ức hiếp không có gì bất ngờ xảy ra chính là vai chính quyển sách kia, bị nguyên thân cắt đứt gân chân, phế bỏ tu vi, còn bị móc đi hai mắt là Hoàng thái tử điện hạ, Bạc Dận.
Dựa vào nội dung mà y được biết, Trần Châu Cơ cũng chính là mình bây giờ sớm muộn cũng sẽ chết trong tay Bạc Dận.

Bây giờ vạn quỷ đang cắn xé hắn, nhưng rất nhanh huyết thống hoàng thất thượng cổ trong cơ thể Bạc Dận sẽ thức tỉnh, nuốt chửng ngược lại ác quỷ.
Bối cảnh quyển sách này đặt ra là thấp ma huyền huyễn, người người đều có thể tu luyện.

Hoàng thất Đại Càn là người nắm quyền toàn bộ thế giới này bởi vì bọn họ có truyền thừa thượng cổ huyết mạch Tiên Ma.

Kỳ thực đơn giản mà nói chính là đem thế giới võ công bình thường đổi thành tu vi thôi, bản chất vẫn là xã hội hoàng quyền.
Nguyên bản tu vi của Bạc Dận trong hoàng thất đã thuộc dạng thượng thừa, lại bị Trần Châu Cơ ném vào vực sâu ăn tươi nuốt sống này, bất ngờ ngoài ý muốn chiếm được kỳ ngộ càng tốt hơn.
Chỉ có thể nói không hổ là vai chính.
Quyển sách này có tên gọi là ‘Luyện Ngục’, ngay từ đầu tất cả mọi người cho rằng Luyện Ngục là Trần Châu Cơ, dù sao hắn cũng là nhân vật xấu xa nhưng đến cuối cùng mọi người mới phát hiện Hoàng thái tử mới là luyện ngục, hắn chính là luyện ngục bản thân, lúc thấy ánh sáng trở lại liền toàn diệt phe phái Trần Châu Cơ.
Trần Châu Cơ có thể nói là một công cụ tốt, nhọc nhằn khổ sở thận trọng từng bước kết quả lại đẩy đối thủ lên vị trí cao hơn, hết thảy toàn bộ những thứ tới tay tan thành mây khói không nói, cuối cùng đang sống sờ sờ bị Thái tử triệu hoán ác quỷ xé nát.
Nghĩ thông suốt tất cả, Trần Trừng lạnh lẽo rùng mình một cái.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Chết chắc rồi chết chắc rồi.
Bây giờ làm vai phụ nhỏ bé hèn nhát sống qua ngày, hay là làm nhân vật chính mới được?
Người sau hiển nhiên không có khả năng lắm, từ xưa tới nay vai chính đều có vầng sáng của vai chính, làm vai chính không bằng trực tiếp làm tác giả còn thực tế hơn.
Những tiếng kêu quái dị bắt đầu càng ngày càng sắc bén, khí đen cũng càng ngày càng dày đặc, màng tai Trần Trừng vang lên ong ong.
Thái tử điện hạ lạnh đạm cùng tự phụ rốt cục không có cách nào ẩn nhẫn, phát ra tiếng rống khàn khàn kèm theo thở dốc nặng nề, cường độ hắn giãy giụa càng lúc càng lớn mà hiển nhiên lực bất tòng tâm, cả người vô cùng chật vật.
Thân thể bị vạn quỷ cắn là cảm nhận gì Trần Trừng không biết, nhưng y có thể rõ ràng từ trong âm thanh ẩn nhẫn của đối phương mà cảm nhận được sự thống khổ không gì sánh kịp, chỉ nhìn thôi tâm lí đã khó chịu đến cực độ.
Này này này có thể làm sao mới tốt được…
Không thể thấy chết mà không cứu.


Trần Trừng hít một hơi, sau đó đứng dậy, lòng bàn tay vận khí mạnh mẽ vỗ tới.
Một giây sau, y đột nhiên bị bắn văng ngược ra sau, mông một trận đau nhức.
Đệch.
Đánh không lại.
Những thứ đồ này lúc cắn xé thế mà mạnh như vậy sao?
Một kích của Trần Trừng căn bản không có hiệu quả gì đối với những thứ này, chúng nó vẫn như cũ si mê thân thể Bạc Dận không hề rời đi, dường như muốn từng tấc từng tấc xé nát Bạc Dận tìm kiếm thứ gì đó trong xương cốt hắn.
Chẳng lẽ là bởi vì mơ ước huyết mạch thượng cổ lưu lại trong cơ thể Bạc Dận?
Công pháp xem ra không được, Trần Trừng xoa mông đứng dậy lại một lần nữa hít sâu một hơi.
Vì tương lai mình có thể sống sót tốt, y nhất định phải vì Thái tử làm chút gì, coi như dù làm không ra công lao gì cũng nhất định phải làm cho hắn thấy rõ mình vất vả như thế nào!
Ác quỷ như thủy triều, Bạc Dận giãy giụa muốn trốn thoát, Trần Trừng lại dùng thân thể xông vào.

Tóc đen tung bay, áo bào phần phật, Trần Trừng nằm trên người Thái tử dùng sức ôm lấy hắn.
Đúng như y nghĩ, có Bạc Dận trước mặt hắc triều hoàn toàn không coi trọng y, nhưng dù cho bị y che chở Bạc Dận vẫn không ngừng phát run, nhìn qua thống khổ không chịu nổi, hô hấp dần dần yếu đi.
Trần Trừng chôn mặt ở bả vai hắn, cảm giác mình như ở trung tâm gió bão, mỗi một lần bị ác quỷ xuyên qua đều lạnh lẽo thấu xương, mà loại lạnh lẽo này không đến nỗi đòi mạng, cũng sẽ không khiến người ta mất đi ý thức.
Thảm nhất chính là Bạc Dận, cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, Trần Trừng có thể sờ được quần áo ẩm ướt, còn có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.

Đối phương lại theo bản năng rút vào trong lồng ngực y, tựa như muốn tránh né những công kích kia, trong lòng Trần Trừng âm thầm nhận được niềm vui bất ngờ, xem ra kế hoạch có hiệu quả, lúc này ý thức Bạc Dận mơ hồ sẽ không khống chế được tìm kiếm cảm giác an toàn cũng là chuyện bình thường.
Y đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cả người Bạc Dận chấn động, sắc mặt hắn trắng bệch, liền làm nổi bật mi đen mày rậm như mực, Trần Trừng nhìn rất rõ ràng, đang muốn nói không hổ là vai chính lớn lên đẹp trai như vậy —–
Hắn đột nhiên giương đầu lên cần cổ thon dài ướt đẫm mồ hôi lạnh càng làm nổi bật xương cổ nhô ra.
Bạc Dận mở mắt ra.
Trần Trừng: “!”
Trần Trừng một hơi kẹt ở cuống họng thiếu chút nữa bị dọa đến bệnh tim.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Bạc Dận, hốc mắt bị đào máu thịt be bét, đen ngòm một lỏm cứ như vậy nhìn thẳng mắt Trần Trừng.
Cảnh tượng này đối với Trần Trừng không khác gì xem một bộ phim kinh dị 3D siêu chân thực với hệ thống âm thanh sống động, mà nguồn gốc nỗi kinh hoàng này đang nằm trong lồng ngực của y.
Cả người Trần Trừng cứng ngắc ôm lấy nam nhân vẻ ngoài còn đáng sợ hơn lệ quỷ.
Hắc triều bỗng nhiên cuồng loạn lên, những thứ kia hình như trở nên sợ hãi, không còn tiếp tục xuyên qua người Bạc Dận, mà đột nhiên mạnh mẽ muốn trốn thoát.

Trần Trừng rõ ràng, hào quang nhân vật chính có tác dụng, Bạc Dận đang thôn phệ.
Vô số tiếng thét chói tai rít gào vang lên bên tai Trần Trừng, vẫn chói tai khiến người ta sởn cả tóc gáy, nhưng khác với lúc trước âm thanh bây giờ tràn đầy hoảng loạn cùng sợ hãi.
Nói chung đối với Trần Trừng cũng không khác gì nhau đều rất đáng sợ.
Bầu trời phía trên vực thẳm bắt đầu từng đợt sấm vang chớp giật, cả người Trần Trừng cứng ngắc, cổ cũng cứng đờ, chỉ có đầu óc miễn cưỡng có thể suy nghĩ.
Nhìn xem, đây chính là thanh thế của vai chính, thời điểm thức tỉnh huyết mạnh ông trời cũng phải mang theo thiên lôi tạo khí thế.
Trần Châu Cơ cái đồ rảnh rỗi này, chọc ai không chọc, nhất định phải chọc vai chính!
Thiên lôi cuồn cuộn, sấm chớp kèm theo tiếng kêu thảm thiết của vô số quỷ hồn làm cho vực sâu càng ngày càng âm u khủng bố, Trần Trừng chỉ có thể cảm thấy may mắn bản thân không có bệnh tim, lá gan… cũng coi như lớn, đúng không? Dù sao hiện tại một ngón tay y cũng không dám động, trong tình cảnh này cả người đều như khúc gỗ.
Không biết qua bao lâu, hắc triều đều bị Bạc Dận nuốt chửng, chung quanh chỉ còn lại một khoảng hoang vu, nam nhân trong lồng ngực còn đáng sợ hơn so với ác quỷ khép lại đôi mắt khủng bố kia, thân thể chậm rãi thả lỏng, sau đó, nghiêng đầu một cái, ngất đi.
Trần Trừng vẫn như cũ duy trì động tác mới vừa rồi, không nhúc nhích.
Mưa lớn tầm tã đổ xuống.
Trần Trừng ngược lại muốn tránh mà thân thể trước mắt không nghe theo sai khiến chỉ có thể cứng đờ tiếp tục dưới mưa.
Lông mi Bạc Dận bỗng nhiên run lên, bị mưa xối tỉnh lại.
Trần Trừng sợ hắn lại mở mắt, phản xạ có điều kiện giơ tay bưng kín đôi mắt kia.
Trong nhất thời, hai người đều không hề nhúc nhích.
Sự vắng lặng không hề có một tiếng động lan tràn.
Lòng bàn tay Trần Trừng hơi ngứa, do lông mi của Thái tử quét qua, dưới lòng bàn tay y máu tươi hòa lẫn nước mưa thuận theo tóc mai của Thái tử như dòng suối nhỏ chảy xuống.
Đôi môi Thái tử giật giật, trước khi hắn kịp mở miệng, Trần Trừng gọn gàng thu tay lại, sau đó một tay vòng qua eo hắn, thả người không hề phản kháng lên lưng.
“Huynh đài trước tiên nên bảo trì thể lực, ta mang huynh tìm chỗ tránh mưa.”
Tiếng mưa đùng đùng vang vọng, Trần Trừng khép hai chân hắn lại, cảm giác cả người Bạc Dận mềm nhũn, cằm gác trên bả vai y, đầu cũng mềm nhũn cúi ở bên tai mình.
Thật sự quá là nhu nhược.
Trần Trừng đang nghĩ lại nghe Thái tử điện hạ nhu nhược mở miệng.
Hắn gian nan tức giận, tiếng nói khàn khàn như bị giấy nhám mài qua, âm thanh trong mưa lớn có vài phần không nghe thấy được.
Mà Trần Trừng vẫn nghe rõ.
Bạc Dận nói: “Trần… Châu… Cơ…?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi