SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Hai người ngồi trên mặt đất đầy nước bẩn, mưa lớn làm mờ tầm mắt của họ, cũng cản trở thính lực của bọn họ, rõ ràng cách nhau gần như vậy, lại cảm giác thật xa xôi. Cố Quyện Thư cố gắng muốn nhìn rõ Quý Chu Chu, nhưng ngay cả ngũ quan của cô cũng không có cách nào nhìn thấy rõ.

Cuối cùng không biết giằng co bao lâu, hai người được Chu Trường Quân vội vả chạy đến đưa đi, thêm một lần nữa được đưa vào bệnh viện. Chỉ là chuyến đi lần này, là bệnh viện tư nhân của Cố gia.

Cố Quyện Thư được đưa vào khoa X-quang để chụp hình, rất nhanh kết quả chẩn đoán đã có, khuỷu tay trái gãy xương.

Trong lúc Cố Quyện Thư được chữa trị, Chu Trường Quân ở cửa phòng khám bệnh lo lắng đi tới đi lui, ánh mắt dừng trên người Quý Chu Chu hơi phát run đang ở trong một góc. Cô còn mặc quần áo ướt sũng, tóc ướt dính lên má, khuôn mặt vốn trắng nõn lúc này càng thêm trắng bệch, một dáng vẻ có thể suy sụp bất cứ lúc nào.

Chu Trường Quân nhìn thấy đau lòng, đi đến bên người cô muốn nói lại thôi, hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Sao tiên sinh lại vội vàng trở về nhà, rồi sau đó hai người một thân chật vật ngồi trong mưa lớn, cánh tay của tiên sinh còn bị thương nặng như thế.

Đôi mắt Quý Chu Chu đăm đăm, trong đầu tràn đầy sự tàn nhẫn của Cố Quyện Thư lúc xuống tay với bản thân mình. Rõ ràng đã ở trong phòng, tuy còn mặc quần áo ướt, nhiệt độ mùa hè cũng không đến mức quá lạnh, nhưng cô cứ lạnh đến mức phát run, cơn gió lạnh xoáy vào xương, khiến hàm răng cô cũng đang run lập cập.

"Chu Chu... Chu Chu!" Chu Trường Quân thấy cô không đáp lại, lo lắng cất cao giọng.

Cuối cùng Quý Chu Chu có chút phản ứng, sau khi ngây người ngơ ngác nhìn về phía Chu Trường Quân, còn chưa lên tiếng thì trước mắt bắt đầu mơ hồ biến thành màu đen.

"Chu Chu!"

Quý Chu Chu chỉ nghe được Chu Trường Quân nôn nóng kêu cô một tiếng, sau đó trời đất quay cuồng một trận hoàn toàn không biết gì nữa. Chu Trường Quân không ngờ cô đột ngột ngất xỉu, vội vàng đỡ cánh tay của cô, đề phòng ngã xuống đất, bác sĩ bên cạnh đi ngang nhanh chóng đến đây hỗ trợ, một đám người vây quanh Quý Chu Chu cứu chữa.

Cố Quyện Thư an tĩnh ngồi trong phòng khám bệnh, mặc kệ bác sĩ làm gì với anh, anh đều giống như không có phản ứng. Anh đã được vài người giúp đỡ thay đổi trang phục bệnh nhân, lúc này trên người khô ráo và ấm áp, nhưng lòng lại cảm nhận không nổi những ấm áp này. Anh tựa như một người gỗ, đã hoàn toàn không có sức sống.

"Cố Quyện Thư, anh không khác gì bà nội anh, đều là cuồng kiểm soát cực đoan, chỉ là anh ngụy trang tốt hơn, cho tới bây giờ mới lộ ra khuôn mặt thật."

"Bà nội anh cả đời hại ba mẹ anh, bây giờ anh cũng muốn hại tôi, phải không?"

Đôi mắt của Cố Quyện Thư giật giật, trong đầu hiện lên dáng vẻ của mẹ, từ từ khuôn mặt mẹ biến mất, biến thành Quý Chu Chu, mà khi anh muốn đưa tay bắt lấy, Quý Chu Chu lại biến thành bà nội. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đôi mắt anh hoảng hốt phút chốc, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, bài trí dần dần biến thành nhà cũ Cố gia.

Trông dáng vẻ của Lão phu nhân trẻ hơn rất nhiều, vừa mở miệng thì nói lời kịch quen thuộc với anh: "Chúng ta là người Cố gia, đương nhiên phải đặt Cố gia ở vị trí đầu tiên, con đừng học theo cái người không tiền đồ như ba con, vì một người phụ nữ vậy mà tự sát, thật sự là quá ngốc."

"Nếu không phải bà, ba không cần cưới mẹ, mẹ sẽ không bị tức chết, ba cũng sẽ không tự sát, tất cả những thứ này đều do bà tạo thành." Cố Quyện Thư nghe thấy mình dùng giọng nói hơi non nớt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mình năm 7 tuổi trên cửa tủ kính đối diện.

Lão phu nhân khinh thường cười một tiếng: "Hại chết bọn nó, trước nay đều do sự yếu đuối bọn nó, có liên quan gì với ta. Con xem, ba mẹ con là có bao nhiêu năng lực? Chỉ có hai đứa liên hôn, mới có thể làm bọn nó hưởng thụ mọi thứ lâu dài, đây là vì tốt cho Cố gia, cũng là vì tốt cho ba mẹ con."

"Buồn cười chính là bà là người xấu ích kỷ, bà nói vì Cố gia, vì ba mẹ con suy xét, nhưng thật ra bà làm tất cả cũng chỉ là đang thỏa mãn sự ham muốn kiểm soát của mình!"

Lão phu nhân đứng hình, nhìn về phía anh ánh mắt dịu dàng lên: "Bây giờ con còn nhỏ, ta không trách con, chờ con lớn hơn một chút, thì sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của ta. Bà cháu mình, mới là người giống nhau nhất trên thế giới này, con phải luôn hiểu."

"Con vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu bà, bởi vì con không thể nào trở thành loại người dối trá như bà, con sẽ không đúng lý hợp tình hại chết người mình yêu." Ánh mắt Tiểu Quyện Thư lạnh xuống, đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Ở sau lưng anh, lão phu nhân không chút hoang mang mở miệng: "Đừng đưa ra định nghĩa quá sớm, khi con chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn con. Bây giờ có thể con hướng tới làm một dũng sĩ đồ long, thì cũng phải chuẩn bị thật tốt trở thành ác long, bởi vì đó là chuyện sớm muộn."

Bây giờ có thể con hướng tới làm một dũng sĩ đồ long, thì cũng phải chuẩn bị thật tốt trở thành ác long, bởi vì đó là chuyện sớm muộn...

Cố Quyện Thư, anh không khác gì bà nội anh, đều là cuồng kiểm soát cực đoan, chỉ là anh ngụy trang tốt hơn, cho tới bây giờ mới lộ ra khuôn mặt thật.

Bà nội anh cả đời hại ba mẹ anh, bây giờ anh cũng muốn đến hại tôi, phải không?

Ánh mắt dần dần tập trung, mọi thứ xung quanh biến thành bệnh viện lần nữa, nhưng trong đầu lại rối bời, giọng nói của Quý Chu Chu và bà nội thay phiên xuất hiện, giống như đang cười nhạo sự kiên định lúc trước của anh.

Đầu ngón tay Cố Quyện Thư run lên, sau đó cả người đều bắt đầu phát run, sự bất thường của anh làm cho bác sĩ trong phòng khám chú ý, vội vàng kêu vài người đến đây đè anh lại. Sau khi bác sĩ chính nhìn đồng tử của anh một chút, cao giọng kêu gọi thần trí của anh: "Cố tiên sinh, nhả ra!"

Cố Quyện Thư cuộn tròn trên giường, cả người cứng đờ như một cục đá, anh cắn chặt hàm răng, cho dù trong miệng có mùi máu tươi, cũng không nhả ra chút lực đạo nào. Bác sĩ thấy trạng thái của anh không đúng, thảo luận đơn giản một chút thì trực tiếp chích thuốc an thần.

Thân thể của Cố Quyện Thư dần dần thả lỏng lại, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước, sau một lúc lâu cuối cùng nhắm mắt lại. Bác sĩ đưa anh đến phòng bệnh, truyền dịch cho anh rồi rời đi. Chu Trường Quân nghe được tin tức ở phòng bệnh Cố Quyện Thư, lập tức ra khỏi phòng bệnh Quý Chu Chu, đi đến phòng Cố Quyện Thư bên cạnh.

Cố Quyện Thư nhíu mày, giống như trong mơ cũng đang bất an, Chu Trường Quân buông tiếng thở dài, đấu tranh một hồi vẫn là không có liên lạc với Diệp Khuynh và Chử Trạm.

Mới vừa cùng bọn họ nói xong tình huống, trợ lý cầm bản chính video tới: "Giám đốc, máy theo dõi ở cửa tiểu khu đã tới rồi, bây giờ ngài xem không?"

"Xem." Chu Trường Quân nhíu mày, ông ta cần phải xem xem, mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm hai người trẻ tuổi tiều tụy điên cuồng thành ra như vậy.

Trợ lý lập tức mở máy tính ra và phát video Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu trong mưa lớn với tốc độ gấp đôi. Khi Chu Trường Quân nhìn thấy Cố Quyện Thư dùng gậy bóng chày đánh vào tay mình, ông ta không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn: "Tạm dừng!"

Trợ lý lập tức dừng lại, Chu Trường Quân sửng sốt nửa ngày thúc giục: "Phát lại đoạn vừa rồi lần nữa."

"Vâng." Trợ lý làm theo.

Phát liên tiếp vài lần, Chu Trường Quân mới xác định, thật sự là Cố Quyện Thư tự mình đánh mình, ông ta ngơ ngác nhìn video, trong lúc nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì. Cho đến cuối cùng, ông ta vẫn là nhịn không được hỏi trợ lý: "Là tiên sinh tự mình ra tay?"

"... Chắc vậy." Rõ ràng là có chứng cứ ở trước mắt, nhưng khi Chu Trường Quân hỏi, trợ lý cũng không thể tin lắm.

Chu Trường Quân nhìn hai người trong video, cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, ông ta không hề do dự, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Khuynh và Chử Trạm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau khi Diệp Khuynh và Chử Trạm nghe nói chuyện này, dùng thời gian nhanh nhất chạy tới, nhìn thấy Chu Trường Quân thì lập tức hỏi sao lại thế này.

Chu Trường Quân cũng không nói rõ, đành phải lấy video cho bọn họ xem. Diệp Khuynh xem xong nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu lôi kéo tay áo Chử Trạm ở bên cạnh: "Đây, đây có nghĩa là gì hả?"

"Không nhìn ra sao, đoán chừng Chu Chu muốn chạy trốn, Cố đại thiếu của chúng ta thật có tiền đồ, muốn tự hủy hoại mình để giành lấy sự đồng tình cầu xin cô ấy ở lại đó." Chử Trạm cười lạnh một tiếng, đôi mắt đào hoa luôn mang theo ba phần trêu đùa ngày thường khẽ nhướng, đáy mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

Diệp Khuynh sửng sốt thật lâu, càng không có cách nào hiểu được: "Vậy anh ấy làm như vậy, ngoại trừ dọa người chạy mất, còn có thể có tác dụng khác sao?"

"Chuyện mà tên ngốc cũng biết, cậu ấy lại không biết, có thể tưởng tượng ngay cả tên ngốc cũng không bằng." Giọng điệu của Chử Trạm không tốt.

Diệp Khuynh bị anh ta làm nghẹn một chút, liếc mắt nhìn vẻ mặt của Chử Trạm, quyết định vẫn là không nên phản bác, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Tự hủy hoại mình giữ người phụ nữ lại, anh ấy nghĩ thế nào chứ?"

"Không ai dạy đó, ai cũng không nói cho cậu ấy biết nên làm thế nào, không đi lệch mới là lạ." Chử Trạm còn đang tức giận bởi vì Cố Quyện Thư không yêu quý trọng thân thể, nghe vậy khinh thường cười một tiếng: "Có chuyện không tìm chúng ta bàn bạc, tự mình đưa ra quyết định, bị bỏ cũng vừa lắm."

Diệp Khuynh giật giật khóe miệng, quyết định vẫn là không nói chuyện với trái boom này, vì thế ngẩng đầu hỏi Chu Trường Quân: "Chu Chu đâu?"

"Sốt nhẹ hôn mê, đang ở phòng bên cạnh tiên sinh." Chu Trường Quân trả lời.

Diệp Khuynh và Chử Trạm liếc nhau, khẽ buông tiếng thở dài: "Chắc là cô ấy cũng sợ tới mức không nhẹ."

Chử Trạm trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng: "Đừng để bọn họ ở cùng nhau, thừa dịp bọn họ chưa tỉnh, đổi phòng cho một trong hai người."

"Vậy sao được, hai người vốn dĩ đã có hiểu lầm, anh lại chuyển người xa một chút, sau này còn làm lành thế nào?" Diệp Khuynh không đồng ý lắm.

Chử Trạm cười giễu liếc anh ta một cái: "Cố Quyện Thư làm ra loại chuyện này, nếu là cậu, vẫn sẽ làm lành với cậu ấy? Chi bằng ngăn cách bọn họ trước, để Cố Quyện Thư bình tĩnh một chút."

Diệp Khuynh sửng sốt, cuối cùng hiểu ra ý tứ của Chử Trạm. Còn không phải sao? Nếu anh ta tìm người bạn gái như vậy, ầm ĩ một cái chia tay, tự sát, tự mình hại mình, thì cho dù còn có một chút tình cảm, anh ta cũng không dám làm lành với người ta nữa. Dù sao kiểu người trông không có điểm giới hạn này, nhưng không biết khi nào sẽ làm chuyện quá mức tự sát thân vong, cũng không biết sẽ nhắm mũi dao ngay mình không.

Tuy anh ta có thể hiểu được, nhưng vào người bạn mình, anh ta chỉ biết cảm thấy hoang đường: Quyện Thư không có khả năng làm ra loại chuyện này.

Nhưng mà Diệp Khuynh cũng đang ngẫm lại trong lòng, lại tìm không thấy lời phản bác Chử Trạm, suy cho cùng bây giờ sự thật bày ở chỗ này, cánh tay đó của Cố Quyện Thư, chính là thật sự bị anh đánh gãy.

"Tiên sinh tỉnh lại nếu muốn tìm Chu Chu, vậy phải làm sao?" Thấy Diệp Khuynh và Chử Trạm đạt được sự nhất trí, Chu Trường Quân cũng cảm thấy tốt nhất làm như thế, chỉ là lại có chút do dự.

Chử Trạm trầm mặc chốc lát, sau một lúc lâu trầm giọng nói: "Đến lúc đó rồi nói." Dựa theo tính tình của anh ta, nên trực tiếp đưa Quý Chu Chu ra nước ngoài mới đúng, nhưng lo là Quyện Thư sẽ phát điên, lúc này mới kêu Chu Trường Quân đưa cô đến phòng bệnh khác.

Chu Trường Quân gật gật đầu, đi ra ngoài làm chuyện này. Giữa Diệp Khuynh và Chử Trạm lâm vào trầm mặc, sau một hồi Diệp Khuynh buông tiếng thở dài, ngồi trên ghế bên cạnh Cố Quyện Thư.

Sắc trời dần dần tối xuống, không giống như mây đen che lấp bầu trời vào ban ngày, lúc này thật sự là đêm tối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi