SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

"Ban đầu biết em ở chỗ này, sợ về sau gặp hàng xóm nhân phẩm có vấn đề, cho nên tôi đã mua căn hộ này." Cố Quyện Thư giải thích, nghĩ nghĩ còn không quên bổ sung: "Trước kia tôi không định ở, vì vậy không phải theo dõi em."

Bình tĩnh mà xem xét, khoảng thời gian trước anh mua căn hộ này cũng là tùy tiện mua, bởi vì lúc ấy không nghĩ tới để Quý Chu Chu trở lại, chỉ là không ngờ lúc này ngược lại có tác dụng.

Quý Chu Chu tức cười, hợp với lời nói trước đó mẹ Kiều nói có người mua căn hộ đối diện lại, là Cố Quyện Thư.

"Vậy trong nhà anh có chăn không?" Quý Chu Chu hỏi.

"Tôi đi xem thử."

Cố Quyện Thư nói xong thì thật sự vào nhà nhìn xem, hiển nhiên là lần đầu tiên đến sau khi mua nó. Căn hộ không lớn, anh dạo quanh bên trong một vòng rất nhanh đã đi ra, thành thật lắc lắc đầu. Quý Chu Chu liếc nhìn anh một cái, vào nhà ôm hai cái chăn cho anh.

"Nội thất trong căn hộ của mẹ Kiều đã hoàn thiện, lúc trước bên này tôi cũng từng tới xem, điều hòa tủ lạnh gì đó đều có, anh ở trước nhé." Quý Chu Chu dặn dò.

Cố Quyện Thư nhận lấy chăn 'Ò' một tiếng, thấy Quý Chu Chu xoay người về nhà, thì lui về sau một bước dùng chân đóng cửa lại.

Quý Chu Chu bật cười khi nghe được tiếng đóng cửa của anh và cũng đóng cửa lại chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Chờ sau khi vệ sinh cá nhân xong nằm lên giường, đang sắp mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, thì đột nhiên nhớ tới phản ứng của Cố Quyện Thư sau khi cô đồng ý, có phải cũng hơi quá bình tĩnh quá lãnh đạm rồi không.

Chẳng lẽ là chắc chắn cô sẽ mềm lòng, sẽ dao động, sẽ đồng ý? Quý Chu Chu bất mãn hừ một tiếng, lập tức chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Phòng ngủ của Cố Quyện Thư cách phòng ngủ của cô một bức tường, anh trải chăn lên giường, nhìn thấy trong chăn kẹp ga trải giường và gối nằm, cũng trải từng cái lên. Sau khi làm xong tất cả thì bình tĩnh nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà sơn màu trắng.

Sau một lúc lâu, trong cổ họng anh phát ra một tiếng "Hừ..." của con chó nhỏ, ôm cái chăn phịch xuống giường ——

Rắc rắc.

Bên tai truyền đến âm thanh của tấm ván gỗ gãy, Cố Quyện Thư đứng hình, đột nhiên cả người kể cả chăn đều rơi xuống, ván giường vậy mà bởi vì anh dùng sức quá mạnh nên bị gãy.

Khóe mắt Cố Quyện Thư lộ ra thủy quang, tóc tai hơi rối bời, quần áo cũng vô cùng lộn xộn, giống như đã bị ai đó chà đạp. Anh nằm trên lỗ thủng của chiếc giường một lát, bình tĩnh đắp chăn đàng hoàng, ngủ rồi.

Hiếm khi kiên định một đêm.

8 giờ sáng hôm sau Quý Chu Chu mới dậy, theo lệ thường ở trên giường phát ngốc một hồi, rồi ngáp một cái lười biếng đi rửa mặt.

Lúc cô đang chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, đột nhiên nhớ ra hình như hôm qua Cố Quyện Thư đến, trong nháy mắt tất cả ký ức ngày hôm qua dâng lên trong lòng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Khi cô nhớ tới chuyện đồng ý thử với Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu đau đầu vỗ trán mình một cái.

Hôm qua bị anh tẩy não, lại cộng thêm mình không kiên định, mơ màng hồ đồ đồng ý, bây giờ ngẫm lại cô thật sự không có lòng tin. Mình và Cố Quyện Thư ở chung lâu như vậy cũng chưa thích anh, chẳng lẽ bây giờ có thể?

Cốc cốc cốc.

Cửa đột nhiên vang lên, Quý Chu Chu vội chạy đến cửa hỏi một câu, thì nghe được giọng nói của Cố Quyện Thư từ ngoài cửa truyền vào: "Dậy chưa, em muốn ăn gì?"

Trong nháy mắt Quý Chu Chu quên mất mình rối rắm chuyện gì, cách ván cửa nhướng mày: "Thế nào, anh muốn làm cho tôi ăn?"

Cố Quyện Thư chậm một chút, mới từ từ trả lời: "Trong nhà tôi không có gì hết, không có cách nào nấu cơm, đi ra ngoài ăn nhé."

Vậy thật đúng là một chút biểu hiện tranh cãi cũng không có nhỉ. Quý Chu Chu bĩu môi, ngược lại cảm thấy dễ chịu, nếu Cố Quyện Thư không dùng kiểu người hùng hổ doạ người theo đuổi, vậy thử thì thử, nói không chừng mình sẽ động tâm đó.

Cô buông tiếng thở dài: "Chờ tôi một chút."

Nói xong cô nhanh chóng trở lại cởi quần áo tắm rửa, lại dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, chờ đến khi ra cửa chỉ mới dùng 10 phút đồng hồ.

Cố Quyện Thư đã sớm ở cửa chờ, chỗ tay cầm chốt cửa truyền đến động tĩnh thì anh liền nhìn qua, giây tiếp theo Quý Chu Chu mang theo mái tóc hơi ướt xuất hiện ở trước mắt.

Hình như cô mới vừa tắm xong, một khuôn mặt không trang điểm, nhưng đỏ bừng, xem ra khí sắc rất tốt. Quý Chu Chu mặc một chiếc váy liền màu hồng ngó sen(1), phía dưới mang một đôi dép đơn giản, trông rất là tùy ý.

"Đi thôi, hôm nay có chợ, tôi dẫn anh đến chợ ăn." Quý Chu Chu đề nghị.

Ánh mắt của Cố Quyện Thư khẽ động, lúc này mới ép bản thân không nhìn xem cô: "Được."

Hai người cùng nhau xuống lầu, Quý Chu Chu dẫn chiếc xe đạp từ dưới thang lầu của mình ra. Đây là cô mua lại sau khi Kiều Tây vào Đại học, ngày thường cô đi ra ngoài mua đồ hay ăn gì đó đều là chạy nó.

"Anh chở tôi?" Quý Chu Chu hỏi.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: "Tôi không biết chạy." Lúc anh cảm thấy hứng thú, không ai dạy anh chạy, chờ qua cái tuổi đó, anh cũng chưa từng học lại.

Quý Chu Chu hiểu rõ quá khứ của anh, trong lòng buông tiếng thở dài. Cô là cô nhi, cho nên không có ai dạy, nhưng Cố Quyện Thư khi còn nhỏ vẫn có một đoạn thời gian sinh sống với người nhà, mà lại không có ai dạy. Thật là không biết nói sao, hai người bọn họ ai mới là người cần đồng cảm hơn.

"Vậy tôi chở anh nha, nhưng mà chân anh dài quá, ngồi đằng sau có thể hơi gò bó." Quý Chu Chu ngồi lên xe đạp, hai tay vịn xe: "Leo lên."

Cố Quyện Thư nhìn chiếc xe đạp màu hồng nhạt do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngồi lên. Yên xe có vẻ hơi kỳ, anh cảm thấy chưa quen lắm, vừa muốn điều chỉnh một chút, thì Quý Chu Chu đã đạp xe chạy. Anh vô ý thức vịn eo cô, đôi chân dài uốn cong ở hai bên sườn xe, để tránh mình chạm mặt đất.

"Ngồi đàng hoàng nha, phải tăng tốc." Lần đầu tiên Quý Chu Chu chở người, vốn dĩ đã không thông thạo cho lắm nên cô càng lắc lư hơn, nhưng bởi vì biết Cố Quyện Thư ở đằng sau, có thể chống đỡ mình bất cứ lúc nào thì lá gan cũng lớn lên, học cách Kiều Tây đứng lên đạp một cái.

Tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, gió làm tóc cô thổi bay, cọng tóc thỉnh thoảng bay tới mặt Cố Quyện Thư, ngứa, kể cả lòng anh cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Rất nhanh đã đến chợ, Quý Chu Chu dừng xe ở ven đường, Cố Quyện Thư lập tức xuống xe. Tuy rất thích cùng đạp xe với cô, nhưng mà không thể phủ nhận ngồi xe đạp làm mông người ta đau.

Quý Chu Chu không chú ý tới sự kỳ lạ của Cố Quyện Thư, dẫn anh đi dạo một vòng chợ, cuối cùng dừng trước tiệm bánh bao chiên nước: "Ăn cái này nhé?"

Cố Quyện Thư liếc nhìn cái bàn đen nhánh hiện lên dầu mỡ, rồi nhìn bánh bao chiên nước vàng óng hương vị đậm đà trong nồi, hiếm khi rối rắm.

Cuối cùng vẫn là Quý Chu Chu kéo anh ngồi xuống, một bên mua bánh bao một bên trấn an anh: "Yên tâm đi, cái bàn này không dơ, chỉ là dùng thời gian quá lâu rồi, từng lau chùi cũng là như thế này. Tiệm bánh bao này rất ngon, anh ăn thử sẽ biết."

Cố Quyện Thư 'Ò' một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia chờ, chỉ chốc lát sau thì hai dĩa bánh bao chiên nước một chay một mặn được đưa tới, còn có hai chén súp cay(2).

"Ăn thử đi." Quý Chu Chu mong chờ nhìn anh, tiệm bánh bao chiên nước này là mới mở gần đây, một mình cô đến ăn rất nhiều lần, lại không có người có thể chia sẻ. Bây giờ Cố Quyện Thư đến, nên cô đặc biệt muốn cho anh ăn thử.

Cố Quyện Thư nhìn thấy sự mong chờ trong mắt cô, rũ mắt gắp một cái bánh bao, ăn một miếng sau đó gật đầu: "Ngon." Là ngon thật sự, từ trước đến nay Quý Chu Chu đều biết hưởng thụ cuộc sống, đối với việc giám định và thưởng thức mỹ thực cũng cao, cho nên đồ cô thích, nhất định là đồ ngon.

Quý Chu Chu thấy anh thích, đôi mắt lập tức cong lên một nụ cười: "Ngon thì anh ăn nhiều một chút, ăn no tôi dẫn anh ra bờ sông chơi."

Không phải anh theo đuổi cô à? Tại sao ngược lại cô sắp xếp tình tiết? Cố Quyện Thư như có điều suy nghĩ nhìn về phía cô. Quý Chu Chu sờ sờ cái mũi: "Sao vậy?"

"Không có gì, bờ sông chơi vui không?" Cố Quyện Thư nói sang chuyện khác. Trước kia khi ở chung một chỗ cũng là cô líu ra líu ríu, anh ở bên cạnh nghe hoặc là phối hợp, nếu bây giờ đột nhiên đổi vai cho nhau, nói không chừng càng mất tự nhiên. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cho nên như hiện nay thì rất tốt, còn phương diện khác, tự anh cố gắng là được rồi.

Quý Chu Chu không có phát hiện anh suy nghĩ gì, chỉ là phấn khích trả lời: "Đương nhiên chơi vui, khoảng thời gian trước lúc trời nóng, tôi còn từng đi câu tôm hùm, nhưng mà không biết làm, vì vậy cho chủ nhà. Bây giờ tôm hùm ít rồi, nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm, anh đi thì biết."

Cố Quyện Thư thấy cô hào hứng, khóe môi cũng cong lên theo: "Vậy ăn xong đi đến đó."

... Đi thì đi, biểu cảm một mặt cưng chiều của anh là có ý gì? Quý Chu Chu nhìn ra được sự phấn khích của mình từ trong đôi mắt của Cố Quyện Thư, bỗng nhiên mặt lập tức đỏ lên. Cô bình tĩnh vùi đầu ăn sáng, quyết định trước khi độ nóng bất ngờ hiện ra trên mặt biến mất, thì không nên nói chuyện với anh.

Quý Chu Chu chợt an tĩnh lại, Cố Quyện Thư cũng không để ý, gắp cái nhân thịt bánh bao chiên nước cho cô. Vừa rồi anh đều thử qua hai loại, nhân thịt so với nhân chay hợp khẩu vị của cô hơn, cho nên lúc nãy anh ăn, vẫn luôn ăn nhân chay.

Quý Chu Chu cũng phát hiện, do đó khi được Cố Quyện Thư chăm sóc cô càng thêm lúng túng. Bởi vì đã đồng ý thử với anh, cho nên có thể thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc của anh. Sự lúng túng lần này khác với sự bất an sinh ra khi một lòng từ chối anh ở lần trước, mà là một cảm giác mới lạ, cảm giác lạ lẫm, loại cảm giác này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, khiến cho người ta bối rối.

"Ăn nhanh đi, sắp nguội." Cố Quyện Thư thúc giục.

Quý Chu Chu 'Ò' một tiếng, không dám suy nghĩ vớ vẩn nữa, cúi đầu giải quyết một đống thức ăn trước mặt mình.

Cố Quyện Thư yên lặng nhìn cô, nhìn đến Quý Chu Chu hơi mất tự nhiên, sờ sờ mặt nói sang chuyện khác: "Lỗ tai bên nào vẫn không nghe được?"

"Bên này." Cố Quyện Thư chỉ chỉ bên trái.

Nụ cười trên mặt Quý Chu Chu nhạt chút: "Cần bao lâu mới có thể hồi phục?"

"Không rõ lắm." Cố Quyện Thư cầm quả trứng gà lột. Anh thật sự không rõ lắm, vốn dĩ cho rằng chuyện hồi phục là một chuyện dễ dàng. Lúc anh rất cố gắng phối hợp với bác sĩ, thì mới biết được có bao nhiêu khó khăn.

Trong khoảng thời gian này Cố Quyện Thư làm rất nhiều kiểm tra, dùng rất nhiều thuốc, lại phối hợp với bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, mới miễn cưỡng khôi phục một bên thính lực. Theo bác sĩ tâm lý nói, anh vẫn còn khúc mắc, nhưng chính anh cũng không biết, rốt cuộc khúc mắc ở đâu.

Quý Chu Chu nhìn ra Cố Quyện Thư không muốn trò chuyện, đoán là việc điều trị có thể khó hơn trong tưởng tượng của mình. Cô buông tiếng thở dài rồi không nói những chuyện này nữa, mà là thuận thế nói về phong cảnh trấn nhỏ với anh.

Bất tri bất giác một bữa sáng ăn sắp một tiếng, Quý Chu Chu ợ một cái chuẩn bị trả tiền. Cố Quyện Thư một mặt nghiêm túc kéo cô lại.

"Gì thế?" Quý Chu Chu khó hiểu hỏi.

Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, mới không nhanh không chậm mở miệng: "Nói chung, cũng hẳn là để đàn ông trả tiền."

"... Anh có tiền à?" Quý Chu Chu cạn lời, là ai đêm qua ngay cả tiền xe cũng do cô trả?

Cố Quyện Thư dừng một chút: "Không có."

"Vậy anh lấy cái gì trả?"

"Em cho tôi mượn."

"..."

Cố Quyện Thư không vui: "Biểu cảm của em là thế nào, vẫn sợ tôi không trả cho em? Toàn bộ sản nghiệp của Cố thị, tôi đều có thể cho em."

"Không phải sợ anh không trả, chỉ là tích cực như vậy cần thiết không?" Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, thấy Cố Quyện Thư không đồng ý lời nói của cô, nghĩ nghĩ nhướng mày: "Trước đó anh đã đồng ý với tôi, phải cho tôi tình cảm bình đẳng tự do, chẳng lẽ tôi cũng không có sự bình đẳng tự do để tự mình trả tiền?"

Cố Quyện Thư do dự: "Nhưng mà diễn đàn nói..."

"... Anh nghe diễn đàn, hay là nghe tôi?" Quý Chu Chu thề, sớm muộn gì cũng phải gỡ bỏ cái ứng dụng tào lào đó trên di động của anh: "Tôi thích trả tiền, anh không cho?"

"Cho!" Lúc này Cố Quyện Thư không có do dự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi