SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA



Nói thế nào nhỉ, những ngọn núi xa xa bị sương mù dày đặc bao quanh, tiếng chuông ngân vang gần đó, thỉnh thoảng có đứa trẻ mặc áo đạo sĩ đi qua, quả nhiên hình ảnh tràn đầy linh khí của chốn ẩn dật trong núi rừng.

Nếu đạo quán nhỏ không chỉ có bốn năm gian nhà ngói và tên đạo quán không gọi là Cổn Đản Quán, thì có lẽ cô thật sự cảm thấy nơi này có cao nhân gì đó rồi.

"Chúng ta vẫn đi sao?" Quý Chu Chu hơi chần chừ, tên chó này thật sự là cao nhân gì.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, chầm chậm trả lời: "Tới cũng tới rồi."
Được thôi, nhờ câu trả lời phổ thông này, Quý Chu Chu quyết định vẫn là đi vào xem một cái rồi nói, vì thế đi theo Cố Quyện Thư một lúc thì trực tiếp vào chính điện.

Bên trong trông thế này, tuy bài vị thờ cúng giống mấy nhà bình thường, nhưng cũng may sáng sủa sạch sẽ, mặt đất không dính một hạt bụi, trong góc có một đứa trẻ mặc áo đạo sĩ đang nghiêm túc viết gì đó.

Cậu nhóc tuy chưa lớn tuổi, nhưng vẻ mặt nghiêm túc thành kính, giống như đang làm một chuyện rất thiêng liêng.

Tim Quý Chu Chu rơi mất một nhịp, không tự chủ bị hấp dẫn bước qua, chỉ thấy trên vở cậu viết từng hàng chữ lặp đi lặp lại Xin lỗi sư phụ, con không tè dầm nữa.

Nhóc con này ít nhất là học lớp 3 nhỉ, còn tè dầm.

Nơi này đúng là không đáng tin, Quý Chu Chu đột nhiên cảm thấy uổng công một chuyến, đang định dẫn Cố Quyện Thư rời đi thì cậu nhóc ngẩng đầu lên: "Hai người tới tìm em sư phụ à?"
Quý Chu Chu muốn nói tôi không có, tôi không phải, cậu đừng nói bừa, nhưng mà Cố Quyện Thư đã trả lời trước: "Đúng vậy."
Quý Chu Chu: "..." Thôi bỏ đi, tới cũng tới rồi.

Mặt mày Cậu nhóc lập tức hớn hở: "Vậy em giúp hai người gọi sư phụ." Nói xong thì nhảy xuống ghế, một đường chạy chậm rời đi.

Cố Quyện Thư gật gật đầu: "Còn rất biết lễ phép."
"Đó là bởi vì nó không muốn viết kiểm điểm." Quý Chu Chu khá bình tĩnh.


Cố Quyện Thư rũ mắt nhìn vở mà cậu nhóc viết, im lặng.

Vừa rồi có phải anh trực tiếp dẫn Chu Chu đến đạo quán này không? Nơi mà ngay cả thằng nhóc lớn như vậy tè dầm cũng trị không hết, còn có thể coi quẻ cho người ta.

Hai người liếc nhau, toàn thấy sự cạn lời trong mắt đối phương, Quý Chu Chu bật cười: "Bỏ đi bỏ đi, đợi chút xem." Nói xong, cô dứt khoát ngồi xuống đệm hương bồ(1) dưới đất, Cố Quyện Thư liếc nhìn cô một cái, lặng lẽ đến bên cạnh cô trông chừng.

(*) Đệm hương bồ: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.

Cậu nhóc rất nhanh quay lại, vẻ mặt khó xử nhìn bọn họ: "Cái kia, sư phụ còn đang bận, hai người có muốn chờ trước một chút không?"
"Nếu ông ấy bận như thế, vậy chúng tôi đi về trước, đợi thêm một khoảng thời gian nữa rồi đến." Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư liếc nhau, hàm súc mở miệng từ chối.

Cậu nhóc sốt ruột: "Hai người chờ một chút nhé, sư phụ em rất nhanh xong rồi."
"Thôi bỏ đi, chúng tôi cũng có chuyện gấp." Quý Chu Chu nghiêm trang thở dài.

Cậu nhóc nghiêng đầu: "Gấp chuyện gì ạ?"
"Lúc nãy lên núi, nhìn thấy bên dưới có bán cá nướng Sơn Tuyền(2), gấp xuống dưới ăn." Quý Chu Chu trợn to đôi mắt vô tội.

Cậu nhóc nuốt nước bọt ừng ực, đôi mắt trông mong nhìn cô: "Bây giờ em cũng không có việc gì, chị có thể dẫn em đi ăn không?"
"Không ổn lắm đâu, không phải em còn chưa viết xong kiểm điểm sao?" Quý Chu Chu một mặt tiếc hận.

Cậu nhóc đáng thương nhìn cô: "Còn thiếu một chút, sư phụ nói ngày mai nộp cũng được, chiều nay là em có thể viết xong."
"Nhưng chị cảm thấy vẫn không được." Quý Chu Chu nhướng mày.

Cậu nhóc cắn môi: "Tại sao ạ?"
"Bởi vì em là trẻ con, nếu chúng tôi muốn dẫn em xuống núi ăn gì đó thì cần phải nói một tiếng với sư phụ em mới được." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Quý Chu Chu nói xong thấy cậu nhóc còn đang do dự, vì thế chầm chậm bổ sung: "Nói em sinh sống ở đây, chắc là cũng biết cá nướng ăn ngon thế nào, ăn xong rồi ăn thêm một que kem.

Chậc, quả thực tuyệt vời."
"Em đi nói với sư phụ một tiếng nhé." Vừa nghe đến kem, cậu nhóc hoàn toàn đầu hàng.

Đáy mắt Quý Chu Chu hiện lên một tia ý cười: "Loại chuyện này phải để người lớn nói mới được, em dẫn chị đi gặp sư phụ em nhé, chị giáp mặt nói với ông ấy."
Sáng sớm tinh mơ bọn họ đã lên đường, trải qua quãng đường dài như vậy, không gặp được cái người gọi là cao nhân kia thì cô sẽ không hết hy vọng.

Nhưng mà người đó lại nói ông ta đang bận, xem ra vẫn muốn cô chờ tiếp.

Bây giờ Quý Chu Chu đã mất kiên nhẫn chờ đợi, chỉ mong sớm biết ông ta là lừa hay ngựa, để quyết định nên lập tức rời khỏi hay không.

Cố Quyện Thư hiển nhiên nhìn ra tâm tư của Quý Chu Chu, cho nên ở một bên không mở miệng, mà là mỉm cười xem cô biểu diễn.

Cậu nhóc không biết dụng tâm của người lớn nơi nơi có bao nhiêu hiểm ác, dường như không do dự lắm, lập tức đồng ý dẫn cô đi tìm sư phụ.

Trước khi Quý Chu Chu đi theo cậu nhóc ra cửa thì nhìn Cố Quyện Thư, anh gật gật đầu, ý bảo mình ở đây chờ cô.

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, đi theo cậu nhóc ra sân sau.

Mới vừa xuyên qua sân sau còn chưa tới cửa, thì nghe được một người đàn ông tức giận mắng chửi một tiếng, tiếp theo chính là âm thanh đồ đạc rơi rớt.

Cậu nhóc như người lớn buông tiếng thở dài: "Sư phụ quá thiếu kiên nhẫn rồi, mỗi lần chơi game thua thì muốn đập di động."
"..."

"Chị gái, chúng ta vào đi thôi."
"Chị cảm thấy hay là đừng vào, chị còn có việc xuống núi trước, một chút nữa mua cá nướng gọi người đưa lên cho em, còn có kem que." Quý Chu Chu cạn lời trấn an cậu nhóc hai câu, cảm thấy bản thân thật là rảnh hơi vì người bên trong mà lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Sau khi cậu nhóc gật đầu, cô lập tức xoay muốn rời đi, nhưng mới vừa đi hai bước đã nghe được giọng nói quen thuộc: "Đại sư, nếu trò chơi kết thúc, làm phiền người thấp một ngọn đèn Trường Minh(3) cho ông nội nhé."
(*) Đèn Trường Minh: đèn chong (thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật.

"Được, cậu cho nhiều tiền như thế, đương nhiên phải giúp cậu." Giọng nói khá trẻ tuổi trả lời.

Trong phòng, Thẩm Dã gợi lên khóe môi: "Vậy làm phiền."
Một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo bình thường nhìn chằm chằm Thẩm Dã hồi lâu, đột nhiên mở miệng nhắc nhở: "Lệ khí của cậu quá nặng, đời trước mắt không tỏ, đời này tâm không sáng, nếu không bỏ chấp niệm xuống, chỉ sợ sẽ là người đoản mệnh."
Thẩm Dã cứng đờ, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, sau một lúc lâu khẽ cười một tiếng: "Đại sư nói chuyện thực sự thú vị, cái gì mà đời trước đời này, chẳng lẽ còn có kiếp này kiếp sau à."
"Tôi nói hết ở đây, cậu tin hay không thì tùy, đi đi, đến điện chính." Người trẻ tuổi lãnh đạm nhấp ngụm trà.

Thẩm Dã rũ đôi mắt xuống, che giấu sự kinh ngạc bên trong.

Trương Thành phát bệnh chuyển vào ICU(*), anh ta vì làm màu nên tùy tiện tìm một đỉnh núi dẫn Trương Nhã Quyên tới cầu phúc, nhưng ngược lại không ngờ gặp được người có bản lĩnh.

(*) ICU là viết tắt của Intensive Care Unit.

Đây là một cơ sở đặc biệt trong một bệnh viện được dành riêng cho việc điều trị, cung cấp các loại thuốc chăm sóc đặc biệt và hỗ trợ cuộc sống cho những bệnh nhân bị chấn thương hoặc bệnh tật nghiêm trọng.

Các phòng ICU chăm sóc các bệnh nhân bị thương nặng hoặc đe dọa tính mạng nghiêm trọng nhất cần được theo dõi liên tục và chặt chẽ bởi đội ngũ bác sĩ và y tá chuyên khoa.

Quý Chu Chu ở bên ngoài cũng rơi vào sự khiếp sợ, đầu tiên là kinh ngạc sao Thẩm Dã lại xuất hiện ở đây, kế là khiếp sợ lời nói của người kia.

Những người khác có lẽ sẽ cảm thấy hàm hồ, nhưng đối với Quý Chu Chu, người biết rõ việc trùng sinh của Thẩm Dã, chính là vô cùng hiểu rõ ý tứ trong lời nói người nọ.

Không ngờ đạo quán nhỏ rác rưởi này, lại để cô gặp được cao nhân thật rồi.

Đang lúc cô phát ngốc, cao nhân và Thẩm Dã đã bước ra, vì thế Quý Chu Chu trực tiếp đối diện với Thẩm Dã.

Anh ta dường như rất kinh ngạc khi cô xuất hiện ở đây, sau một hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.

Đầu óc Quý Chu Chu trống rỗng phút chốc, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Cô nghĩ tới gì đó, vì thế trước khi Thẩm Dã chưa lên tiếng cô đã chặn lời: "Anh chờ ở đây, đừng đi vội."
Nói xong thì kéo cậu nhóc vội vã chạy, cao nhân nhìn chằm chằm bóng dáng cô một lát, cảm thấy hứng thú nhếch khóe môi lên: "Không ngờ hôm nay có thể gặp được hai người thú vị như thế, có điều hình như cô ấy thú vị hơn, tôi lại không nhìn thấu lắm."
"Vậy nhắm đôi mắt lại, đừng nhìn loạn." Giọng Thẩm Dã lạnh xuống.

Cao nhân dừng một chút, trầm tư cười cười.

Quý Chu Chu lôi kéo cậu nhóc từ cửa hông chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi: "Nơi này có siêu thị không?"
"Có, ở bên cạnh." Cậu nhóc nhiệt tình dẫn cô đi đến đó.

Quý Chu Chu đi theo, chỉ là một quầy bán quà vặt đơn sơ.

Cô để cho cậu nhóc tự mình đi chọn đồ ăn vặt, còn cô thì đến quầy đồ sinh hoạt tìm một vòng, lấy ra một cái gương tròn nhỏ kém chất lượng trong góc, dắt cậu nhóc đi tính tiền.

Mua gương xong, Quý Chu Chu dẫn cậu nhóc đang ăn snack khoai tây quay về.


Lúc sắp tới cửa thì dừng lại: "Em đi vào trước, chị có chút việc."
"Được." Cậu nhóc ngoan ngoãn ôm snack khoai tây đi vào.

Quý Chu Chu nhìn xung quanh một vòng, thấy không có người thì lấy gương nhỏ ra, đối diện gương kêu vài tiếng, bên trong quả nhiên xuất hiện một cái bóng thu nhỏ.

Bóng dáng đậm hơn so với trước đó cô nhìn thấy, chắc là khôi phục một chút thể lực.

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm: "Thẩm Dã ở bên trong, tôi dẫn cô đi gặp anh ta, cô đừng lên tiếng nha."
Tiểu bạch hoa ở trong gương gật gật đầu, lúc này Quý Chu Chu mới cầm gương đi vào.

Qua nhiên Thẩm Dã còn đứng tại chỗ, nhìn thấy cô đến thì nụ cười trong đáy mắt sâu thêm mấy phần.

"Sao em lại tới nơi này." Anh ta dịu dàng hỏi.

Quý Chu Chu không được tự nhiên sờ sờ lỗ mũi: "Tôi đến cùng Quyện Thư, anh đừng có dịu dàng với tôi như thế, giống như chúng ta rất thân vậy." Trước kia, khi cho rằng tiểu bạch hoa đã chết, cô đối với Thẩm Dã chỉ là phiền chán, bây giờ tiểu bạch hoa còn sống, cô lại chán ghét người yêu của thân thể này, thật giống như không có lập trường gì.

Gương trong tay hơi nóng lên, thậm chí còn có cảm giác ướt át.

Quý Chu Chu sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía gương, chỉ thấy trên mặt gương đã nổi lên một lớp sương mù.

Không phải tiểu bạch hoa đang khóc đấy chứ.

Quý Chu Chu cạn lời đồng thời lại cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Cô gái này bị tên Thẩm Dã chó này hành hạ lâu như vậy, sao lại còn thâm tình thế chứ, cũng thật không làm thất vọng tên sách Thâm tình si mê.

Thẩm Dã theo ánh mắt của Quý Chu Chu nhìn về phía gương, ngẩn ra một chút thì đại não trở nên trống rỗng, khi lấy lại tinh thần thì khóe mắt đã ẩm ướt.

Anh ta nhẫn nhịn tim đập nhanh từng cơn, khó được trì độn nhìn về phía Quý Chu Chu: "Đây là cái gì?"
"Gương á, còn có thể là cái gì." Quý Chu Chu nhìn thấy phản ứng của Thẩm Dã không thích hợp, bình tĩnh lui về sau một bước, giống như sợ anh ta sẽ bước tới cướp lấy.

Thẩm Dã thật sự muốn cướp, nhưng lại cảm thấy nếu bản thân làm như vậy rất buồn cười, đó là đồ của Chu Chu, còn là đồ thủ công kém chất lượng, sao anh ta lại cướp của Chu Chu chứ, nhưng...!
"Có thể cho anh xem một chút được không, chỉ một chút." Vẻ mặt Thẩm Dã thành khẩn.

Quý Chu Chu cắn môi dưới, thật sự hơi do dự.

Cô theo bản năng nhìn về phía mặt gương, chỉ thấy tiểu bạch hoa ở bên trong càng lúc càng mờ nhạt, nhưng vẫn kiên định lắc đầu với cô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi