SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA



Thẩm Dã bị cản trở trong phạm vi nhất định, bởi vì đoán không ra hành động lần này của Cố Quyện Thư nên càng thêm sốt ruột.

Cuối cùng có một ngày cấp dưới đắc lực nhất của anh ta vội vàng chạy tới, nói cho anh ta một tin.
"Trong khoảng thời gian này dường như Cố Thị từ bỏ việc ngăn cản chúng ta, liên hợp với Chử gia, chuẩn bị lấy miếng đất Thành Bắc của Diệp gia." Cấp dưới nhíu mày nói: "Lúc tôi mời tiền bối uống trà, nghe nói hình như quốc gia có ý định mở rộng khu đất mới bên đó, bọn họ định trực tiếp mua đất, để tăng lợi nhuận thương lượng cho dự án này."
Thẩm Dã lạnh mặt im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi hỏi: "Sao cậu biết được tin tức này?"
Cấp dưới đưa ngón tay ra chỉ Trời, sau một lúc lâu buông tiếng thở dài: "Cố thị phong tỏa tin tức này rất chặt."
Nghe thấy tin tức không phải biết từ đường khác, Thẩm Dã hơi thả lỏng, lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này Cố Quyện Thư cố tình nhốt mình ở đây thì lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Đời trước cũng không có chuyện mở rộng khu đất mới, nếu là trước kia anh ta nhất định sẽ xử lý cẩn thận, nhưng hiện tại mình mất đi ưu thế còn bị Cố Thị liên tục chèn ép, nếu không phản kháng thì tình thế chỉ có ngày càng gian nan.

Hơn nữa đời này thêm rất nhiều biến cố, rất nhiều chuyện trước kia không xuất hiện, cho nên anh ta không có nghi ngờ lắm chuyện khu đất này.
Cấp dưới rời đi, Thẩm Dã ngồi im hồi lâu, ba tiếng sau, anh ta đột nhiên phát bệnh cấp tính được đưa vào bệnh viện, mượn cớ này lấy lại sự tự do.
Sau khi rời khỏi Cục cảnh sát, Thẩm Dã, người đột nhiên bộc phát bệnh cấp tính thì lập tức trở về công ty, kêu mọi người đi thu thập thông tin về khu đất mới, cuối cùng vận dụng tất cả các mối liên hệ, xác định tin tức này là thật, anh ta lập tức quyết định tham dự đấu thầu.
Diệp gia dường như gặp phải việc gấp, trong khoảng thời gian này đã đổi bán rất nhiều bất động sản, ngay cả cổ phần của công ty chi nhánh cũng phân hoá ra ngoài.

Đất đấu thầu lần này, cũng là chỉ nhận thanh toán một lần.
Thẩm Dã và nhân viên cấp cao mở họp hai ngày, đưa ra mức giá có lợi nhất để thương lượng với Diệp gia, cũng không có chờ đến ngày đấu giá mới đi.


Diệp gia thật sự rất gấp, đối với giá cả anh ta đưa ra cũng coi như hài lòng, nên quyết định ký hợp đồng.
Thẩm Dã không có nhiều tiền mặt như vậy, sau khi suy nghĩ một đêm thì đến công ty Trương gia điều động một số tiền khổng lồ, cộng thêm bản thân bán đi hai dây chuyền sản nghiệp, cuối cùng mới gom đủ tiền.
Ngày ký hợp đồng trời mưa, tinh thần của Thẩm Dã trước sau không yên, ký hợp đồng tiền trả xong về đến nhà thì đã sốt cao, trong lúc mơ màng nằm mơ thấy được rất nhiều chuyện ở kiếp trước.
Cuộc sống ngày qua ngày, vào một ngày của tuần lễ sau đó, Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư làm ổ ở sô pha xem tivi.

Cô ăn mấy trái chuối, nghi ngờ nhìn Cố Quyện Thư một cái.
"Sao vậy?" Cố Quyện Thư lười biếng hỏi.
Quý Chu Chu liếm môi một chút: "Sao em cảm thấy gần đây trông anh rất nhàn nhỉ." Tuần này không phải hơn 4 giờ chiều mới về, nhưng lại dứt khoát không đến công ty, một chút cảm giác bận rộn trướt kia đều không có.
"Sắp phá sản rồi, còn bận rộn như vậy làm gì." Cố Quyện Thư thuận miệng nói.
Quý Chu Chu dừng một chút, sau hồi lâu cẩn thận hỏi: "Có phải tâm tình của anh không tốt?"
Cố Quyện Thư liếc cô một cái: "Em không giận anh, thì tâm tình anh rất tốt."
Quý Chu Chu gật gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh: "Vậy em không giận anh, anh nhớ phải để tâm tình tốt một chút, tiền là đồ khốn, không có chúng ta kiếm lại, kiếm không được thì tiếp tục mắng nó là đồ khốn, không cần phải vì những thứ này mà tâm tình xấu đi."
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, anh chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ cô lại tưởng thật.

Đây đúng là hơi ngoan, muốn bắt nạt.
Một tập phim truyền hình kết thúc, sau đó chính là quảng cáo dài dòng, Cố Quyện Thư đổi kênh, thấy tin tức đang chiếu cổ mộ trên tivi.
"Í, chỗ này không phải là chỗ của chúng ta sao?" Quý Chu Chu đè cái tay muốn đổi kênh của anh lại.
Cố Quyện Thư sung sướng nhìn tivi: "Đúng vậy, đất Thành Bắc, 300 năm trước Diệp gia trông coi một miếng đất, hình như trong đất an táng một vị tướng quân vô danh, lúc trước đã cứu mạng của lão tổ tiên Diệp gia."
"Vậy sao bị đào rồi, có phải Diệp gia sẽ rất đau lòng không hả?" Quý Chu Chu Chậc một tiếng.
Cố Quyện Thư khẽ cười: "Cũng 300 năm rồi, mỗi đời con cháu Diệp đều phải che chở, nay tinh thần và thể xác đã sớm mệt mỏi.

Chú Diệp vẫn luôn nói muốn giao nộp cho quốc gia, để quốc gia ra mặt bảo vệ, hiện tại đúng lúc như nguyện vọng của chú ấy."
"Thế một miếng đất lớn như vậy, vẫn là của bọn họ sao?"
"Đương nhiên không phải, vì bảo vệ di vật, chắc là quốc gia sẽ trưng thu(*)." Cố Quyện Thư thả lỏng ôm Quý Chu Chu vào trong lòng: "Dựa theo mẫu ruộng thu hồi, một mẫu mấy vạn."
(*) Trưng thu: là biện pháp pháp luật được thực hiện bởi Nhà nước hay một cơ quan nhà nước trưng thu tài sản của công dân, tổ chức, cơ quan để sử dụng vào việc công hoặc trưng thu tài sản bị pháp luật coi là tồn tại không hợp pháp, vô chủ...
Rầm!
Trong văn phòng Thẩm Dã, dưới đất một mảnh lộn xộn, Thẩm Dã đỏ mắt lật bàn, khàn giọng nói: "Cố Quyện Thư, Cố Quyện Thư."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh gấp gáp của giày cao gót, sau khi Trương Nhã Quyên bước vào, đầu tiên là hoảng sợ, nhưng nghĩ đến mục đích mà mình tới đây thì vội vã chạy đến bên cạnh anh ta: "Anh Dã, vốn lưu động của công ty đột nhiên bị cắt đứt, hiện tại mấy cấp dưới ở công xưởng đều yêu cầu trả tiền trước mới giao hàng, cổ đông đều đang tạo áp lực.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Em sắp giấu không được rồi, khoản tiền trước đó anh dùng, có thể nhanh chóng điều trở về không?"
"Ra ngoài!" Thẩm Dã thẳng thắn nhìn chằm chằm dưới đất.
Trương Nhã Quyên sửng sốt: "Anh Dã."
"Cút!" Thẩm Dã trừng mắt với cô ta, một đôi mắt như dã thú hung mãnh vậy, dọa cô ta sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Trương Nhã Quyên ngơ ngẩn nhìn Thẩm Dã, cảm thấy thái độ bây giờ của anh ta khiến mình không thể tin được, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, bây giờ mới thật sự là anh ta.

Trương Nhã Quyên không muốn tin, đỏ hốc mắt, quay đầu chạy trối chết.
Thẩm Dã kéo cà vạt xuống, đáy mắt hiện lên tơ máu, sau cơn phẫn nộ anh ta cũng rất nhanh hiểu được, e là chiêu này của Cố Quyện Thư đã chuẩn bị rất lâu trước đó.

Anh cẩn thận từng bước, không ngừng khiêu chiến giới hạn sự nhẫn nại của mình, lại thông qua một số việc, nói rõ cho anh ta biết đời này khác đời trước.

Đơn giản là vì để mình tin tưởng kế hoạch mở rộng khu đất mới, đồng thời lại vì bị ép buộc đến mức độ nhất định nên buông bỏ nó.
Cố Quyện Thư đã sớm tính toán, tính được nơi này sẽ bị trưng thu, cho nên muốn mình ném mấy trăm triệu xuống sông.

Bây giờ Trương gia và chuỗi công ty tài chính của anh ta đều bắt đầu đứt gánh, cho dù nguy cơ này có thể vượt qua thì e là cũng sẽ tổn thất nặng nề, không thể trở về trạng thái đỉnh cao nữa.
Đến lúc đó, Cố Quyện Thư muốn bóp chết mình, cũng giống như bóp chết một con kiến.
"Cố Quyện Thư, Cố Quyện Thư!" Thẩm Dã hận chết anh rồi, lại không chịu nghĩ về thất bại của mình là do Quý Chu Chu tạo ra.

Thẩm Dã không thể nghĩ, chỉ cần nghĩ đến việc cô hận mình hận đến mức muốn dẫm mình xuống bùn, thì cảm thấy không có cách nào thở nổi.
Khác với mây đen vây quanh Thẩm Dã, mấy ngày nay có thể nói Cố Quyện Thư trải qua rất vui vẻ.

Hết đối thủ không cần tăng ca nữa không nói, mà Quý Chu Chu còn giống như tiểu khả ái tính tình tốt, cứ luôn vây quanh anh vòng tới vòng lui.

Mặc kệ anh làm gì đều rất tán thưởng, làm anh có loại cảm giác trở lại lúc mới vừa quen biết.
Cố Quyện Thư càng ngày càng hưởng thụ trạng thái này, quyết định tạm thời không nói cho cô biết mình không bị phá sản.

Quý Chu Chu gần đây cũng hơi bận, vừa phải che chở trái tim bé nhỏ của Cố Quyện Thư, vừa phải thường xuyên đến viện điều dưỡng thăm lão phu nhân.

Chạy hai đầu có thể nói là rất mệt.
Hết cách, lão phu nhân không đúng đi nữa thì đó cũng là chuyện giữa bà và Cố Quyện Thư, rồi bây giờ đã nằm ở trên giường bệnh, mắt thấy không khỏe được mấy năm.

Tuy Cố Quyện Thư không nói, nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, coi như không có cảm tình thì bà ấy cũng là người thân duy nhất có quan hệ huyết thống với anh trên thế giới này.
Mới đầu Lão phu nhân rất là khinh thường với việc đến thăm của Quý Chu Chu, khi nói chuyện cũng không dễ nghe lắm, nhưng dù sao người già rồi, bây giờ lại bị bệnh, nội tâm vẫn có khát vọng được người nhà chăm sóc.

Mỗi lần Quý Chu Chu tới chậm một chút là bà đều phải ra cửa chờ, còn cãi bướng nói mình đi ra tản bộ.
Sau khi Quý Chu Chu phát hiện điểm này thì không còn có đến trễ nữa.
Cố Quyện Thư bên kia nhàn nhã đủ rồi, bắt đầu tính chuyện cầu hôn.
Anh định trực tiếp kết hôn, nhưng phải cho cô một buổi lễ cầu hôn mới được.


Lúc này, anh nghĩ tới kế hoạch cầu hôn trước đó Quý Chu Chu tự viết, cảm thấy vẫn là mình ra tay mới có lòng thành hơn, vì thế tìm hai người bạn thân tốt nhất cùng nhau thực hiện.
Sau khi Diệp Khuynh và Chử Trạm nhìn thấy cảnh tượng được miêu tả trong kế hoạch, thì nhất thời đều hơi khó nói.

Diệp Khuynh ho khan một tiếng khuyên giải: "Nếu không, chúng ta tìm một team chuyên nghiệp."
"Vậy không thú vị." Cố Quyện Thư một lời bác bỏ, rõ ràng là đối với kế hoạch này rất hài lòng.
Chử Trạm cười như không cười: "Cậu muốn làm như vậy, cho dù Quý Chu Chu ở tại chỗ lấy gạch đập cậu, tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ."
Nhưng mặc kệ bọn họ khuyên can thế nào, Cố Quyện Thư đều kiên trì dùng cách này, cuối cùng đành phải dàn dựng sau vườn Cố gia, còn tại sao không chọn chỗ khác, là vì thẩm mỹ vẫn giống như Diệp Khuynh và Chử Trạm bày tỏ ở trên, bó tay với ai đó.
Bởi vì cảnh tượng đơn giản, hơn nữa Cố Quyện Thư nóng lòng cầu hôn, nên hai ba ngày ngắn ngủi đã chuẩn bị xong.

Dựa theo kế hoạch, Diệp Khuynh đến kêu Quý Chu Chu ra sau vườn.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Vẻ mặt Quý Chu Chu tò mò.
Diệp Khuynh liếc nhìn cô một cái muốn nói lại thôi, nhịn nửa ngày nói một câu: "Cái kia, chút nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, nể mặt tôi, nhận lời Quyện Thư được không?"
Quý Chu Chu càng thêm kỳ quái, trực tiếp ra sau vườn, vừa đến cửa thì nhìn thấy sân vườn được trang trí, giây tiếp theo Chu Trường Quân vặn cây pháo hoa giấy một cái, giấy màu lập tức bây phất phới trên trời cao.

Quý Chu Chu lập tức ngơ ngẩn cả người.
Giữa sân đặt một vòng tròn, có nhiều vải mùng màu hồng đậm tầng tầng lớp lớp phủ xung quanh, cộng thêm cây cỏ xanh tươi đầy vườn, xinh đẹp đến mức làm người ta muốn rút đại đao ra hủy diệt thế giới.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Tệ nhất chính là giấy vụn rơi đầy đất, còn có nhạc cover kỳ kỳ quái quái, nghe thật vui tai nhưng có vẻ không hợp với phẩm vị cao cấp của cái sân này.
Diệp Khuynh che kín mắt, không đành lòng nhìn biểu cảm của Quý Chu Chu, nghĩ thầm, cho dù cô từ chối Cố Quyện Thư thì anh ta cũng hiểu.

Đây mà là nơi câu hôn cái gì, đây còn không phải là sân khấu lớn của Lưu lão căn(*) à.
(*) Lưu lão căn: bộ phim của TQ.
Người có biểu cảm giống anh ta là Chử Trạm, còn Chu Trường Quân, tuy tay chân bị tê, nhưng vẫn duy trì mỉm cười vui vẻ một cách chuyên nghiệp.
Sau khi âm thanh pháo hoa giấy vang lên, người bên cạnh liền không có động tĩnh, Diệp Khuynh cho rằng cô tức đến mức choáng váng rồi, nên cẩn thận liếc nhìn một cái, nào ngờ nhìn thấy dáng vẻ lệ nóng doanh tròng của Quý Chu Chu, rõ ràng là bị cảm động không ít.
Diệp Khuynh: "..." Gu thẩm mỹ của hai vợ chồng nhà này có khuyết tật gì không? Vậy mà cũng có thể cảm động..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi