SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Mặc dù cuối cùng không biết chuyện gì để đáng được khen thưởng, nhưng nếu Cố Quyện Thư đã nói như vậy, thì Quý Chu Chu còn có thể từ chối sao?

Vì thế hai người đem những trò chơi muốn chơi đều chơi một lần, chờ lúc từ công viên trò chơi đi ra, trời đã tối rồi. Hai người trở lại khách sạn, nhân viên công tác của khách sạn đã giúp bọn họ thu dọn đồ đạc xong, còn kêu tài xế và xe chờ, tùy thời đưa bọn họ rời đi.

Quý Chu Chu cảm khái một câu: "Có tiền thật tốt a."

"Không có tiền đồ."

Quý Chu Chu đã nghe quá nhiều lần đối với loại đánh giá này của Cố Quyện Thư, vì vậy liếc anh một cái: "Đợi sau này anh phá sản, sẽ biết có tiền là chuyện hạnh phúc cỡ nào."

"Sẽ không có ngày đó." Cố Quyện Thư chậm rãi liếc nhìn cô một cái.

Quý Chu Chu vỗ vỗ vai anh, chui vào ghế sau, chờ sau khi anh lên xe thì làm ra vẻ thần bí: "Không cần quá lơ là a, thanh niên."

Cô vốn dĩ muốn nhắc nhở thêm hai câu, nhưng nghĩ lại một chút, như vậy sẽ vi phạm, cô chỉ cần bảo vệ bản thân, thì hai câu cơ bản cũng không giúp.

Mặc kệ Cố Quyện Thư hay là Thẩm Dã, cô có thể bo bo giữ mình đã đủ, thật sự không cần thiết dính vào trong cuộc tranh đấu của bọn họ đâu, dù sao giúp Thẩm Dã sẽ bị Cố Quyện Thư giết, mà giúp Cố Quyện Thư, nói không chừng Thẩm Dã sau vài lần ở chỗ mình nhẫn nhịn cũng sẽ sinh hận, ngộ nhỡ cuối cùng anh ta vẫn thắng Cố Quyện Thư, rồi đối với mình nổi lên sát tâm, làm sao bây giờ.

Hai người đó trong nguyên văn, một người là tội phạm giết người không chút lưu tình, một người là đại tra nam vui giận bất thường, vô luận cô hướng về ai, đều có thể sẽ bị liên lụy.

Quý Chu Chu nhấp nhấp môi, tại ánh đèn đường bên ngoài sáng tắt nhìn Cố Quyện Thư một cái, cuối cùng ẩn ẩn buông tiếng thở dài. Đạo lý cô đều hiểu, nhưng thiên cân(*) trong lòng, đã sớm bắt đầu từ từ nghiêng rồi, dù sao cô quả thật không tưởng tượng ra, Cố Quyện Thư nghèo khổ vất vả có bộ dáng gì.

(*) Thiên cân: cái cân của cung Thiên Bình.

Ừm, khẳng định rất thảm.

Quý Chu Chu cân nhắc một chút, vừa định đề ra một cái giác ngộ cho anh, vừa nghiêng đầu qua đã nhìn thấy Cố Quyện Thư ngủ rồi. Người anh hơi khom khom, đầu hướng về phía trước một chút, bất cứ lúc nào có nguy cơ ngã xuống.

Quý Chu Chu đẩy đẩy vai anh, chờ sau khi anh mơ màng mở mắt ra, có lòng nhắc nhở: "Cố tiên sinh, anh ngồi đàng hoàng rồi ngủ tiếp, như vậy dễ ngã xuống."

Cố Quyện Thư trì độn chớp mắt một cái, đợi sau khi hiểu ra cô nói cái gì, trực tiếp gối đầu lên đùi cô, điều chỉnh tư thế thoải mái một cái rồi ngủ tiếp.

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, nhưng vẫn coi như anh dẫn cô đi chơi cả một buổi trưa, nên không có lạnh lùng vô tình đẩy anh ra.

Cố Quyện Thư nói ngọn núi đó cách bờ biển không tính quá xa, sau khi Cố Quyện Thư ngủ một giấc tỉnh lại, xe đã từ từ lái vào cửa núi đi lên núi. Lối vào rất nhiều người vẫn đang trông coi, rõ ràng là muốn chờ Chử Trạm xuống, mà bên cạnh có an ninh huấn luyện, chắc là người của chú Cố Quyện Thư.

Cố Quyện Thư mắt buồn ngủ mơ màng ngồi dậy, liếc nhìn chỗ anh mới vừa gối đầu qua: "Sắp tới rồi."

"Ừ." Quý Chu Chu lên tiếng, ngáp một cái.

Cố Quyện Thư day day huyệt Thái Dương, nhìn cảnh sắc giữa núi ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu đột nhiên mở miệng: "Hay là lên núi."

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật: "Đúng vậy, hay là lên núi." Sớm biết rằng núi và biển có thể cùng lúc đi được, lúc đó cô còn chọn cái rắm.

Hai người câu được câu không trò chuyện đôi câu, cuối cùng xe dừng ở ngoài bãi đổ xe cách ngôi nhà khoảng 1km, quảng đường còn lại cần phải tự mình đi lên.

Quý Chu Chu từ trong xe bước ra, ban đêm trên núi lạnh hơn ở bờ biển, mới vừa tiếp xúc không khí tươi mát, cô đã hắt xì một cái, giây tiếp theo trên người rơi xuống một cái áo khoác. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô ghé mắt nhìn sang, Cố Quyện Thư chỉ mặc một cái áo tay ngắn đứng bên cạnh cô, áo khoác trên người anh đã chuyển đến trên người mình.

"Cảm ơn Cố tiên sinh." Thật là hiếm thấy thời điểm không có cẩu bức a.

Cố Quyện Thư liếc cô một cái: "Cảm ơn xong, cũng không cần chửi thầm."

Quý Chu Chu cả kinh: "Ai? Khi nào? Anh nghe được cái gì rồi?" Người này chẳng lẽ lắp đặt máy theo dõi ở trong lòng mình à... Nói về thế giới ảo, chắc là có loại đồ vật thần kỳ này chứ.

Não Quý Chu Chu chuyển động một chút, phát hiện Cố Quyện Thư đã đi về hướng ngôi nhà, vội vàng đi theo, tài xế còn đang dừng xe, chỉ có hai người bọn họ cùng nhau đi trên đường giữa núi.

Hai bên đường đều là cây và lùm cây, cách mấy mét có đèn đường chiếu sáng, nhưng mà ánh sáng đèn đường không sáng lắm, hơn nữa ban đêm có sương mù bay, phía trước luôn tối đen mờ mịt, cây cối bên cạnh ngược lại giương nanh múa vuốt, dưới ánh đèn làm nổi bật lên, hơi dữ tợn.

Quý Chu Chu lặng lẽ khoác cánh tay Cố Quyện Thư, Cố Quyện Thư dừng một chút, khó hiểu nhìn về phía cô. Quý Chu Chu trấn định: "Ánh sáng không tốt, tôi dìu ngài, cẩn thận bị té."

"Ha, sợ rồi?" Cố Quyện Thư đâm thủng tâm tư nhỏ bé của cô.

Quý Chu Chu: "..." Cô nhất định phải lên mạng tra một chút, xem xem thế giới ảo này có máy theo dõi lòng người hay không.

Quý Chu Chu lặng lẽ buông anh ra, lộ ra một nụ cười giả dối: "Cố tiên sinh nghĩ nhiều rồi, đêm qua không phải tôi cũng đi tản bộ bờ biển, sao có thể sẽ sợ chứ?" Chỉ là nơi này và bờ biển khác nhau, chính là nơi này có rất nhiều cây cối, lại chỉ có hai người bọn họ, bờ biển thì không nhiều vật che chắn như vậy, hơn nữa người cũng rất nhiều.

"Tại sao không sợ?" Đêm tối dưới đèn đường, Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn về phía cô: "Em chưa từng nghe lời đồn về nơi này sao?"

"Lời đồn gì?" Giọng nói của Quý Chu Chu đều muốn run, hơi hối hận vì không chờ tài xế đi cùng, trực tiếp hai người lên núi với Cố Quyện Thư.

Cố Quyện Thư chầm chậm đi phía trước, trước sau đều là bóng tối, giọng nói lười biếng mang theo chút mùi vị thần bí: "Nơi này, trước kia vốn dĩ chú định xây Làng du lịch, chỉ là có một ngày ở đây có mấy người công nhân đột nhiên biến mất, chú phái người tìm hết một ngày, cuối cùng ở trong sơn động sau núi tìm được một đống bạch cốt."

"...... Nhất định là vụ án hình sự, bắt được hung thủ không?" Quý Chu Chu đi theo sau lưng Cố Quyện Thư nuốt nước miếng xuống, an ủi chính mình là quyển sách này cô đã xem qua, ngoại trừ cẩu huyết ra, thì yếu tố trọng sinh, xuyên qua đều không có, cho nên chắc chắn không có liên quan quỷ thần!

Cố Quyện Thư dừng một chút, ẩn ẩn nhìn cô một cái: "Em thật sự nghĩ như vậy?"

"... Nếu không thì sao?" Quý Chu Chu bị anh nhìn giật mình một cái, chú anh cũng dám ở nơi này, khẳng định không có chuyện gì.

Cố Quyện Thư dừng lại, đứng ở trên đường giữa núi mặt đối mặt với cô, ở nơi này trong hoàn cảnh đặc biệt, giọng nói trầm thấp mà quỷ dị: "Tôi cũng từng nghĩ như vậy, chẳng qua là khi sự thật bày ra trước mắt, không thể không tin."

"Sự thật gì?" Tiếng lòng của Quý Chu Chu căng thẳng càng ngày càng chặc.

"Sau ngày hôm đó, chú ém chuyện này xuống, sau đó..."

"Sau đó?" Quý Chu Chu đi theo lặp lại một câu.

Cố Quyện Thư đột nhiên không nói, hồi lâu quay đầu chậm rãi đi về phía trên núi: "Bỏ đi, em vẫn là đừng biết, chỉ làm em sợ hơn."

"... Anh nói một nửa tôi mới càng sợ hơn, được chưa?" Mau cứu trí tưởng tượng đáng chết của biên kịch nhỏ đi, anh kể xong cô cũng chỉ như nghe được một câu chuyện, anh không kể xong não của cô có thể tạo ra 800 cái kết cục, còn một cái đáng sợ hơn một cái.

Đáng tiếc mặc kệ cô hỏi như thế nào, Cố Quyện Thư cũng không nói, mà trong lúc cô đang dây dưa, cuối cùng ở trong sương mù đêm tối hiện ra hình dáng ngôi nhà của chú Cố Quyện Thư.

Kiến trúc rất giống lâm viên(*), không có tường viện và rào chắn ngăn chặn, thật dễ dàng nhìn thấy nhóm biệt thự bên trong, so sánh với lời nói vừa nãy Cố Quyện Thư nói nơi này vốn dĩ định xây Làng du lịch tới xem, ngôi nhà này cũng lớn đến mức khoa trương.

(*) Lâm viên: khu vườn cây cảnh.

Đối mặt ngôi nhà tư nhân giàu có vô nhân tính như vậy, nếu là ngày thường, cô nhất định sẽ phát ra âm thanh hâm mộ, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy nơi này thật quỷ dị.

"Cố tiên sinh." Quý Chu Chu kéo anh một cái.

Cố Quyện Thư dừng lại, nương ánh trăng và đèn đường nhìn thấy sự khẩn trương trong đáy mắt cô.

"Cố tiên sinh, anh có cảm thấy không, nơi này rất giống cái loại phim kinh dị bão tuyết sơn trang trong điện ảnh đó?" Quý Chu Chu nghi thần nghi quỷ.

Chân mày Cố Quyện Thư khẽ nhúc nhích: "Có ý gì?"

"Chính là đem một đám người nhốt trong một không gian kín mít, giống như bị nhốt ở trong sơn trang bên ngoài có bão tuyết vậy, thời gian này cắt đứt liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài, tựa như không ngừng có người sẽ chết, nhất định phải tìm ra hung thủ mới có thể thoát ra ngoài." Quý Chu Chu nghĩ đến gì đó, lập tức nhìn di động một cái, quả nhiên không tín hiệu.

Đối diện cốt truyện, cô khóc không ra nước mắt: "Chuyện này cũng quá dọa người."

Cố Quyện Thư thấy anh còn chưa nói gì, cô đã tự dọa mình thành ra như vậy, đáy mắt hiện lên một ý cười nhạo, đột nhiên nghĩ ra ý tưởng trêu chọc cô.

Quý Chu Chu xoắn xuýt một chút, lại lôi kéo cánh tay anh một cái: "Nếu không thì chúng ta xuống núi trước nhé, sáng mai quay lại."

"Em sợ à?"

"Ừ." Lần này, Quý Chu Chu nhanh chóng thừa nhận, hết sức đáng thương nhìn anh: "Vô cùng sợ."

Cố Quyện Thư dừng một chút, nhìn chăm chú cô không nói. Quý Chu Chu bị anh xem đến trong lòng sợ hãi, lặng lẽ lui về sau hai bước: "Làm gì?"

"Thể loại phim em nói, tôi từng xem qua." Cố Quyện Thư chậm rãi tới gần: "Giống như hung thủ thường là người ít giống hung thủ nhất."

Lần đầu tiên Quý Chu Chu phát hiện, loại lười biếng này của Cố Quyện Thư cũng sẽ ở trong hoàn cảnh đặc biệt, lộ ra vẻ quỷ dị lại biến thái, vì thế trong lòng càng ngày càng hoảng.

"Ví dụ như... Tôi."

"A!"

Quý Chu Chu hét lên một tiếng, khẩn trương tới mức cực hạn, nhảy dựng lên quơ một quyền. Tuy Cố Quyện Thư mãnh liệt lui về phía sau, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh vào xương gò má. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu dùng sức bú sữa mẹ, trong nháy mắt trên mặt Cố Quyện Thư đỏ một mảnh.

"..."

"......"

Không khí đột nhiên an tĩnh một giây, hai người trố mắt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, đáy mắt Cố Quyện Thư dần dần hiện ra một tia không thể tin được, đưa tay che lại chỗ bị đánh, giống như bị thiếu nữ bạo lực gia đình: "Em đánh tôi?"

"... Chính là tôi đánh anh, ai kêu anh làm tôi sợ." Vừa nhìn thấy bộ dáng này của anh, Quý Chu Chu còn có cái gì không hiểu, tên này vừa rồi chính là đang hù dọa mình.

Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm cô: "Tôi kể chuyện ma quỷ em không đánh, bây giờ chỉ đùa một chút, em liền đánh tôi. Có phải đã sớm có âm mưu muốn ra tay với tôi rồi không, chẳng qua hiện tại là tìm một cái cơ?"

"... Tôi không có." Chuyện này quả thật oan uổng, xem ra Cố Quyện Thư thật sự chưa nói gì, cô phản ứng lớn như vậy là không nên, nhưng cô là người biết rõ cốt truyện a! Biết vị này ở trong nguyên tác, chính là tội phạm giết người và nhân vật bị giết là "Cô"!

"Sau này anh đừng lấy chuyện tội phạm giết người ra đùa giỡn, tôi nhát gan, sẽ coi là thật." Quý Chu Chu nghiêm túc căn dặn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi