SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Diệp Khuynh nhìn thấy cô đến thở phào nhẹ nhõm, sau đó lanh mắt phát hiện mẩn đỏ trên cánh tay của cô, chân mày lập tức nhíu lại: "Trong khoảng thời gian này cũng không dám đi gặp cô Chu, bây giờ thân thể của cô thế nào?"

Quý Chu Chu lấy ra di động đánh chữ: Cảm ơn sự bao dung của Diệp đạo, tôi rất thích trạng thái bây giờ, chỉ là hy vọng đừng ảnh hưởng việc quay phim là được.

Diệp Khuynh cười cười: "Làm sao ảnh hưởng, trợ lý Chu Chu này làm rất được, trong khoảng thời gian này đã sửa lại kịch bản hai lần, mỗi lần đều cảm thấy giống như chúng ta đang mặt đối mặt giao tiếp vậy."

Bởi vì chúng ta đúng là mặt đối mặt giao tiếp mà, dưới kính râm và khẩu trang Quý Chu Chu cười đắc ý, chữ trên di động lại xuất hiện vô cùng khiêm tốn: Vậy là tốt, chỉ cần không có ảnh hưởng việc quay phim thì tôi yên tâm rồi, bằng không lỗi của tôi lớn lắm.

Diệp Khuynh: "Sẽ không, sẽ không... Haiz, bây giờ tôi hơi khẩn trương, cũng không biết thành tích sẽ thế nào." May là giai đoạn trước của lần này marketing làm không tệ, mấy lưu lượng của diễn viên chính cũng lớn, nhưng anh ta vẫn lo lắng, dù sao chỉ dựa vào fans căn bản không đỡ nổi rating một bộ phim, thật sự vẫn là khán giả phổ thông quan trọng hơn.

Hiện tại Quý Chu Chu cũng khẩn trương, cô còn trông cậy vào bộ phim này để trở thành một đại thần biên kịch, sau này chạy trốn cũng có thể có nhiều tiền một chút. Nếu bộ phim này thất bại, vậy cô có khả năng phải túng quẫn một khoảng thời gian, chung quy cô cũng không biết còn có đạo diễn nào bằng lòng mạo hiểm dùng cô hay không.

Sự chú ý của Diệp Khuynh dần dần mất tập trung, sau khi nhìn khắp nơi một vòng mới chú ý tới di động của Quý Chu Chu, kinh ngạc "Ơ" một tiếng: "Tôi mới phát hiện, kiểu di động của cô và Chu Chu giống nhau."

Tay Quý Chu Chu run lên, bình tĩnh trả lời: Không phải cái di động này là mẫu mới nhất à? Rất nhiều người dùng giống nhau nhỉ.

Diệp Khuynh nghi ngờ nhìn một vòng, quả nhiên phát hiện rất nhiều người dùng, bởi vậy không để ý nữa. Quý Chu Chu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may là không có gắn ốp di động, bằng không thì không thể giải thích rồi.

Trong phòng hội nghị an tĩnh lại, ngay cả Lục Ngữ Thần luôn nói nhiều cũng mãi đang cúi đầu lướt di động. Quý Chu Chu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện anh ta đang tìm kiếm từ ngữ mấu chốt của bộ phim này.

Trong lòng Quý Chu Chu lặng lẽ buông tiếng thở dài, cảm thấy cảnh tượng này mặc dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không khống chế được khẩn trương, hy vọng lần này có thể giống như lúc trước, có một kết quả thật tốt.

Thời gian trôi qua từng chút một, quảng cáo trên tivi càng ngày càng nhiều, thật vất vả mới chịu đựng đến giờ, đột nhiên lại bắt đầu quảng cáo đếm ngược tính giờ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Diệp Khuynh mắng một tiếng: "Thời gian phát quảng cáo dài như vậy là muốn đuổi khán giả đi sao?! Lần sau đừng hợp tác với nhà đài truyền hình này."

Quý Chu Chu không phản ứng anh ta, gắt gao nhìn chằm chằm đếm ngược trên tivi, ngay cả điện thoại rung một cái cũng không chú ý tới. Hai phút sau, cuối cùng trên tivi bắt đầu xuất hiện hình ảnh bộ phim, cô hít sâu một hơi, khẽ ngửa mặt ra sau một chút.

Diệp Khuynh cũng nhìn chằm chằm tivi, di động vang lên một tiếng anh ta cúi đầu xuống, qua loa trả lời tin tức, sau đó thì không quan tâm nữa. Người cả phòng họp đều nhìn tivi, không ai nói chuyện, sau khi Lục Ngữ Thần yên tĩnh nửa ngày, cuối cùng không cần trả lời fans nữa, ngẩng đầu nhịn không được hỏi: "Thế nào, tôi trông mập hả?"

Những lời này của anh ta như một tín hiệu, người trong phòng đều theo đó thả lỏng chút, đã có đại đao rơi xuống, những sinh mệnh khác có cảm giác được sống.

Quý Chu Chu nhìn phim truyền hình trong tay mình ra đời, trong lòng hơi nổi lên cảm giác kỳ diệu, cô nhớ tới sự phấn khích và lúng túng khi bộ phim đầu tiên của mình phát sóng, nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Diệp Khuynh như có cảm giác nhìn về phía cô, từ toàn bộ trang bị của cô ngoại trừ nhìn thấy làn da rất đen ra, thì vẫn chưa nhìn ra bất cứ thứ gì khác... Nói bọn họ lần trước gặp mặt, cô cũng mặc bộ quần áo này đi, không nghĩ tới quần áo quê mùa này, biên kịch đại nhân vẫn rất thích.

Sau khi tập phim đầu tiên phát sóng là thời gian quảng cáo, Diệp Khuynh nhận được điện thoại của người quen, mà Lục Ngữ Thần lại cúi đầu lướt mạng xã hội lần nữa, tất cả đều giống như một tín hiệu, làm mọi người lại khẩn trương lên.

"Sao độ hot thấp như vậy?" Lục Ngữ Thần nhíu mày.

Trong lòng Quý Chu Chu lộp bộp một chút, tiến lên nhìn di động anh ta, nhìn thấy số lượng thật ít ỏi lưng đều lạnh. Lục Ngữ Thần ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không đợi nhớ ra là từng ngửi được ở đâu, thì cô đã rời khỏi.

Ngay cả khi cô che chắn kín mít, cũng có thể cảm giác được khí áp của cô, Lục Ngữ Thần nhịn không được an ủi: "Cô Chu đừng quá khẩn trương, nói không chừng là phim truyền hình quá hay, nên mọi người không thể dành thời gian ra để đánh giá đó."

Anh ta vừa dứt lời, thì Diệp Khuynh mang sắc mặt nặng nề đi vào, Lục Ngữ Thần dừng một lát, lời an ủi cũng không nói nên lời.

"Mọi người..." Diệp Khuynh chỉ nói hai chữ thì ngừng lại, sau một lúc lâu che đôi mắt: "Khoảng thời gian này ratings đã thống kê ra, mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Anh ta thốt ra lời này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, đôi mắt khá mẫn cảm trực tiếp đỏ lên. Triệu Văn là hoa đán nổi tiếng, từng diễn mấy bộ phim của Diệp Khuynh quay, tuy khó chịu nhưng cũng rất nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, dẫn đầu an ủi Diệp Khuynh: "Không sao đạo diễn, chúng ta tìm ra chỗ vấn đề, còn có cơ hội lật ngược."

"Còn không phải là, may mắn là vừa quay vừa phát sóng, có thể kịp thời điều chỉnh tiết tấu cốt truyện gì đó, không cần phải quá để ý một cái mở đầu." Lục Ngữ Thần miễn cưỡng cười nói.

Quý Chu Chu cũng lấy lại tinh thần, lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Khuynh vỗ vỗ cánh tay anh ta, tỏ vẻ an ủi.

"Chỉ sợ không được lắm." Diệp Khuynh hít mũi một cái, làm bộ làm tịch ngẩng đầu nhìn trời: "Kịch bản của cô Chu quá hoàn mỹ, kỹ thuật diễn xuất của các vị diễn viên quá xuất sắc, còn có mọi người hậu trường quá chuyên nghiệp, làm cho rating tập đầu tiên của bộ phim này trong khung giờ vàng trực tiếp phá vỡ vị trí thứ 2, cao hơn vị trí thứ 2 gần một nửa."

Quý Chu Chu sửng sốt, sau đó là một trận mừng như điên trong lòng nảy lên, chỉ là cảm xúc đau lòng mới vừa bị Diệp Khuynh điều động còn chưa loại bỏ hoàn toàn, hơn nữa vui sướng đột nhiên tới, trong lúc nhất thời làm cô giật mình tại chỗ. Ngoại trừ Triệu Văn, những người khác cũng đều như thế.

"... Diệp đạo, tôi nhớ lúc đó rating tập đầu tiên của 《Mẹ kế quyến rũ của tôi》cũng vừa phá vỡ vị trí số 1 nhỉ?" Lục Ngữ Thần khó khăn hỏi.

Diệp Khuynh gật gật đầu, cho anh một ánh mắt xác nhận.

Lúc này Lục Ngữ Thần mới đột nhiên phản ứng lại: "Cho nên chúng ta bùng nổ rồi?! Tôi lại diễn một bộ phim nổi tiếng?"

"Đúng vậy!" Bây giờ Diệp Khuynh mới cười ha ha, giơ tay lên hướng về mọi người mời ôm, kết quả mọi người vẫn đều đứng ngốc, anh ta có chút bất mãn: "Còn thất thần làm gì? Không tranh thủ thời gian lại đây ôm đạo diễn đẹp trai của mấy người một cái?!"

... Còn ôm? Khiến cho tim người ta giống như tàu lượn siêu tốc, nếu không phải xem anh là đạo diễn, thật muốn đánh anh ta một trận. Mọi người không hẹn mà cùng hiện ra ý nghĩ này.

Mà Quý Chu Chu trực tiếp một quyền đánh vào xương sườn của Diệp Khuynh, giúp mọi người thực hiện ý nghĩ này. Mọi người thấy biên kịch đại nhân cũng động thủ, dĩ nhiên đến có nạn cùng chịu, không thể để cho đạo diễn nổi đóa với một mình biên kịch, vì thế tất cả đều xông tới đánh người.

Diệp Khuynh cười đến nước mắt muốn chảy ra, đột nhiên bị đánh nhanh chóng xin tha, đáng tiếc lúc này không ai nghe anh ta, vừa kêu vừa dùng quả đấm nhỏ đấm vào ngực, vì vậy khiến anh ta gần như không thở được.

Trong quá trình này, Quý Chu Chu từ đầu đến cuối toét miệng tham dự, hơn nữa không có dự định dừng lại, cuối cùng vẫn là ở cửa truyền đến tiếng gõ cửa ngăn mọi người lại.

Người trong phòng yên tĩnh phút chốc, Cố Quyện Thư đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy một đám người lộn xộn thì dừng một chút, ánh mắt từ trên người bọn họ đảo qua. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Trong lòng Quý Chu Chu cả kinh, đối mặt với anh, cũng may ánh mắt của anh chỉ tạm dừng trên người mình 3 giây rồi rời khỏi.

"Chu Chu đâu?" Anh hỏi ba chữ.

Diệp Khuynh dừng một chút, đột nhiên nhào về phía anh: "Kim chủ!《Ông xã hào môn》của chúng ta bùng nổ rồi!"

Mọi người đang vui mừng hoan hô một tiếng, cũng xông về phía Cố Quyện Thư, kêu loạn cảm ơn kim chủ tiêu tiền cho bọn họ linh tinh, trong đó loi nhoi dữ dội nhất phải thuộc về Diệp Khuynh và Lục Ngữ Thần.

"... Tôi tới tìm Chu Chu." Cố Quyện Thư cũng sắp bị khiêng lên vẫn đang kiên trì lời nói của mình.

Diệp Khuynh cũng giống vậy: "Kim chủ! Tôi yêu anh!"

"Tôi cũng vậy! Kim chủ, tôi yêu anh!" Lục Ngữ Thần lệ nóng doanh tròng, những người khác cũng hùa theo, đầu Cố Quyện Thư muốn lớn.

Quý Chu Chu thừa dịp Cố Quyện Thư chạy không thoát, len lén từ kẹt cửa chuồn ra ngoài. Cố Quyện Thư như có cảm giác quay đầu lại, chỉ thấy một "Bà lão nhỏ" lén chạy ra ngoài, bóng dáng cực kỳ giống người nào đó trong nhà. Không chờ anh suy nghĩ kỹ càng, bên này Diệp Khuynh đã nhéo mặt anh.

"..."

Quý Chu Chu ra phòng hội nghị một cái thì chạy về phía phòng "Chu Tứ Quý", vừa vào cửa đã bắt đầu cởi quần áo ném kính râm, lục lọi quần áo của mình mặc vào. Cùng thời gian đó, Cố Quyện Thư từ trong miệng Diệp Khuynh biết được cô không khỏe, nhíu mày nhanh chóng đi đến phòng cô.

Cố Quyện Thư rất nhanh đến trước cửa phòng Quý Chu Chu, gõ gõ cửa, trầm giọng hỏi: "Có ở trong phòng không?"

"... A, có!" Quý Chu Chu kiềm chế hơi thở, không cho mình thở gấp ra tiếng.

Cố Quyện Thư nghe thấy cô tràn đầy sức sống, trong lòng hơi thả lỏng: "Mở cửa, tôi đến rồi."

"Được." Quý Chu Chu lập tức đi mở cửa, chốt cửa vặn ra kinh sợ trong nháy mắt, cánh tay và mặt mình vẫn còn chưa tẩy đi, nội tâm hét lên một tiếng thì muốn đóng cửa lại, nhưng mà vẫn chậm, Cố Quyện Thư đã bắt đầu đẩy cửa đi vào. Cô không chút nghĩ ngợi vọt lên giường nằm xuống, che kín cả người mình trong chăn.

"Cái kia... Anh có thể tắt đèn một cái không?" Giọng nói rầu rĩ của Quý Chu Chu từ trong chăn truyền ra.

Cố Quyện Thư dừng một chút, tuy trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời làm theo. Trong phòng trở nên tối thui, cuối cùng Quý Chu Chu hơi cảm thấy an toàn, mới dám từ trong ổ chăn đưa nửa cái đầu ra.

Cố Quyện Thư đi đến mép giường, bóng tối làm anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt trước mắt, chỉ có thể duỗi tay sờ sờ cái trán của cô: "Tôi nghe Diệp Khuynh nói em không khỏe?"

"Ừ, buổi tối đột nhiên hơi đau đầu, sao anh lại đến đây? Lúc này không phải là ở nhà xem tivi sao?" Vị này đối với phim cẩu huyết có bao nhiêu si mê, cô chính là thấy tận mắt, thế mà thời điểm này ra ngoài, chẳng lẽ phá sản? Quý Chu Chu vừa kinh nghi(*), vừa bắt lấy góc chăn, đề phòng anh duỗi tay kéo ra.

(*) Kinh nghi: kinh ngạc – nghi ngờ.

Cố Quyện Thư chầm chậm mở miệng: "Hôm nay ít việc, tôi ra ngoài một lát." Còn lâu anh mới nói cố ý đến đây, cùng cô thưởng thức thành quả làm việc đầu tiên.

... Vậy ngài vẫn rất biết chọn ngày. Quý Chu Chu câm nín, sau một lúc lâu nhỏ giọng cầu xin: "Anh có thể ra ngoài trước một chút không? Một chút xíu là được."

"Tại sao tôi phải đi ra ngoài?" Cố Quyện Thư khó hiểu.

Quý Chu Chu dừng một chút, ngại ngùng cười cười: "Bởi vì tôi không mặc quần áo."

"?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi