SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Editor: MaryZoe

Quý Dữ phi thường mơ màng.

Cách ngày thi đại học còn có hai hôm, hắn tay trái một lon Red Bull tay phải một cây bút lông, xuyên đêm suốt sáng múa bút thành văn, giây tiếp theo lại ở trong một căn phòng rộng lớn.

Hắn cảm thấy đại khái là bản thân đã xuyên không, còn là hồn xuyên.

Bởi vì da hắn trở nên trắng trẻo, cơ bụng cũng biến mất, hiển nhiên đã thay đổi cơ thể, hơn nữa khi hắn tỉnh lại còn có nửa bình thuốc ngủ mở ra nằm cạnh người, hắn phỏng đoán hẳn là nguyên chủ tự sát, sau đó hắn xuyên tới đây.

Thật ra sống ở thời đại thông tin nổ mạnh, hắn cũng không kinh ngạc gì mấy, chỉ là có chút ngơ ngác.

Tâm tình này ngay khi nhìn thấy đứa bé đang ngủ say trong phòng thì càng phóng đại vô số lần —— nguyên chủ của thân thể này đã kết hôn? Còn có con? Vậy người mẹ đâu?

Em bé không tỉnh lại, Quý Dữ rón ra rón rén mà đi tìm phòng tắm.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gương, Quý Dữ thấy có chút thần kỳ.

Gương mặt này thì ra giống hắn y như đúc, có điều quá mức tái nhợt, tràn đầy bệnh trạng, giống như gió thổi qua sẽ ngã, trên cổ còn đeo cái vòng kim loại, không biết là làm bằng cái gì, dán ở trên cổ hoàn toàn không có cảm giác gì.

Quý Dữ thử cởi bỏ, nhưng không thể tháo xuống được, chỉ có thể trước tiên bỏ chuyện này qua một bên.

Hắn thả chậm bước chân, đi hết một vòng quanh nhà.

Ngoại trừ phòng trẻ con, chỉ có phòng tắm và một căn phòng ngủ xuất hiện dấu vết có người từng ở, những đồ vật khác trong phòng đều bị vải bố trắng che lại, trên sàn nhà đều là bụi.

Tủ giày đều là giày nam, bàn trang điểm trống không, trên cái lược trong phòng tắm cũng không có tóc dài.

Không có một chút vết tích sinh hoạt của phụ nữ.

Cho nên, biệt thự lớn như vậy nhìn qua chỉ có hắn cùng đứa bé hai người ở.

Quý Dữ kiềm chế nghi hoặc trong lòng, muốn tìm điện thoại của nguyên chủ, kết quả điện thoại thì tìm không được, nhưng trái lại tìm ra thẻ học sinh của nguyên chủ ——

Trường cao đẳng trung học hạng nhất Long Thành

Cao tam lớp ( 3)

Quý Dữ.

Tên giống hắn, lớp học cũng giống hắn, chỉ có trường học là khác nhau.

Từ từ, nguyên chủ mới lớp mười hai đã có con?

Hay kia không phải con của nguyên chủ, có lẽ là em trai hắn?

Như vậy vấn đề lại tới nữa, ba mẹ nguyên chủ đâu? Dù sao cũng không thể để hắn ôm con đi học chứ?

Tại thời điểm suy nghĩ như ngựa hoang mà chạy loạn, Quý Dữ tìm được điện thoại của nguyên chủ. Dùng vân tay giải khóa, mở danh bạ, bên trong một người đều không có, lại xem lịch sử trò chuyện, cũng chỉ có một cuộc gọi vào tối hôm qua, nhưng đó là một chuỗi chữ số, không thể biết là gọi cho ai.

Quý Dữ: “……”

Hắn hiện tại không ngừng ngốc lăng, còn lo lắng.

Hắn cái gì cũng không biết, vậy chẳng phải tùy tiện đụng trúng ai cũng lộ tẩy sao?

“Ong ong ——”

Đúng lúc này, điện thoại rung lên. Chính là dãy số tối qua gọi tới.

Quý Dữ nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn bắt máy, thăm dò mà nói một câu: “A lô?”

“A lô cái gì mà a lô! Không phải đã hẹn gặp ở cổng chính sao? Mặt trời bên ngoài lớn tới mức có thể thiêu tớ chết cháy đó!”

“Mau ra đây! Nhanh nhanh nhanh! Nếu cậu còn không ra chúng ta sẽ trễ học đấy ——!”

“Mau! Ra! Đây!”

Quý Dữ bị một đống lời nói dập tới tấp khiến đầu óc hắn ong cả lên, trong lòng cũng lo lắng theo, hắn vội vàng chạy đến nhìn cửa sổ, không thấy được người nào dưới lầu.

“Tớ không thấy được cậu.”

“Cổng lớn! Cổng lớn!”

Quý Dữ sửng sốt, theo bản năng nói: “Cổng lớn nào?” Nói xong mới cảm thấy xong đời, đây là muốn lộ tẩy mà!

Bất quá người ở bên kia điện thoại không nghĩ quá nhiều, ném xuống một câu “Tớ đến tìm cậu” liền ngắt cuộc gọi.

Quý Dữ nhìn cuộc gọi đã tắt, bỗng nhiên có chút hoảng.

Người này là ai?

Hắn có quan hệ gì với nguyên chủ?

Hắn lập tức tới đây rồi, bản thân nên xưng hô thế nào với hắn? Sớm biết vậy thì giả bộ bệnh cho rồi!

Ngay khi hắn định gọi lại thông báo cho đối phương biết mình bị bệnh, cửa đã bị gõ vang.

Quý Dữ rũ tay xuống, như từ bỏ mà thở ra một hơi dài.

Được rồi, chuyện tới trước mắt, trốn cũng vô dụng.

Hắn liếm liếm môi, đi mở cửa, không chờ hắn thấy rõ đối phương trông như thế nào, ma âm liền vang dội bên tai hắn, Quý Dữ tức khắc cảm thấy đầu lại ong ong lên.

“Cặp sách của cậu đâu? Thẻ học sinh đâu? Cái gì đều không cầm theo làm sao đi học?”

“Sắc mặt cậu bị sao thế này, trắng bệch như vậy? Tớ nói cậu nên ra ngoài đi bộ nhiều một chút, phơi nắng, bây giờ y hệt ma ca rồng rồi thấy chưa?” Đối phương đẩy Quý Dữ chắn ở cửa ra, ngựa quen đường cũ mà đi vào trong, “Tiểu Vũ Trụ đâu? Tớ nhìn nó một cái.”

Cái gì Tiểu Vũ Trụ? Nó là tên ngôi sao băng hà Athena ư!

Quý Dữ hít sâu một hơi, tuy rằng đối phương nói chuyện có chút đột ngột, nhưng không khó nhìn ra người này là bạn thân của nguyên chủ.

Hắn nghĩ nghĩ, duỗi tay chỉ phòng trẻ con.

Người tới quen cửa quen nẻo mà lên lầu, Quý Dữ đi theo phía sau hắn.

“Nó ngủ thật ngoan, đáng yêu quá.” Biểu tình người vừa tới đột nhiên đặc biệt mềm mại, thanh âm cũng hạ xuống tám quãng.

Quý Dữ ở một bên không lên tiếng liếc nhìn thẻ học sinh của hắn ——

Cao tam lớp ( 10)

Tạ Vũ Tinh.

Gọi hắn là cái gì đây? Lão Tạ? Vũ Tinh? Tinh ca?

Tạ Vũ Tinh quay đầu nhìn Quý Dữ: “Cơm trưa của nó đâu?”

Quý Dữ sửng sốt: “Ách, tớ……”

Tạ Vũ Tinh thở dài, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn hắn: “Cậu không thèm quan tâm nó, Tiểu Vũ Trụ của chúng ta thật đáng thương!”

Quý Dữ chớp chớp mắt.

Đứa nhỏ này thật đúng là con nguyên chủ, vậy mẹ nó ở đâu?

Tạ Vũ Tinh lập tức liền giải thích nghi hoặc cho Quý Dữ.

“Lần này trở lại trường học cậu ngàn vạn lần đừng lại trêu chọc hắn, chúng ta với hắn không cùng một thế giới.” Vừa nói Tạ Vũ Tinh vừa tìm bình sữa và sữa bột, thuần thục mà pha sữa.

Hắn một bên pha một bên quở trách Quý Dữ, “Dưa hái xanh không ngọt, nhà bọn họ không thủ tiêu cậu với Tiểu Vũ Trụ cũng đã rất a di đà phật, cậu lo chăm Tiểu Vũ Trụ cho tốt là được rồi.”

“Cũng đừng oán trách hoặc không cam lòng, việc này là cậu không đúng, nhà họ cứu cậu cậu còn……còn như vậy, liên lụy hôn ước của người ta bị hủy, chẳng những không tìm cậu tính sổ, cho cậu luôn căn nhà để ở cũng tốt lắm rồi.”

“Học làm sao chăm con đi, Tiểu Vũ Trụ là con ruột cậu, cũng thật vô tội.”

Quý Dữ ở một bên an tĩnh như gà, trong đầu lại quét lên gió lốc.

Lượng tin tức trong những lời này quá lớn, hắn có chút thừa nhận không kịp.

Cho nên, hắn xuyên vào người một tên tra nam sao?

Không chỉ yêu sớm sinh con, còn lấy oán trả ơn, hủy hoại hôn ước đối phương không nói, còn là một con bạch nhãn lang*, dùng nhi tử đổi nhà.

(*vong ân bội nghĩa)

Quý Dữ: Này là tuyệt thế tra nam a…… Hắn hiện tại giả vờ mất trí nhớ có kịp không?

“Nghe thấy tớ nói gì không?” Tạ Vũ Tinh lại hỏi.

Quý Dữ nhanh nhẹn gật đầu: “Ừ ừ ừ.”

Tạ Vũ Tinh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Trả lời có lệ như vậy, tớ biết cậu còn nghĩ đến hắn.”

Quý Dữ: “Tớ không phải, tớ không có.”

Tạ Vũ Tinh nhướng mày: “À?”

Quý Dữ căng da đầu nói: “Tớ nhất định không trêu chọc cô ấy, chăm chỉ học tập, nuôi Tiểu Vũ Trụ thật tốt.”

“Thế mới được chứ.” Tạ Vũ Tinh vừa lòng.

Pha xong sữa, Tạ Vũ Tinh đem bình sữa đặt vào bên cạnh đầu đứa bé.

Quý Dữ chưa nuôi con lần nào, cũng không biết nó bao lớn thì ăn cái gì, nhưng nhìn bộ dạng thuần thục của Tạ Vũ Tinh, hắn không hiểu sao tín nhiệm đối phương, không nghĩ nhiều nữa, cầm thẻ học sinh và cặp sách lên, theo Tạ Vũ Tinh đi học.

Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, Quý Dữ còn suy nghĩ rất thông thoáng.

Thi đại học hắn vẫn không sợ, đi ra ngoài gặp người thì có cái gì đáng sợ, hơn nữa những việc trước đó không phải hắn làm, nếu như có người chỉ trỏ hắn, hắn coi như không nghe là được.

Dọc theo đường đi, Quý Dữ gặp được rất nhiều người trên cổ mang vòng cổ kim loại, có người trên cổ không mang, nhưng trên tay cũng đeo vòng có chất liệu tương đồng.

Quý Dữ nghĩ thầm, thứ này có khả năng là thẻ căn cước, quét qua một cái liền biết được thân phận và bối cảnh.

Hắn không biết, cũng không dám hỏi.

Hỏi khác nào đồng nghĩa với bị phát hiện không phải hàng chính hãng.

Có khả năng nguyên chủ là một người không thích nói chuyện, cho nên Quý Dữ trầm mặc một đường Tạ Vũ Tinh cũng không phát hiện cái gì không đúng, tới trường học còn vỗ vai hắn dặn dò ——

“Nếu như Hạ Kiều khó dễ cậu, cậu liền nhịn một chút, thật sự là cậu không đúng, tóm lại trăm ngàn lần đừng nghĩ quậy đến tai Hạ Trụ, hắn sẽ không giúp cậu, chỉ càng làm người ta chê cười. Giữa trưa tớ tới tìm cậu cùng nhau ăn cơm.”

Thương thay cho tấm lòng của người bạn thế này.

Quý Dữ gật gật đầu, tách ra khỏi Tạ Vũ Tinh ở khu dạy học.

Thì ra nữ sinh bị nguyên chủ khi dễ tên Hạ Kiều.

Quý Dữ thở dài, lòng nói đây đúng thật là tạo nghiệp mà, lớp mười hai chẳng phải nên chuyên tâm ngày ngày học tập cho giỏi sao?

Đám người đứng ở dưới lầu, hay người đi ngang qua đều cho hắn thể nghiệm đủ loại ánh mắt khinh miệt.

Quý Dữ ngoái đầu nhìn lại, nhận được một tiếng “Hừ” tràn đầy xem thường.

Được rồi, xem ra sự việc nguyên chủ làm toàn trường đều biết.

Bất quá trường học này cũng thật là bao dung, thế mà không cho nguyên chủ thôi học.

Nghĩ như vậy, Quý Dữ theo tiếng chuông vang lên mà vào lớp.

Hắn đi vào thì phòng học nháy mắt lặng ngắt như tờ, mọi người bên trong cực kỳ thống nhất mà trừng hắn một cái, sau đó sôi nổi xoay đầu đi, không quan tâm hắn nữa. 

Quý Dữ: “……”

Hắn yên lặng mà đi đến một chỗ trống trong góc ngồi xuống.

Nhìn thấy ánh mắt bạn cùng lớp thế này, trong đầu nghĩ hóa ra không phải mình khác người, mà là học sinh nam trong lớp lớn lên đều rất…… Rất mỏng manh.

Đều là vẻ mặt như minh tinh, đều đẹp đến xuất chúng, nhưng mà, sao đều trắng nõn đều tinh tế như vậy, thậm chí còn có mấy nam sinh soi gương vẽ lông mày.

Thực xin lỗi, hắn không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng thật sự nhịn không được.

Thầy giáo vừa vào cửa liền nói: “Hạ Kiều, giúp tôi phát bài thi ra đi.”

Quý Dữ trợn to mắt, một tiếng đờ mờ mạnh mẽ bị nuốt trở lại yết hầu.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh lên tiếng trả lời, trong đầu đầy ấp mấy hàng chữ đờ mờ.

Kẻ hại người và người bị hại cư nhiên học cùng một lớp!

Đã làm ra chuyện này nhà trường còn chưa đuổi học hắn thì thôi đi, còn để hắn xếp chung lớp với người bị hại, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, là muốn bức tử con gái người ta sao?

Quý Dữ bỗng chốc bị bài thi ném lên mặt, hắn lấy lại tinh thần đưa mắt nhìn người phát bài thi – Hạ Kiều, không có gì bất ngờ mà nhận được một đôi mắt tràn ngập khinh thường.

Quý Dữ không hề vì chuyện bị ném bài thi vào mặt mà tức giận, ngược lại cảm thán, nữ sinh này thật kiên cường, quá không dễ dàng.

“Cảm ơn.” Hắn cầm bài thi khách khí nói.

Hạ Kiều nhíu mày trừng mắt, lộ ra cái biểu tình không thể tin nổi, tiếp theo trừng trắng mắt thêm lần nữa: “Đầu óc cậu hư rồi hả?” Nói xong xoay người rời đi.

Quý Dữ: “……”

Không phải chứ, tại sao lại mắng hắn?

Nhưng nghĩ tới chuyện nguyên chủ đã làm, hắn cũng cảm thấy rất đáng mắng.

Vì thế hắn gục đầu xuống, mở bài thi ra, thấy được bên trên là bài thi toán.

Toán là thế mạnh của hắn, nhưng hiển nhiên không phải thế mạnh của nguyên chủ, bởi vì bài thi từ đầu đến cuối, không có lấy một câu đúng.

“Ha.” Bên cạnh có người cười khẽ.

Quý Dữ ngẩng đầu nhìn lại.

Người nọ cười đến châm chọc, trong mắt đều là miệt thị: “Mày với thành tích của mày đều là loại rác rưởi, cũng không nhìn mình là cái mặt hàng gì, còn vọng tưởng tiến vào cửa Hạ gia, nằm mơ!”

“Học chung một lớp với mày tao còn cảm thấy ghê tởm.” Nói xong người nọ dời bàn học của mình ra xa.

Quý Dữ bình tĩnh nói: “Chúng ta có thù oán gì không?”

Người nọ nâng cằm, ngữ khí tùy ý lại khinh miệt:

“Không, nhưng tao ghê tởm mày thì thế nào.”

Quý Dữ: “……”

Từ đâu xuất hiện con gà ở đây bỡn cợt hắn?

Trong nhà hắn được nuôi lớn ăn ngon mặc đẹp vốn rất an ổn, bỗng nhiên xuyên thành một tên tra nam làm cho hắn nổi lửa, thế mà cố tình còn có người tới đổ thêm xăng vào, hắn không phải xuyên qua để chuộc tội!

“Điểm thi cậu bao nhiêu?” Hắn hỏi.

Người nọ đắc ý mà vẫy vẫy bài thi: “96.”

“Lần sau thi là khi nào?”

“Thứ hai tuần sau.”

Quý Dữ gật gật đầu: “Được, cậu chờ đó.”

“Chờ cái gì?”

“Chờ quỳ xuống kêu tôi ba ba.” Luận điểm thi, hắn còn chưa có sợ bất kì ai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi