SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Editor: MaryZoe

Đợt này tuy rằng chỉ là kiểm tra của tháng, nhưng là toàn trường chung một đề thi.

Khó có được trường hợp Alpha, Beta, Omega xếp chung một chỗ thế này, xem lẫn vào mỗi một phòng thi khác nhau, đồng thời mở toàn bộ máy lọc tin tức tố, mỗi cái ban đều có một giám thị Beta và Alpha, hành lang còn có thầy giáo Alpha tuần tra, phòng ngừa bất luận cái gì ngoài ý muốn xuất hiện.

Chờ chủ nhiệm lớp phát xong khảo chứng rồi rời đi, học sinh sau đó đều bị cuộc thi dời đi lực chú ý, không chú ý Quý Dữ nữa, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ ——

“Bây ở cái phòng thi nào? Tớ ở trường thi số 24.”

“Tớ ở 21.”

“Tớ tối hôm qua thắp nhang cầu trời phật, hy vọng trời cao có thể ban cho tớ bốn cái Alpha, làm cho bọn họ vây quanh ta!”

“Vây quanh cậu làm gì? Xuân tâm nhộn nhạo?”

“Cái đầu dơ bẩn của cậu nghĩ gì đâu không? Bên người Alpha càng nhiều điểm càng cao hiểu không hả?”

Alpha được công nhận chỉ số thông minh cao, cuộc thi đối với bọn họ nói không đáng nhắc tới.

Mỗi năm thi đại học Beta cùng Omega đều trầm trọng áp lực, trong phòng học đèn cũng là trắng đêm sáng lên, chỉ có Alpha mở trễ tắt sớm, thậm chí lúc thi còn có Alpha ở trên sân thể dục chơi bóng, cuối cùng bị chủ nhiệm lớp nắm trở về phòng.

Đặc biệt là thi khóa khoa học tự nhiên, bên cạnh có Alpha, chẳng khác nào là tiêu chuẩn đáp án ngồi ở bên cạnh mình.

Những học sinh lười biếng lại thích đầu cơ trục lợi luôn mong xung quanh mình có Alpha, nếu gặp phải những người nguyện ý chỉ bài càng tốt.

Quý Dữ nhìn khảo chứng của mình, trường thi số 17 vị trí 20, lại xem thời gian, cách cuộc thi còn không quá một giờ.

Hắn đối trường học vẫn là không quá thành thục, đợi lát nữa đến trước để đi tìm trường thi.

“Uy, mày ở trường thi nào?”

Quý Dữ rũ mắt, kiểm tra từng dụng cụ chuẩn bị thi.

“Hắc! Nghe thấy không? Quý Dữ, mày ở trường thi nào?”

Quý Dữ lúc này mới ngẩng đầu nhìn nam diễn phụ liếc mắt một cái: “17.”

Nam diễn phụ: “Ngọa tào chúng ta ở một khối? Mày ở vị trí bao nhiêu? Chúng ta sẽ không ngồi cùng nhau đi.”

“20.”

Nam diễn phụ nhẹ nhàng thở ra: “Ai, không có việc gì.”

Nói xong hắn quay đầu lại, từ cái bọc giống như của người dân tộc lấy ra một khối ngọc bội bích sắc, biểu tình vạn phần thành kính mà mang lên trên cổ, trong miệng còn quái quái niệm cái gì.

Này ngược lại làm Quý Dữ tò mò mà nhìn chằm chằm hắn.

Thị lực cực tốt giúp Quý Dữ không mất chút sức mà nhìn thấy trên ngọc bội khắc hình Bồ Tát, tưởng cũng biết hoặc là là Văn Thù Bồ Tát, hoặc là cầu được hạng nhất khối, thế giới trước đây thi đại học hắn cũng từng thấy không ít học sinh đi vào miếu thắp hương thờ Phật, chỉ là không nghĩ tới nam diễn phụ cũng tin cái này.

Chờ thời gian không sai lắm, Quý Dữ thu thập đồ vật đi nhà vệ sinh.

Hắn tới trường thi khi bên trong đã ngồi được một nửa, nam diễn phụ chính là một trong số đó, chỉ thấy hắn mặt ủ mày ê, chắp tay trước ngực trong miệng không ngừng nhắc mãi cái gì.

Ngẩng đầu nhìn đến Quý Dữ mồm mép càng là động đến muốn bay lên, trong mắt hàm chứa một tia hoảng sợ.

Quý Dữ: “??”

Hắn không thể hiểu được, nhìn mấy người ngồi xung quanh, sau đó trong ánh mắt ngày càng hoảng sợ của Gia Hí Nam mà đặt mông ngồi xuống cạnh hắn.

Nam diễn phụ nháy mắt nổ tung: “Như thế nào là mày? Cư nhiên thật sự là mày!”

“Tao cố ý không nhìn tới dãy số và tên ở trên bàn! Tưởng hết thảy tùy duyên, không nghĩ tới tùy cái nghiệt duyên! A, tao thảm quá đi, bốn phía không có một cái A, không có A chính là ám chỉ thi không tốt, tao xong rồi……” Càng nói nam diễn phụ càng nằm liệt trên bàn.

Quý Dữ: “……”

Nam diễn phụ tên này thật đúng là không gọi sai hắn, làm trò thật nhiều, nơi nào cũng là sân khấu của hắn.

Đúng lúc này, một nam sinh thân hình cao lớn đi đến bên cạnh Quý Dữ ngồi xuống.

Quý Dữ quay đầu nhìn, nghĩ thầm, thế giới thật nhỏ.

“Hắc, chào.” Hắn chủ động chào hỏi.

Hạ Trụ phi thường cao lãnh gật gật đầu.

Nhìn Hạ Trụ không thèm để ý ai, Quý Dữ lại nhìn về phía nam diễn phụ.

Người này trên diễn thật sự quá bắt mắt, nhìn đến hắn nhịn không được nói: “Hắc, Tống Trình.” Hướng Hạ Trụ bên cạnh mình nói “Này còn không phải là Alpha sao? Trước trước cậu là Alpha, sau cũng có Alpha, đều là Alpha.”

“Nhưng bọn hắn đều không ở bên cạnh tao.”

Rốt cuộc Tống Trình vẫn chán nản ghé vào trên bàn “Tao bên tay trái là tường, phía trước là cái B, bên tay phải là đứng nhất toàn khối từ dưới lên, xong rồi, hết thảy đều xong rồi.”

Đứng nhất toàn khối từ dưới lên – Quý Dữ: “Nga, vậy cậu chuẩn bị kêu tôi ba ba đi.”

Tống Trình lập tức ngồi thẳng, hắn trừng mắt nhìn Quý Dữ một cái: “Tao thi dù có nát thế nào cũng cao điểm hơn mày!”

Quý Dữ phụt cười, xem ra trước khi thi tâm tình cũng còn thả lỏng lắm.

Hắn chuyển đặt bút viết, nói: “Được, vậy cố lên.”

Một bên Hạ Trụ thoạt nhìn không quan tâm, kỳ thật lỗ tai vẫn luôn chú ý động tĩnh cách vách.

Hắn nhớ rõ cả ba ban không ai không chán ghét Quý Dữ, hiện tại thay đổi linh hồn, mới mấy ngày liền có bạn? Hơn nữa quan hệ cư nhiên tốt đến trêu chọc “Kêu ba ba”……

“Quý Dữ.”

Hạ Trụ ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, đánh gãy đoạn đối thoại ấu trĩ giữa hai Omega, nói, “Cho tôi mượn bút đen.”

Quý Dữ tổng cộng mang theo một bút đen cùng một cây bút xóa, căn bản không có dư thừa cho người khác mượn, vì thế duỗi tay vỗ vỗ bàn Tống Trình: “Người anh em, có bao nhiêu bút? Tạm chia một cây bút cho hắn.”

Hạ Trụ vừa thấy Tống Trình trong góc, định nói liền nghe Tống Trình bắt lấy túi đựng bút ngập ngừng nói: “Trước khi thi mượn bút là tối kị, giống như trước khi lên chiến trường đưa người ta mượn súng, thật không tốt.”

Tống Trình đỏ mặt, ngượng ngùng mà nhìn Hạ Trụ, “Tuy rằng tôi rất thích anh, nhưng mượn bút trước khi thi thì không được.”

Hạ Trụ: “……”

Quý Dữ có thể lý giải Tống Trình, người này mỗi đợt nguyệt khảo đều phải bái Bồ Tát.

Hắn nghĩ nghĩ, từ trong túi sờ soạng ra mười đồng tiền, đứa tới trên bàn Hạ Trụ: “Cách cuộc thi còn hai mươi phút, hiện tại đi siêu thị mua một cây còn kịp.”

Hạ Trụ: “……”

Hắn kỳ thật có bút, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động muốn đánh gãy hai người họ đối thoại.

Hắn cảm thấy này đại khái là bởi vì Alpha bản năng chiếm hữu mãnh liệt với Omega của mình, cho nên hắn mới có thể không thích nhìn Quý Dữ cùng người khác nói giỡn.

Vì thế hắn phi thường đúng lý hợp tình mà xúc động.

Sau đó hắn hối hận, thực hối hận.

Hạ Trụ làm trò trước mặt Quý Dữ mở bút, ở trên giấy nháp tùy ý viết hai nét, thanh lãnh: “Lại tốt, có thể viết.”

Quý Dữ gật gật đầu: “Kia tốt nhất.”

Hắn đem mười đồng tiền thu lại trong túi.

Hạ Trụ buông bút, lật tư liệu ôn thi, thuận miệng hỏi: “Chuẩn bị thi thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Quý Dữ phi thường nhẹ nhàng.

Hắn tuy rằng mới xuyên qua một tuần, nhưng thế giới vô cùng tương tự khiến hắn tiếp thu thực mau, huống hồ nội dung thi đại học cùng thi thử chế độ giống nhau, hắn cả điều chỉnh cũng không cần.

Vốn dĩ chính là trình độ có thể lập tức tham gia thi đại học, lại quay đầu tham gia nguyệt khảo, nói một câu nhẹ nhàng cũng không quá.

Quý Dữ lễ phép hồi hỏi: “Anh thì sao?”

Hạ Trụ không chút để ý mà khép lại tư liệu ôn tập, ngữ khí nhàn nhạt, lại tràn ngập tự tin: “Nhập học đến nay chỉ cần có cuộc khi, có tôi tham gia, tôi chính là đệ nhất.”

“Anh thật cuồng a.” Vốn dĩ chỉ là thuận miệng vừa hỏi, nhưng đáp án này lại lệnh trông mắt Quý Dữ sinh ra một chút ý chí chiến đấu.

Hắn nhìn Hạ Trụ, ngữ khí là đồng dạng ngạo khí cùng tự tin, “Tôi cũng vậy.”

Trước nay đều là hạng nhất, chưa bao giờ cảm thụ qua cảm giác ngoài hạng nhất là gì.

Cũng không muốn cảm thụ.

Tống Trình ở một bên phá hư không khí: “Giống nhau cái gì? người ta là số dương đệ nhất, mày là đếm ngược đệ nhất.”

Quý Dữ cười cười, không muốn nhiều lời.

Hắn rũ mắt chuyển bút, đôi tay này so với trước đây của hắn còn mềm mại linh hoạt hơn nhiều, tùy tiện thử một lần liền có thể thực hiện nhiều cách xoay bút.

Màu bút đen trên đầu ngón tay trắng tinh mảnh khảnh khiêu vũ, người xem hoa cả mắt, rồi lại nhịn không được mà bị hấp dẫn. Thẳng đến khi thầy giám thị ôm bài thi vào cửa, hắn mới điểm nhẹ ngón út một cái, dừng tư thế xoay bút.

Quý Dữ giương mắt, vừa lúc nhìn đến một đám người không kịp thu hồi kinh diễm trong đáy mắt.

Hắn ở trong lòng cười cười, bắt tay tùy ý mà đặt ở trên bàn.

Một nam một nữ hai vị giám thị đi lên bục giảng, bắt đầu mở đề thi.

“Các bạn học xin đem những vật ngoài bút, thước bỏ hết vào hộc bàn, giấy nháp sẽ thống nhất phát xuống.”

“Lần này khảo thí khoa ngữ văn, thời gian hai tiếng rưỡi, hai giờ đúng bắt đầu, thi đến bốn giờ rưỡi kết thúc. Phòng học trước sau cameras đã mở toàn bộ, thỉnh học sinh chú ý khảo thí trật tự……”

Khi thầy giáo nói chuyện, Quý Dữ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Trụ: “Chúng ta so tài chút đi?”

Nói xong mới phát hiện Hạ Trụ căn bản không nghe, lực chú ý tựa hồ tập trung ở chỗ khác, Quý Dữ theo tầm mắt hắn, đem ánh mắt dừng ở trên tay mình.

Hắn cố tình mà dùng ngón tay điểm điểm bàn học: “Hắc, xem đủ?”

Hạ Trụ nâng mắt, ho nhẹ một tiếng nói: “Cậu xoay bút rất lợi hại.”

Quý Dữ không có phát hiện một tia khác thường, vẫn là nói:

“So không?”

“Ừ?”

“Xem ai thi hạng nhất.”

Hạ Trụ đáp: “So.”

Quý Dữ thủ thế OK: “Tiền đặt cược chờ thi xong lại nói.”

Nói xong, hắn quay đầu lại, đối diện ánh mắt sắc bén của thầy giáo Beta, Quý Dữ nhất thời thu nét cười, rũ mắt, đem ánh mắt đặt trên bàn học sạch sẽ.

Không quá vài phút, tiếng chuông đầu tiên vang lên.

Giấy thi trắng như tuyết tung bay, từ trước truyền tới sau, mọi người thống nhất mà cúi đầu viết tên xuống bài thi, sau đó thu bút, chờ đợi tiếng chuông phát đề.

Giữa năm phút chờ đợi, Quý Dữ liền đem bài thi nhìn đầu tới cuối.

Nhờ đã từng học cách xoát đề điên cuồng trong kỳ đi trung học, chỉ liếc mắt một cái hắn liền đại khái đánh giá xong, ngoại trừ đề bài viết văn cần tiêu phí thời gian, tận lực đem thời gian dùng để sáng tác văn.

Long Thành ngữ văn viết văn cùng Giang Thành ngữ văn viết văn là đồng dạng đặc sắc.

Cực độ văn nghệ, tản ra phong thái người đọc sách thanh lãnh cùng cao ngạo, đề mục luôn thích trích vài đoạn thơ, vài câu từ, làm thí sinh căn cứ vào đó hiểu biết thế nào là viết văn chương.

Quý Dữ phiền nhất là sáng tác văn, cho nên xem một loạt bài văn mẫu, đụng tới loại đề phiền toái này cũng có thể hạ bút thành văn, không chút nào cố sức.

Chờ tiếng chuông phát đề vang lên, Quý Dữ cầm lấy bút, nhanh như gió mở đề.

Hạ Trụ ngồi bên cạnh hắn như có cảm giác, hướng Quý Dữ nhìn thoáng qua.

Thời điểm mọi người còn làm đề ở trang đầu tiên hắn đã bắt đầu xem qua trang thứ ba, cán bút di chuyển cực mau, cơ hồ muốn bay lên trời, thậm chí tốc độ làm bài của mình cũng không thể bằng hắn.

Hạ Trụ ngưng thần, đem lực chú ý một lần nữa dời lên bài thi.

Nhưng rốt cuộc suy nghĩ vẫn là xuất hiện một tia tự do, trong đầu mạc danh xuất hiện ánh mắt Quý Dữ nhìn về phía mình vừa rồi, cực độ tự tin, ánh mắt mang theo bừa bãi cùng ngạo khí.

Đặc biệt là cặp mắt kia, tựa như trân châu đen cực phẩm, đen nhánh lại phát ra tia sáng.

“Đát, đát, đát.”

Bỗng nhiên vang lên một trận giày cao gót đánh gãy suy nghĩ của Hạ Trụ, hắn nhăn mi, thần sắc cực độ không vui.

Giám thị không mang giày cao gót tuy không phải quy định rõ ràng, nhưng là tự thầy cô ước định thành quy củ.

Hạ Trụ không nhanh không chậm ngước mắt, liền thấy thầy giáo tới bên cạnh mình.

Hắn đưa lưng về phía mình, cong eo, tựa hồ đang xem bài thi của Quý Dữ. Hạ Trụ lặng lẽ dời mắt, nguyên lai không phải giày cao gót, là một đôi giày da đế cao.

Chỉ nghe thầy giáo đè thấp âm thanh đối Quý Dữ nói: “Em làm được nhanh như vậy a?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi