SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Ngọn lửa chôn dưới đáy lòng hừng hừng cháy lớn, men theo máu lan khắp cơ thể.

Làn da trắng lạnh lẽo nhiễm hồng, lý trí thật vất vả tìm về một lần nữa bị đánh bay. Trong đầu Quý Dữ trống rỗng, toàn thân trừ bỏ thoải mái cùng sung sướng, mặt khác cái gì đều không cảm giác được.

Ngứa ngáy phiền nhiễu rốt cuộc có người tới gãi giúp, hắn thoải mái đến muốn rên lên.

Nhưng môi bị lấp kín, hắn đành phải xiết chặt tay khoát lên tấm lưng rộng lớn, ngón chân thon dài sạch sẽ căn căn cuộn lên, dùng sức bám vào mặt sàn lát gạch men sứ.

Con ngươi xinh đẹp nheo lại, Quý Dữ dồn dập lại gian nan mà thở hổn hển.

Vòi sen đã sớm tắt, nhưng mà độ ấm trong phòng tắm vẫn không chịu lùi xuống.

Sương mù ẩm ướt oi bức lưu luyến bên hôn nồng nhiệt của hai người, quần áo khô ráo hút no hơi nước, sắc vải dần dần đậm màu, càng thêm thích hợp, đem một chút ít phản ứng phác họa rành mạch.

Hạ Trụ hôn càng sâu, tay giữ sau cổ Quý Dữ càng thêm dùng sức.

Môi bọn họ gắt gao mà dán bên nhau, hơi thở cùng hô hấp xen lẫn, căn bản phân không rõ hơi thở của ai nóng hơn.

Qua hồi lâu, Hạ Trụ rốt cuộc buông lỏng Quý Dữ, hắn cười nhẹ: “Hắc, thở nào.”

Quý Dữ như cá thiếu Oxy được thả lại vào nước*, mở miệng dùng sức mà thở hai ngụm lớn mới lấy lại tinh thần chớp chớp mắt, sau đó theo bản năng động động yết hầu, nuốt một chút.

Thẳng đến khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Hạ Trụ hắn mới cảm giác được mình làm cái gì, vươn tay giấu đầu lòi đuôi mà xoa xoa khóe miệng ướt át.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Giọng nói hắn mềm mại khàn khàn, con ngươi như chứa nước, lực đạo trừng người cũng không đủ, ngược lại giống như đang làm nũng.

Hạ Trụ trong lòng vừa động, vươn ngón tay vuốt ve môi Quý Dữ: “Thế nào?”

Quý Dữ gạt tay Hạ Trụ ra, dời mắt: “Cái gì thế nào?”

“Thích sao?”

Hạ Trụ nói xong lại bổ một câu “Nụ hôn vừa rồi.”

Quý Dữ chớp chớp mắt, nhỏ như muỗi kêu: “Tạm được.”

Nhìn vành tai đỏ đến có thể ra máu, ý cười trong mắt Hạ Trụ càng sâu: “Thích nam nhân?”

“…… Ừm.” Quý Dữ môi giật giật, hàm hồ đáp.

Hạ Trụ lại cười.

Lòng ngực hắn rung động, hô hấp cực nóng phun bên tai Quý Dữ.

Quý Dữ rũ mắt rụt rụt cổ, không tí dịu dàng nào mà xoa xoa tai, đem lỗ tai xoa đến càng hồng.

Xoa đến một nửa, tay hắn bị bắt lấy, lòng bàn tay rộng lớn lại ấm áp dán lên lỗ tai hắn, tiếp theo động tác ôn nhu mà xoa nhẹ hai cái.

Quý Dữ tiếp tục rũ mắt, lông mi thật dài không ngừng rung động.

Hắn không nhìn Hạ Trụ, cũng không lên tiếng, cứ như vậy cúi đầu vào gối ngồi xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Hạ Trụ cũng không truy vấn.

Hắn cúi đầu nhìn Quý Dữ, nhịn không được mà duỗi tay đem tóc đen bị cào loạn vuốt lại ngay ngắn.

Ngón tay thon dài xuyên qua tóc đen, cọ qua da đầu.

Quý Dữ co rúm lại một chút, lại một lần duỗi tay vỗ rớt tay Hạ Trụ.

“Ba” một tiếng, giữa phòng tắm an tĩnh kín bưng thật sự rất thanh thúy.

Hạ Trụ khiêu mi, đem tay thu trở về.

Hắn rũ mắt nhìn Quý Dữ nói: “Có phải cảm thấy thực điên đảo không?”

“Ừm.”

Lúc này Quý Dữ rốt cuộc có phản ứng.

“Nhưng này thực bình thường, thích và yêu không nên bị hạn chế bởi giới tính.”

Quý Dữ cúi đầu nói: “Tôi biết. Nhưng mà ——”

Hắn kéo dài giọng, ấn đường nhăn lại “Chính là cảm giác rất kỳ quái.”

Không hỏng mất, cũng không phải đặc biệt khó tiếp thu, nhưng muốn hắn lập tức tiếp thu, tóm lại trong lòng có chút không thông.

Mờ mịt có, hoang mang có, kinh ngạc cũng có.

Quý Dữ như thế nào cũng không thể tưởng được mình cư nhiên sẽ thích người cùng giới, thậm chí chỉ là một cái hôn, liền dễ dàng mà trêu chọc tế bào cả người hắn, nếu không phải cuối cùng hắn thiếu dưỡng khí, Hạ Trụ buông hắn ra, như vậy phần sau đó căn bản không dừng lại.

Có lẽ…… Bọn họ sẽ làm ra càng chuyện khác người.

Tỷ như làm tình.

Chỉ cần nghĩ đến từ này Quý Dữ liền cảm thấy ngượng muốn chết, nhưng càng muốn chết chính là ——

Thân thể hắn tựa hồ thực khát vọng.

Đặc biệt là nơi phía sau đó.

Một cái hôn thần kỳ làm hắn thông suốt trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên minh bạch đằng sau có vấn đề gì.

Hắn không có nhiễm bệnh, cũng không phải những nguyên nhân rồi loạn lung tung tra trên mạng.

Hắn khát vọng nam nhân.

Khát vọng nam nhân cường tráng, hữu lực, có thể dễ như trở bàn tay mà ngăn chặn hắn.

Khát vọng rốt cuộc là đến từ hắn, hay là đến từ thân thể này, đều không quan trọng.

Bởi vì thân thể này hiện tại là của hắn, khát vọng từ đại não hắn sinh ra, cũng là tự hắn cảm nhận.

Cho nên ——

Hắn rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Trầm mặc thật lâu, Quý Dữ do dự mà mở miệng: “Tôi……”

Hạ Trụ nhàn nhã Quý Dữ: “Ừ?”

Quý Dữ cắn môi dưới, hắn có chút nói không nên lời.

Tôi nửa ngày, hắn vẫn là suy sụp hạ vai, từ bỏ duỗi tay che mặt, đối Hạ Trụ nói: “Giúp một chút, lại lấy cho tôi một cây thuốc ức chế đi.”

“Nhưng cậu không có phát dục.”

Hạ Trụ lại lần nữa điểm xuống vòng cổ Quý Dữ, số liệu bên trên tuy rằng lên cao chút, nhưng còn trong phạm vi bình thường, hơn nữa không xem số liệu hắn cũng biết Quý Dữ không có phát dục, nếu không hắn không có khả năng thanh tỉnh như vậy “Thuốc ức chế không được dùng tùy tiện như vậy.”

Quý Dữ rút tay, buồn bực nói: “Vậy anh nói xem rốt cuộc tôi phải làm sao bây giờ?”

Hắn khó chịu đến điên lên “Anh có biết hiện tại tôi——” giọng nói dừng lại, Quý Dữ nhấp môi, cuối cùng vẫn không mặt mũi nói ra.

“Biết cậu cái gì?” Hạ Trụ yên lặng nhìn Quý Dữ.

Hắn cách Quý Dữ cực gần, hai người mặt đối mặt, cơ hồ muốn dán lại với nhau.

Quý Dữ cắn chặt răng, không mở miệng.

Hạ Trụ nhìn hắn, lại lần nữa đè thấp âm thanh nói: “Biết cái này sao?”

Không biết sau khi nói xong hắn làm gì, cả người Quý Dữ bỗng chốc giật bắn.

Quý Dữ trừng lớn mắt nhìn Hạ Trụ, hai tay gắt gao mà bắt lấy cánh tay hắn.

Cũng mặc kệ hắn dùng lực thế nào, tay Hạ Trụ vẫn sừng sững bất động.

Con ngươi đen nhánh sâu thẳm hắt lên hình ảnh khuôn mặt khiếp sợ lại đỏ bừng, Hạ Trụ lại hỏi hắn một lần: “Là cái này sao?”

Quý Dữ cắn chặt răng, mặt như bị thiêu cháy.

Trên tay hắn càng thêm dùng sức, đầu ngón tay cấu vào cơ bắp rắn chắc, ánh mắt đen láy tỏa sáng gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Trụ, từ kẽ răng phun ra một chữ: “Cút!”

Hạ Trụ bất biến mà rút tay về, trước mặt Quý Dữ mở tay ra.

Năm ngón tay khép lại lại mở ra, tiếp theo đồng loạt rũ xuống, hắn trầm mặc mà nhìn chất lỏng dính nhớp trong suốt chậm rãi trượt xuống, tụ lại ở đầu ngón tay, chuẩn bị nhỏ xuống.

Mùi vị quái dị tràn ngập giữa chóp mũi cả hai.

Hạ Trụ không nói gì, Quý Dữ cũng không có hé răng.

Ánh mắt hai người đều tập trung trên chất lỏng phản quang ở ngón tay kia, cuối cùng là Quý Dữ chủ động dời mắt.

Hắn đẩy Hạ Trụ ra, chống tường lung lay đứng lên, cầm lấy vòi sen rồi xoay người, nhắm ngay tay Hạ Trụ.

Bật chế độ nước cường độ cao nhất, làn nước mỏng mạnh mẽ phun ra khỏi vòi sen.

Ngón tay Hạ Trụ tức khắc bị dội cho sạch sẽ, nhưng Quý Dữ còn không hài lòng, hắn nghiêm mặt, trên tay vừa chuyển, lại đem vòi sen nhắm ngay nơi hắn ngồi xổm vừa rồi.

Nơi đó có một bãi nước lầy lội.

Nước sạch dội qua, gạch men trên đất lại sạch sẽ sáng lên.

Tay rửa sạch sẽ, gạch men sứ rửa sạch sẽ, nhưng có nơi rửa như thế nào cũng rửa không sạch được.

Vẫn ngứa, vẫn dính nhớp.

Vòi sen bị ném xuống đất, Quý Dữ có chút nản lòng mà ngồi xổm xuống.

Hắn ôm đầu, thanh âm rầu rĩ: “Tôi thật phiền phức a.”

Thích nam nhân, điểm này hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu, bởi vì đây là hắn thanh tỉnh, thông qua tự hỏi cho đến đặt ra kết luận.

Nhưng thân thể gây rối nửa điểm không chịu khống chế, tới đột ngột lại không thể giải thích được, vậy mà dễ dàng xáo trộn giác quan của hắn, điều này làm hắn khó có thể tiếp thu.

Chẳng lẽ mình bị nửa người dưới điều khiển sao?

Tuyệt đối không được.

Hạ Trụ cố nhịn dời mắt khỏi thân thể không một mảnh vải của Quý Dữ, ngữ khí bình tĩnh mà an ủi nói: “Đây là phản ứng sinh lý bình thường.”

Quý Dữ ngẩng đầu phản bác: “Không bình thường!”

Hạ Trụ dựa tường mà ngồi, cong một chân che đậy: “Được, không bình thường, nhưng chúng ta có thể nghĩ cách giải quyết.”

“Giải quyết thế nào? Để anh làm tôi sao?” Quý Dữ buột miệng thốt ra.

Hạ Trụ nhún vai: “Đây cũng là một biện pháp.”

Thấy sắc mặt Quý Dữ khó coi, hắn lại sửa lời “Đương nhiên còn có biện pháp giải quyết khác.”

Quý Dữ nhướng mày: “Tỷ như?”

“Tôi có thể tạm thời ký hiệu cậu.”

Hạ Trụ kiềm chế suy nghĩ trong đâu, chậm rãi giải thích, “Cậu rất thanh tỉnh, nhưng thân thể ——” hắn không nhiều lời, lược bỏ từ ngữ nói tiếp “Thân thể xao động hoàn toàn có thể dùng ký hiệu giải quyết.”

Quý Dữ cười nhạt: “Tôi đi tẩy ký hiệu chẳng phải làm điều thừa?”

Hạ Trụ nói: “Tạm thời ký hiệu cùng hoàn toàn ký hiệu bất đồng, nó chỉ là tạm thời, có thể giúp cậu áp chế xao động trong người lại không có tác dụng phụ.”

Quý Dữ nhìn Hạ Trụ, gằn từng chữ một nói: “Nhưng tôi chán ghét ký hiệu, phi thường chán ghét, tạm thời cũng không được.”

“Quan hệ cũng chán ghét sao?” Hạ Trụ mặt không đổi sắc hỏi.

Quý Dữ không có lập tức trả lời.

Hắn rũ mắt suy tư, một lát sau lắc lắc đầu: “Không chán ghét, nhưng tôi cho rằng chuyện đó nên phát sinh giữa hai người yêu nhau.”

Hạ Trụ ngửa người dựa vào vách tường, thẳng thắn nói: “Tôi thích cậu.”

Quý Dữ ừ một tiếng: “Tôi biết.”

“Cậu đâu?”

Hạ Trụ hướng hắn nâng nâng cằm “Cậu vì sao cảm thấy mình không thích tôi?”

“Không phải không thích, nhưng muốn nói thích ——”

Quý Dữ dừng một chút, bối rối “Tôi thích anh cái gì đây?”

Hạ Trụ nhướng mày: “Không thích tôi sao lại nghi ngờ mình thích đàn ông?”

Quý Dữ lại lần nữa trầm mặc.

Đầu hắn rất loạn, tâm cũng thực loạn, đối với vấn đề của Hạ Trụ tìm không thấy bất luận manh mối nào.

Hạ Trụ duỗi tay chỉ chỉ ngực mình: “Tôi thích cậu, tôi thừa nhận. Cậu đâu?”

Quý Dữ có chút cáu kỉnh mà nhìn Hạ Trụ: “Cái này không phải vấn đề thừa nhận hay không. Tôi là thật sự không biết, cũng thật sự nghĩ không ra, đầu óc tôi bây giờ loạn cào cào anh biết không? Căn bản vô pháp tự hỏi!”

Nói xong hắn chống đầu gối đứng lên, một tay chống nạnh ở trong phòng tắm đi vài vòng.

Không biết nghĩ tới cái gì, Quý Dữ bỗng nhiên khom lưng cầm lấy vòi sen, ngay trước mặt Hạ Trụ rửa một thể toàn người, sau khi rửa sạch sẽ im hơi lặng tiếng rút khăn lông lau khô người.

Cũng không nhìn Hạ Trụ, liền như vậy thẳng tắp mà ra cửa, thò người nhìn sau đó đi chân trần bước vào phòng ngủ, cầm lấy quần áo trên ghế nhanh nhẹn mà thay.

Quần áo trên người đã nhỏ đi mấy số, nhưng với hắn mà nói vẫn lớn, mặc ở trên người có chút rộng.

“Vậy giờ cậu tính sao?”

Không biết Hạ Trụ đứng ở cửa phòng tắm khi nào, cả người ướt đẫm, quần dán trên người không che được bất luận phản ứng nào trên thân thể.

Quý Dữ chỉ liếc mắt một cái liền lập tức thu hồi ánh mắt: “Trước đem chuyện nên làm làm xong rồi nói, những thứ khác chờ sau này lại tính tiếp.”

Mọi chuyện hôm nay hết thảy đều tới quá mức đột ngột, đầu tiên là phát hiện chính mình thích nam nhân, tiếp theo lại là không thể khống chế phản ứng thân thể, còn cùng Hạ Trụ hôn rồi tỏ tình, cuối cùng về vấn đề thích hay không thích.

Đầu óc của hắn đã vận hết công năng, phải chờ lúc nhàn rỗi, một mình chậm rãi tự hỏi cùng tiêu hóa.

Hạ Trụ nhướng mi: “Vậy cơ thể cậu làm sao bây giờ?”

Quý Dữ ngước mắt nhìn hắn: “Anh có khăn tay không? Phải sạch sẽ.”

Hạ Trụ ngẩn ra: “Cậu……”

Quý Dữ nhẹ xoa mũi: “Ân, trước lót một cái đi, tôi có thể nhịn.”

Lần xao động này không giống lần phát tình trước đó làm lý trí hắn mất kiểm soát, hắn thực thanh tỉnh, tuy rằng cảm giác này khó chịu, nhưng nhịn một chút cũng không phải không được.

Ánh mắt Hạ Trụ phức tạp mà nhìn Quý Dữ, cuối cùng là cái gì cũng không nói mà xoay người tiến vào phòng ngủ, từ trong ngăn kéo tìm ra một cái khăn tay sạch sẽ đưa cho hắn.

“Đây.”

Quý Dữ tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Hắn cầm khăn tay đi vào phòng tắm, đóng cửa, qua một lúc thì đi ra.

Hắn tránh ánh mắt Hạ Trụ, không quá tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, nói: “Bộ dạng này của tôi không tiện gặp ba anh, nếu không anh mang tôi đi nhìn Tiểu Vũ Trụ đi. Chờ sáng mai tôi lại tới chính thức chào hỏi cha anh, thế nào?”

Hạ Trụ nhìn chằm chằm Quý Dữ, không biết suy nghĩ cái gì.

Một lát sau hắn mới gật gật đầu, nói: “Chờ tôi một hồi, tôi thay quần áo.”

Quý Dữ: “Ân.”

Hạ Trụ cầm quần áo sạch sẽ vào phòng tắm.

Đóng cửa, bên trong an tĩnh hồi lâu.

Lâu đến Quý Dữ nhịn không được thấy kỳ quái mà đi đến cửa phòng tắm, muốn gõ cửa thúc giục hắn, đúng lúc hắn giơ tay lên, bên trong phát ra một tiếng ngâm vô cùng nhẹ, tiếp theo là tiếng vòi nước vang lên.

Tay gõ cửa dừng lại, Quý Dữ xấu hổ mà lui về sau hai bước.

Nhưng mà hắn lui xe đến đâu, tiếng hừ trầm thấp kia vẫn truyền vào tai phi thường rõ ràng giữa tiếng nước hỗn loạn, ngực thật vất vả bình tĩnh trở lại lại một lần mà bang bang đập mạnh, da mặt trắng nõn cũng nóng lên.

Quý Dữ hít sâu một chút, tận lực bảo trì âm thanh vững vàng: “Tôi ra ngoài phòng ngủ chờ anh.”

Người bên trong không có trả lời.

Hắn bước nhanh đi tới cửa, mở cửa đi ra rồi nhanh tay đóng lại.

Cách hai cánh cửa, âm thanh bên trong cuối cùng cũng biến mất.

Quý Dữ thở phào, giơ tay lau mồ hôi trên ót, tiếp theo ngẩng đầu lên, thân thể thả lỏng mà dựa vào vách tường cạnh cửa.

Hắn muốn chậm rãi đem sự tình hôm nay nghĩ kĩ một lần, nhưng không chờ suy nghĩ bắt đầu, liền nghe được một tiếng khóc quen thuộc.

—— là tiếng Tiểu Vũ Trụ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi