SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Vừa nói hết câu, Hạ Trụ trơ mắt mà nhìn trên đầu Quý Dữ nổi đầy dấu chấm hỏi.

Một đám điên cuồng chồng lên, nhiều như muốn bức tử người ta.

Sau một lúc lâu, Quý Dữ xoa xoa lỗ tai: “Anh lặp lại tôi nghe cái?”

“Tôi nói, đứa bé là của tôi.” Hạ Trụ nhìn thẳng Quý Dữ, ngữ khí so vừa rồi chắc chắn hơn rất nhiều “Đứa bé trong bụng cậu, là của tôi.”

Quý Dữ ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Hạ Trụ, mi tâm nhìu thành một nhúm, buồn bực cực kỳ: “Không đúng, chuyện này liên quan gì tới anh a?”

Hạ Trụ bật cười: “Như thế nào lại không phải chuyện của tôi?”

“Sao có thể là của anh? Anh đùa cái gì vậy chứ?”

Nói xong hắn lại đột nhiên im lặng, nghĩ tới khả năng nào đó “Anh không chuốc thuốc tôi đi? Sau đó thừa cơ lúc tôi hôn mê để gây rối?”

Nhưng thần kinh của hắn cũng không có khả năng chai tới nỗi người ta làm gì với mình cũng không biết đi?

Lời này nói ra chính hắn còn không thể nào tin được.

“Rốt cuộc là tình huống thế nào?” Quý Dữ thật sự khó hiểu.

Hạ Trụ vốn đang có chút rối rắm cùng thấp thỏm, hiện tại nhìn thấy phản ứng của Quý Dữ không khỏi buồn cười, hắn đem điện thoại đưa tới trước mặt Quý Dữ: “Đọc đi, hai đoạn tôi vòng ra ấy.”

“Cái gì a?” Quý Dữ tiếp nhận, nghiêm túc nhìn.

Càng xem, mày nhíu càng chặt, hắn tới tới lui lui mà nhìn vài dòng, lại một chữ một chữ mà cẩn thận phân biệt, thật lâu sau mới ngẩng đầu, trầm mặc mà đối diện với Hạ Trụ.

“Coi xong rồi?” Hạ Trụ hỏi.

Quý Dữ gật đầu: “Ừm.”

“Đọc hiểu không?”

“Ừm.”

“Có ý tưởng gì?”

“Tôi thật thảm, cực kỳ bi thảm.”

Tam quan tạc nứt, thế giới quan đổ máu.

Cứ nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên mười tuổi rạng rỡ ánh mặt trời, còn chưa nói qua một lần yêu đương nào đã có hỉ làm cha rồi, cứ coi như, Tiểu Vũ Trụ tri kỷ đáng yêu, hắn cũng rất thích nó, lại nói hai người làm bạn cùng nhau, ngày tháng trôi qua còn rất thích ý, nhưng hắn bỗng nhiên mang thai thì làm sao đây?

Bang bang gì đó chưa làm qua lần nào đã có hai đứa bé, này mẹ nó gọi là gì hả?

Quý Dữ lâm vào hoảng hốt.

Thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Bệnh viện người đến người đi, hai người bọn họ cũng không tiện nói nhiều.

Mới hiểu biết rõ tình huống Quý Dữ lại bị bác sĩ kêu qua. Lúc này đi siêu âm B thất, người nhà có thể cùng đi, bởi vậy Hạ Trụ ôm Tiểu Vũ Trụ ngồi cạnh Quý Dữ.

Bác sĩ kỳ quái mà nhìn ba người liếc mắt một cái, hỏi Hạ Trụ: “Anh là Alpha của cậu ấy?”

Hạ Trụ gật đầu: “Là tôi.”

Bác sĩ lại nhìn về phía tiểu bằng hữu không ngừng đẩy tay Hạ Trụ, trên mặt tràn ngập ghét bỏ, lại hỏi: “Đây là con hai người?”

“Đúng vậy.”

Bác sĩ nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn Quý Dữ một cái, nhưng Quý Dữ đang đắm chìm giữa hốt hoảng, không thể thu được sóng điện não từ bác sĩ, làm cho tầm mắt của bác sĩ không ngừng đảo quanh giữa cả ba, bổ não ra một câu chuyện.

Hắn lại hỏi Hạ Trụ: “Cậu ấy mang thai, đứa bé cũng là của anh?”

“Là của tôi.” Hạ Trụ lại lần nữa đồng ý.

Bác sĩ dù sao cũng có hiểu biết nhiều, nhẹ nhàng nga một cái, không hỏi nhiều.

Hắn cầm báo cáo, vừa nhìn vừa nói: “Căn cứ vào độ lớn của bào thai, thời gian mang thai đại khái là 56 tuần.”

Lỗ tai Quý Dữ giật giật.

“Trong lúc cậu làm phẫu thuật tẩy ký hiệu, trước phẫu thuật kiểm tra cùng với các loại thuốc sau phẫu thuật đều sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến sự phát dục của đứa trẻ, thậm chí dẫn tới sinh non, nhưng nếu bảo bảo còn yên ôn mà ở trong bụng cậu trưởng thành, thì vì đứa nhỏ này, cũng vì sức khỏe của cậu, tôi có mấy chuyện phải đề cập.”

Quý Dữ ngoan ngoãn gật đầu: “Mời ngài nói.”

“Đầu tiên là bổ sung folate*, sau này nhất định phải chú ý hấp thu nguyên tố vi lượng**.”

(* Cơ thể cần folate để hoạt động và phát triển. Hầu chúng ta đều có thể cung cấp đủ folate thông qua chế độ ăn uống. Phụ nữ đang có kế hoạch mang thai hoặc đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ nên bổ sung axit folic có thể giúp ngăn ngừa những dị tật thai nhi khi sinh. – bvnguyentriphuong)

(**là những nguyên tố hóa học cần thiết cho cơ thể ở lượng rất nhỏ, cần dùng trong các chức năng trao đổi chất quan trọng cho cuộc sống. Chúng phải được đưa vào cơ thể đều đặn. – wikipedia).

“Cái thứ hai chính là, toàn bộ thời gian mang thai bảo bảo cực kỳ yêu cầu tin tức tố của người ba, biểu hiện cụ thể là —— trong lúc mang thai, cậu sẽ cảm giác được thân thể tràn ngập khát cầu, nhưng cái này không giống với kỳ phát tình, thuốc ức chế càng không thể giải quyết được.”

Quý Dữ tỉnh ngộ, khó trách trước đây dùng thuốc ức chế căn bản không có tác dụng.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cái này cần Alpha phối hợp.”

Bác sĩ nhìn về phía Hạ Trụ “Anh phải thường xuyên mà ôm Omega của anh, hôn môi hắn, cho hắn cảm nhận đủ tiếp xúc da thịt, cùng với thường xuyên trao đổi tin tức tố, kỳ thật thì tiếp xúc thâm nhập thì nhất lao vĩnh dật*, nhưng dù sao cũng là lúc đầu, nếu khắc chế không được thì tận lực dùng chút động tác ôn hòa thay thế, như vậy Omega liền phải vất vả một chút, nhịn một chút.”

(*một lần vất vả suốt đời nhàn nhã – QT)

Hạ Trụ gật đầu: “Được, tôi đã biết.”

“……” Thao.

Quý Dữ nhíu mày liếc mắt nhìn Hạ Trụ một cái, được cái gì mà được?

Hắn hỏi “Nhưng tôi đã tẩy ký hiệu của hắn, như vậy tin tức tố của hắn vẫn dùng được sao?”

Bác sĩ nói: “Đứa bé là của hắn, vậy thì dùng được, chỉ cần đứa bé nhận tin tức tố của hắn là đủ.”

Quý Dữ: “……”

Được lắm, giả thuyết trên thế giới này thật quá trâu bò, có tận sáu bầu trời!



Quý Dữ trầm mặc cả một đường về nhà.

Vừa lên lầu liền lập tức ghé vào trên giường, mở tứ chi, dúi đầu vào gối.

Hạ Trụ thấy thế cũng không nói gì, nghĩ nghĩ, đem Tiểu Vũ Trụ thả xuống giường.

Tiểu Vũ Trụ bị Hạ Trụ ôm một ngày, đã sớm nghẹn hỏng rồi, hự hự mà bò đến bên cạnh Quý Dữ, dựa gần sườn mặt của hắn, non nớt kêu hắn Kỉ Hu, duỗi tay chơi tóc của hắn.

Quý Dữ giật giật, xếp bằng ngồi dậy.

Hắn không ngủ, chỉ là cảm thấy buồn bực, phi thường buồn bực.

Hắn đem Tiểu Vũ Trụ ôm vào trong lòng, duỗi tay vỗ rồng nhỏ trong ngực, vỗ một đường từ đầu đến đuôi, tuần hoàn lặp lại.

“Chuyện của Quý Viễn Sinh ba anh có biết không? Khi nào hắn mới chết?”

Hạ Trụ bật cười, đi đến mép giường ngồi xuống.

Hắn nhạy bén mà chú ý tới mồ hôi trên cổ Quý Dữ, vì thế chỉnh điều hòa thấp xuống.

“Ba tôi đang ở nước ngoài làm nhiệm vụ, phụ trách điều tra là chuyện người biến dị. Bây giờ nước ta không ngừng xuất động, các quốc gia khác cũng tham dự, Quý Viễn Sinh làm ra chuyện lớn như vậy, chết là chuyện sớm muộn.”

“Hơn nữa tôi đã đem tư liệu truyền cho ba tôi rồi, như vậy tiến trình sẽ nhanh hơn, Quý Viễn Sinh trốn không thoát.”

“Thế là tốt nhất, tôi nhìn không nổi muốn mua quan tài cho hắn rồi!” Quý Dữ cắn răng, trên tay không kiềm được bỏ thêm hai phần lực, đem Tiểu Vũ Trụ sờ đến khó chịu giãy giụa, muốn bò vào lòng ngực Hạ Trụ.

Bất quá hắn duỗi ra tay lại đem Tiểu Vũ Trụ tóm trở về, lúc này không sờ nữa, nhẹ nhàng mà ôm nó.

“Vậy chuyện của Tiểu Vũ Trụ hẳn là ba anh biết rồi đi? Ông ấy có phản ứng gì?” Quý Dữ hỏi.

“Tôi không có đem chuyện của Tiểu Vũ Trụ với tư liệu của cậu chia ông ấy.”

Hạ Trụ nói “Tôi tính chờ ông ấy về giáp mặt nói.”

Quý Dữ nghi hoặc: “Vì cái gì?”

“Đề phòng những người cố tình muốn biết, huống hồ, tôi không thể xác định được quốc gia sẽ xử lý chuyện này, còn có những người bị biến dị như thế nào, thực rõ ràng, những người biến dị này sẽ ảnh hưởng tới gien đời sau, tình huống này, quốc gia……”

Hạ Trụ nhìn về phía Quý Dữ “Không có khả năng mặc kệ.”

Quý Dữ lập tức minh bạch ý tứ trong lời nói của hắn.

Trầm mặc, không khí nặng nề lan tràn, hắn cúi đầu nhìn đuôi Tiểu Vũ Trụ, nội tâm suy nghĩ hàng trăm thứ, sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói “Vậy đứa bé trong bụng, có thể không cần không?”

Vừa dứt lời, cả người Hạ Trụ chấn động.

Hắn thay đổi sắc mặt, ấn đường nhăn lại: “Quý Dữ cậu……”

“Trên đường về tôi luôn nghĩ tới vấn đề này.”

Quý Dữ nâng mắt, nghiêm túc “Anh thật sự nghĩ chúng ta cần sinh đứa bé ra sao?”

Hạ Trụ nhìn hắn, không hé răng.

Quý Dữ lại nói: “Chúng ta một người mười chín, một người thực tế mười tám tuổi, bất quá chỉ mới là hai đứa trẻ lớn xác.

Bất quá đây chỉ là chuyện nhỏ, nó dù sao cũng là một tiểu sinh mệnh, tôi…… Không đến mức nhẫn tâm như vậy.

Nhưng mấu chốt là ——

Đứa nhỏ này sinh ra phần lớn sẽ bị biến dị. Theo như lời anh nói, lỡ như quốc gia áp dụng chút thủ đoạn cực đoan gì đó với người biến dị, đến lúc đó chúng ta làm sao bây giờ?

Dù quốc gia cho phép họ tồn tại, tôi nghĩ số phận đời sau của họ vẫn sẽ phải chịu quản thúc.

Những loại hình ảnh đó anh xem hết rồi, có người sinh ra xuất hiện thú tính, sẽ công kích người, thậm chí tàn sát đồng loại, cho nên quốc gia không có khả năng mặc kệ chúng, bởi vậy, khi bọn chúng nhập học, vào xã hội, cùng người khác tiếp xúc, nơi chốn đều sẽ tràn đầy chướng ngại, càng đừng nói tới chuyện sau này bọn chúng lớn lên kết hôn sinh con gì đó.

Một mình Tiểu Vũ Trụ đã làm tôi không biết xử lý thế nào, lại đến một đứa……”

Quý Dữ cắn môi, lắc lắc đầu “Tôi cảm thấy không cần phải như vậy.”

“Tiểu Vũ Trụ đã lớn, tôi tuyệt đối không từ bỏ nó, nhưng đứa nhỏ trong này ——” Quý Dữ dùng ngón tay vòng một đương tròn nho nhỏ “Chỉ vừa lớn một chút, thậm chí còn chưa có tâm thai, cũng không mang đến bất luận cảm giác gì, nó hoàn toàn không cần thiết trải qua những chuyện kinh khủng kia.”

Hầu kết Hạ Trụ lăn lăn, một hồi lâu mới mở miệng: “Người của Quý Viễn Sinh có thể nghiên cứu chế tạo thuộc làm con người biến dị, như vậy thì đội nghiên cứu quốc chỉ có thể hơn không kém, khẳng định có thể nghiên cứu ra thuốc giải tương ứng.”

“Anh thấy gien là loại đồ vật có thể đổi tới đổi lui?”

Quý Dữ không cho là đúng “Thế những người chịu bức xạ hạt nhân tính là gì? Thân thể khỏe mạnh của họ có quay về không? Hơn nữa hình ảnh ở đó không phải anh xem hết rồi sao? Tình huống của Tiểu Vũ Trụ coi như là tốt đi, đúng, tôi thậm chí còn cảm thấy cái đuôi nó rất đáng yêu, nhưng ai biết đứa bé trong bụng sinh ra sẽ thế nào? Vạn nhất xảy ra tình trạng gì đó thì như nào?”

Hạ Trụ hít sâu, hắn suy nghĩ một lát liền ngẩng đầu, con ngươi bằng phẳng mà nhìn Quý Dữ: “Tôi có thể lý giải suy nghĩ của cậu, cũng tôn trọng suy nghĩ của cậu.”

“Sinh hay không sinh, quyền quyết định đều ở chỗ cậu, mặc kệ cậu lựa chọn ra sao tôi đều không có dị nghị. Bất quá, tôi cũng đảm bảo với cậu, nếu cậu sinh đứa bé, mặc kệ nó biến dị hay không biến dị, về sau sẽ như thế nào, tôi đều cố gắng cho hai đứa nhỏ trôi chảy đi qua một đời người, ít nhất cho chúng nó cảm thấy không uổng công đầu thai kiếp này.”

Nói xong, hắn giơ lên một bàn tay, nhìn Quý Dữ, gằn từng chữ một nói “Tôi đảm bảo.”

Quý Dữ ngơ ngẩn, thật lâu sau không nói nên lời.

Mãi cho đến khi ăn xong cơm chiều, hai người đều không thảo luận bất kì đề tài nào, thậm chí cũng chưa giao lưu, an an tĩnh tĩnh mà làm chuyện của mình.

Tối, bọn họ rửa mặt xong cũng vẫn như thường mà đi lại, một người ôm Tiểu Vũ Trụ nằm trên đệm, một người ngủ trên giường, đem tay rũ xuống cho cái đuôi nhỏ cuộn lấy.

Hạ Trụ ngủ không được.

Hắn mở to mắt, lăng lăng mà nhìn nóc nhà, trong lòng muôn vàn suy nghĩ xoay chuyển, quậy tới hắn vô cùng phiền muộn, trong lòng như có một khối cự thạch nặng nề đè lên.

Một là Tiểu Vũ Trụ……

Một là tiểu sinh mệnh còn chưa sinh ra……

Nói đến cùng vẫn là Quý Viễn Sinh đáng chết!

Tay đặt bên người nắm chặt, ngực Hạ Trụ phập phồng lên xuống.

Đột nhiên, chóp mũi hắn giật giật, từ giữa đoạn suy nghĩ thoát ra.

Tiếp theo tay chân nhẹ nhàng mà rướn thân, đầu hơi hơi nghiêng về phía trước, nhẹ ngửi hai cái.

“Quý Dữ?” Hắn dùng tiếng gió kêu một cái.

“Ừm……”

Quý Dữ cũng không ngủ, hắn trả lời mềm như bông, giống như hàm chứa hơi nước, còn mơ hồ bao lấy chút vị ngòn ngọt.

Trong đầu xẹt qua lời bác sĩ nói, Hạ Trụ nghĩ nghĩ, dứt khoát dò người qua, duỗi tay sờ trán Quý Dữ.

Còn chưa đụng vào da, lòng bàn tay liền chạm được mái tóc đã bị mồ hôi tắm ướt, hắn ngồi dậy, mở đèn bàn trên tủ đầu giường.

Ánh sáng sắc cam tức khắc chiếu sáng căn phòng, làn da phiếm hồng cùng với mồ hôi trải đầy trên mặt của Quý Dữ, toàn bộ rơi vào trong mắt Hạ Trụ, tầm mắt dời xuống phía dưới, Quý Dữ cuộn người, hiển nhiên đang cố nén phản ứng thân thể.

Hạ Trụ thở dài một hơi, vươn tay: “Đi lên đi, cùng nhau ngủ.”

Nói xong, hắn mới phát hiện thanh âm của mình có chút khàn.

Trên người, tựa hồ cũng nóng đến lợi hại.

_______________________________________________________________

Editor: Không cần tính, không cần, 56 tuần!!! Là 14 tháng!!! 14 tháng hon-li-phắc, tui edit mà tui còn thấy vi diệu ei *ngập trong kích động éo thoát ra được*

Hức, nghe Dữ ca kêu không cần tui đau lòng chết, nhưng ảnh nói không sai chút nào, ban đầu gien đã biến đổi rồi, Dữ ca còn dùng thuốc phẫu thuật tiêm ức chế này nọ nữa, đứa bé mà không biến dị tui mới ngạc nhiên á. Mong tác giả gỡ mìn nhẹ nhàng chút ô ô

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi