*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quý Dữ sau một lúc lâu không nói chuyện.
Hắn nhìn chằm chằm Hạ Trụ hồi lâu mới nói: “Ý của anh là kêu tôi chịu trách nhiệm với anh?”
Nói xong hắn trên dưới dời mắt đánh giá Hạ Trụ ——
Người này cao hơn mình, cũng cường tráng hơn mình. Lại nói, tối hôm qua bị thọc chính là mình, eo đau hai ngày đi đường không nhanh nhẹn cũng là mình, hơn nữa vẫn là Hạ Trụ chủ động dụ hoặc mình, hắn không chỉ không có hại, còn sảng khoái hơn mình!
Mình không muốn hắn chịu trách nhiệm thì thôi đi, người này như thế nào còn tới đòi mình chịu trách nhiệm?
“Tôi cho rằng đêm đó là hai ta hợp tác, theo nhu cầu, giúp đỡ lẫn nhau.” Quý Dữ nhìn Hạ Trụ, trả lời đến đúng lý hợp tình.
Chân mày Hạ Trụ nhướng cao: “Theo nhu cầu? Giúp đỡ lẫn nhau?”
Con ngươi hắn tối lại, biểu tình lộ ra một tia không vui “Cậu cảm thấy vì sao tôi giúp cậu? Tôi như thế nào không đi giúp người khác?”
Có chút chuyện, hắn không nghĩ rằng nên hàm hồ cho qua.
Giấy cửa sổ, cũng nên bị đâm thủng rồi.
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Hạ Trụ, Quý Dữ liếm môi dưới.
Hắn trầm mặc, dời mắt, nhìn về nơi khác: “Tôi biết.”
Hạ Trụ có cái tâm tư gì với mình trong lòng Quý Dữ đặc biệt rõ ràng.
Hắn kỳ thật cũng rất rối rắm.
Lại nói tiếp, điều kiện tiên quyết là ít nhất Hạ Trụ phải thích hắn, hắn mới tiếp nhận sự giúp đỡ Hạ Trụ, cả người và con trai đều ôm vào nhà Hạ Trụ ở, sau đó lại cùng hắn chia sẻ bí mật, sau đó ôm, hôn môi cùng với lăn khăn trải giường.
Tuy rằng hắn cho tiền, cho hồi báo, một đêm kia cũng là hai người đều có sảng khoái, giữa bọn họ có thể nói là rõ ràng, ai cũng không nợ ai, nhưng tựa hồ……
Lại không phải thật sự rõ ràng như vậy.
Có cảm tình lẫn vào trong đó, hết thảy liền khó có thể hắc bạch phân minh.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn, Quý Dữ nhìn Tiểu Vũ Trụ nằm trong lòng hắn không ồn ào một tiếng, ngoan ngoãn chơi rubik.
Hai mắt hắn dần tối lại, quét mắt nhìn bụng mình.
Một lát sau, Quý Dữ giương mắt: “Được.”
“Vậy anh định xác định xác định quan hệ gì? Hoặc là nói, anh cảm thấy chúng ta nên có quan hệ gì?”
Hạ Trụ nhìn Quý Dữ một hồi, môi giật giật: “Ít nhất cũng nên là người yêu.”
Quý Dữ nghĩ nghĩ: “Cảm giác đó chính là yêu sao?”
“Tôi biết cậu đối với tôi cũng không phải như vậy……”
Hạ Trụ dừng một chút, không nói hết câu “Nhưng chúng ta hiện tại ở cùng một chỗ, ăn mặc đi lại cũng đều ở bên nhau, còn cùng nhau nuôi lớn Tiểu Vũ Trụ, như vậy việc chung sẽ tiếp diễn thật lâu, hơn nữa giữa chúng ta chắc chắn không chỉ có đêm đó, chỉ cần……” Tầm mắt hắn xẹt qua bụng Quý Dữ, chưa nói rõ ràng, nhưng hắn biết Quý Dữ hiểu.
“Cho nên, nếu đã vậy, chúng ta vì cái gì không thử tiếp nhận nhau, càng tiến thêm một bước? Hơn nữa cậu biết tâm tư của tôi với cậu, dường như cậu cũng không có bài xích nó.”
Đôi mắt hắn chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Quý Dữ “Cậu cảm thấy thế nào?”
Quý Dữ trầm ngâm một lát, trả lời: “Tôi cảm thấy có thể.”
Chuyện này không phải tương đương với làm người yêu sao, ý tưởng của Hạ Trụ cũng không quá đáng. Hắn chỉ cả hai “Nói như vậy, chúng ta về sau chính là bạn trai?”
Chân mày hơi nhíu của Hạ Trụ cuối cùng cũng buông ra: “Có thể nói như vậy.”
Quý Dữ chớp chớp mắt, đem bốn chữ “Bạn trai” (男男朋友) tinh tế nghiền ngẫm một phen, cũng không cảm thấy quá chán ghét, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại có chút mới lạ.
Hắn lại gật gật đầu, tiếp nhận quan hệ này: “Được, trước mắt cứ như vậy đi.”
Hạ Trụ nhướng mày: “Vậy là quyết định rồi?”
“Ân, quyết định rồi.” Quý Dữ nhìn thẳng Hạ Trụ, sảng khoái đồng ý.
“Được.” Hạ Trụ cong môi, ánh mắt thoáng chốc dịu dàng xuống rất nhiều.
Quý Dữ thấp khụ một tiếng, nhìn về phía Tiểu Vũ Trụ: “Chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện của nó đi.”
“Vừa nãy tôi nói hết rồi, anh cũng rất rõ ràng, cho nên anh xin nghỉ, hay là tôi xin nghỉ?”
Hạ Trụ nói: “Để tôi xin đi.”
Hắn rũ mắt nhìn về phía Tiểu Vũ Trụ, nghĩ nghĩ, duỗi tay chạm chạm cánh tay nhỏ của nó.
Tiểu Vũ Trụ từ khối rubik ngẩng đầu: “Ngô?”
Vừa thấy là Hạ Trụ, tay nhỏ ôm khối rubik lập tức rụt rụt giấu ra sau, giống như sợ Hạ Trụ đoạt đồ với nó.
Hạ Trụ trầm mặt: “Ta không đoạt đồ ngươi.”
Lại nói “Ngày mai Quý Dữ muốn đi học, ngươi ở chung với ta, buổi tối hắn liền trở về, có thể chứ?”
Tiểu Vũ Trụ lập tức lắc đầu nhỏ.
Quý Dữ nâng Tiểu Vũ Trụ, để nó đối mặt với mình: “Từ ngày mai trở đi ta muốn đi học, mỗi sáng đều không ở nhà, giống như trước đây. Trước kia là Trần tỷ bồi con, hiện tại đổi thành hắn bồi con, buổi chiều ta liền trở về, không sao hết. Con ngoan ngoãn ở đây, được không?”
Tiểu Vũ Trụ vẫn lắc đầu, nó không thèm chơi rubik nữa, vươn bàn tay nhỏ nắm vạt áo Quý Dữ.
Bất quá lúc này nó không khóc, cũng không giống dĩ vãng ủy ủy khuất khuất mà bẹp miệng. Cái miệng nhỏ của nó ngô a ê a ô nói, một hồi chỉ chỉ Hạ Trụ, lắc đầu, một hồi hướng chỗ khác chỉ chỉ, lẩm bẩm lẩm bẩm nói một hồi rồi gật gật đầu.
Quý Dữ: “……”
Hạ Trụ: “……”
Hai người liếc nhau, đều thấy mờ mịt trong mắt đối phương.
Quý Dữ lại nhìn Tiểu Vũ Trụ, Tiểu Vũ Trụ nói xong cũng nhìn hắn.
Một lớn một nhỏ hai đối diện, sau một hồi Tiểu Vũ Trụ chu miệng, lại bắt đầu chỉ vào Hạ Trụ ê a lên, sau đó lắc lắc đầu, hắn không lại tiếp tục nói, dừng lại tựa hồ đang đợi Quý Dữ phản ứng.
“Ý con là không muốn hắn bồi con?” Quý Dữ thử thăm dò ý của Tiểu Vũ Trụ.
Ánh mắt Tiểu Vũ Trụ sáng lên, đầu nhỏ gật gật.
Hạ Trụ một bên bất đắc dĩ mà thở dài.
Tiểu Vũ Trụ không nhìn hắn, lại tiếp tục khoa tay múa chân với Quý Dữ.
Có thể là thấy Quý Dữ nghiêm túc nghe, nó càng nói nói đến dõng dạc hùng hồn, cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở, thân thể nho nhỏ cũng nương theo Quý Dữ đứng đến thẳng tắp, tay nhỏ hưu một cái chỉ vào chỗ kia, hưu một cái chỉ vào nơi này, thoạt nhìn còn rất nghiêm túc, rất có điệu bộ.
Cuối cùng còn gật gật đầu “Ân” một tiếng, tỏ vẻ mình nói xong.
Quý Dữ cảm thấy đùa rất vui lại thấy buồn cười, hắn chọc chọc mặt Tiểu Vũ Trụ, cười nói: “Thật hoạt bát thông minh nha, lớn lên khẳng định làm lãnh đạo a.”
Tiểu Vũ Trụ toét miệng, cười ha hả.
Hạ Trụ chen vào nói: “Cậu nghe hiểu?”
Quý Dữ ừ một tiếng: “Không khác lắm đi.”
“Ý nó là anh không bồi nó được, những người khác có thể.” Hắn hỏi Tiểu Vũ Trụ “Có phải hay không a?”
Tiểu Vũ Trụ ngoan ngoãn gật đầu nhỏ: “Nha ~”
Hạ Trụ có chút buồn bực, hắn thở dài một hơi: “Tôi biết rồi.”
Hắn quét mắt nhìn trong nhà “Vậy thế này đi, tôi lắp một cái máy theo dõi trong phòng cho nó, đến lúc đó đem rào chắn vây lên, bên trong trải đệm mềm, cậu đi học, Tiểu Vũ Trụ liền ở bên trong chơi, sau đó tôi không tiến vào, ở cách vách dùng máy theo dõi nhìn nó, nếu có chuyện gì tôi mới vào, cậu cảm thấy thế nào?”
“Có thể a.” Quý Dữ cảm thấy chủ ý này rất không tồi.
Nhưng Tiểu Vũ Trụ hiển nhiên không cảm thấy như vậy.
Hắn chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, hướng Quý Dữ lộ ra khuôn mặt ủy khuất quen thuộc, thanh âm cũng đáng thương hề hề mà ô ô lên.
Quý Dữ nhịn cười, vỗ vỗ lưng nó: “Không có biện pháp a, cái đuôi của con không thể bị người khác nhìn thấy, cho nên chỉ có hắn ở đây trông con được thôi.”
“Ê a ba?”
Tiểu Vũ Trụ nâng mặt, ôm lấy cái đuôi, mày nhíu nhíu “Không?”
Quý Dữ gật gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Trụ nhăn thành một đoàn, nó rũ mắt yêu quý mà sờ sờ cái đuôi, tiếp theo lại ba ba mà xem Quý Dữ.
Quý Dữ nhún vai với nó, tỏ vẻ mình cũng không có biện pháp.
Tiểu Vũ Trụ lại thất vọng mà cúi đầu.
Nó nhìn nhìn cái đuôi, đô đô miệng hôn lên một cái.
Giây tiếp theo, đuôi biến mất.
Quý Dữ trừng lớn mắt: “??”
Hạ Trụ đỡ trán.
Đứa nhỏ này thà ủy khuất bản thân đem đuôi thu lại, cũng không muốn ở chung với hắn.
Tiểu Vũ Trụ quơ quơ tay nhỏ: “Không ~” đôi mắt nhỏ ủy ủy khuất khuất.
Quý Dữ dùng khuỷu tay chọt chọt Hạ Trụ, ngữ khí kinh hỉ: “Hắc, xem, cái đuôi của nó mất rồi!”
Hạ Trụ: “Thấy được.”
Ngữ khí hắn nặng nề, nghe ra được không có bao nhiêu hứng thú.
Quý Dữ nghi hoặc: “Anh không vui sao? Này có nghĩa là cái đuôi đó có thể khống chế được a?”
Hắn không chờ Hạ Trụ trả lời, lại nói với Tiểu Vũ Trụ “Cái đuôi của con nghe lời con, đúng không?”
Tiểu Vũ Trụ gật gật đầu.
Quý Dữ duỗi tay sờ sờ sau lưng Tiểu Vũ Trụ, thật sự thu đuôi lại rồi.
Hắn không khỏi có chút hưng phấn: “Lúc trước ta dạy con lâu vậy nhưng con vẫn không thu nó vào được? Bây giờ mới học được sao?”
Tiểu Vũ Trụ không nói lời nào, dúi đầu vào ngực Quý Dữ.
Cảm giác vui sướng biến mất, Quý Dữ ngẩn người.
Hắn thu liễm cảm xúc, ôm lấy Tiểu Vũ Trụ, nhẹ nhàng vỗ về đầu nó: “Thu đuôi vào rồi, con rất không vui phải không?”
Tiểu Vũ Trụ ở trong lòng ngực hắn gật gật đầu.
Quý Dữ có chút luống cuống.
Hắn còn tưởng Tiểu Vũ Trụ ở chung với Hạ Trụ không đến nỗi tệ, không nghĩ tới cũng không phải.
Hạ Trụ bỗng nhiên mở miệng: “Hiện tại còn sớm, nếu không chúng ta dẫn nó ra ngoài chơi đi? Cả kỳ nghỉ hình như nó đều ở trong phòng, trừ bỏ hai người chúng ta thì cũng chỉ có cái đuôi, phỏng chừng buồn hỏng rồi.”
“Có khả năng a.”
Quý Dữ nhìn thời gian, mới qua năm giờ chiều “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm chiều, ăn xong lại đi dạo công viên. Dẫn nó chơi thang trượt, bập bênh, được không?”
Hạ Trụ nhẹ giọng hỏi Tiểu Vũ Trụ: “Được không?”
Tiểu Vũ Trụ nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Quý Dữ nhẹ nhàng thở ra: “Chúng ta lập tức xuất phát.”
Tuy rằng đuôi Tiểu Vũ Trụ thu vào rồi, nhưng đề phòng lỡ như, Quý Dữ vẫn mặc cho nó bộ đồ động vật liền thể.
Lần này mặc đồ khủng long màu lúc, lớp bông ở đuôi bị lấy ra một ít, để lại một khoảng trống, vạn nhất đuôi Tiểu Vũ Trụ lại trồi ra, vừa lúc có thể vói vào, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Chuẩn bị tốt, ba người ngồi xe rời khỏi nhà.
Bây giờ trên đường đang là giờ cao điểm.
Cuối kỳ nghỉ một ngày, người trở về nhà người lại trở về làm học sinh, trên đường nơi nơi là xe, tốc độ trên đường như rùa bò.
Tiểu Vũ Trụ vừa ra khỏi cửa quả nhiên phấn chấn lên rất nhiều.
Hắn không muốn Quý Dữ ôm, khuôn mặt nhỏ dán trên cửa kính xe, dùng ánh mắt tò mò đánh giá thế giới bận rộn.
Quý Dữ ở một bên nhìn nó, tay hư hư mà đỡ lấy, phòng ngừa nó té ngã.
Hắn bỗng nhiên nói: “Anh có cảm thấy Tiểu Vũ Trụ quá thông minh không?”
Hạ Trụ: “Ừ?”
“Đứa bé hơn tám tháng tuổi có thể nghe hiểu nhiều lời nói như vậy sao?”
Quý Dữ lại nói “Tôi có đọc sách, trên đó nói đứa trẻ lớn như vậy đã bắt đầu học nghe, cũng có thể nghe hiểu một ít lời nói, nhưng chỉ có thể nghe hiểu đơn giản, mà Tiểu Vũ Trụ giống như cái gì cũng nghe hiểu được.”
“Nó là đặc biệt.” Hạ Trụ nói.
“Cũng đúng.” Quý Dữ cười cười.
Tiểu Vũ Trụ xác thật là đặc biệt, cũng không biết loại này đặc biệt, rốt cuộc là tốt hay là không tốt.
Bỗng nhiên, Tiểu Vũ Trụ lại nhảy nhảy hưng phấn mà chụp cửa sổ.
Quý Dữ không khỏi nhìn ra bên ngoài, ánh mắt tức khắc cũng bị hấp dẫn —— chỉ thấy trên công trường xa xa, một cái máy xúc thật lớn đang bận rộn hoạt động, đang một tiếng, đào ba thước đất.
Thẳng đến khi xe đi qua, Quý Dữ mới thu hồi tầm mắt.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì: “Sao không dừng lại, đổi đường đi sao?”
Hạ Trụ nói: “Phía trước là khu đại học, trên đường toàn là học sinh về trường, không biết phải dừng bao lâu, chúng ta từ phía tây vòng qua.”
Quý Dữ: “Được, anh đi chậm một chút.”
Tiểu Vũ Trụ trước khi ra đường đã ăn một bữa, sẽ không đói, hai người lớn bọn họ ăn tối một chút cũng không hề gì.
Bất quá……
Quý Dữ quay đầu ra sau nhìn, một chiếc xe hơi màu đen không xa không gần mà theo sau bọn họ.
Bởi vì trong xe có trẻ con, cho nên bọn họ đi không nhanh.
Con đường hơi tắt, rất rộng rãi, giới hạn tốc độ là 80, rất nhiều xe đều vượt qua bọn họ, nhưng chỉ cái xe hơi màu đen kia, chạy tới chậm rì rì.
Quý Dữ tâm sinh nghi hoặc, nghĩ nghĩ đem Tiểu Vũ Trụ đặt vào ghế* để an toàn.
Sau khi cài tốt dây lưng, hắn nói với Hạ Trụ: “Chạy nhanh lên.”
Hạ Trụ: “Cậu phát hiện?”
Thần sắc Quý Dữ biến đổi: “Anh cũng biết?”
“Ưm, cậu ngồi chắc vào.”
Dứt lời, Hạ Trụ giẫm chân ga, động cơ nổ vang, tốc độ xe lập tức vọt mạnh lên, quăng cái xe đen sau lưng một đoạn.
Nhưng thực mau, xe đen kia liền đuổi theo, lại xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.
Quý Dữ nhíu mày, lấy điện thoại lục soát: “Cách đây sáu km là cục cảnh sát, chạy qua đó cũng mất khoảng mười lăm phút, có bốn cái đèn xanh đèn đỏ, không kẹt xe.”
Nói hắn tăng âm lượng lên cao nhất, mở ra hướng dẫn.
Hạ Trụ cười cười: “Tôi lập tức chạy qua đó đây.”
Giọng nói rơi xuống, ở ngã tư cách đó không xa lao ra một chiếc xe màu trắng chạy ngược đường, bên cạnh rõ ràng có chỗ trống nó không chạy, thẳng tắp mà nhắm ngay bọn họ đâm tới.
“Bị kẹp rồi?”
Quý Dữ cả kinh, theo bản năng mà xoay người, đem ghế an toàn đậy lại.
Đúng lúc này, Hạ Trụ mãnh liệt đánh tay lái, đạp hết chân ga.
Tính năng xe việt dã cực cao tức khắc bay lên lao ra ngoài, khó khăn tránh kịp xe màu trắng.
“Không có việc gì đi?” Hạ Trụ liếc mắt nhìn kính chiếu hậu.
“Không có việc gì.”
Hắn chỉ bị lung lay vài cái, cũng không đụng vào cái gì.
Hạ Trụ ngưng thần, lại lần nữa tăng tốc.
Quý Dữ nhanh chóng gọi cảnh sát, đem chuyện phát sinh trên đường đều phát sinh.
Trong lúc nhất thời bị bao vây, xe bọn họ bị ép đi vào quốc lộ.
Trên đường tất cả đều là xe vận tải lớn, mỗi xe đều chứa hàng hóa, Hạ Trụ trấn định mà lướt qua nhanh như chớp giữa đống quái vật khổng lồ, nhưng mà kỹ thuật đối phương cũng không kém, như thế nào cũng không bỏ lại được.
“Không cần khẩn trương, tôi đã phát tín hiệu cho Lương thúc, để hắn phái người lại đây tiếp ứng.”
Hạ Trụ nói “Xe tôi có định vị, sẽ không có việc gì.”
Quý Dữ thầm mắng: “Biết vậy thì không nên ra cửa!”
“Chuyện sớm muộn, đừng tự trách.”
Hạ Trụ đột nhiên quát “Nắm chặt!”
“Phanh” một tiếng, xe bọn họ hung hăng vọt tới phía trước.
Đầu Quý Dữ đụng vào ghế dựa, tiếng khóc của Tiểu Vũ Trụ cách cái ghế vang lên.
Hạ Trụ nhíu mày: “Là xe cải trang.”
Quý Dữ chịu đựng đau: “Anh cứ việc chạy, đừng phân tâm.”
Hạ Trụ trầm mặt: “Ừm.”
Ỷ vào tính năng xe việt dã tốt và gầm xe cao, hắn nhìn chuẩn một khoảng vành đai thảm thực vật, đột ngột nhấn ga, tiếp theo quay đầu, hướng tới vành đai, rơi xuống mặt đường cách vách.
Quý Dữ thiếu chút nữa bị liên hệ tục chấn động mà choáng ngất, tiếng khóc của Tiểu Vũ Trụ cũng càng vang lên.
Hắn ngồi ổn liền nhìn xuyên qua màn đậy ghế an toàn, yên tâm —— Tiểu Vũ Trụ còn nằm yên ổn bên trong, chỉ vì kinh hoảng mới khóc lên.
“Hình như bỏ lại chúng rồi.” Quý Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai chiếc xe kia không tiếp tục theo đuôi nữa, sàn xe bọn chúng thấp, qua không được vành đai xanh, cũng không có khả năng quay đầu, bởi vì còn những con xe vận tải chống đỡ ở đó kìa.
Lúc này, âm thanh xe cảnh sát xa xa vang lên.
Quý Dữ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hắn dựa vào lưng ghế, tay phải vỗ vỗ ghế, trấn an Tiểu Vũ Trụ: “Không khóc, không có việc gì, không có việc gì.”
Mới vừa nói xong một câu, quay đầu liền truyền tới tiếng pha lê vỡ vụn.
Quý Dữ còn chưa kịp phản ứng, có thứ gì đó xẹt tóc hắn bay vút qua.
Vẻ mặt của hắn chợt trở nên sợ hãi, một tiếng “Nằm sấp xuống” còn chưa hô lên miệng, liền trơ mắt nhìn vật kia dọc theo cánh tay Hạ Trụ, lưu lại bên trên một đường vết tích đỏ tươi.
Cuối cùng hoàn toàn cắm vào bảng điều khiển.
Xe lập tức phát ra cảnh báo!
Không chờ Quý Dữ phản ứng, người nguyên bản còn ngồi trên ghế điều khiển liền cởi dây an toàn, phóng ra sau.
Mặt Quý Dữ đụng phải ghế dựa, một cổ máu tươi tràn ngập chóp mũi.
Cách một tiếng, tay cầm mở cửa bị người dùng lực kéo lên.
Chiếc xe đang như điên lao đi chợt dừng lại, Quý Dữ bị hoảng đến choáng váng, còn chưa hoàn hồn thắt lưng đã bị người kéo qua.
Trời đất quay cuồng, mùi hôi của đất cùng mùi xăng trong không khí dũng mãnh xông vào xoang mũi.
Hắn được người ôm chặt trong lòng, nặng nề trượt xuống trên vành đai xanh.
*cái ghế đó nè: trông xịn sò nhở:3