SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Thời điểm Hạ Trụ ôm Quý Dữ đi bệnh viện, tại phía nam bán cầu Châu Phi, bên cạnh một đảo nhỏ nào đó, có một tòa nhà trong bóng đêm tản ra ánh sáng mỏng manh.

Máy móc bên trong vẫn hì hục công tác, công nhân ánh mắt chết lặng đứng ở vị trí của mình, máy móc mà đem linh kiện lắp ráp.

Mùi rỉ sắt và mùi dầu máy tràn ngập trong không.

Ai cũng không thể nghĩ tới, trong một cái góc phòng vứt toàn máy móc cỡ lớn, cất giấu một mật đạo ngầm.

So với phân xưởng ầm ĩ, các gian phòng dưới mặt đất rõ ràng an tĩnh hơn nhiều.

“Ngao… Ô……”

“Ngao a ô a!”

Động tĩnh kỳ quái nào đó tràn ngập trong phòng nghiên cứu, đèn sợi đốt đem không gian căn phòng chiếu sáng như ban ngày.

Bên trong đứng mấy người mặc đồng phục bảo hộ trắng, có cầm vở ghi chép, có sắc mặt ngưng trọng mà nhìn một màn trước mắt, còn có âm thanh trầm thấp khe khẽ nói nhỏ.

Không có người nào dám lớn tiếng nói chuyện.

“Đây mà là tiếng chó hả?” Quý Viễn Sinh một tay đỡ trán, biểu tình lạnh nhạt.

Hắn đang bị toàn thế giới truy nã, nhưng toàn thân không có một tia chật vật, mặc âu phục sang trọng quý khí đặt may riêng như cũ, mái tóc hơi xoăn ưu nhã cột sau đầu, giày da nhọn mũi không nhiễm lấy một hạt bụi.

“Gào ngao……” Sinh vật không rõ quỳ gối ở trung tâm lại phát ra vài tiếng tru lên.

Biểu tình Quý Viễn Sinh mang theo một tia trào phúng.

Hắn bỗng nhiên đứng lên, duỗi tay lấy một ống tiêm từ cái rương bên cạnh, nhổ mũ tiêm, tiến lên hai bước hung hăng đâm vào người sinh vật không rõ kia.

“Grào ——!”

Sinh vật nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, điên cuồng giãy giụa, nhưng tay chân nó đều bị dây xích trói buộc, chỉ có thể tùy ý để chất lỏng hồng nhạt quỷ dị rót vào thân thể.

Khóe môi Quý Viễn Sinh gợi lên, trong mắt lộ ra một tia hưng phấn.

Hắn vẫy vẫy tay, thuộc hạ nhanh chóng đem bảy tám khay ống tiêm thả tới trước mặt hắn.

“Bực——”

Nắp tiêm bị nhổ ra, mũi tiêm dưới đèn sợi đốt ánh lên tia phản xạ lạnh lẽo.

Sau đó tia sáng kia bị hắn thô bạo tiêm vào cơ thể sinh vật không xác định kia.

Một mũi, hai mũi, ba mũi.

Tiếng kêu rên thống khổ vờn quanh bên tai mọi người.

Dù là người không tim không phổi thấy một màn này, đều thấy không xong mà nhăn mũi, không mở mắt.

“Không phải ngươi thích chó hả? Không phải cảm thấy tất cả mọi người không bằng một con chó hả?”

Quý Viễn Sinh tùy tiện quăng nắp tiêm “Tốt lắm, ta đây thành toàn cho ngươi a, làm ngươi biến thành con chó ngươi thích nhất, thế nào? Nhìn xem trên người của ngươi có lông chó rồi, vui vẻ không? Nhìn mấy cái răng chó trong miệng kìa, vui vẻ không?”

“Hử? Vui vẻ không?”

“Ta mẹ nó hỏi ngươi! Vui vẻ không!” Ngữ khí ôn nhu lại bệnh trạng chợt trở nên bạo nộ, nhã nhặn trên mặt Quý Viễn Sinh lộ ra nụ cười tố chất thần kinh.

Hắn ném ống chích, một phen nắm chặt cổ sinh vật không rõ, trên tay dùng sức, đem đối phương nhấc lên.

“Quý Chính Cường, học một tiếng chó sủa xem nào, ta liền buông tha ngươi.” Quý Viễn Sinh nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng, tươi cười nơi khóe miệng giơ lên càng cao.

Quý Chính Tường, là chủ nhân gia tộc Quý thị.

Cũng là cha ruột Quý Viễn Sinh.

Hắn đã từng là nhân vật truyền kỳ của toàn Long Thành, không chỉ là thương gia hạng nhất có sản nghiệp có thuộc hạ ở đây, mà bản thân hắn cũng thành tình nhân trong mộng của muôn vàn Omega.

Năm tháng ấy ở Long Thành, cảnh tượng của hắn không ai so bì nổi, nhưng hiện tại……

Cả người hắn mọc lông, tứ chi quỳ bò.

Mở miệng ra là toàn bộ răng nanh nhọn sắc, có mấy chỗ còn thối rữa, tản ra mùi tanh hôi khó ngửi. Toàn thân thoạt nhìn căn bản không ra hình dạng con người.

“Ngao ô ô ô ——”

Hắn phát ra vài tiếng mơ hồ kêu to, trong con ngươi vẩn đục tràn đầy nước mắt.

Lại gần mà xem xét một lát, Quý Viễn Sinh vừa lòng đứng lên.

Hắn lui về phía sau hai bước, trên cao nhìn xuống kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, lại nói: “Ta còn một cái lễ vật muốn tặng cho ngươi.”

Giọng nói vừa dứt, thuộc hạ phía sau đẩy tới một cái lồng sắt.

Lồng sắt mở ra, bên trong là một con chó PitBull mang rọ mỗm*, nó mới vừa được ăn thịt tươi, khóe miệng còn treo một ít thịt vụn máu me.

(*cái đồ giữa cho miệng chó không mở ý mina)

“Tả Nghênh Thu đã chết, ngươi thực cô đơn đi?”

Hắn giơ tay lên ra hiệu, thuộc hạ gật gật đầu, đem lòng sắt đặc chế đặt trước mặt Quý Chính Tường.

Quý Viễn Sinh dùng khăn giấy xoa xoa tay, cười nói, “Về sau có nó tới bồi ngươi, vừa lòng không?”

Dứt lời, hắn hừ cười xoay người.

Vừa quay lại, biểu tình trên mặt hắn trong phút chốc biến mất.

Quý Viễn Sinh nguội lạnh mà nói với người mặc đồ phòng hộ cách đó không xa: “Lần sau ta tới, muốn hắn phải sủa được tiếng chó.”

Nhân viên nghiên cứu gật đầu: “Còn một tuần nữa, nhất định có thể!”

Quý Viễn Sinh liếc mắt nhìn hắn, nhấc chân rời khỏi phòng thí nghiệm.

Vừa ra cửa phòng thí nghiệm, các loại kêu rên thảm thiết trộn lẫn vào nhau truyền vào tai, hắn hưởng thụ mà từ giữa những âm thanh này đi ra, sau đó tiến vào một gian phòng sặc mùi máu me dày đặc được bịt kín.

Đây là một cái hầm chứa đá, đập vào mắt là sương mù trắng xóa nơi nơi.

Ở giữa bày một máy cắt kim loại cỡ lớn, xung quanh máy phủ đầy băng nhiễm màu đỏ đen.

Này không giống một cái hầm chứa đá bình thường, ngược lại giống một cái lò sát sinh.

Bởi vì ngoại trừ máy cắt kim loại ở trung gian, móc sắt hai bên treo vô số tay chân bị cụt còn lại.

“Ngươi đã khỏe chưa?” Quý Viễn Sinh thờ ơ nhìn hiện trường huyết tinh, máu còn đang tách tách chảy.

“Còn kém một chút.”

Một người đàn ông dáng người cường tráng cao lớn lắc đầu, trong miệng còn ghét bỏ mà tấm tắc hai tiếng, “Đều chết hết, không đã ghiền.”

“Mấy thứ đồ đó xử lý thế nào?”

“Đều vào bụng cá mập.”

Người nọ cười khẩy “Ta làm việc ngươi còn không yên tâm?”

“Yên tâm?”

Quý Viễn Sinh cười lạnh đem điện thoại ném lên trên bàn “Mấy cái video này nói như thế nào?”

Nam nhân liếc mắt, không để bụng nói: “Muốn làm nên chuyện phải có đường đi, có giúp đỡ, dù sao quái thai ở chỗ ngươi nhiều như vậy, đưa mấy cái lên làm cho bọn chúng mở mang tầm mắt thì thế nào? Người biết đến càng nhiều, không phải càng kích thích sao.”

Nói hắn liếm liếm môi, “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi sợ?”

Quý Viễn Sinh hơi híp mắt: “Đúng vậy, ta sợ.”

“Sợ không nghe được thứ đồ vật kia sủa hử, còn có……”

Hắn từ trong túi áo trước ngực lấy ra một tấm hình.

Trên ảnh chụp, một đứa bé đầu nhỏ tròn tròn ôm bình sữa, cười đến đôi mắt cong thành hai cái trăng non, thoạt nhìn có thể ngọt sâu vào tâm khảm.

Sinh vật có ý tứ như vậy, không chính mắt trông thấy nguyên hình của hắn, để nghiên cứu một phen.

Rất đáng tiếc.



“…… Đây là triệu chứng sinh non, đứa nhỏ vẫn ổn không có chuyện gì lớn. Về sau cậu nhất định phải cẩn thận, mang thai chưa được ba tháng đứa bé còn không ổn định, phải tránh kịch liệt vận động, chú ý nghỉ ngơi càng nhiều.”

Hạ Trụ gật gật đầu: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Quý Dữ cũng nói: “Cảm ơn.”

Đợi cho bác sĩ rời đi, phòng bệnh an tĩnh lại.

Chất lỏng treo trên cao chậm rãi tiến vào thân thể, trên mu bàn tay Quý Dữ dâng lên cảm giác mát lạnh.

Sắc mặt hắn tái nhợt mà nằm ở trên giường, tùy ý để Hạ Trụ sửa góc chăn cho hắn.

“Còn đau không?” Hạ Trụ hỏi.

“Khá tốt, không quá đau nữa.”

Tuy rằng thần sắc không dễ nhìn, nhưng tinh thần thì tốt, bụng đau trong phạm vi chịu đựng.

“Vậy là tốt rồi.”

Nói hết câu, không khí lần thứ hai lâm vào trầm mặc.

Hạ Trụ nghĩ nghĩ, cầm lấy trái táo trên bàn cắt vỏ, ngẫu nhiên ngước mắt nhìn Quý Dữ một cái, nhưng mà mỗi lần liếc mắt, đều bị Quý Dữ vừa vặn bắt được.

Bởi vì hắn cũng ở quan sát Hạ Trụ.

Tầm mắt va chạm vài lần, Hạ Trụ im lặng thở dài, mím môi bất đắc dĩ câu khóe miệng.

Hắn đem trái táo tách xong đưa cho Quý Dữ: “Ăn không?”

Quý Dữ gật gật đầu: “Ừm.”

Đem quả táo cho Quý Dữ, Hạ Trụ lại lấy khăn giấy lau tay.

Trong lúc này cũng như ban nãy, chỉ cần hắn ngẩng đầu, là có thể đối diện ánh mắt Quý Dữ.

Hạ Trụ bật cười: “Sao mà cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?”

“Anh không muốn nói gì với tôi sao?”

“Tỷ như?”

Quý Dữ nhìn Hạ Trụ đôi mắt: “Nói tôi…… Không chịu trách nhiệm các loại.”

Hạ Trụ lắc đầu: “Không cần thiết, tôi biết trong lòng cậu hiểu rõ.”

Quý Dữ nhấp nhấp môi, nhất thời nói không nên lời.

Nếu lúc này Hạ Trụ quở trách hắn, răn dạy hắn, như vậy trong lòng hắn ngược lại thoải mái hơn nhiều, bởi vì hắn cũng cảm thấy bản thân nên bị mắng. Nhưng cố tình Hạ Trụ cái gì cũng không nói, còn trấn an mình.

Vô điều kiện mà bao dung cùng tín nhiệm ngược lại có thể chọc trúng nơi mềm mại nhất trong nhân tâm con người, lệnh người ta tự xem xét lại.

“Xin lỗi.” Quý Dữ nói.

Việc chạy bộ, hắn có ẩn dấu chút tư tâm.

Ban đầu lúc không biết mình mang thai, hắn nhảy nhót, ăn lạnh uống cay không hề cố kỵ, sau khi biết ngoại trừ lần nhảy xe bắt buộc kia, hắn không còn bất kì hành vi quá mạnh nào khác.

Mà lần chạy bộ này, hắn kỳ thật nghĩ tới “Mang thai không nên vận động”, nhưng cái ý tưởng này vừa toát ra, mấy chữ “Không có việc gì” liền lập tức xuất hiện, qua loa đem vấn đề bỏ đi.

Cho nên lần này xảy ra chuyện, hắn cũng không quá kinh ngạc.

“Xin lỗi.” Quý Dữ lại nói một lần.

Hạ Trụ vẫn lắc đầu: “Không cần nói xin lỗi với tôi.”

Hắn duỗi tay xoa xoa đầu Quý Dữ, cuối cùng cũng ngoan ngoãn để hắn sờ soạng “Đây là thân thể của cậu, cậu có quyền lợi được quyết định làm bất luận với nó, không cần cảm thấy có lỗi với ai hết.”

Quý Dữ yên lặng nhìn hắn, một lát sau, bỗng nhiên cúi đầu gặm táo.

Lần này Quý Dữ ở bệnh viện ba ngày, ngày xuất viện vừa lúc là chủ nhật.

Hắn hoàn toàn khôi phục nguyên khí, gương mặt phiếm hồng khỏe mạnh, tinh thần cả người thoạt nhìn no đủ.

Hôm nay, Hạ Trụ ôm Tiểu Vũ Trụ tới đây.

Trong lúc ở bệnh viện Quý Dữ luôn liên lạc với nó bằng video, thực hiển nhiên, video thỏa mãn không được Tiểu Vũ Trụ, cho nên nhìn thấy Quý Dữ người thật nó lập tức biến thân thành một cái túi dính người, trong miệng ân a a thò tay muốn ôm.

Quý Dữ ôm Tiểu Vũ Trụ, đồ đạc này nọ đành phải để Hạ Trụ thu thập.

Đồ cũng không nhiều lắm, vài bộ quần áo cùng một ít thứ vụn vặt.

Trong lúc bác sĩ lại đây kiểm tra phòng, thấy hắn xuất viện lại dặn dò hai câu.

Quý Dữ đều đồng ý, chờ bác sĩ nói xong muốn rời đi hắn chợt giơ tay giữ lại nói: “Bác sĩ ngài chờ một chút, tôi còn chút chuyện muốn xin ý kiến ngài.”

Tay Hạ Trụ thu thập đồ đạc dừng lại, lỗ tai cũng giật giật.

Hắn còn nhớ rõ Quý Dữ vốn dĩ sắp xếp cuối tuần này làm phẫu thuật, mà hôm nay, vừa lúc là chủ nhật.

Bác sĩ dừng nện bước: “Được, cậu nói đi.”

Quý Dữ nói: “Lúc trước tôi không biết bản thân mang thai, cho nên không có bất luận chế độ ăn kiêng nào, còn làm phẫu thuật tẩy ký hiệu, tiêm gây tê, dùng thuốc, cho nên tôi sợ đứa nhỏ trong bụng…… Không quá ổn.”

Hạ Trụ ở một bên âm thầm ngừng thở.

Quý Dữ tiếp tục nói: “Tôi tra được trên mạng có sàng lọc trước khi sinh và chọc ối, xác suất của chọc ối cực cao, hình như là trăm phần trăm, tôi muốn hỏi một chút, loại kiểm tra này có thể làm khi nào là nhanh nhất a?”

Bác sĩ nghe xong nói: “Cậu có dự báo sinh non,trước đó đã làm giải phẫu, điều kiện thân thể không tốt lắm, cho nên tôi không khuyến khích làm chọc ối, cậu có thể xét nghiệm ADN thai nhi không xâm lấn NIPT*, mang thai mười hai tuần là có thể làm.”

(*giúp phát hiện sớm các bất thường của thai nhi như Down, Edwards…… với độ nhạy và độ chính xác trên 99% và nguy cơ xảy thai bằng 0 – dnamedical)

Quý Dữ gật gật đầu, liên tục nói cảm ơn hắn.

Tiễn bác sĩ đi rồi, hắn quay đầu liền đối diện ánh mắt bình tĩnh của Hạ Trụ.

“Đều nghe được đúng không?” Hắn hướng Hạ Trụ cười một cái.

Hạ Trụ có chút ngơ ngác, nhưng trong mắt là khó nén kinh hỉ: “Cậu……”

Quý Dữ lắc lắc Tiểu Vũ Trụ trong lòng mình, ngữ khí tùy ý nói: “Tôi nghĩ tới, vạn nhất nó khỏe mạnh thì sao đây, dù sao cũng phải cho nó một cơ hội, dù sao chỉ cần chờ hơn một tháng nữa, đến lúc đó kiểm tra ra không có việc gì, vậy sinh, có vấn đề, liền không sinh. Như vậy chúng ta ai cũng không cần rối rắm, anh cũng không cần không vui.”

Còn có một câu hắn chưa nói, chính là ——

Vạn nhất đứa nhỏ này giống Tiểu Vũ Trụ, kiểm tra rồi sinh ra cũng chưa xuất hiện chuyện gì, lớn lên mới biến dị, kia hắn…… Cũng nhận.

Hạ Trụ đứng tại chỗ, hầu kết giật giật.

“Cảm động?”

Hạ Trụ cười: “Ừm.”

Quý Dữ nhịn cười, xoay đầu nhìn Tiểu Vũ Trụ: “Hắc, đừng làm hành động buồn nôn với tôi a, anh tiếp tục thu dọn đồ đạc đi, tôi…… Tôi cùng Tiểu Vũ Trụ trò chuyện.”

Không đợi Hạ Trụ đáp lại, hắn liền hỏi Tiểu Vũ Trụ, “Con mấy ngày nay ở nhà ngoan hay không ngoan nha?” Nói, hắn nhéo nhéo cái đuôi đằng sau bộ đồ liền thân, mềm như bông, đều là bông, xem ra cái đuôi không lộ ra.

Nhưng Tiểu Vũ Trụ vừa nghe lời này lập tức duỗi tay bưng kín khuôn mặt nhỏ, tiểu dáng vẻ như vừa làm chuyện xấu.

Quý Dữ có chút khoa trương mà nhướng mi, hướng nó nghiêm túc mà “Ừ” một tiếng.

Tiểu Vũ Trụ cơ linh cực kỳ, vừa thấy hắn như vậy liền gấp gáp vỗ tay đôm đốp muốn giải thích: “Gia y.”

Hắn tay hướng bên ngoài chỉ chỉ, lại nói, “A ba, a sao……”

Huyên thuyên một hồi sau trở tay vỗ vỗ cái đuôi, “Y bá (Yī bā)*.” Nói xong, mở to mắt nhìn Quý Dữ, hai bàn tay nhỏ banh ra.

(*ở đây Tiểu Vũ Trụ muốn nói cái đuôi (Wěibā) mà bé con chưa nói đúng chữ được:v)

Quý Dữ: “!!”

Xong, xong đời! Cái đuôi khẳng định là bị người ta thấy qua!

Hạ Trụ ở một bên cũng nghe bé con vừa nói vừa dùng hình thể truyền đạt, hắn giải thích: “Ba tôi không có khả năng vẫn mãi ở nhà trông nó, cho nên lúc ông không ở đó liền đem Tiểu Vũ Trụ giao cho tâm phúc của mình. Tiểu Vũ Trụ có thể là ngủ tới mơ hồ, không cẩn thận để lộ cái đuôi.”

Quý Dữ sửng sốt: “…… Sau đó thế nào?”

“Không có việc gì, lúc ấy chỉ một người nhìn thấy, hắn chưa nói ra ngoài, chỉ cho ba tôi biết.”

Quý Dữ trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc: “…… Ba anh đã biết? Nhưng sao mấy ngày nay một chút động tĩnh cũng không có?” Hơn nữa trong lúc hắn nằm viện Hạ Trụ cũng chưa từng nhắc tới việc này!

Hạ Trụ cười: “Cái gì không động tĩnh? Động tĩnh lớn đó, chỉ là tôi không nói với cậu, sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi.”

“Ông ấy rốt cuộc đã làm cái gì?”

Hạ Trụ đem đồ dọn dẹp xong để trong tay, nhìn Quý Dữ, nói: “Trực tiếp giết đến Quý gia, đánh từng kẻ bên Tiết Túng người ngã ngựa đổ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi