SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

“Đang xem cái gì đó?”

Người đàn ông mặc bộ đồ thường ngày ngồi trước bàn viết báo cáo, thoáng lướt qua, liền thấy tiểu tôn tử nhà tướng quân vẻ mặt ngưng trọng nhìn bức tường bên cạnh.

Hắn cũng nhìn chằm chằm bức tường: “Không có gì ở đó đâu a, có phải muốn uống sữa hay không?”

Mày nhỏ của Tiểu Vũ Trụ nhăn lại, khuôn mặt nhỏ trang nghiêm.

Miệng nó động đậy, khe khẽ lẩm bẩm hai tiếng, ngón tay dùng sức khẩy khẩy trái bóng cao su nhỏ trong tay.

“Hả? Cháu nói cái gì?”

Tiểu Vũ Trụ ôm bóng lắc đầu, nó chớp mắt, lại cúi đầu tiếp tục chơi đồ chơi.

Chờ Tống Minh quay đầu lại tiếp tục viết báo cáo, nó buông đồ chơi lần nữa, quay đầu nhìn chăm chú bức tường dán ảnh phim hoạt hình, âm thanh non nớt thấp thấp mà vang lên.

“Kỉ Hu……”

Cách một vách tường, là một bầu không khí hoàn toàn bất đồng.

Tin tức tố nồng nặc bị tắt nghẽn trong phòng, cho dù cả bốn máy lọc tin tức tố đều mở ra, thì không khí nơi này vẫn tràn ngập một cỗ mùi hương chỉ cần ngửi vào liền khiến người ta nảy sinh dục vọng kiều diễm mãnh liệt.

Cửa sổ pha lê hiện lên sương trắng nhợt nhạt, một dấu tay in lên đó đang bị đợt sương mù mới che đậy.

Hình dạng dấu tay dần dần mơ hồ, tựa như đã ở đấy rất lâu rồi.

Có mấy vệt nước không rõ phân tán mà đọng lại trên đất trống, trên bàn, trên cửa sổ.

Đặc biệt xung quanh bàn đu dây làm bằng dây thun kia, dày đặc chất lỏng.

Ánh sáng mặt trời thẩm thấu qua cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được từng đợt sương mù nhè nhẹ bắt đầu từ vệt nước kia mà dần lượn lờ dâng lên cao, lại tiêu tán trong không trung.

Khí vị quanh phòng càng đậm.

Nhiệt độ, cũng càng cao.

Bỗng chốc, một tiếng hừ khàn khàn vang lên, cùng lúc là động tĩnh có thứ gì đó nhỏ giọt trên mặt sàn.

Hình như là nước, lại hình như không phải nước.

Âm thanh rơi xuống đất mang theo mấy phần dính nhớp, đại khái là đồ vật vẩn đục sền sệt.

Một bàn chân phiếm hồng không cẩn thận dẫm lên, bởi lẽ vật kia ẩm ướt, không thể đứng vững, liền trợt chân, kéo ra vệt nước thật dài, ái muội.

“Thả tôi xuống……” Hốc mắt Quý Dữ ướt dầm dề, gò má hồng hồng.

Tóc ngắn đen nhánh dán vào cái trán trắng như sứ, đôi môi đỏ bừng hơi mở ra, hô hấp một cách mệt rã.

“Thức rồi sao?”

Bàn tay to lớn không chút để ý cả người chật vật của Quý Dữ, vói qua nắm lấy cằm hắn, buộc người nghiêng đầu hôn môi với mình.

Hương vị chua xót mà quái dị len lỏi khắp khoang miệng, Quý Dữ nhăn nhăn mày, quay đầu đi, thở dốc.

“Buông tôi ra trước đã.” Mắt hắn đỏ lên, giọng nói mềm tựa bông.

Giờ phút này hắn đang ngồi trên cái “Bàn đu dây” được dây lưng chế thành, sợi dây đen, thô bằng gang tay quấn lấy eo bụng và chân, ở trung tâm riêng biệt mà tránh đi phần bụng.

Trong nhận thức của Quý Dữ, thứ này rất không bình thường.

Nhưng khi thật sự dùng tới, lại cảm nhận ra cái tốt của nó. Toàn bộ quá trình hắn không cần phí bất chút sức lực nào, chỉ cần thả lỏng mà tùy ý để tứ chi rũ xuống, thắt lưng bả vai đều được nâng lên, sợi dây lưng cũng sẽ không xiết vào da, ngược lại thay hắn chia sẻ trọng lượng cơ thể.

Hắn giơ tay nắm lấy sợi dây lưng trước mắt, dựa vào phía trên nỗ lực điều hòa hô hấp.

Quá mệt mỏi, đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích lấy chút nào.

Sức lực cả cơ thể đều bị hao hết, trong đầu cũng đầy sương mù mênh mông một mảnh, phân không rõ hôm nay là hôm nào, hắn dùng sức mà hít thở, lại trì độn nhìn mặt đất.

Tầm mắt từ vệt nước phản quang bên trên, rơi dần xuống ngón chân cuộn tròn của mình.

Hắn còn chưa kịp coi kỹ, đường nhìn đã bị hấp dẫn bởi bàn chân màu lúa mạch rõ ràng nam tính hơn vạn phần bên cạnh.

Hai bàn chân chặt chẽ cần kề, nhưng chỉ có bàn chân tuyết trắng mảnh khảnh kia là loang lổ đốm đốm, còn có màu đỏ, còn có vệt nước ướt át.

Quá dơ……

Ngón chân giật giật, Quý Dữ hoảng hốt mà trừng mắt.

Bỗng nhiên, nhấc chân đạp lên cái chân bên cạnh.

“Anh thả tôi xuống.” Hắn lại nói.

Một cánh tay tráng kiện hữu lực vòng qua vai hắn, chỉ nghe lạch cạch hai tiếng, hai sợi dây lưng phụ trách chống đỡ bả vai Quý Dữ liền bị cởi bỏ, hắn không khống chế được ngã về phía trước, nhưng được người dùng sức ôm lại.

“Ba” một tiếng, là âm thanh da thịt cả hai va chạm khi ôm lấy phát ra.

Tiếp theo là vài âm thanh lách cách nữa, mấy sợi dây đan lại với nhau đều được xả ra.

Hạ Trụ vẫn giữ lấy hắn, trực tiếp rút dây lưng ở giữa hai người xuống, hoa văn trên dây lưng cọ qua làn da, lưu lại đau đớn nong nóng.

Quý Dữ cắn răng chịu đựng tiếng hừ nhẹ trong cổ họng, trở tay đẩy người đằng sau.

Cuối cùng, Hạ Trụ cũng chịu buông hắn ra.

Chân hắn mềm đến quỳ rạp xuống đất, lại yếu ớt mà ngồi bệt lên.

Qua hồi lâu, Quý Dữ mới hồi thần, hắn duỗi tay sờ cổ, nơi đó rối tinh rối mù, vừa nóng vừa mẫn cảm còn nhói nhói, phía trên hỗn độn đầy mồ hôi, ẩm ướt, sờ một cái, nguyên bàn tay dính nhớp.

Còn rất đau, nhưng làn da bằng phẳng bóng loáng, không có dấu vết bị gặm cắn.

Quý Dữ vẫn hỏi: “Anh cắn tôi sao?”

Tay hắn bủn rủn không còn chút lực, sờ tới sờ lui trên cổ cũng không dám khẳng định.

“Cắn.” Hạ Trụ cúi người, buồn cười hôn hôn lỗ tai hắn.

“Cắn?” Quý Dữ kinh ngạc, tay lại sờ loạn trên cổ một hồi.

Viền mắt hắn càng đỏ, phải cắn răng mới có thể khắc chế được tiếng rên rỉ.

“Ừm.”

Ngón tay thon dài hữu lực dừng tại dấu răng hồng nhạt trên cổ Quý Dữ, gõ gõ, “Cắn chỗ này.”

Lại dịch xuống dưới, dừng ở một chỗ khác, “Còn có chỗ này.”

“Chỗ này.”

“Chỗ này.”

“Cả chỗ này nữa……”

Hôn khắp nơi, cắn khắp nơi.

Đặt một nụ hôn lên đôi gò má đỏ ửng, Hạ Trụ thở dài ôm Quý Dữ lên, vào phòng tắm.

Tắm rửa kĩ càng một trận, cuối cùng Quý Dữ cũng ngủ thẳng cẳng trên giường.

Hơi nước lành lạnh thoáng dội tắt ngọn lửa trong lòng, cũng làm thần trí hắn trở nên tỉnh táo rất nhiều. Từng màn, từng hình ảnh nảy sinh lúc trước, giống như đèn kéo quân xẹt qua.

Hắn duỗi tay vung vẫy gạt bay hình ảnh trên đầu, xấu hổ tới dậm chân, làm giường rung lên vài cái.

“Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!”

Đó không phải hắn, tuyệt đối không phải hắn! Không hề có liêm sỉ! Lung tung rối loạn! Rối tinh rối mù! Hắn làm cái gì thế này……

Không liên quan tới hắn!

Tất cả là tại kỳ phát tình!

Sau một lúc lâu, hắn trở mình, từ trong ổ chăn vươn một bàn tay ra.

Sau đó hà hơi vào lòng bàn tay, đưa lên chóp mũi tinh tế ngửi ngửi.

Quý Dữ: “……”

Đã đánh răng rồi, hơi thở rất tươi mát, nhưng vẫn còn chút vị đắng và hơi tanh lưu lại.

Điên rồi.

Thật sự điên rồi.

Quý Dữ ở trên giường lăn qua lộn lại, Hạ Trụ cũng không nhàn rỗi.

Hắn tắm rửa xong không vội vã nghỉ ngơi cùng Quý Dữ, mà là đem phần sủi cảo đã nguội lạnh đi hâm nóng, sau khi hâm cầm theo vài thanh năng lượng đặt lên đầu giường Quý Dữ.

Làm xong hết thảy, Hạ Trụ lấy hai cái máy quét nhà trong ngăn tủ ra.

Vừa định bật máy lên, người vốn dĩ nằm yên ổn trên giường đột nhiên mở miệng.

“……Không thể quét.”

Hạ Trụ ngước mắt nhìn người nằm trên giường: “Ừm?”

“Mấy cái đó đó đều……Ướt, không thể quét, sẽ làm chỗ nào cũng có…” Quý Dữ nói xong liền kéo cao chăn che mặt, buồn bực không rên một tiếng.

Nhưng rất nhanh, cái chăn đã bị người khác kéo mở.

Khí vị Alpha quen thuộc lượn lờ khắp chóp mũi, Quý Dữ dời mắt: “Làm gì đó?”

Hạ Trụ nói: “Cậu khoan hãy ngủ, ăn đi rồi ngủ tiếp.”

“……Nga.”

Quý Dữ chống giường ngồi dậy, vừa muốn lấy đôi đũa, người trước mặt đã nhanh tay lẹ mắt cầm lấy sủi cảo và đũa, vẻ mặt tự nhiên mà muốn đút hắn ăn.

Hạ Trụ cười cười: “Quên mất tay cậu không có sức sao.”

Quý Dữ: “…… Ít nhất vẫn cầm đũa được mà.”

Hạ Trụ không chuyển đũa cho hắn, chỉ đem sủi cảo đưa về phía hắn: “Ăn đi.”

Quý Dữ: “……”

Nói thêm nữa không khỏi có vẻ hơi kiểu cách, Quý Dữ hít sâu, hé miệng, từ tay Hạ Trụ liên tiếp ăn hết nửa đĩa sủi cảo.

Hắn lắc đầu: “Ăn không vô nữa.”

Hạ Trụ: “Được.”

Hắn không nhiều lời, quét toàn bộ sủi cảo vào bụng trước mặt Quý Dữ.

Đặt đũa qua một bên, Hạ Trụ lại nói: “Cậu nhanh ngủ một giấc, cái gì cũng đừng nghĩ.”

Hắn duỗi tay xoa đầu Quý Dữ, rũ mắt nhìn Omega nhỏ bị hắn thương tới cả người nổi lên một tầng hồng nhạt.

Omega nhỏ……

Hạ Trụ nhẩm nhẩm cách xưng hô này trong lòng, ý cười chồng chất trong mắt.

Kỳ thật Quý Dữ chỉ có mét bảy tám, dáng người tinh tế, tóc mềm mại, môi cũng mềm mại, so với hình thể của hắn xác thật thuộc dạng nhỏ xinh lại mỏng manh, nhưng trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dùng từ Omega nhỏ để hình dung bạn lữ của mình.

Bởi vì Omega này của hắn đôi khi còn muốn Alpha hơn cả Alpha, không chỉ không có sự nhạy cảm cùng tỉ mỉ, thần kinh còn khá thô.

Nhưng bây giờ……

Lòng bàn tay thô ráp cọ qua khóe mắt phiếm hồng, dừng lại ở đôi môi khẽ nhếch đo đỏ.

Con người Hạ Trụ trở nên nặng nề, ngón tay cái không tự chủ được mà cọ xát.

Hắn còn nhớ rõ gương mặt nhỏ vì ăn không vô mà lã chã chực khóc.

Còn nhớ rõ cái miệng bị sặc đến không ngừng ho khan, dính đầy thứ sền sệt đục bẩn.

Đặc biệt là cặp mắt kia, khao khát thì mở to ra, thỏa mãn thì nheo lại, miễn cưỡng thì mờ mịt đầy hơi nước……

“Đau.” Quý Dữ né tránh tay Hạ Trụ.

Hạ Trụ cong mắt, cúi người nhẹ nhàng mút hôn hai cái trên môi hắn.

Không cho sờ môi, hắn liền bắt lấy cổ tay Quý Dữ nhẹ nhàng xoa.

Lòng bàn tay cọ xát với làn da nhẵn nhụi, Hạ Trụ nhìn Quý Dữ, trong mắt trong lòng đều là tiểu Omega thơm tho mềm mại nằm đó.

Làm sao có thể đẹp đến vậy?

Hắn nhìn Quý Dữ, trong lòng dâng lên nghi hoặc.

Hắn vốn dĩ đã đẹp như vậy rồi.

Sau đó lại tự trả lời trong lòng.

“Còn để người ta ngủ không đây?” Quý Dữ tức giận nói.

“Được được, cậu ngủ đi ngủ đi.” Hạ Trụ bỏ tay Quý Dữ vào ổ chăn, nhét nhét góc chăn cho hắn.

“Anh có biết anh như bây giờ đặc biệt giống si hán không.” Quý Dữ bỗng nhiên nói.

Hạ Trụ ngẩn người, bất đắc dĩ mà nhìn Quý Dữ cười: “Sao lại nói như vậy?”

“Thường xuyên sờ sờ xoa xoa người tôi.”

Sờ mặt, sờ môi, còn sờ tay.

Lòng bàn tay còn cọ a cọ, nếu không phải hắn mở miệng, nói không chừng mãi không chịu buông tay.

Hạ Trụ nghe xong chỉ biết cười: “Không ngừng ăn bớt, phải ăn tới sạch sẽ.”

Quý Dữ: “……” Hoắc, còn rất đúng lý hợp tình!

Hạ Trụ lại nói: “Còn không chỉ một lần.”

Nói rồi ngẩng đầu nhìn thời gian, “Chúng ta vẫn còn hơn hai ngày, có thật nhiều thật nhiều thứ để làm.”

Quý Dữ: “……”

Cái cụm “Thật nhiều thật nhiều”, nghe quá xấu mẹ nó hổ, lại quá hung mẹ nó tàn.

Hắn nhấp nhấp môi, bàn tay trong ổ chăn không thể điều khiển được mà đỡ eo.

Làm như thấy được động tĩnh dưới lớp chăn mỏng, Hạ Trụ bỗng nhiên nói: “Tôi còn mua đồ nâng thắt lưng, đợi lát nữa sẽ dùng đến.”

Quý Dữ: “……” Cầu xin anh câm miệng đi.

Hắn nhắm mắt lại trở mình, “Tôi ngủ!”

Hạ Trụ thấp thấp mà cười rộ lên: “Được thôi.”

Lúc Quý Dữ nửa mộng nửa tỉnh, hắn mơ mơ màng màng cảm nhận được chăn bị người xốc lên.

Hắn muốn trừng mắt, nhưng thật sự quá mệt mỏi, chỉ lẩm bẩm hai tiếng khi sau lưng dán lên cái nguồn nhiệt không biết từ đâu tới, không bao lâu, hắn ngược lại tự động sáp qua, dựa gần vào nó.

Hạ Trụ ôm chặt Quý Dữ, đem mặt vùi vào hõm vai hắn.

Hơi thở mê người, Hạ Trụ nhắm mắt lại, chờ đợi đợt phát tình tiếp theo của tiểu Omega đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi