SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Editor: MaryZoe“Hạ Trụ đối xử với cậu tốt không?”

Quý Dữ ở một bên cúi đầu xem giấy chứng hôn ngẩn người, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Quý Hằng: “Cậu nói cái gì?” Hắn có điểm không tin Quý Hằng sẽ hỏi mình cái đề tài này.

Quý Hằng cười cười, thu liễm thần tình: “Không có gì.”

Hắn mở tay áo hôn phục, tự mình thuần thục thắt nơ, “Được rồi, cứ như vậy, cậu đi xuống đi.”

Nói xong nhìn về phía tổng quản lý, “Đều chuẩn bị tốt rồi sao?”

Alpha tổng quản lý nam ăn mặc khéo léo đi lên trước nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa.”

Quý Hằng ừ một tiếng, đứng lên: “Trực tiếp tới giáo đường.”

Tổng quản lý: “Nhưng mà giờ lành còn chưa có……”

“Không sao cả.”

Quý Hằng nhấc chân đi ra ngoài, “Sớm bắt đầu một chút.”

“Vậy sắp xếp vào 11 giờ 58 bắt đầu, ngài cảm thấy thế nào?”

“Cậu xem rồi làm.”

Quý Hằng mới là người được quyền lên tiếng cao nhất trong hôn lễ này, hắn muốn hôn lễ bắt đầu lúc nào, liền bắt đầu lúc đó, vì vậy hắn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đề thu thập đồ vật ngồi lên xe.

Tiết Túng cũng qua đây, sau khi biết quyết định của Quý Hằng vẫn không nói gì, cùng Quý Hằng ngồi trên xe hoa sang trọng ở đầu đoàn xe.

Quý Dữ và Hạ Trụ lấy tư cách người thân với người chứng hôn nên ngồi chiếc xe thứ hai. Bởi vì không có các bước kính trà cùng gặp gia trưởng, nên lộ trình của xe hoa và thời gian đều bị kéo dài.

Từ xe Bugatti, Lan Bác, Rolls Royce đẳng cấp khí phách tạo thành đoàn xe xuất phát từ Quý trạch, gần như đi một hết vòng Long Thành, vô luận là đội hình đoàn xe sang trọng, hay là động cơ ô tô độc đáo ầm vang, đều hấp dẫn tầm mắt của vô số người trên đường.

“Thích cái này sao?” Hạ Trụ bỗng nhiên nói.

Quý Dữ quay đầu lại nhìn hắn: “Nói thật, rất khốc.”

Nào là đoàn siêu xe cao cấp, nào là ‘mặt trận’ lớn như vậy, tuy rằng rất phách lối, nhưng dù sao cũng là một lần hôn lễ trong suốt cuộc đời, xa hoa lãng phí một chút thì đã sao.

“Chúng ta đến lúc đó làm một cái so với hắn còn khốc hơn.” Hạ Trụ nói.

Quý Dữ nhìn hắn, cười nói: “Được a, tôi chờ.”

Nói xong dừng một chút, lại hỏi, “Đúng rồi, Quý Hằng năm nay không phải mới mười chín sao? Như thế nào có thể kết hôn?”

“Có thể làm hôn lễ trước, sau đó mới lấy giấy chứng nhận.” Hạ Trụ nói.

Quý Dữ nga một tiếng: “Như vậy sao.”

Thấy thế, Hạ Trụ thừa cơ hỏi: “Nếu không chúng ta cũng……”

Quý Dữ cúi đầu nhìn bụng mình: “Chờ nó ra đời rồi hãy nói.”

Hạ Trụ duỗi tay phủ lên bụng Quý Dữ, ôn nhu mà sờ sờ: “Có phải lại trở nên lớn hơn hay không?”

Quý Dữ vui vẻ: “Nào có khoa trương như vậy?”

Tại thời gian đùa giỡn, đỉnh nhà thờ phong cách Gothic xuất hiện trong tầm nhìn.

Xung quanh bãi đỗ xe của giáo đường đậu đầy siêu xe, còn có các siêu xe khác lục tục đến, vô luận là người đang vào trong nhà thờ, hay là người từ trên xe đi xuống, đều không ngoại lệ mà mặc tây trang hoặc lễ phục, mỗi người trang điểm đến cao quý khéo léo.

Cho dù Quý Viễn Sinh xảy ra chuyện, Quý thị bị điều tra, cũng vô pháp lay động sức ảnh hưởng của Quý gia ở Long Thành như cũ.

Thương nhân phần lớn đều mưu cầu lợi nhuận, Quý thị một ngày không ngã, liền vẫn là đối tượng mọi người đổ xô bám vào.

Quý Hằng xuyên qua cửa kính xe, gật đầu mỉm cười với người bên ngoài, coi như chào hỏi.

Những người này vì cái gì mà đến, hắn rõ ràng hơn hết.

Trong lòng không gợn sóng, thậm chí có chút buồn cười.

Quý Hằng câu môi, hỏi tài xế: “Chúng ta có phải nên xuống xe hay không.”

Tài xế nói: “Đúng vậy, xe sẽ ở dừng phía trước thảm đỏ.”

“Được.”

Bàn tay đặt ở đầu gối bỗng nhiên bị một bàn tay khác hữu lực mà bao lấy, chân mày Quý Hằng vừa động, nghiêng mắt liếc nhìn Tiết Túng, tiếp theo dáng cười nơi khóe miệng càng tràn ra, hắn phối hợp mà mười ngón đan xen cùng Tiết Túng.

“Tay em thật lạnh. Hồi hộp sao?” Tiết Túng thấp giọng hỏi.

Quý Hằng nói: “Có một chút.”

Tiết Túng lại nói: “Nếu là trước đây, em sẽ trực tiếp nhào vào trong lòng anh, không nói lời nào nhét tay ra sau lưng anh.” Thời điểm hắn nói những lời này ngữ khí nhu hòa, khóe miệng mỉm cười, thoạt nhìn dịu dàng đến cực điểm, như là ở trong thời gian hồi ức ngọt ngào trước đây.

Quý Hằng nghe xong lại chấn lăng trong chớp mắt, đột nhiên lại cười rộ lên: “Em xin anh, hôm nay bất đồng trước kia, chúng ta tức khắc phải cử hành hôn lễ rồi, tay đặt sau lưng anh làm quần áo rối loạn phải làm sao bây giờ?”

Tiết Túng chưa nói gì, chỉ nhìn Quý Hằng cười khẽ, tiếp theo lại giơ tay hắn lên trước mặt, cúi đầu thổi một hơi.

Nhiệt ý cuốn đi lạnh băng, ngón tay thoải mái mà giật giật.

Quý Hằng nghiêng mắt chăm chú nhìn Tiết Túng, sau một lúc lâu, nhắm mắt lại, giống như ỷ lại dựa vào lòng Tiết Túng: “Trên người cũng có chút lạnh, mùa đông kết hôn chính là có chỗ này không tốt, lạnh.” Quá lạnh.



Hôn lễ từng bước tiến hành.

Quý Dữ làm người chứng hôn, có một phân đoạn quan trọng nhất đó là hắn dẫn Quý Hằng, cùng đi vào trung tâm thảm đỏ nhà thờ, sau đó lại giao tay Quý Hằng, cho tân lang đang chờ đợi, cũng chính là Tiết Túng.

Trang trí bên trong nhà thờ vừa nhìn liền hiểu ngay, ngồi ở hai bên đều là nhân vật có mặt mũi tại Long Thành, Hạ Trụ quan sát hết thảy một lần, xác nhận không có việc gì mới gật đầu ra hiệu với Quý Dữ.

Quý Dữ thu được tín hiệu, yên tâm phối hợp với hôn lễ Quý Hằng.

Thuận lợi mà đi xong thảm đỏ, đem Quý Hằng giao cho Tiết Túng, nhiệm vụ của hắn chỉ còn có đọc lời chứng hôn.

Phân đoạn này được xếp sau khi Quý Hằng trao nhẫn cùng Tiết Túng, cho nên Quý Dữ quay trở về khán đài, một lần nữa ngồi chung một chỗ với Hạ Trụ.

Từ buổi sáng mãi cho đến hiện tại đều không có việc gì phát sinh, cảm giác cảnh giác trong đầu không khỏi sụt giảm.

Dù sao Quý Dữ cũng đang mang thai, hơi mệt một chút liền dễ đói, hắn thấy lúc này không ai chú ý, liền muốn lột một thanh năng lượng lót bụng, nhưng ngay lúc hắn bỏ thanh năng lượng vào miệng, định uống một ngụm nước, biến cố đột nhiên xuất hiện ——

Hai người trên đài đã nói xong lời thề với nhau, cũng đã trao nhẫn, dựa theo thường quy kế tiếp đó là hôn môi, nhưng Quý Hằng lại bất ngờ xoay người khi Tiết Túng sắp hôn tới, nhìn về phía khán đài.

Không chỉ Tiết Túng giật mình, mọi người dưới đài cũng đồng loạt sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.

Quý Hằng dương môi, lộ ra ý cười, cao giọng nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của tôi và Tiết Túng, tôi vô cùng cảm ơn mọi người đã đến tham dự, cũng phi thường cảm ơn mọi người chứng kiến tình yêu của tôi và Tiết Túng.”

“Ở chỗ này, tôi còn có một hỉ sự muốn chia sẻ cùng mọi người, đồng dạng, cũng có một chuyện lớn cần có mọi người cùng làm chứng kiến.”

Người dưới đài không nhịn được khe khẽ nói nhỏ ——

“Chẳng lẽ là mang thai?”

“Có thể.”

“Đó chẳng phải là mừng vui gấp bội, song hỷ lâm môn sao?”

Quý Hằng hiển nhiên nghe được nghị luận của mọi người, nụ cười trên mặt hắn càng lớn hơn, mặt mày vui sướng cũng càng thêm rõ ràng: “Đúng vậy, mọi người đoán không sai, tôi đúng là đang mang thai.”

Quý Dữ trao đổi ánh mắt với Hạ Trụ, trong mắt là đồng dạng mờ mịt.

Dưới đài có người đi đầu vỗ tay, không qua một lúc toàn bộ hiện trường đều cùng vỗ tay, Quý Dữ nhún vai, cũng gia nhập phe phái vỗ tay chúc mừng.

Bọn họ nghĩ buổi hôn lễ này vạn phần nguy hiểm, lại không nghĩ, người ta là nghiêm túc mà làm hỉ sự. Còn liên tiếp, không ngừng tung ra hỉ sự, đại tú ân ái.

Quý Hằng cười nói: “Cảm ơn mọi người chúc phúc. Ngoại trừ cái này, tôi còn có một việc muốn chia sẻ, đó chính là……”

Hắn nghiêng đầu, nhìn Tiết Túng ở bên cạnh.

Khóe môi Tiết Túng hơi câu lên, trấn định mà đi đến cạnh Quý Hằng.

Ánh mắt Quý Hằng thẳng tắp mà nhìn hắn, trong mắt phảng phất có hào quang lóng lánh: “Tôi đem tất cả tài sản trên danh nghĩa tôi sở hữu cùng hưởng với chồng tôi Tiết Túng, mỗi người một nửa, cũng đã làm công chứng.”

Toàn trường ồ lên.

Tài sản trên danh nghĩa Quý Hằng sở hữu là cái khái niệm gì? Tuy rằng Quý Viễn Sinh còn sống chưa chuyển giao quyền hành, toàn bộ Quý thị vẫn là Quý Viễn Sinh lớn nhất, nhưng ngay cả như vậy, Quý Hằng cũng có được tài phú mà rất nhiều người ở đây phấn đấu mấy đời cũng không chiếm được, đơn giản bởi —— cha hắn là Quý Viễn Sinh.

Tiết Túng hiển nhiên chịu kinh hách không nhỏ, hắn ngẩn người, tiến lên nắm lấy tay Quý Hằng, muốn nói chuyện gì đó, lại thấy dưới đài đi lên một người.

Hắn trơ mắt nhìn đối phương một mực cung kính giao túi văn kiện cho Quý Hằng, sau đó Quý Hằng lại không chút do dự lấy được văn kiện trước mắt mình.

Tiết Túng chớp mắt: “Em……”

Quý Hằng nhìn Tiết Túng, nhẹ giọng nói: “Em đã ký tên lên trên.”

Tiết Túng sửng sốt, nụ cười bình tĩnh trước sau như một biến mất.

Hắn nắm văn kiện, chưa mở ra, mà là hơi nhướng mi, ánh mắt thâm trầm lại nghiêm túc hỏi Quý Hằng: “Em nghiêm túc?”

Quý Hằng gật đầu: “Em rất nghiêm túc, hết sức nghiêm túc.”

Khóe miệng hắn nhếch lên, một đôi con ngươi hắc bạch phân minh sáng ngời, bên trong trừ bỏ Tiết Túng thì không còn ai khác.

Tiết Túng nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Quý Hằng hồi lâu, mới dưới sự chú ý của mọi người, trịnh trọng chậm rãi tiếp nhận túi tài liệu.

“Anh yêu em.” Tiết Túng trầm giọng nói.

Quý Hằng cười đến ngọt ngào: “Em cũng yêu anh.”

Hắn hướng túi văn kiện nâng cằm, ý bảo, “Nhìn xem đi, sau đó ký tên của anh lên.”

Hầu kết lăn lăn, Tiết Túng nói: “Được.”

Hắn rũ mắt, mở ra túi văn kiện.

Nhưng mà mới nhìn đến trang thứ nhất, ánh mắt của hắn gần như đông lại, gắt gao nhìn chòng chọc tờ giấy.

Mọi người dưới đài an tĩnh, đều muốn biết bên trên rốt cuộc viết bao nhiêu tài sản, mới có thể làm Tiết Túng thất thố khiếp sợ như vậy.

Giữa lời nói nhỏ nhẹ líu ríu dưới đài, khóe môi Tiết Túng lại lần nữa giơ lên. Hắn từng cái, từng cái, từng cái mà nghiêm túc nhìn từ ngữ trên giấy, chậm rãi lật tới một trang cuối cùng, tầm mắt dừng tại nơi ký tên. Nhìn chằm chằm hồi lâu, hắn chậm rãi xoay đầu, nhìn về phía Quý Hằng mặt mũi ngậm cười kế bên.

Quý Hằng cười đến tự nhiên lại vô hại: “Thích không?”

Huyệt thái dương giật mạnh, Tiết Túng âm thầm hít một hơi, đang muốn mở miệng, liền nghe được tiếng bước chân dày đặc từ ngoài nhà thờ truyền tới, hắn đột nhiên quay đầu lại, đối diện với một đoàn cảnh sát mặc đồng phục, cầm súng trong tay.

“Sao lại thế này?”

“…… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Là có tội phạm trà trộn vào hôn lễ sao?”

Khách mời đang bình thản ngồi liền hoảng loạn lên, ngạc nhiên khi ngờ mà nhìn cảnh sát từ giáo đường tiến vào, tới cũng không ít, trên tay mỗi người còn cầm súng, loại trận hình này rất hiếm thấy, làm cho mọi người đều cho rằng có đại sự xảy ra.

Quý Dữ cũng có chút mờ mịt, hắn nhìn về phía Hạ Trụ: “Sao lại thế này?”

Hạ Trụ lắc lắc đầu: “Không rõ ràng lắm.”

Lúc này, cảnh sát dẫn đầu lập tức đi lên trên đài, đứng trước mặt Tiết Túng.

Tiết Túng siết chặt tài liệu trong tay, biểu tình trấn định nói: “Xin hỏi có chuyện gì cần ngài hưng sư động chúng như vậy?”

Cảnh sát mặc đồng phục nghiêm túc nói: “Có người tố cáo anh dính líu đến buôn lậu ma túy, tẩy tiền, tư phiến công nghiệp quân sự chờ tội, cũng cung cấp bằng chứng, cho nên, Tiết tiên sinh, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến, phối hợp chúng tôi điều tra.”

Tiếng bàn luận xôn xao ầm ầm sôi trào.

Biểu tình của Tiết Túng cuối cùng cũng xuất hiện một cái khe nứt: “Có người tố cáo?”

“Không sai, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”

Tiết Túng chậm rãi quay đầu, bên cạnh là Quý Hằng tuyệt nhiên không chút ngoài ý muốn.

Hắn biết rõ, hắn tất cả đều rõ ràng.

Sau khi cười nhạo một tiếng, hắn kéo xuống mặt nạ ôn tồn lễ độ, vứt đi nụ cười điềm tĩnh, ánh mắt sáng quắc không hề che giấu ác ý nhìn chằm chằm Quý Hằng. “Là cậu.”

Âm thanh hắn âm trầm nghẹn ngào.

Quý Hằng lui về sau hai bước, nhíu mày nhìn Tiết Túng, vô tội nói: “Em không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ làm ra loại chuyện này.”

Hắn diễn xuất thật sự rất có lệ, Tiết Túng cắn chặt răng, giơ tay dùng sức ném văn kiện về phía Quý Hằng.

Hai cảnh sát động tác nhanh nhẹn bắt giữ hắn.

Tiết Túng liếm liếm lợi, hắn làm lơ hai tay chật vật bị bẻ ra phía sau, ánh mắt nhìn về phía Quý Hằng cực điểm hung ác: “Được, được, được!” Hắn liên thanh nói ba từ hay, hiển nhiên là tức giận vô cùng.

Mặt Quý Hằng không chút thay đổi mà nhìn Tiết Túng, nói với cảnh sát: “Phiền ngài mang anh ta đi đi, vất vả rồi.”

“Cách” một tiếng, trên tay Tiết Túng nhiều thêm một cái còng bạc.

Quý Hằng rũ mắt, coi nhẹ ánh mắt tràn ngập hận ý của Tiết Túng, chậm rãi cởi ra tây trang sang quý, hệt như bố thí thể diện cuối cùng, dùng áo che khuất hai tay bị còng của Tiết Túng, cũng chặn lại tầm nhìn tò mò của mọi người.

“Gặp lại sau, Tiết Túng.”

Tiết Túng bỗng chốc bật cười, hắn nhìn Quý Hằng, thanh âm khàn khàn: “Cậu cho rằng tôi đi vào thì cậu an toàn sao? Ha, tôi ở bên trong chờ cậu!”

Quý Hằng nhẹ nhàng mà cười: “Đừng đợi, anh đợi không được.”

Tiết Túng kéo môi, lại là một tiếng cười lạnh. Tay rũ bên người siết chặt, Quý Hằng trừng mắt, chớp cũng không chớp mắt mà nhìn Tiết Túng bị cảnh sát mang đi.

Thảm đỏ nhà thờ dài như thế, đôi con ngươi hắn đều mệt mỏi, nước mắt đều lăn xuống, bóng dáng Tiết Túng mới rốt cục biến mất ở cuối đường.

Tiết Túng vừa đi, cảnh sát liền toàn bộ thu đội rời khỏi.

Khách khứa trong nhà thờ vẫn ngồi ở tại chỗ, vòng hoa treo bốn phía vẫn bay ngập hương thơm, kim cương lộng lẫy trên tay lấp lánh vô ngần như trước, duy độc tân lang của hôn lễ là không thấy nơi đâu.

Quý Hằng ngước mắt, không nói một lời mà nhìn về phía mọi người.

Dưới tầm mắt của hắn, thanh âm dần dần yếu bớt, cho đến khi hoàn toàn an tĩnh không còn tiếng động.

Mọi người an tĩnh, Quý Hằng lại cười.

“Tất cả giải tán đi.”

“Hôn lễ đến đây kết thúc.”




Editor: Tui thật muốn hỏi mọi người, mọi người cảm thấy cuối cùng Quý Hằng có yêu Tiết Túng hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi