SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Editor: MaryZoe

Bóng cây bên cạnh đường nhỏ, một chiếc Bingley màu đen im ắng mà dừng lại.

“Ta rất thất vọng về ngươi.”

Giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng dao động trong không gian phong bế, lại khiến người phụ nữ bên trong xe rùng mình một cái.

Người đàn ông cũng phải nói với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực vô hình.

Ngón tay đặt bên hông gắt gao cuộn vào lòng bàn tay, người phụ nữ mím chặt môi, cúi đầu không rên một tiếng, tóc mái tùy tiện rũ xuống cản trở đường nhìn, một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác ở bên cạnh ghế dựa của cô ngủ say.

“Bọn họ không nên trở về sớm như vậy.” Quý Viễn Sinh lại nói.

Hắn mặc một thân màu đen, ngữ khí nhẹ nhàng, ánh mắt sắc bén, một tay giữ điện thoại một tay cầm hai hạt hạch đào đồ chơi, ma xát với nhau phát ra động tĩnh két két.

“Ngươi thật sự dựa theo yêu cầu của ta mà làm?”

Dừng một chút, “Ta thấy chưa chắc là vậy.”

Trong ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, Quý Viễn Sinh không hề phản ứng lại người ở bên kia điện thoại sốt ruột hoảng hốt giải thích, chờ phía đối diện ngừng, hắn mới lạnh lùng bỏ lại một câu: “Quý Hằng, không nên nỗ lực làm cái gì đó mờ ám. Nếu không……”

Hừ lạnh một tiếng, ngắt cuộc gọi điện thoại, ngón tay thon dài hữu lực gõ nhẹ từng cái lên tay vịn ghế.

Quý Viễn Sinh nhắm mắt lại, vừa nghe âm thanh truyền đến từ bên phía tai nghe ẩn, vừa thật sâu mà hít thở, hắn đột nhiên mở mắt ra, dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn người phụ nữ trước mắt, cuối cùng nhíu mày dời đi tầm nhìn.

Sau một lúc lâu, hắn nói với người bên kia: “Trực tiếp động thủ đi.”

“Động thủ?” Người bên kia tai nghe hiển nhiên sợ ngây người.

“Anh có biết trước mặt tôi có bao nhiêu Alpha hay không? Còn là cái loại cầm súng đấy!”

“Ngươi ở đó nói chuyện với ai!?” Quý Dữ nhíu mày nhìn Alpha trước mắt, ăn nói mạnh mẽ hỏi.

Mới vừa rồi, tình thế nghịch chuyển, kẻ đột nhập bị bao vây, hai bên tiến vào giai đoạn giằng co. Một phía có con tin trong tay, mà một bên khác có người, có vũ khí, lại qua một lúc cũng không có ai làm gì được ai.

Nhưng ngay sau khoảng thời gian bầu không khí đình trệ, tên Alpha này bỗng nhiên hô lên một tiếng, vừa nghe nội dung lời nói, Quý Dữ liền biết đối phương đang liên lạc với đồng đội của hắn.

Người muốn trộm Tiểu Vũ Trụ còn có thể là ai?

Đương nhiên là Quý Viễn Sinh!

Phía sau bỗng nhiên có người gần kề, Quý Dữ nghiêng đầu, nghe được giọng Hạ Trụ tận lực đè thấp.

“Đã có người tiếp ứng, người nọ khẳng định ở ngay phụ cận, tôi dẫn người đi tìm hắn, cậu có thể ở chỗ này không?”

“Anh đi đi.”

Quý Dữ đồng dạng thấp giọng nói, “Tôi có thể.”

Hạ Trụ ừ một tiếng, lùi ra sau vài bước nhanh chóng rời đi.

Quý Dữ cũng lui lui về sau, để bản thân đứng cuối đoàn người.

Người đàn ông ngồi trên khung cửa sổ thảnh thơi mà quơ quơ chân, mắt thấy Hạ Trụ rời đi cũng không chít lấy một tiếng, chỉ nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục giằng co với những người trước mắt.

Hắn tựa hồ không chút quan tâm khốn cảnh trước mắt, suy cho cùng trong tay của hắn nắm được lợi thế lớn nhất.

Hắn lại cúi đầu liếc nhìn, đứa nhỏ trong tay không hề bị quấy rầy, ngủ đến đặc biệt mê mang.

Tầm mắt dần dần di chuyển xuống, dừng trên cái cổ trắng như tuyết yếu ớt, hắn câu môi, ngón cái và ngón trỏ cách một lớp quần áo bên ngoài sờ lên, không dùng lực, chỉ so so kích thước cổ của trẻ con.

Rất nhỏ.

Nhẹ nhàng vặn sẽ gãy mất.

Quý Dữ nhìn thấy hành động của người nọ liền siết chặt tay, tim nhấc lên cao, hắn hít một hơi thật sâu, tận lực dùng ngữ khí bình thản nói: “Nói điều kiện của ngươi đi.”

“Điều kiện của tôi?”

Nam nhân ra vẻ trầm ngâm, nhún nhún vai, “Tôi không có điều kiện.”

Quý Dữ lại nói: “Quý Viễn Sinh đồng ý cho ngươi thứ gì tốt? Ta có thể cho ngươi càng nhiều.”

Đã từng coi phim cảnh sát hình sự, Quý Dữ không thích nhất chính là phân đoạn đàm phán trong đó, dài đằng đẵng mà còn mệt mỏi, xem đến chỗ đó hắn luôn muốn nhanh qua nhanh qua nhanh trôi qua, nghĩ rằng hai bên tranh thủ đánh nhau đi, súng thật đạn thật mà đối chiến một trận, nhưng khi chân chính gặp gỡ loại tình huống này, người trọng yếu bị đối phương bắt chẹt, máu nóng trong đầu nháy mắt lạnh xuống.

Trừ đàm phán, thủ đoạn hữu hiệu có thể phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt nhất đó là mời một tay súng bắn tỉa, nhân lúc đối phương không phát hiện ở tầm xa bắn xuyên đầu, một phát mất mạng.

Nhưng biện pháp ngắm bắn này tại lúc này rất không tiện, tuy rằng đã liên hệ người tới, nhưng còn đang trên đường đi, hơn nữa đến rồi cũng không nhất định có thể tìm được vị trí ngắm bắn ——

Người đàn ông này nhìn như tùy ý, lại phi thường cảnh giác, hắn không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào nhà chính, vị trí của hắn lại là trong căn phòng khép hờ cửa, phạm vi góc độ thích hợp bắn đều bại lộ trong tầm mắt của hắn.

Quý Dữ ngước mắt, tầm mắt dừng trên người Tiểu Vũ Trụ.

Tiểu Vũ Trụ một tay ôm chăn, đầu nhỏ rũ xuống không nhúc nhích, nhưng ngực phập phồng vững vàng, gương mặt trong trắng lộ hồng, xem ra chỉ là đang ngủ. Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông ngồi giữa khung cửa sổ biết bản thân đánh không lại nhiều người như vậy, đơn giản mà buông thả thưởng thức từng khuôn mặt khẩn trương ngưng trọng phía trước.

Hắn không trả lời cũng không lên tiếng, cứ như vậy thong dong mà nhìn bọn họ, mặc kệ Quý Dữ và chuyên gia đàm phán mới tới nói cái gì, hắn cũng mặc kệ, thậm chí còn cố tình lấy bình rượu mạnh nho nhỏ trong túi đặt lên mép nhẹ nhấp, dường như đang chờ đợi cứu binh đến.

Mặt trời từ từ lặng mất sau áng mây, gió lạnh vù vù thổi lên.

Bởi vì cửa sổ mở ra, gió lọt qua người đàn ông và khe hở cửa sổ, lôi cuốn vị cồn thổi vào trong phòng.

Cả người Hạ Kiều toát mồ hôi lạnh, tóc dính trên má —— đây là thời khắc chật vật nhất đời này của cô.

Quai hàm vô lực khép lại dẫn đến nuốt cũng trắc trở, nước bọt trữ một chút bên môi, cô quỳ rạp trên mặt đất, khuỷu tay trầy da vì liên tục đụng vào mặt đất mà nóng rát đau nhức, màu máu dính lên gạch men, lại bị quần áo của cô lau đi.

—— cô nhích một chút, im lặng tới gần góc khung cửa sổ.

Tất cả trước mắt đều tại cô mà thành, nếu không phải cô sơ sẩy, nếu không phải cô ngu xuẩn, Tiểu Vũ Trụ không có khả năng rơi vào tay người khác, Quý Dữ cũng không cần mang thai còn đứng gió lạnh lo lắng đề phòng lâu như vậy.

Đều tại cô.

Đều là cô sai!

Hạ Kiều ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía người đàn ông trên khung cửa sổ, hận không thể xông lên cùng hắn đồng quy vu tận.

Nhưng giờ phút này cả người cô phát đau, chỉ không phát ra tiếng mà dịch người qua bên cửa sổ như thế đã tiêu hao phần lớn khí lực, càng miễn bàn việc cô có thể tích trữ năng lượng —— cô rất rõ ràng, Quý Dữ bọn họ vẫn luôn không động thủ nhất định bởi vì đang đợi tên Alpha này lộ ra sơ hở, cho nên cô nhất định, nhất định phải vì bọn họ tạo nên cơ hội này!

Mười mét, tám mét, sáu mét……

Cô nương theo sự che chở của vật dụng trong nhà, từng chút tới gần người đàn ông kia, cuối cùng dừng lại ở một cái bình sứ xanh sau người hắn, suy tư về đợt tấn công.

Ngay khi cô tự hỏi, lỗ tai tựa hồ bắt được một động tĩnh rất nhỏ.

Cô ngước mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, đột nhiên hai mắt trừng lên, ngưng thở.

Hạ Kiều: “!!!”

Anh cô vậy mà hệt như con khỉ treo bên mạn cầu thang!

Thấy cô nhìn qua, Hạ Trụ lập tức nháy mắt vài cái với Hạ Kiều.

Hạ Kiều lại nhanh chóng thu hồi đường nhìn.

Tim cô bang bang đập mạnh, lại không khỏi cảm giác cả người trấn định hơn rất nhiều vì có người thân bên cạnh.

Chỉ thấy mặt bên của cầu thang, Hạ Trụ đang vừa khó khăn vừa cẩn thận dùng hai chân câu lấy lan can cầu thang, toàn bộ nửa người trên lơ lửng giữa khoảng không, eo dụng lực, cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn mà dán ở mép cầu thang, lại càng cẩn thận đánh giá người đàn ông vẫn ngồi một góc kia.

Gian nhà này chính là khu lớn nhất toàn bộ Hạ trạch, tuy rằng không đặc biệt cao, nhưng diện tích bên trong rất lớn, bởi vậy khoảng cách giữa vật và vật đặc biệt rộng rãi, nếu từ lầu một đi tới cái góc kia, khẳng định bất luận đi như thế nào cũng sẽ bị phát hiện, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Hạ Trụ cố ý thì thầm một lúc với Quý Dữ, vừa rời khỏi tầm mắt của đối phương lập tức rẽ vào tòa nhà bên kia, tay không leo lên tầng hai, sau đó nện bước nhẹ hết mức có thể, cầm súng lên, ở lầu hai tìm kiếm chỗ nấp để ngắm bắn.

Tìm tới tìm lui, chỉ có thể xuống tay từ cầu thang.

Cầu thang ở vị trí trung ương lầu một, cái góc kia thì ở phía sau bên phải, cho nên cả người Hạ Trụ dán ở bên trái sườn cầu thang, một khi tìm đúng góc độ, liền có thể đổi chiều cán cân, lộ ra từ sau vật che chắn, cho đối phương một đòn trí mạng.

Hạ Trụ đang âm thầm chuẩn bị, Alpha kia cũng không dấu vết mà đánh giá bố cục xung quanh Hạ trạch, cứu binh chậm chạp không xuất hiện, hắn cần vì bản thân tìm ra một con đường thoát thân toàn thây.

“Này, tôi khuyên cô đừng có lại gần đây.” Người đàn ông bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

Lời này vừa nói ra, Hạ Kiều và Hạ Trụ cùng nín thở.

Người nọ nghiêng đầu nhìn vào trong phòng: “Đừng tưởng rằng tránh phía sau bình hoa thì tôi không phát hiện được.”

Hắn tùy tay móc một cây súng lục ra khỏi túi, nhắm ngay vị trí bình hoa, “Súng của tôi rất nhanh, cô muốn thử một lần không?” Nói xong, hắn không dấu vết mà nhíu mày.

Tuy rằng tình huống trước mắt thoạt nhìn thế lực tương đương, nhưng nếu như tiếp tục kéo dài, hắn sẽ biến thành ba ba trong rọ, lợi thế trên tay có lớn cỡ nào cũng không còn ý nghĩa, hắn sẽ chết ở nơi này.

Nhưng lại không thể chạy, chỉ cần rời khỏi chỗ ẩn nấp hiện tại, hắn tức khắc sẽ bị bắn thành cái sàng trong nháy mắt.

Người đàn ông cũng không khỏi có chút nôn nóng, đã hơn ba mươi phút, Quý Viễn Sinh bên kia tại sao không có một chút động tĩnh gì?

Người đâu? Cứu binh đâu?

Mẹ kiếp! Hắn muốn tiền thôi mà phải trả mạng sao!

Nếu đã bị phát hiện, Hạ Kiều dứt khoát chống người ngồi dậy.

Cô không hề giữ hình tượng mà dựa vào bình hoa từng ngụm hô hấp, lại bởi vì đau đớn phát sinh nên ngâm khẽ, còn ở trước mặt đối phương lấy tay áo nhẹ nhàng chà sát quai hàm bị tháo khớp, sau đó đau đến đôi con ngươi tràn ra nước mắt, trong miệng không ngừng a a kêu.

“Cô câm miệng!” Người kia hung tợn nói.

Đúng thời khắc khẩn trương vạn phần, tiếng than đau đớn nghe vào phá lệ quấy nhiễu màng tai.

Hạ Kiều hàm hồ mà nói: “Tôi đau!”

Cô không chỉ không câm miệng, còn đau lòng mà giơ cánh tay trầy da lên, xoa một cái liền tê một tiếng.

“Tôi kêu cô câm miệng!” Khẩu khí hắn gắt gỏng.

Đồng đội bỗng nhiên cắt đứt liên hệ, treo giữa cảm giác tiến thoái lưỡng nan làm hắn không trấn định được nữa, nhất là khi thấy xa xa có một cái bóng thoáng qua, trốn vào sau núi giả, chân mày người đàn ông liền nhăn càng chặt.

Hắn còn mơ hồ nghe được tiếng ô tô ở bên ngoài.

Cũng đúng, thời gian trôi qua lâu như vậy, viện binh của đối phương chắc chắn đều chạy tới đông đủ, nói không chừng đã bao vây bên ngoài hoàn toàn!

Hơn nữa tai nghe hoàn toàn không có động tĩnh, Quý Viễn Sinh……

Có phải đã chạy rồi không?

“Tôi đau tôi phải kêu chứ!” Hạ Kiều hướng hắn la lên.

“Tôi mẹ nó kêu cô câm miệng!”

Hai mắt nam nhân nhìn ra ngoài, tay lại chỉa súng vào phía trong phòng, không cần nhìn mà miệng súng đã nhắm ngay Hạ Kiều, không chút do dự ấn cò súng, phải cho cô một chút giáo huấn.

“Bằng” một tiếng, trong phòng chợt vang.

Đồng loạt nổ ra theo tiếng vang này, là một tiếng đạn bay qua nòng giảm thanh.

Nam nhân nháy mắt đã nhận ra không đúng, quay đầu nhìn vào trong.

Nhưng viên đạn bay tới so với tốc độ hắn quay đầu nhanh hơn gấp bội, một hồi kịch liệt, cảm giác thân thể dường như bị bắn nát nổ ra trên vai, nháy mắt lan tràn đến khắp người.

Nam nhân mới quay đầu thì ngũ quan liền vì đau buốt nhăn tít lại, chỉ có thể nheo mắt nhìn thấy ở cầu thang tựa hồ treo một người.

Hắn không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ nhìn được một đôi mắt hệt như sói hung hăng nhìn chòng chọc mình, còn thấy được viên đạn hướng về phía mình bay qua.

Đồng tử co chặt, một ý niệm dâng lên trong đầu người đàn ông.

“Ngươi xong rồi.” Ánh mắt Hạ Trụ lạnh lẽo, âm u lên tiếng.

Người nọ cắn chặt răng.

Đúng, hắn xong rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi