SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, NẤM NHỎ CHỈ MUỐN LY HÔN NUÔI BÉ CON

Bạch Cô Cô tức giận.

Đối phương vừa quay đầu lại, Bạch Cô Cô thấy là bạn cùng phòng của mình thì càng tức giận.

Trương Vũ vội an ủi cậu: “Đừng nóng, không đáng. Cậu ta là vậy đấy, không phải nhằm vào cậu đâu..”

“Cậu ta là thế đấy, coi thường tất cả những người có tinh thần lực thấp.”

Bạch Cô Cô: “…”

Tại sao lại có người như vậy chứ?

Bạn cùng phòng mới không thích cậu, Bạch Cô Cô cũng lười để ý đến cậu ta. Cậu quay mặt lại làm mặt quỷ với cậu ta, không thèm để ý đến đối phương nữa.

Hừ, một ngày nào đó, linh khí của cậu sẽ mạnh hơn cậu ta nhiều.

Khi đó sẽ hù cậu ta chết khiếp.

Bạch Cô Cô hỏi: “Tinh thần lực của cậu ta ở trình nào rồi?” Có cao hơn Tần Sóc không?

Trương Vũ tràn đầy ghen tị: “Cấp S.”

“Tần Tần tướng quân Sóc kia thì sao?” Bạch Cô Cô tiếp tục hỏi.

“Tần tướng quân là cấp SSS, tinh thần lực siêu cấp, không ai có thể bì nổi.” Từ ghen tị đến ngưỡng mộ, Trương Vũ chỉ cần nghe thấy tên của Tần Sóc thôi.

“Vậy thì cậu ta còn kém xa hơn Tần tướng quân kia, có gì đáng tự hào đâu.” Bạch Cô Cô nhỏ giọng nói.

Trương Vũ: “Tần tướng quân là chiến thần, ai bì nổi?”

Nhắc đến Tần Sóc, rõ ràng Trương Vũ càng kích động hơn, cậu ta vung nắm đấm phấn khích nói: “Tần tướng quân chính là thần tượng của tôi, ước nguyện lớn nhất của tôi là trở thành tướng quân xuất sắc bảo vệ quốc gia giống như Tần tướng quân.”

Nghe Trương Vũ khen ngợi Tần Sóc, Bạch Cô Cô càng vui hơn.

Cậu cười đắc chí: “Cậu nói đúng lắm.”

Cậu đã nói rồi mà, Tần Sóc tốt như vậy, ai mà không thích anh ấy chứ.

Tần Sóc là một anh hùng vĩ đại, mọi người đều sùng bái anh ấy mới đúng.

Ngày đầu tiên đi học bao giờ cũng nhàn nhã, chẳng mấy chốc mà một tuần đã trôi qua.

Bạch Cô Cô cầm bình thuốc nhỏ mà Long Khuyết đưa cho, nóng lòng chạy tới cổng trường, Tần Sóc đã ngồi trên xe đợi cậu ở cổng trường.

Bạch Cô Cô mở cửa xe ngồi vào.

Cậu lập tức đưa bình thuốc nhỏ cho Tần Sóc.

“Long Khuyết cho em cái này nè.” Bạch Cô Cô vội vàng nói: “Đều cho anh hết.”

“Anh ta xấu xa quá, khi nào chúng ta mới trừng trị anh ta vậy?”

Nấm nhỏ tức giận phồng má lên, hai má như nhồi hai quả bóng nhỏ vậy.

Tần Sóc mỉm cười, tay hắn chọc nhẹ vào mặt Bạch Cô Cô: “Được rồi, tôi biết rồi.”

“Đừng giận nữa, dẫn em đi ăn món gì ngon ngon, được không?”

Nghe được ăn ngon, nấm nhỏ như được sống lại.

Cậu dí đầu lại gần dưới ánh mắt Tần Sóc, lông mi run nhẹ: “Ăn gì ạ?”

Tần Sóc đẩy đầu cậu ra: “Ngồi ngay ngắn, chút nữa sẽ biết ngay thôi.”

Bạch Cô Cô sốt sắng nói: “Vậy anh mau lái xe đi ạ.”

Tần Sóc: “…”

“Thế nào, có thích đi học không?” Tần Sóc hỏi.

Bạch Cô Cô gật đầu: “Thích ạ, vui lắm.”

Ai ai cũng tốt, đối xử với cậu cũng tốt, mặc dù sẽ có một vài người xấu, nhưng hầu hết mọi người đều tốt.

Chỉ là học hơi khó.

Cậu không hiểu.

Nghĩ đến lớp học, Bạch Cô Cô cau mày.

Trong đầu cậu trống rỗng, không có cái gì, không có nền tảng, chẳng hiểu giáo viên nói cái gì.

Trông cậu như bị cái gì đó làm tủi thân vậy.

Tần Sóc xoa đầu cậu: “Có gì không được thì tôi giúp em.”

“Được không ạ?”

Bạch Cô Cô ngẩng đầu nhìn Tần Sóc.

Tần Sóc gật đầu: “Được.”

“Yeah, Tần Sóc, anh thật sự là một người rất rất tốt.” Bạch Cô Cô khoanh tay trước ngực, đôi mắt long lanh.

Tần Sóc không chỉ mời cậu ăn đồ ngon, mà còn phụ đạo cho cậu nữa.

Quá là hạnh phúc luôn.

Bạch Cô Cô là một cục nấm nhỏ nghiêm túc.

Nhưng cậu không biết rằng mình cần học nhiều thứ như vậy.

Hai người ăn cơm rồi về nhà, Tần Sóc đã dặn dò quản gia chuẩn bị tất cả sách hướng dẫn lý luận của khoa Cơ giáp chiến đấu của đại học Hoàng gia.

Tiểu Bạch rất nghiêm túc trong việc học.

Tần Sóc biết cậu đến từ thế giới khác, chắc chắn không biết kiến ​​thức lý luận của khoa Cơ giáp chiến đấu năm nhất, phải học lại mọi thứ từ đầu.

Tần Sóc không biết Tiểu Bạch có thể kiên trì được bao lâu, nhưng chỉ cần Tiểu Bạch chịu học hỏi, hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp Tiểu Bạch.

Vừa về đến nhà, Tần Sóc liền kéo Bạch Cô Cô vào phòng sách, vỗ chồng sách trên bàn: “Tiểu Bạch, đây là sách về cơ giáp chiến đấu năm nhất, em phải học từ cái cơ bản.”

Bạch Cô Cô khiếp sợ.

Nhiều quá, sao lại nhiều như vậy, Tần Sóc lừa cậu à?

Tần Sóc bóp mặt cậu: “Tôi không lừa em, trước tiên đọc ba cuốn sách này, nói về các loại chiến thuật chiến đấu và cơ giáp tương ứng, cuốn này là về điều khiển tinh thần lực, những cuốn khác đều là chương trình học đại trà, rất căn bản. Em tự xem thử đi.”

Bạch Cô Cô thò tay qua lấy sách. 

Tần Sóc mỉm cười: “Sao thế, Tiểu Bạch không muốn học nữa hả?”

“Muốn.” Bạch Cô Cô nghiêm túc gật đầu.

Hôm qua, giáo viên đã đưa họ đến phòng huấn luyện để xem cơ giáp thật, cậu muốn học và muốn lái thứ đó.

“Được rồi, cố lên.” Tần Sóc nhẹ giọng nói.

Bạch Cô Cô được động viên, cậu ôm sách về phòng mình.

Nấm nhỏ, cố lên nào.

Bạch Cô Cô mở sách kiểm soát tinh thần lực.

Trong sách nói rằng sức mạnh tinh thần lực là một sức mạnh vô cùng kỳ diệu được kích phát ra cho con người trong quá trình khám phá các vì sao và biển để bảo vệ bản thân, và tinh thần thể chính là thực thể của tinh thần lực.

Bạch Cô Cô dựa theo cách triệu hồi tinh thần lực, cậu mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây nấm nhỏ màu hồng, đáng yêu dễ thương.

Bạch Cô Cô cẩn thận đưa tinh thần lực vào bên trong nấm nhỏ, nấm nhỏ từ từ lớn lên trở thành nấm lớn.

Rất đáng yêu.

Nhìn nấm nhỏ hồng hồng, Bạch Cô Cô không nhịn được vươn tay chọc nhẹ nó.

Bản thể của cậu thật dễ thương.

Hơn nữa, dường như không có gì khác giữa khống chế tinh thần lực và kiểm soát linh khí của cậu cả.

Bạch Cô Cô vội vàng ôm nấm nhỏ, chạy đến phòng sách của Tần Sóc, sốt sắng gõ cửa.

Cậu muốn chia sẻ niềm vui của mình với Tần Sóc.

Dù sao thì Tần Sóc cũng đã biết bản thể của mình rồi.

Tần Sóc mở cửa, đập vào mắt hắn là một cây nấm lớn màu hồng.

Sau đó, Bạch Cô Cô thò đầu từ phía sau cây nấm, nhìn Tần Sóc, vui vẻ nói: “Tần Sóc, anh xem nè, em có thể kiểm soát tinh thần thể của mình.”

Tần Sóc nhìn đám mây nấm, vươn tay muốn chạm vào, sau đó kim long trong cơ thể hắn không tự chủ được thoát ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Cô Cô.

Bạch Cô Cô bị dọa hết hồn, vèo một cái nấm nhỏ cũng biến mất tiêu.

Tiểu Giao Long thăm dò cơ thể cậu, nhìn Bạch Cô Cô bằng đôi mắt nhỏ và tròn của mình.

Bạch Cô Cô cũng hơi cúi đầu, ấn lên người Tiểu Giao Long.

“Đây là tinh thần thể của anh sao?”

Tần Sóc nói: “Ừm.”

“Wow, thật là lợi hại.”

Nó trông hơi giống rồng, nhưng thiếu sừng rồng, là giao nhỉ?

Chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể biến thành rồng.

Bạch Cô Cô thử vươn tay ra: “Em sờ được không?”

Tần Sóc chưa kịp gật đầu thì Tiểu Giao Long đã bò lên người cậu.

Tần Sóc: “…”

Rồng xấu không biết dè dặt là gì.

Bạch Cô Cô duỗi một ngón tay ra chọc vào đầu nhỏ của Tiểu Giao Long, Tiểu Giao Long cũng quệt ngón tay Bạch Cô Cô bằng cái đầu không có sừng của mình.

Tần Sóc ở bên cạnh: “…”

Tiểu Bạch có biết không, phải rất thân mật thì mới có thể sờ tinh thần thể của đối phương, nếu không thì chính là một sống một chết như trên chiến trường.

Có vẻ như em ấy không biết.

Nhưng không sao, Tiểu Bạch chạm vào tinh thần thể của hắn thì hắn cũng chạm vào tinh thần thể của Tiểu Bạch.

Tần Sóc ôn nhu nhìn nấm nhỏ đang chơi đùa với Tiểu Giao Long.

Bạch Cô Cô và giao long chơi một lúc và chuẩn bị rời đi, nhưng Tiểu Giao Long quấn quýt lấy Bạch Cô Cô và đòi đi cùng.

Tần Sóc: “…”

Tinh thần thể của nhà người ta thì chỉ hận không thể luôn luôn ở trong thức hải của chủ nhân, chỉ có tinh thần thể của hắn là cả ngày chỉ muốn chạy đi.

Nhưng nhìn Tiểu Bạch chờ mong, hắn có thể không đồng ý sao?

Bạch Cô Cô thành công mang Tiểu Giao Long đi.

Cậu về phòng và tiếp tục đọc cuốn sách về tinh thần lực.

Bạch Cô Cô đã học được hướng dẫn khống chế trong sách, từ từ giải phóng thuộc tính tấn công trong tinh thần lực của mình.

Cậu thả một chút thuộc tính ảo giác, sau đó, Bạch Cô Cô nhìn thấy Tiểu Giao Long vẫn quấn quýt lấy mình lại đi tới một chỗ trống trải khác.

Liệu công kích tinh thần lực của cậu có tác dụng với Tiểu Giao Long không nhỉ?

Hai mắt Bạch Cô Cô sáng lên.

Hóa ra học tấn công bằng tinh thần lực lại dễ dàng như vậy?

Bạch Cô Cô không biết, người khác học khống chế tinh thần lực, ít nhất cũng phải mấy năm mới có thể thao tác thuần thục.

Bạch Cô Cô là tiểu yêu quái, sinh ra đã có linh khí cho nên tốc độ mới nhanh như vậy.

Cậu tiếp tục đọc trang tiếp theo: Nếu công kích tinh thần thể thì bản thể cũng sẽ bị tổn thương.

Bản thể cũng sẽ bị thương?

Vậy… Cậu tấn công Tiểu Giao Long, Tần Sóc cũng sẽ cảm thấy khó chịu sao?

Không, không được.

Cậu không muốn luyện tập với tinh thần thể của Tần Sóc.

Bạch Cô Cô lương tâm cắn rứt, vỗ đầu Tiểu Giao Long, hình như nó không bị ảnh hưởng gì. Chắc là tinh thần lực của Tần Sóc cao nên không sao, đúng không?

Bạch Cô Cô nhìn một lúc cũng buồn ngủ.

Tần Sóc ra khỏi phòng làm việc, lúc về phòng thì thấy cửa phòng của Tiểu Bạch đang mở, cậu đã ngủ rồi.

Hắn lặng lẽ bước vào, bế Tiểu Bạch lên, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường rồi bắt Tiểu Giao Long đi cùng.

Đùa à, hắn còn chưa được ngủ với Tiểu Bạch, con giao hư hỏng này sao mà được?

Tiểu Giao Long rất không muốn, ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay thâm độc của Tần Sóc.

Sáng hôm sau, Bạch Cô Cô thức dậy, ăn sáng rồi tiếp tục đọc và học.

Tinh thần lực thật tuyệt vời và thú vị.

Trước đây, cậu chưa bao giờ thử dùng linh khí của mình theo cách này, nhưng vì tiểu yêu quái nhạy cảm với tinh thần lực cho nên Bạch Cô Cô có thể nhanh chóng học được nhập môn trong sách, điều khiển linh khí và tinh thần lực của mình một cách nhuần nhuyễn.

Vui ghê.

Sau đó, cậu mở cuốn sách về những kiến ​​thức cơ bản của cơ giáp.

May mà những gì cậu bỏ lỡ ở năm nhất chỉ là giai đoạn học lý luận thao tác, đọc sách là được.

Với sự giúp đỡ của Tần Sóc, Bạch Cô Cô mới miễn cưỡng đọc xong hết sách về thao tác cơ giáp. Như vậy, ít nhất khi giáo viên đang nói, cậu có thể hiểu một số từ chuyên ngành.

Hơn nữa, Tần Sóc còn đưa một cơ giáp phế liệu để Bạch Cô Cô ​​tháo ra nghiên cứu.

Hắn vừa xem Bạch Cô Cô tháo dỡ, vừa kiên nhẫn giảng giải cho cậu đâu là bàn điều khiển, đâu là bàn quan sát, thao tác tấn công ở đâu và làm thế nào để bổ sung năng lượng.

Bạch Cô Cô cầm tua vít vô cùng hăng hái.

——————–

-Hết chương 23-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi