SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, TA CÙNG SƯ TÔN NAM CHỦ Ở BÊN NHAU



*Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo.

Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Dưới sự kiên trì của con rối nữ nhân trung sau lưng Tư Hằng, Phong Tư Lạc ngửa đầu uống hết nước đường đỏ, Tư Hằng vừa lòng nói: "Nghe nói trong lúc có quỳ thủy thì uống nước đường sẽ có tác dụng, một ngày uống hai chén."
Trong lòng Phong Tư Lạc cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng tiếp nhận cái mâm trong tay con rối xong liền muốn đóng cửa lại.
Nhưng mà thân hình con rối nữ nhân chợt lóe, nó liền ngồi ở trên ghế trong phòng, lấy ra một con búp bê vải cùng một cái nguyệt sự bố nho nhỏ có kích cỡ vừa với con búp bê, thanh âm của Tư Hằng không hề phập phồng truyền ra từ con rối: "Hiện tại ta sẽ dạy con dùng nguyệt sự bố như thế nào."
Phong Tư Lạc: "......"
Nàng đoạt lấybúp bê vải cùng tiểu nguyệt sự bố trong tay con rối: "Không cần, con biết nó dùng thế nào."
"Con xác định?" Trong thanh âm của Tư Hằng tràn đầy hoài nghi.
"Xác định khẳng định cùng với nhất định." Phong Tư Lạc cắn răng hàm sau nói.
"Rất tốt.

Bây giờ ta sẽ dạy con những việc cần chú ý trong thời gian này, ta sẽ nói từng chút từng chút một, nếu có chỗ nào không rõ thì con cứ thoải mái hỏi." Tư Hằng rất vui mừng, con rồi nữ nhân trung niên lại móc ra một quyển vở nhỏ, "Những việc này vốn nên để nương của con nói cho con, nhưng ta thân là sư phụ con thì đó cũng coi như cha như mẹ, để ta nói cũng giống nhau."
"Không, con không cần sư phụ nói những chuyện này, con đều hiểu."
Con rối nữ nhân trung niên tạm dừng một chút, sau đó nàng bắt đầu mở quyển vở nhỏ, lật từng trang một cho đến tờ cuối cùng.
Phong Tư Lạc trộm liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy mặt trên viết: 【 trong lúc nữ tử có quỳ thủy, cảm xúc phập phồng rất lớn, dễ trở nên táo báo, đây là việc bình thường, thuận theo cho thỏa đáng, uyển chuyển dẫn đường là chính, chớ ngỗ nghịch.



Hình như Tư Hằng thông qua đôi mắt của con rối nữ nhân trung niên để xem quyển vở, mười mấy chữ ngắn ngủn mà hắn lại nhìn hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài: "Tuy rằng con đều hiểu, nhưng mà ta cũng có không rõ chỗ, cho nên con có cùng ta học tập hay không?"
Phong Tư Lạc: "......"
Vì dạy nàng mà phải bịa ra loại chuyện ma quỷ này, hắn là một đại nam nhân học được thì để làm gì? Coi nàng là ngốc tử sao?
Phong Tư Lạc một phen đoạt lấy quyển vở nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nói không cần chính là không cần, ngài lại dong dài thì ta sẽ hủy con rối này đi."
Con rối lại tạm dừng một chút, hẳn là Tư Hằng đang suy nghĩ đối sách, sau đó thở dài, con rối lại từ trên người móc ra một quyển vở nhỏ.
Trên quyển vở này viết bốn chữ to: 【 Dục nhi tâm kinh 】
Phong Tư Lạc: "......"
Quá lắm rồi đó.
Con rối lại lật từng trang vở, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, rốt cuộc dừng lại ở một tờ, Phong Tư Lạc thờ ơ lạnh nhạt, liền nghe Tư Hằng nói: "Sau khi quỳ thủy tới thì nó thể hiện con đã trưởng thành, trong thế tục thì tuổi tác này đã có thể bàn chuyện cưới hỏi, người tu chân như chúng ta tuy không đến mức giống như thế tục ước thúc nữ tử, nhưng phải ghi nhớ nam nữ có khác."
Tư Hằng dừng một chút, bổ sung nói: "Ai dám có ý đồ chiếm tiện nghi của con thì đánh gần chết mới thôi, không cần lưu tình."
Không biết vì sao, Phong Tư Lạc tổng cảm thấy những lời cuối cùng này của hắn sát khí mười phần.
Nàng lại lần nữa tịch thu quyển vở nhỏ trong tay con rối nữ nhân trung niên: "Để con tự mình xem, lập tức đi ra ngoài cho con, bằng không con sẽ thật sự tức giận."
Con rối nữ nhân trung niên chậm rì rì đi ra ngoài, đi tới cửa thì quay đầu lại, Tư Hằng hỏi: "Thật sự không cần ta dạy?"
"Lăn......" Phong Tư Lạc nhấc chân, đem con rối nữ nhân trung niên đá khỏi cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, tạo ra mười mấy kết giới xong mới từ bỏ.
Tư Hằng ở nhà đối diện thở dài, biết nàng sẽ thẹn thùng, vốn tưởng rằng làm ra một con rối nữ nhân trung niên hiền từ thì nàng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng tựa hồ không có hiệu quả gì?
Tiểu đồ đệ thật không dễ hầu hạ.
"Tới quỳ thủy, là đại cô nương......" Trong đầu lại nổi lên một chút ngượng ngùng kia, khuôn mặt của hắn lại chậm rãi đỏ lên, niệm tĩnh tâm chú mấy lần đều không có tác dụng.
Hắn lại không biết, đại cô nương đã bị người nhớ thương rồi.

Hơn một tháng qua đi, đại hội thu đồ đệ 5 năm một lần đã khép lại, các đại tiên môn thu thiên tài nào, hoặc là đại năng (toàn năng, có mọi khả năng, có quyền lực to lớn) nào phá lệ thu đồ đệ, đã truyền khắp toàn bộ Thần Hi Giới.
Trong đó câu chuyện để cho người ta nói say sưa không có gì hơn việc Tư Hằng thu một đệ tử Ngũ linh căn, trưởng bối của đồ đệ này còn có ý đồ bức bách đồ đệ của Tư Hằng làm thiếp cho người ta, thậm chí đem nữ hài đánh trọng thương, cuối cùng nữ hài rưng rưng cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ.
Chuyện này bị không ít người cải biên thành thoại bản, ở trên phố rất được ưa chuộng, càng có không ít người kể chuyện dùng để nói ở trà lâu, người Phong gia trở thành một trò cười.
Phong gia chủ nghe được quá trình sự việc, hắn thiếu chút nữa tức hộc máu, khi Phong Tiêu trở lại Phong gia thiếu chút nữa bị đánh thành tàn phế.
"Sao đệ có thể hồ đồ như vậy? Đầu óc của đệ là bị chó ăn mất rồi sao?"
"Lúc trước đệ cũng không biết nàng được Tư Hằng thu làm đệ tử, nếu biết đệ đương nhiên sẽ không làm như vậy." Phong Tiêu ủ rũ cụp đuôi nói.
Đám người Phong gia lại càng tức: "Ngươi nhìn xem bên ngoài đang nói Phong gia chúng ta như thế nào? Nói chúng ta có mắt không tròng, coi trân châu như mắt cá, nói chúng ta ngu xuẩn, không duyên cớ lại đem một hạt giống tốt đẩy đi."
"Phía sau Phong Ti La là Tư Hằng tôn giả, chúng ta không thể từ bỏ như vậy." Phong gia chủ lẩm bẩm nói, "Cần thiết đem nàng tranh thủ trở về."
"Nhưng mà chuyện này hiện giờ đã truyền khắp Thần Hi Giới, chúng ta lại có thể làm gì?"
"Nha đầu Ti La tính cách dịu dàng kiều nhu, lần này khẳng định là bị đệ bức nóng nảy mới có thể nói ra lời nói như vậy, chỉ cần chúng ta lại hạ tâm tới hống hống nàng ta thì nàng chưa chắc sẽ không trở về Phong gia, Phong gia dù sao cũng là nhà của nàng, là hậu thuẫn của nàng." Phong gia chủ trầm ngâm, "Chỉ là nên làm như thế nào đâu?"
Phong Tiêu muốn nói lại thôi, hắn rất muốn nói cho ca ca rằng Phong Ti La tính tình đại biến, nhưng lại sợ ca ca nói hắn là đang tìm cớ nên cũng không nói.
Người Phong gia đang suy nghĩ biện pháp, lại nghe thấy Mộ Dung gia chủ tới chơi, người Phong gia cả kinh, đồng thời đi ra ngoài nghênh đón.
Phong Châu Mộ Dung gia, là thế gia tu tiên đứng đầu Phong Châu, lão tổ Mộ Dung gia có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, là tuyệt đối xứng đáng là nhất lưu tu tiên thế gia.

Phong gia ở trước mặt Mộ Dung gia chỉ là một gia tộc nhị tam lưu thôi.
Mộ Dung gia chủ mang theo một đám người tiến vào, con hắn Lạc Phong thành chủ đi theo phía sau hắn, sắc mặt khó coi.
Phong gia lại cả kinh, chuyện lần này của Phong Ti La không chỉ có Phong gia bị người trào phúng, mà Lạc Phong thành chủ có ý đồ cưới Phong Ti La làm thị thiếp cũng chịu liên lụy, tuy rằng người khác không dám trắng trợn táo bạo cười nhạo Mộ Dung gia, nhưng thể diện của Mộ Dung gia cũng không tốt xem.
Phong gia lo lắng Mộ Dung gia tới để hưng sư vấn tội, Phong gia chủ hung hăng trừng mắt nhìn đệ đệ một cái: Xem chuyện ngươi gây ra đi!

Phong Tiêu bị dọa thành chim cút, tránh ở phía sau Phong gia chủ.
Mộ Dung gia chủ gọn gàng dứt khoát nói: "Trong lòng các ngươi cũng hiểu rõ, ta là vì chuyện của Phong Ti La mà đến."
Phong gia chủ cũng vài vị trưởng lão liếc nhau, đồng thời cười khổ.
Phong gia chủ lập tức muốn xin lỗi, Mộ Dung gia chủ ngăn hắn lại: "Những lời khác thì không cần nhiều lời, ta là tới thay nhi tử chính thức cầu hôn Phong Ti La."
Lời này vừa nói ra, người Phong gia mừng như điên, sắc mặt Lạc Phong thành chủ lại càng xú.
Mộ Dung gia chủ nói: "Lúc trước con ta đối với Phong Ti La nhất kiến chung tình, lúc ấy hắn liền về nhà bẩm báo muốn cưới nàng làm đạo lữ, chỉ là Phong Tiêu đạo hữu hình như đã hiểu lầm, nghĩ lầm chúng ta chỉ là nạp thiếp, lúc này mới nháo ra một cái chê cười lớn như vậy.

Hiện giờ ta phụng mệnh lệnh của lão tổ nhà ta, chính thức cầu hôn với Phong gia, đem hỉ sự định ra, chúng ta hai nhà Tần Tấn chi hảo, cũng tiêu trừ lời đồn đãi của ngoại giới."
Phong Tiêu muốn nói lại thôi, lúc trước rõ ràng đã nói là làm thiếp, hắn sao có thể ngay cả loại chuyện này cũng tính sai?
Phong gia chủ trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, Phong Tiêu ngậm miệng lại.
Chỉ là xem sắc mặt Lạc Phong thành chủ càng ngày càng khó coi, mọi người Phong gia liền biết lời Mộ Dung gia chủ nói là giả.
Bất quá hắn nói như vậy, nguyên bản sự tình đang không có đường ra đột nhiên liền liễu ám hoa minh**.
**Thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Con vợ cả của Mộ Dung gia chủ, gia chủ đời sau của Mộ Dung gia, Lạc Phong thành chủ là Thiên linh căn, tuổi còn trẻ đã là tu vi Nguyên Anh, tương lai khả năng sẽ tấn chức Hóa Thần, hắn muốn cưới nữ nhi của bất luận tông môn chi chủ nào cũng không có vấn đề gì, hắn muốn cưới Phong Ti La vì chính thê, kia ngược lại là Phong Ti La trèo cao.
Rốt cuộc Phong Tư Lạc chỉ là đệ tử ký danh của Tư Hằng, rốt cuộc nàng chỉ là một cái Ngũ linh căn.

Ngũ linh căn phổ biến và luôn dừng bước ở Luyện Khí kỳ, có một bộ phận rất nhỏ người có thể đạt được Trúc Cơ, nhưng mà hướng lên lại trên rất khó, có thể kết đan không phải có đại cơ duyên thì chính là nện xuống các loại tài nguyên để mạnh mẽ kết đan.
Đây cũng là nguyên nhân Lạc Phong thành chủ vẻ có mặt không tình nguyện, lúc trước hắn chỉ là coi trọng sắc đẹp của Phong Ti La, cho nên tính toán nạp thiếp, sao có thể cưới làm vợ? Đạo lữ của hắn phải Thiên linh căn, tu vi cũng không thể kém quá nhiều so với hắn, có thể cùng hắn sánh vai mà đi, Phong Ti La tính thứ gì?
Sau khi cùng người Phong gia nói một đống lớn, một đám người Mộ Dung gia liền rời đi, bọn họ sẽ ở trong thành một đêm, ngày hôm sau cùng Phong gia chủ và Phong Tiêu cùng nhau đi tới Côn Luân, giải thích "Hiểu lầm" lúc trước với Tư Hằng tôn giả, định ra việc hôn nhân của Phong Ti La cùng Lạc Phong thành chủ.
Sau một phen thao tác, Phong gia lại lần nữa có được thu hoạch từ người nữ nhi Phong Ti La này, Mộ Dung gia cùng Tư Hằng cũng coi như là đón dâu, quan hệ với Côn Luân cũng có thể càng tiến thêm một bước.


Ngôn Tình Tổng Tài
Vừa rời khỏi Phong gia, Lạc Phong thành chủ bất mãn nói: "Phụ thân, lão tổ tông vì sao nhất định bắt con cưới Phong Ti La cái đồ Ngũ linh căn kia?"
"Lão tổ tông muốn con cưới không phải Phong Ti La, mà là cái thân phận đồ đệ Tư Hằng của nàng ta." Mộ Dung gia chủ sửa đúng lời nói, ai quản Phong Ti La là cái gì, chỉ cần nàng là đồ đệ của Tư Hằng, vậy cưới, về sau cưới về cung phụng là được.
Lạc Phong thành chủ càng bất mãn: "Tư Hằng nhiều nhất cũng chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, lão tổ tông đồng dạng là Hóa Thần hậu kỳ, vì sao bắt buộc phải giao hảo với Tư Hằng? Lão tổ tông không phải đã nói tương lai con cũng rất có khả năng sẽ tiến giai Hóa Thần sao? Vậy thê tử của con càng phải chọn lựa kỹ càng, vì sao hiện tại phải hy sinh đại sự cả đời của con? Con không muốn."
Mộ Dung gia chủ liên lạc với lão tổ tông: "Chính con hỏi lão tổ tông đi."
Lão tổ tông Mộ Dung gia đau nhất là Lạc Phong thành chủ, vì thế Lạc Phong thành chủ hỏi lại một lần, lại thấy trong mắt lão tổ tông nhà hắn có sự kiêng kị rất lớn: "Tư Hằng hắn tuyệt đối không phải là tu vi Hóa Thần kỳ, ta thậm chí hoài nghi hắn đã cao hơn cả Độ Kiếp kỳ."
Phụ tử Mộ Dung gia đồng thời cả kinh, liền nghe lão tổ tông từ từ kể: "Hơn hai trăm năm trước, trên một cái đảo phía tây có di chỉ phi thăng xuất thế, rất nhiều người Hóa Thần kỳ, Độ Kiếp kỳ đều đi đến đó, chúng ta đều muốn nhìn một chút xem có thể có được cơ duyên phi thăng hay không.

Bất quá chủ yếu là các đại lão Độ Kiếp kỳ tranh đoạt, ta vẫn luôn trốn trốn tránh tránh, không dám làm các tiền bối Độ Kiếp kỳ phát hiện, nhưng ta lại nhìn thấy......"
Lão tổ Mộ Dung gia lâm vào trong hồi ức, lúc ấy hắn tránh ở một bên, tận mắt nhìn thấy thấy Tư Hằng tuổi còn trẻ, một mình một kiếm đấu hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cũng đem hai người đó đánh trọng thương, mà hắn lại lông tóc vô thương.
"Lúc ấy ta liền hoài nghi, Tư Hằng sắp phi thăng." Mộ Dung gia lão tổ lắc đầu, "Tuy rằng không biết vì sao, hiện giờ đã hơn 200 năm mà hắn còn chưa phi thăng, nhưng tu vi hiện tại của hắn so với lúc ấy khẳng định chỉ cao không thấp."
Hai phụ tử Mộ Dung nghe đầy mặt khiếp sợ, hoàn toàn vô pháp tưởng tượng.
"Cho nên, chẳng sợ Phong Ti La chỉ là đệ tử ký danh của Tư Hằng, cháu cũng phải nghĩ cách cưới nàng trở về, giúp nàng tăng tu vi kéo dài thọ mệnh, đem nàng cung phụng thật tốt.

Tư Hằng sớm muộn gì cũng phi thăng, có thể cùng hắn kết làm thông gia đối Mộ Dung gia chúng ta có lợi thật lớn, đối Lạc Phong cháu cũng đồng dạng như thế, chẳng sợ về sau hắn xem mặt mũi đệ tử ký danh này của hắn nguyện ý chỉ điểm cháu vài câu, xác suất cháu tiến giai Hóa Thần sẽ đề cao rất nhiều, tương lai nói không chừng còn có thể đi xa hơn......!"
Lạc Phong thành chủ gật gật đầu: "Tôn nhi minh bạch, tôn nhi nhất định sẽ đem Phong Ti La cưới trở về."
Mộ Dung gia lão tổ vui mừng nói: "Phong Ti La chỉ là một tiểu cô nương, chẳng sợ ngay từ đầu trong lòng còn oán khí, chỉ cần tôn nhi của ta lên sân khấu, nàng khẳng định sẽ đáp ứng, ta sẽ đợi tin tức tốt của các con."
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Hằng không được rồi, có người muốn tới đoạt đồ đệ nhà ngươi lạp!
Tư Hằng: Ngươi nói ai muốn tới chịu chết?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi