SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THẾ THÂN TA MANG THAI NHÃI CON

"Tôi mới không sao chép cậu!" Cát Nam cắn răng: "Tôi đã sử dụng thiết kế này lâu rồi, đây không phải là độc quyền của người mới như cậu. Hơn nữa tôi đã làm đóa hoa này từ hôm qua, chỉ là hôm nay mới thêu lên thôi."

Thực tế là Cát Nam có được cảm hứng từ thiết kế của Sở Ngọc, nhưng hắn ta không muốn thừa nhận chút nào.

Thật ra Cát Nam kiêu ngạo với người mới như Sở Ngọc, giờ thấy đối phương có uy hiếp nhưng không bằng lòng thừa nhận khả năng của mình không thể so với đối phương nên trên tấm lý muốn hạ thấp người ta, bản thân không muốn dùng gì giống Sở Ngọc. Nhưng thiết kế của cậu quá xuất sắc, hắn muốn lấy hạng nhất nhưng thiết kế ban đầu lại không đủ sức, cần phải thêm vật tô sáng bắt mắt. Cát Nam nghĩ hồi lâu cũng chỉ lấy được ý tham khảo từ thiết kế của Sở Ngọc là tốt nhất. Vì thế cuối cùng cũng dùng.


Nhưng sau khi dùng lại bởi vì cái dây thần kinh "cao ngạo", Cát Nam thẹn không muốn thừa nhận mình tham khảo, càng không muốn những người khác cho rằng mình như vậy nên dứt khoát trả đũa, không cho Sở Ngọc cơ hội hỏi ra mà trước thổi gió về phía cậu, ý nói cậu lớn mặt ăn vạ, ngay từ đầu đã hướng về phía mình. Dù sao cũng không rõ ràng là sao chép mà chỉ tham khảo nguồn cảm hứng, hơn nữa là yếu tố thường thấy trong thiết kế, Sở Ngọc không có chứng cứ chắc chắn là hắn học cậu. Nếu đối phương gây sự, Cát Nam còn có thể tẩy trắng đúng lý hợp tình cho bản thân. 

Cát Nam tính toán như vậy lại không ngờ Sở Ngọc tỏ vẻ ngây thơ vô tội hơn hắn, trực tiếp xuyên tạc ý tứ khiến mọi người đều nghe thấy. Đòn phủ đầu không có tác dụng, trái lại còn bị đối phương phản đòn.


Sở Ngọc vẫn là dáng vẻ mơ hồ: "Hử? Có phải tiền bối Cát hiểu lầm gì không? Không phải anh nói trước sao, tôi nơi nào nói anh sao chép tôi chứ?"

"Tuy tôi đính đóa hoa trên thiết kế trước, sau đó anh đính thêm cùng loại, nhưng đương nhiên đây không tính là sao chép, đúng chứ?" Sở Ngọc cố ý nói: "Như anh đã nói, sáng ý này đã có từ lâu và ai cũng có thể dùng. Tôi tin mọi người đều rõ điểm này sao có thể cảm thấy anh sao chép chứ, anh cần gì phải nói mình như vậy?"

Sở Ngọc luôn miệng nói Cát Nam không sao chép, những từng câu từng câu như châm chọc Cát Nam có tật giật mình. Cố tình dáng vẻ hồn nhiên như không biết gì, sắc mặt chính trực, làm vẻ mặt Cát Nam lộ rõ sự âm u, khó coi trừng Sở Ngọc nhưng không có cách phản bác.

"Chẳng lẽ tiền bối Cát không đồng ý cách nói của tôi sao?" Thấy ngực Cát Nam phập phồng vì tức giận và không nói gì, Sở Ngọc vờ nghi hoặc hỏi lại.


"Hừ!" Cuối cùng Cát Nam chỉ có thể hừ lạnh quay đi không nhìn Sở Ngọc.

Những người khác xem xong, ai đúng ai sáng cũng rõ. Cát Nam xác thật không sao chép, nhưng tham khảo Sở Ngọc xong còn muốn chèn ép gây sự với Sở Ngọc, cũng thật khó coi, chỉ sợ hắn cũng không nghĩ tới sẽ bị Sở Ngọc làm cho nghẹn lời, không chiếm được chút tiện nghi.

Chuyện không liên quan tới mình, có người vui vẻ xem Cát Nam diễn, cũng có số ít người đồng tình Sở Ngọc. Thường Nhã đã bắt đầu thưởng thức Sở Ngọc giờ vô cùng chướng mắt hành vi của Cát Nam, sửa đi thái độ lãnh đạm trước đó cố ý tới an ủi cậu một câu.

"Đừng lo lắng, thiết kế là cậu làm ra trước, chuyện này có ra sao cũng không liên quan đến cậu. Váy của cậu rất đẹp, ý tưởng dùng còn tốt hơn Cát Nam." Thường Nhã cổ vũ: "Tôi thấy điểm của cậu sẽ cao hơn cậu ta." 
Sở Ngọc bất ngờ, nhưng vẫn cười cảm ơn: "Cảm ơn tiền bối, tôi không lo lắng."

Ngoại trừ Thường Nhã ra Lê Cẩm cũng tới an ủi Sở Ngọc, có thể là bởi vì bọn họ là bạn cùng phòng và là người mới.

Trong một tiếng cuối cùng trước thời hạn, tất cả mọi người càng lúc càng khẩn trương, có người sau khi hoàn thành xong thành phẩm đi bàn với người mẫu về cảm giác muốn thể hiện và cách trình diễn khi catwalk, có người như Lê Cẩm gấp rút làm việc đẩy nhanh tốc độ hoàn thành ngay một giây cuối cùng. 

May mắn khi thời gian tới, toàn bộ thí sinh đã thuận lợi dẫn người mẫu mình đi ra.

Các thí sinh ngồi dưới sân khấu, MC sau một ngày lại xuất hiện trò chuyện với họ mấy câu.

"Hai ngày nay các bạn cảm thấy thế nào? Có phải rất thú vị không?"

Quả nhiên các thí sinh đều lộ ra vẻ mặt "mệt thảm", MC lập tức bật cười.
Có ba vị giám khảo chính [Tín Đồ Thời Trang], hai người trong đó là nhà thiết kế nổi tiếng, một là tổng biên tập của tạp chí thời trang hàng đầu, tất cả đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn trong ngành. Các thí sinh đương nhiên không thể nào không biết họ, chỉ là MC vẫn giới thiệu cho người xem tương lai.

Sau khi giới thiệu giám khảo xong, MC cười nói: "Chủ đề thiết kế lần này chính là thiết kế một bộ trang phục phù hợp với một buổi lễ hội, tác phẩm của người chiến thắng sẽ được ra mắt trong bữa tiệc Tết Âm Lịch của đài chúng tôi. Tôi tin hai ngày làm việc vất vả của mọi người nhất định có thể mang tới buổi trình diễn kinh diễm. Bắt đầu!"

Thiết kế của mười hai thí sinh theo thứ tự lên sàn T. Cát Nam được xếp thứ tự trình diễn đầu tiên, trình độ xác thật rất tốt, quả nhiên thấy nhóm giám khảo lộ ra vẻ mặt thưởng thức. Sắc mặt Cát Nam lập tức đắc ý, còn liếc nhìn Sở Ngọc, nhưng Sở Ngọc không nhìn hắn một chút, rất lịch sự vỗ tay tập trung xem người mẫu tiếp theo trình diễn. 
Trang phục Sở Ngọc được trình diễn thứ chín. Vị trí gần cuối cũng không quá tốt, nếu không đủ xuất sắc sẽ dễ dàng bị chìm vào các thiết kế trước. Nhưng đương nhiên Sở Ngọc không gặp vấn đề này, người mẫu vừa mặc chiếc váy dài bạch kim đi ra đã khiến mắt mọi người sáng lên, ban giám khảo chấn động. Rốt cuộc từ trong đống màu sắc bão hòa trước đó đã xuất hiện một chiếc váy trắng nhã nhặn như dòng nước trong. 

Hơn nữa ngoại trừ màu sắc, càng ngắm họ càng kinh hỉ, không chỉ thiết kế tuyệt vời, đường nét cắt may cũng rất tốt, trình diễn trên người người mẫu vô cùng phù hợp, tiêu chuẩn như các thương hiệu cao cấp, thật khó mà ngờ tới đây là làm chỉ trong vòng nửa ngày.

Nếu biết Sở Ngọc thực tế chỉ tốn nửa ngày, ban giám khảo chắc còn kinh ngạc hơn.
Ánh mắt ban giám khảo rất tinh tường, đương nhiên cũng nhanh chóng nhận ra hoa lan bên gáy thiết kế của Sở Ngọc hơi giống với đóa mẫu đơn trên eo thiết kế trước của Cát Nam, bọn họ hơi trầm ngâm.

Cát Nam thấy vậy lặp tức căng miệng, lại nhìn thiết kế của Sở Ngọc, vẫn thấy thiết kế của mình phù hợp chủ đề hơn. Hy vọng giám khảo đừng có hỏi ý tưởng gì đó, chỉ cần không có Sở Ngọc giả vờ vô tội ảnh hưởng ấn tượng ban giám khảo với hắn thì hắn là tốt nhất.  

Rất nhanh cả mười hai người mẫu đã đi xong, các thí sinh lên đài đi cùng người mẫu, chuẩn bị tiếp nhận lời bình của giám khảo.

Nhóm giám khảo quan sát thiết kế bọn họ ở khoảng cách gần, nghe các thí sinh trình bày ý tưởng thiết kế rồi nói với họ về điểm mạnh và điểm yếu.

'Chiếc váy này thật sự rất đẹp, nhất là đóa hoa mẫu đơn đỏ rực này, làm rất tốt và sinh động như thật vậy." Giám khảo khen ngợi Cát Nam: "Sao bạn có thể nghĩ ra điểm tốt như vậy?"
Cát Nam tức khắc cứng người, Sở Ngọc thì nhướng mày.

"... Là tôi nhớ tới tác phẩm trước kia, tác phẩm đó tôi cũng dùng vải làm hoa." Cát Nam hít một hơi thật sâu: "Bởi vì tôi cảm thấy kiểu dáng lúc đầu có thể rất bình thường nên đã bỏ thêm chi tiết."

"Thêm rất tốt." Giám khảo gật đầu cười khen.

Cát Nam mới thở phào đã thấy giám khảo quay qua hỏi Sở Ngọc: "Vậy Sở Ngọc thì sao? Bạn đã dùng màu trắng kết hợp với hoa lan, lại biến hoa lan thành màu vàng, ý tưởng này thật sự rất tuyệt vời. Nhất là đóa hoa lan trên vai, không chỉ làm rất đẹp, hơn nữa cứ như là mọc ra từ trên váy vậy, hoa lan rất tươi cho ra loại cảm giác sống động, vẽ đẹp linh động như vậy thật không gì sánh kịp! Bạn có thể nói bạn nghĩ sao chứ?"

"Cảm ơn." Sở Ngọc cười trả lời: "Thật ra chỉ là tôi nghĩ tới một số văn hóa truyền thống trong bữa lễ hội tối, nhưng tôi không muốn sử dùng màu đỏ như những người khác nên đã chọn màu vàng và trắng, sau đó bởi vì màu trắng mới nghĩ tới hoa lan. Còn thiết kế trên vai thì chính là đột nhiên ý tưởng chợt lóe." 
Lúc Sở Ngọc nói chuyện, Cát Nam rất khẩn trương, nhưng Sở Ngọc không đề cập tới chuyện giống Cát Nam gì, thậm chí không nói lại kỹ càng thiết kế vốn có, trái lại nhẹ nhàng bâng quơ đem việc này đi qua.

Cát Nam nghi hoặc nhưng thở phào nhẹ nhõm, nghe như vậy trái lại có cảm giác như Sở Ngọc tham khảo hắn, là có lợi cho hắn.

Sau khi các thiết kế nhận được lời bình, chỉ có thiết kế của Sở Ngọc và Cát Nam không bị giám khảo nhận xét điểm yếu gì, hiển nhiên hai người được khen ngợi nhất, đại khái quán quân chính là một trong hai người họ. 

Cát Nam thỏa thuê đắc ý khi xuống sân khấu, thấy mình chắc chắn sẽ thắng. Tuy ban giám khảo khen Sở Ngọc cũng rất nhiều, nhưng rõ ràng màu đỏ hợp với tiệc tối truyền thống hơn màu trắng, hơn nữa hắn cũng đã có danh tiến trong ngành, chắc chắn có mặt mũi hơn Sở Ngọc, hơn nữa có thể giám khảo thấy Sở Ngọc "tham khảo", hắn là "bản gốc", quán quân có thế nào cũng nên là hắn. 
Sau khi các thí sinh trở lại phòng nghỉ sau hậu trường, nhiều người bị giám khảo phê bình lập tức chán nả, vô cùng khẩn trương, rốt cuộc đây là chế độ đào thải, họ đều là nhà thiết kế có thực lực và kiêu ngạo, mới kỳ đầu đã trở về khó tránh khỏi mất mặt.

Lê Cẩm nhận được đánh giá không tốt không xấu cũng có chút thấp thỏm, nhưng thấy sắc mặt đắc ý của Cát Nam lập tức không nhịn được tìm Sở Ngọc, nói nhỏ với cậu: "Sao... Sao lúc nãy cậu không vạch trần anh ta trước giám khảo?"

Hắn khó chịu khi thấy Cát Nam như vậy, rõ ràng đối phương mới là người tham khảo lại ra vẻ mình thiết kế trước.  Hơn nữa không phải trước đó Sở Ngọc còn nói lại sao, sao giờ lại nhường trước giám khảo chấm điểm thắng thua.

Lê Cẩm bất bình và kỳ quái, lại thấy Sở Ngọc cười cười: "Cậu thấy giám khảo rất dễ lừa à? Nói tới cũng không phải vượt qua ranh giới sao chép, lúc họ chấm điểm hẳn không nhìn có tham khảo hay không."
"A?" Lê Cẩm giật mình.

Sở Ngọc tiếp tục cười nói: "Hơn nữa dù giám khảo thật sự lầm và trừ điểm của tôi, nhưng có đoạn quay phim của chương trình, chờ công bố không phải đã trả được trong sách cho tôi sao?"

"Tôi chỉ thiếu chút điểm ở kỳ này cũng không tổn thất quá lớn, nhưng Cát Nam đứng nhất, cậu đoán xem sau đó cậu ta có bị người xem mắng không? Tổn thất này còn lớn hơn."

Lê Cẩm ngơ ngác nghe, không ngờ Sở Ngọc vậy mà nghĩ loanh quanh lòng vòng như vậy, nhưng nghĩ lại thấy cũng rất có lý, bên cạnh lại vang lên thanh âm khác: "Nếu điểm này ảnh hưởng tới tổng xếp hạng cuối cùng thì sao đây?"

Thường Nhã không đồng ý nhìn Sở Ngọc: "Dù cậu không trực tiếp vạch trần cậu ta cũng không nên để cậu ta quá nổi bật."

"Đúng!" Lê Cẩm lập tức nói ra ý nghĩ: "Nếu giám khảo trừ nhiều điểm của cậu!" 
Sở Ngọc thấy hai người quan tâm cậu, mình bình tĩnh cười: "Hai người đừng lo lắng, tôi chỉ nói là vạn nhất thôi. Có khả năng lớn hơn là giám khảo sẽ không trừ điểm, chỉ đơn thuần xem tác phẩm, 90% hạng nhất chính là tôi." 

"A! Một người mới như cậu lại có khẩu khí rất lớn ha." Cát Nam nhìn Sở Ngọc không chút khẩn trương, vì vậy mới cố ý tới nghe cậu nói gì, kết quả vừa vặn nghe được một câu như vậy liền cười lạnh: "Cậu có mấy năm kinh nghiệm mà biết giám khảo chấm điểm thế nào?"

Sở Ngọc cười nhạt: "Này cần gì kinh nghiệm, tôi tin ai có mắt thẩm mỹ cũng biết."

"Cậu!" Sắc mặt Cát Nam không tốt, mắt trừng lên.

Thấy tựa hồ muốn nãy ra xung đột, những người khác vội tới hòa giải nói với Sở Ngọc và Cát Nam: "Thật ra hiện tại cũng không cần tranh gì, sắp phải công bố rồi, không phải đến lúc đó sẽ biết kết quả sao?"
"Hừ! Để xem cậu còn cười tới lúc đó không!" Cát Nam thở phì phì.

Ba giám khảo trao đổi ý kiến, sau khi xác định xong liền kêu các thí sinh lại.

Đầu tiên công bố sáu người ở giữa, Lê Cẩm cũng ở trong đó, lần này hắn phát huy bình thường, tuy thứ tự không cao nhưng tốt xấu gì cũng thuận lợi thăng cấp.

Còn lại ba hạng đầu và ba hạng cuối, MC chậm rãi công bố từng người một.

"Sở Ngọc và Cát Nam, hôm nay hai bạn biểu hiện rất tuyệt, hạng nhất chính là một trong hai bạn." MC cười cười chậm rãi nói: "Người chiến thắng kỳ này là..."

Cát Nam như ngừng thở, tim đập mạnh, Sở Ngọc lại bình tĩnh nở nụ cười, tựa hồ không khẩn trương chút nào.

"Là..."

"Sở Ngọc! Chúc mừng bạn!"

Đầu Cát Nam "đùng" một tiếng, sắc mặt vốn sắp nở nụ cười lập tức cứng đờ, đọng lại biểu tình quỷ dị hết sức khó coi trực tiếp bị ghi vào màn hình...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi