SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, TÔI LẠI NỔI TIẾNG LẦN NỮA!


Edit + beta: Iris
Điểm đến tiếp theo là tàu lượn siêu tốc thẳng đứng, nhiệm vụ lần này là hai người ngồi lên tàu lượn siêu tốc, hai người mỗi người hát một lần bài 《Chúng ta hãy cùng đẩy đôi mái chèo》* được 75 điểm là qua.
*Bài  này có thật nha, thấy có trend ở bên Trung luôn ấy.
Từ Kiêu nhìn thử, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bài này giống với bài ở thế giới của anh.
"Hai người đều phải hát được 75 điểm đúng không?" Từ Kiêu hỏi nhân viên công tác, "Nói vậy thì một mình tôi hát hai lần cũng được đúng không?"
Nhân viên công tác hiển nhiên không ngờ Từ Kiêu sẽ hỏi như vậy, "A" một tiếng, "Ách...!Chuyện này...!Chúng tôi không nghĩ tới..."
Từ Kiêu thấy hắn do dự liền biết có thể dụ dỗ, tiếp tục nói: "Cậu nhìn thầy Trang đi, sắc mặt rất không tốt, tôi thì không sợ mấy thứ này, dù sao thì chỉ cần hai lần trên 75 điểm là được rồi, một mình tôi hát cũng được mà ha."
Từ Kiêu vỗ vỗ ngực, đứng thẳng nhìn Trang Dục, "Đã nói là sẽ để thầy Trang thuận lợi suôn sẻ qua ải, tôi nói được thì làm được."
Nhân viên công tác nhìn về phía Trang Dục, "Cái này...!Thầy Trang?"
Trang Dục nhíu mày, vốn định nói không cần, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Kiêu không giống như nói giỡn, nuốt hết mấy lời muốn nói ra, hơi gật đầu.
Hai người đều đồng ý, nhân viên công tác suy nghĩ một chốc thì không cản lại nữa, thật sự để một mình Từ Kiêu ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Nhưng không ngờ là, tuy Từ Kiêu không sợ thật, nhưng ngồi trên thứ gia tốc như vậy, lúc cao lúc thấp, mấy lần vì nhào xuống đột ngột mà quên mất lời bài hát, muốn hát được 75 điểm không dễ dàng chút nào.
Vì thế lần thứ nhất ngồi tàu lượn siêu tốc thẳng đứng, cuối cùng chỉ đạt 69 điểm.
"69 điểm?" Từ Kiêu ngồi xuống vị trí, xem kết quả xong thì lập tức quay lại, xoa tay hằm hè, "Lại tới lần nữa."
Hoàn thành lần thứ hai, Từ Kiêu được — — 72 điểm.
Lúc này, bước chân của Từ Kiêu có hơi lảo đảo, Trang Dục bất giác đưa tay ra đỡ anh, nhưng Từ Kiêu đã tự đứng vững.
Từ Kiêu nhìn thành tích, buồn bã "oa" một tiếng, "Không phải chứ, còn thiếu có chút xíu!"
Trang Dục giữ chặt Từ Kiêu, "Để tôi tới."
Từ Kiêu lắc đầu, "Không được, đã nói là để tôi rồi mà."
Trang Dục cau mày, "Anh đừng cậy mạnh."
Từ Kiêu không cho là đúng, "Được rồi được rồi, tôi không sao đâu, cậu cứ chờ tin tốt của tôi đi."
Trang Dục cau mày, cuối cùng vẫn buông tay ra, Từ Kiêu xoa tay, lại vào vị trí lần nữa.
Cuối cùng, tất nhiên là Từ Kiêu thành công, chẳng qua hơi xui xẻo tí, tổng cộng anh phải chơi đến tận sáu lần.

Tàu lượn đến đích, Từ Kiêu bước xuống, bước được hai bước rồi nhìn Trang Dục mỉm cười, "Lần này cuối cùng cũng thành công rồi..."
Anh còn chưa dứt lời liền vọt tới thùng rác bên cạnh, ôm thùng rác nôn ra.
Trang Dục thấy vậy, đi tìm nhân viên công tác lấy một cốc nước, đứng bên cạnh chờ Từ Kiêu nôn, vẻ mặt bực bội nói: "Đã nói là để tôi tới mà!"
Giọng y có chút hung dữ, làm cho các nhân viên công tác đằng sau giật nảy mình, còn tưởng y và Từ Kiêu cãi nhau.
Nhưng nhìn lại thì thấy y vẫn vỗ lưng giúp Từ Kiêu, động tác cũng rất ôn nhu, khuôn mặt anh tuấn cau mày lại, có thể thấy y thật sự lo lắng, không giống như đang cãi nhau.
Từ Kiêu nhận cốc nước, súc miệng.
Trang Dục dìu anh lên, Từ Kiêu đưa lưng về phía nhân viên công tác, anh nhìn vẻ lo lắng nôn nóng trên mặt Trang Dục, đột nhiên nở nụ cười, che miệng lại, bước về phía Trang Dục một bước, nói bên tai y: "Không còn giận nữa chứ."
Từ Kiêu lui về sau, cười tủm tỉm với Trang Dục.
Lúc này trạng thái của Từ Kiêu không thể nói là tốt, bởi vì anh không khỏe nên sắc mặt hơi tái nhợt, tóc cũng lù xù bù.
Nhưng chính gương mặt tươi cười tái nhợt này lại khiến lòng Trang Dục mềm nhũn, nhất thời khó phân biệt tư vị.
La Lâm Lâm che miệng, thấp giọng hét lên, "A a a — — —!! Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy a! Vãi!"
Lục Kỳ: "Hình như tớ thấy Từ Kiêu che miệng, ô ô ô ô, rốt cuộc hắn đang nói gì a!!"
Lục Kỳ điên cuồng đập tường, "Rốt cuộc nói cái gì không thể để người ta nghe thấy vậy chứ, nhanh nói cho tôi nghe đi!!"
Trợ lý đạo diễn thẳng nam bên cạnh co rút người lại,...!Điên rồi, hai người kia điên hết rồi.
Hắn vẻ mặt tuyệt vọng, làm việc cùng hai nữ nhân này, có khi nào ngày nào đó hắn cũng sẽ bị các cô ghép cp không?
Nghĩ đến đây, trợ lý đạo diễn thẳng nam nhịn không được rùng mình.
Trang Dục trầm mặc một hồi mới nói: "Lần sau để tôi."
Mắt Từ Kiêu sáng lên, khóe môi nhếch lên, biết đây là y chịu hòa giải.
Anh đã biết Trang Dục là miệng dao găm tâm đậu hủ mà.
Từ Kiêu mỉm cười nói, "Ầy thầy Trang, tôi đây có tính là anh hùng xả thân vì mỹ nhân không."
Trang Dục duỗi tay nhẫn cốc nước của Từ Kiêu, tay khác đỡ lấy Từ Kiêu, nghiêng đầu liếc mắt một cái, "Vị anh hùng này sao lại tự làm mình nôn luôn vậy?"
Từ Kiêu cãi lại: "...!Anh hùng cũng có lúc hụt hơi nha."
Trang Dục thấy Từ Kiêu cười hắc hắc, trở lại bộ dạng tiểu vô lại như lúc trước, y cũng nhịn không được cong môi, xoa đầu Từ Kiêu.

Từ Kiêu sửng sốt, ngay sau đó bật cười, duỗi tay câu vai Trang Dục, chí khí dâng trào nói: "Đi, thầy Trang! Tôi cảm thấy tôi còn có thể tái chiến thêm 50 năm nữa!"
Trang Dục liếc mắt nhìn tàu lượn siêu tốc, "...!Không bằng anh thử ngồi đến lần thứ 50 xem."
Từ Kiêu làm như không nghe thấy, anh dựa vào vai Trang Dục, đè nửa người lên, hưng phấn hô: "Tới a! Tới điểm tiếp theo thôi, xuất phát!"
Ngay khoảnh khắc này, Từ Kiêu nở một nụ cười tươi rói, Trang Dục nghiêng đầu nhìn về phía Từ Kiêu, vẻ mặt bất đắc dĩ mang theo vài phần dung túng — — toàn bộ đều như bị đóng băng trong màn ảnh cameras, cùng với hình ảnh Lục Kỳ và La Lâm Lâm được phát đường, hạnh phúc đến choáng váng.
Đương nhiên, chả ai thèm đếm xỉa đến vị trợ lý đạo diễn thẳng nam vẻ mặt khiếp sợ cùng với "hai bà điên này".
*
Chờ ba đội tập hợp lại thì cơm trưa đã không còn gọi là cơm trưa nữa, có lẽ nên gọi là buổi trà chiều.
Từ Kiêu và Trang Dục cứ tưởng đội của mình rất nhanh, nhưng có thể là do gặp trắc trở lớn ở tàu lượn siêu tốc thẳng đứng, hơn nữa nhảy bungee sau đó cũng tốn hơi nhiều thời gian, bọn họ là đội thứ hai đến địa điểm tập hợp.
Đội nhanh hơn bọn họ chính là đội của Trần Ngũ và Hà Tử Chiêu, hai người gió xuân phơi phới, chơi rất thích ý, trông không giống như đang làm nhiệm vụ mà là đi chơi xuân.
Hai người vừa thấy bọn họ đến liền hào hứng vẫy tay, "Từ ca, Trang ca, xem tụi này nè!"
Từ Kiêu thò đầu qua, cơm trưa tổ tiết mục cho hai người là cơm hộp tinh xảo kiểu Nhật, nhìn nắp hộp thôi là thấy ngon rồi.
Đạo diễn Lưu giọng điệu vui vẻ, "Qua đây nè! Hạng hai qua lãnh cơm!"
Từ Kiêu đẩy Trang Dục, lộp cộp bước tới, "Đạo diễn, của chúng ta là cái gì?"
Đạo diễn Lưu cười tủm tỉm đưa hai cuộn giấy thiếc* qua, "Đây, cơm rong biển của hai cậu.
*Trông như này nè
Từ Kiêu xách lên quơ quơ, cạn lời: "...!Tổ tiết mục có phải keo kiệt quá rồi không, đây sao có thể coi là bữa trưa được?"
Đạo diễn Lưu: "Sao lại không tính chứ, cơm này còn có cá ngừ biển nữa đó."
Chỉ là lúc hắn nói chuyện với Từ Kiêu là dáng vẻ hợp tình hợp lý, nhưng quay sang Trang Dục thì như mặt bài Poker, nhịn không được ngượng ngùng cười hai tiếng, "Cái này, Trang Dục a...!Cậu cũng biết tổ tiết mục chúng ta cũng không dễ dàng gì, nhỉ?"
"Không được, đạo diễn à, tôi xin thay mặt fans của thầy Trang không đồng ý!" Từ Kiêu đặt nĩa lên ngực, lắc đầu, "Sao có thể để tụi này từ sáng đến trưa chỉ ăn có một miếng cơm rong biển được! Thầy Trang của chúng ta mà đói bụng, fans đau lòng cỡ nào a!"
Trang Dục: "..."
Y thấy người đói là anh thì đúng hơn.
Từ Kiêu: "Tụi này cũng muốn cơm hộp!"

Trang Dục liếc nhìn Từ Kiêu, gõ lên trán anh một cái.

Từ Kiêu đang hùng hồn lập tức sửa miệng, "Được rồi, vầy đi, nếu ông cho thêm một miếng cơm rong biển, tôi sẽ thay mặt fans của thầy Trang tha thứ cho ông."
Đạo diễn Lưu cười ha ha: "Được rồi, tự cậu muốn, còn kéo theo Trang Dục làm gì."
Từ Kiêu mặt không đổi sắc, "Sao lại nói là mình tôi muốn chứ, tôi và thầy Trang cùng đội mà, đồng đội không phải là có cơm cùng hưởng, có đói cùng chịu sao, tôi muốn tức là thầy Trang muốn, thầy Trang muốn thì cũng là tôi muốn, tức là hai chúng tôi đều muốn."
Sau khi nói xong một đống, anh còn ngẩng đầu nhìn Trang Dục, "Đúng không thầy Trang?"
"Cái gì mà có đói cùng chịu chứ, từ ngữ quái lạ vậy cũng nói được," đạo diễn Lưu cười ra tiếng, "Cậu ỷ vào thầy Trang thân thiết với cậu, che chở cậu thì có."
Trang Dục khựng lại, Từ Kiêu lại cợt nhả ngẩng đầu lên, "Tôi và thầy Trang rất thân nhau, hắn không che chở tôi thì che chở ai a?"
"Cậu nói có phải không, thầy Trang." Từ Kiêu câu vai Trang Dục, cười khanh khách nhìn y.
Anh chàng Từ Kiêu này quả thật như ánh mặt trời xán lạn vậy, cố tình Trang Dục nhìn bộ dạng này của anh lại không nói từ chối nổi.
Trang Dục bất đắc dĩ gật đầu.
Từ Kiêu duỗi tay, "Thầy Trang đã nói đúng rồi, đạo diễn, lấy thêm cơm rong biển đến đi."
Đạo diễn Lưu buồn cười liếc mắt Từ Kiêu một cái, hiếm khi rộng rãi, lấy thêm miếng cơm rong biển mới cho anh, phất tay đuổi khách, "Hài lòng rồi chứ, đi đi, đi đi."
Từ Kiêu mỉm cười nhận lấy, "Tạ đạo diễn ạ."
Mấy khách mời ngồi ăn cùng nhau, Từ Kiêu cũng đợi Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn tới, lúc đó mới biết kẻ mạnh thì có kẻ mạnh hơn, kẻ xui thì có kẻ xui hơn, Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn ngay cả mì gói cũng không có mà ăn, chỉ có ba bốn cái màn thầu trắng lớn, chút rau xanh cũng không có.
Không hổ là tổ tiết mục, Từ Kiêu chậc chậc hai tiếng, đãi ngộ hạng ba này, còn thảm hơn cả lần trượt ván bằng điện lúc trước của anh và Trang Dục.
Cũng may hai thằng đệ Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ chịu chia cơm hộp với bọn họ, sáu khách mời ngồi ăn cùng nhau, bầu không khí rất thân thiết.
Hạ Minh Viễn này trên sân khấu là một dạng, xuống sân khấu lại là một dạng khác, chơi xong vài hạng mục, đói đến mức ăn ngấu nghiến, quăng luôn gánh nặng thần tượng ra sau đầu, ngay cả Sở Nhiên cũng vậy, thói ăn chậm nhai kỹ cũng vứt luôn, rõ ràng là rất đói bụng.
Sáu người đi nghỉ ngơi, Hạ Minh Liệt nằm vật ra đó, "Tôi nằm một lát."
Hắn ngã lưng lên ghế dành cho người đi bộ trong công viên, lấy mũ che mặt tránh nắng, không quá ba phút, dường như đã ngủ thiếp đi.
Sở Nhiên thì ngồi, hiển nhiên là muốn ngồi yên tĩnh một mình.
Lộ tuyến C rõ ràng không có hạng mục kích thích nào, sao hai người này đều game over hết vậy.
Khiến Từ Kiêu tò mò là hai người bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì.
Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ đi tìm tổ tiết mục xin ảnh chụp, Trang Dục và Từ Kiêu ngồi trên ghế dài, Từ Kiêu nhìn dáng ngủ mất tự chủ của Hạ Minh Viễn, cũng ngáp một cái.
Trang Dục liếc nhìn Từ Kiêu một cái, "Nếu anh muốn nằm, thì có thể nằm lên đùi tôi."
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ." Từ Kiêu ngoài miệng thì nói vậy, nhưng hành động lại không chút nào khách khí, cọ lên người Trang Dục một cái rồi nằm bẹp xuống.
"Thầy Trang là người tốt a," Anh lấy cánh tay che mắt lại, cười nói, "Cảm ơn thầy Trang."

Trang Dục không nói chuyện, nửa ngày sau mới nói: "Không phải thầy Trang."
Từ Kiêu nghi hoặc "hửm?" một tiếng.
Anh lấy cánh tay đang che mắt ra, đúng lúc đối mắt với Trang Dục đang cúi đầu xuống.
"Nếu đã nói là thân thiết với tôi," Trang Dục dời tầm mắt trước, giọng điệu nhàn nhạt, "Thì gọi Trang Dục đi."
Từ Kiêu sửng sốt, chớp mắt liền hiểu ra.
Từ Kiêu nhìn Trang Dục mất tự nhiên, không nhịn được mỉm cười, nụ cười càng lúc càng xán lạn, cậu đột nhiên ôm eo Trang Dục, "Trang Dục ơi! Cậu đáng yêu quá đi!"
Bây giờ người này đang vui vẻ dào dạt.

Thái dương Trang Dục giật giật, kéo tay anh ra khỏi eo, "Nằm đàng hoàng lại, nằm đứng đắn chút."
Từ Kiêu: "Không chịu!"
Trong chốc lát, hai người đùa nhau ầm ĩ, biên kịch Trịnh ở đằng xa cầm cái loa nhỏ của đạo diễn Lưu, đẩy đẩy mắt kính, "Hết thời gian nghỉ ngơi, các vị khách mời nhanh đứng lên đi, chúng ta sắp xếp hoạt động buổi tối!"
Biên kịch Trịnh ánh mắt lóe lên, khóe miệng nở một nụ cười tà ác, "Một hoạt động nhất định phải có trong công viên trò chơi — — làm sao chúng ta có thể thiếu cái này được?"
*
Cùng lúc đó, Dương Hâm lại đến tìm Lâm Ý.
Dương Hâm nói tới nước miếng văng tứ tung, vỗ vỗ văn kiện chính thức, "Không có thời gian cho em suy nghĩ đâu, anh nghe nói, 《Lets go》 đã để Hạ Minh Viễn vào thay vị trí cố định của em — — anh nói rồi, vốn dĩ lộ tuyến của em và Từ Kiêu tương tự nhau, bây giờ em lại rần rần muốn quay về là sao?!"
Lâm Ý mím môi, "Em chỉ là muốn làm...!Không muốn để người khác cảm thấy em không đáng tin."
Dương Hâm "ối" một tiếng, "Em là sợ Trang Dục cảm thấy em không đáng tin đúng không? Mẹ của tôi ơi, em sắp hết hợp đồng rồi, giới giải trí này ở đâu ra nhiều niềm tin như vậy a, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, em có nghe câu này chưa? Em xem Trang ca của em đi, ông chủ Trang đó, không phải khi đó nói tạp kỹ này là để cho em phát triển nhiều phương diện sao, bây giờ thế nào, Từ Kiêu vừa tới liền dâng cho người ta!"
Dương Hâm bĩu môi: "Anh còn không tin, Trang Dục là nhà đầu tư, từ chối Từ Kiêu bộ khó lắm sao?!"
Lâm Ý rũ mắt, "...!Nhưng như vậy, lúc đó bên 《Lets go》..."
Dương Hâm cướp lời hắn, "Em còn lo lắng cái gì nữa, hơn nữa chúng ta nói thật mà — — thiết kế nhân vật của em trong phim đã được dàn dựng xong, không phải lúc trước sức khỏe không tốt, phải nằm viện cũng đã marketing rồi sao, lần này là do sức khỏe không chịu nổi, không cách nào tiếp tục tạp kỹ ngoài trời."
Như thể sợ hắn lo lắng, Dương Hâm nói tiếp: "Bên phía Nghiêm Thành Du đã lo liệu hết rồi, cứ nói là người từng được mặc định là nam chính lúc trước là em, em đã bật chế độ sẵn sàng từ lâu rồi — — từ trên xuống dưới đã có Dương Hâm anh chuẩn bị xong hết, em còn lo cái gì nữa?"
"Đừng nói là em còn đang nghĩ tới Trang Dục đó?" Dương Hâm cười lạnh, "Em một hai tham lam muốn cả hai, cái mặt già anh đây thì bận lên bận xuống."
Lâm Ý nghe vậy lập tức lắc đầu, vẻ mặt có chút ủy khuất và khổ sở, "Trang ca...!Em không nghĩ chuyện Trang Dục nữa, chỉ là nghĩ trong lúc hợp đồng còn hiệu lực, công ty vẫn sẽ ra sức...!Chỉ là không ngờ..."
Dương Hâm thở dài một tiếng, "Làm người a, thà mình phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ mình, haizz, anh nói rồi, anh đã sớm nhảy qua chỗ Nghiêm Thành Du rồi, cũng tính toán cho em xong rồi."
Dương Hâm: "Được rồi, việc này quyết định vậy đi, anh sẽ đi phát thông cáo."
Lâm Ý trầm mặc gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi