SAU KHI XUYÊN THÀNH SAO HOT, NAM CHÍNH VÀ NAM PHẢN DIỆN ĐỀU TRỞ THÀNH FANBOY CỦA TÔI



Vì có tiếng của người chủ trì đang nói nên không ai nghe rõ hắn, nhưng với Lộ Thiên Tinh thì như sấm rền bên tai, trong lòng lộp bộp.

Cậu cảm lấy lời này của Phàn Vân Cảnh có ý gì đó.

Hơn nữa rất giống uy hiếp.

Chắc chắn không phải ảo giác.

Lộ Thiên Tinh ngồi bần thần ra, tiếng nói chuyện phiếm xung quanh trở nên mơ hồ, bao nhiêu giác quan đều tập trung vào phía sau lưng, lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng Phàn Vân Cảnh vẫn thiếu đòn như trước, gợi tò mò người ta lên rồi thả đó.

Có vẻ như hiểu rõ suy nghĩ của cậu, còn cười khẽ thành tiếng.

Loại này cho tiền cũng không thích nổi!
Tay đặt trên balo siết chặt thành nắm đấm, Lộ Thiên Tinh nghiền ngẫm nhắm mắt lại, yên lặng tự nhủ lòng mình: Đừng tức giận! Không được mắc mưu! Không thể bị hắn dắt mũi! Không thể để thằng khốn này đắc ý!
Lời tự nhủ kia lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Nhưng lực chú ý thì vẫn duy trì một chỗ.

Sau đó Lộ Thiên Tinh chợt nhận ra Phàn Vân Cảnh vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Cậu muốn quay đầu lại xác nhận, nhưng lại nghĩ đến cái mặt khinh người của Phàn Vân Cảnh, cái loại chỉ biết nhìn xuống người khác.


Vì thế Phàn Vân Cảnh nhìn nhìn, đột nhiên phát hiện cái ót người ngồi trước đang hạ thấp xuống, rất nhanh đã bị lưng ghế che khuất.

Hắn sửng sốt, phụt cười thành tiếng.

Lộ Thiên Tinh: "......"
Các khách mời và staff: "???"
Phàn Vân Cảnh rất nhanh khôi phục lại mặt lạnh, lãnh đạm liếc sang bên kia: "Có chuyện gì sao?"
"Không có không có." Bốn người liên tục lắc đầu, không dám nói chuyện.

Nhưng phía trước thì mãi vẫn không quay đầu lại, Phàn Vân Cảnh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cái tai hồng hồng giữa khe hở hai ghế, suýt cười thành tiếng lần nữa.

Nhưng hắn sợ gây chú ý, chỉ có thể ho nhẹ nén ý cười.

Xe khách tiếp tục chạy, một khung cảnh đơn điệu bình thường, nhưng người xem trực tiếp thì lại gào thét sôi trào: "Tinh Tinh của tui quá đáng iu gòi bà con, trên đời sao lại có người cute z hong bít, huhu tui mún bắt ảnh zề nhà."
"Lầu trên bớt ảo tưởng đi, cả Ảnh đế lẫn Phàn tổng đều phải ra trận kìa, má thấy mình có khả năng khum? Ngồi yên bảo vệ Phồn Tinh CP đi!"
"Mé Phàn tổng cười đẹp vãi! Mà cũng chỉ có Tinh Tinh mwois làm ảnh cười được [ps: Tui cũm không hiểu vì sao ảnh cứ nhìn ót Tinh Tinh cười bà con ạ] nhưng Phàn tổng dịu dàng quá, chịu không nổi chịu không nổi."
"Này ai yêu vào mà chả dịu dàng với người thương, Tinh Tinh đối với Phàn tổng thì đáng iu như con nít, đôi lứa xứng đôi."
"Đúng đúng đúng, tui định nói Tinh Tinh ghép với ai cũng là lạnh lùng mỹ nhân công, nhưng gặp Phàn tổng thì biến thành biệt nữu ngạo kiều!"
"Tinh Tinh thế mà mấy bà bảo công à."
"Ha ha ha thô nhưng thật."
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, không biết trải qua bao lâu mới dừng lại, mọi người hứng thú bừng bừng rướn ra ngoài cửa sổ thì nhận ra đây là thành phố bên cạnh.

Ai cũng thất vọng, Bạch Từ Từ hơi ngại, sờ mũi đứng dậy lấy hành lý xuống xe đầu tiên.

Nhân viên đã đợi trước ở đó, đợi bọn họ đến nơi thì bắt đầu thông báo tiếp.

Lưu Vân Trường đứng sau camera giơ loa nói: "Mọi người nhận chi phí sinh hoạt 7 ngày 7 đêm ở đây.

Quy tắc trò chơi thì ai dư lại nhiều tiền nhất sẽ thắng, số tiền này sẽ được sử dụng cho kì tiếp." Dừng một chút, lại giả mù sa mưa nói: "Đương nhiên, mọi người có thể bung xõa, dù gì đây cũng là du lịch, đừng làm khó bản thân quá."
Mọi người nghe vậy, mở phong bì ra đếm tiền, bên trong có tổng cộng 1000 tệ, số tiền này mà ở khách sạn thì coi như nhịn đói, nói gì tới chuyện dư.

Bạch Từ Từ cảm thấy mình là người đề nghị tới đây, nên có trách nhiệm, chủ động nói: "Bạn em có bất động sản ở đây, mọi người muốn đến ở mấy ngày với em không?"
"Tuiii." Một khách mời nữ khác đồng ý.

Nhưng hai khách mời nam còn lại thì từ chối: "Chúng tôi có vẻ không tiện rồi."
"Không sao đâu, đủ phòng mà." Bạch Từ Từ nhìn về phía hai người Lộ Thiên Tinh: "Phàn tổng, thầy Lộ có đến không ạ?"
"Không sao." Phàn Vân Cảnh kéo valy Lộ Thiên, thay cậu từ chối: "Mọi người cứ đi trước."
"Vậy chúng em đi trước ạ." Bạch Từ Từ không chần chừ, vẫy tay tạm biệt rồi đưa ba người còn lại đến chỗ bạn mình.

Cho đến khi xung quanh chỉ còn lại hai người bọn họ, Lộ Thiên Tinh duỗi tay nói: "Tôi muốn tự đi, đưa hành lý cho tôi."
Phàn Vân Cảnh tránh khỏi tay vậu, kéo valy xoay người đi.

Lộ Thiên Tinh nhất thời nổi giận: "Phàn Vân Cảnh!"
Phàn Vân Cảnh xoay người cười nói: "Tôi cũng có bất động sản ở đây, đến không?"
"Không!" Lộ Thiên Tinh dứt khoát từ chối, chạy theo xụ mặt nói: "Tôi muốn tự đi."

"Tôi không yên tâm."
"Không cần anh yên tâm."
Giằng co một lát, Phàn Vân Cảnh chủ động lui bước: "Tôi đưa cậu đến khách sạn được không? Thầy Lộ biết sức ảnh hưởng của bản thân lớn mà, nếu đi bộ trên phố sẽ rất khó đấy."
Khỏi nói, bây giờ đã có người chú ý tới bọn họ rồi, bên kia giơ điện thoại lên, có vẻ như đã nhận ra.

Lộ Thiên Tinh nhìn quanh, cái mặt nhỏ khó chịu đồng ý.

Phàn Vân Cảnh mỉm cười, vẫy tay gọi xe.

Chiếc siêu xe đợi trước lập tức chạy đến trước mặt, tài xế bước xuống cất hành lý cho hai người.

Phàn Vân Cảnh mở cửa xe nghiêng đầu ý bảo Lộ Thiên Tinh cũng lên ngồi.

Khách sạn bọn họ đến là một khách sạn lớn của thành phố.

Tráng lệ huy hoàng, người phục vụ quần áo chỉnh tề xếp hàng nghênh đón, giám độ tự mình xách hành lý giùm, thang máy mở ra ở tầng phòng tổng thống, đưa họ vào phòng rồi sắp xếp đủ thứ.

Cực kì khoa trương.

Lộ Thiên Tinh nhíu mày nói: "Tôi không có đủ tiền."
Phàn Vân Cảnh đặt hành lý cậu cạnh giường, bình tĩnh nói: "Không sao, nơi này là của tôi."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Khán giả: "......"
Sau một hồi im lặng kéo dài, khán giả mở lời trước: "Rất xin lỗi, Thực xin lỗi, người nghèo như tôi còn tưởng Phàn tổng chơi đểu định ngốn hết tiền của Tinh Tinh.

Quả là thế giới thượng lưu, khố rách áo ôm tôi đây không hiểu."
"Tôi cũng vậy, tôi còn tưởng Phàn tổng định vắt kiệt tiền của Tinh Tinh rồi đưa về nhà, bây giờ tôi chỉ muốn nói: Rất xin lỗi, ngài giàu vẫn là ngài giàu."
"Phàn tổng đúng chuẩn bá đạo tổng tài, lại còn cực kì chiều Tinh Tinh nữa, đường Phồn Tinh quá ngọt rồi, giờ tui cầu hai người cưới nhau luôn có được không?"
"Coi Phàn tổng nói ra câu đấy thản nhiên chưa, đúng là người giàu, xin hỏi ngài không thiếu trang sức ôm đùi thật hả? Ngài đổi ý đi mà!"
"Người đàn ông siêu giàu giới thượng lưu: Biến, tôi chỉ cần Tinh Tinh."
"Ha ha ha ha má kia bớt tấu hài đi."
Khán giả trò chuyện rất vui vẻ, nhưng tâm trạng của Lộ Thiên Tinh thì hoàn toàn ngược lại.

Bởi vì cậu không muốn ở lại đây, hay có thể nói là không muốn ở chung một chỗ với nam chính.

Nhưng Phàn Vân Cảnh đã tỏ rõ sẽ không để mình đi, thậm chí còn đe dọa nếu không ở đây thì sẽ bị fan chặn đường.

Phàn Vân Cảnh còn nói: "Toàn bộ hành trình của chúng ta đều được phát sóng trực tiếp nên địa điểm thực sẽ bị nhận ra rất nhanh.

Nếu cậu ở lại một khách sạn không có an ninh chặt chẽ thì fan sẽ lẻn vào phòng cậu gắn camera, thậm chí còn trộm đồ dùng cá nhân, hoặc theo dõi cậu."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Phàn Vân Cảnh: "Fan bình thường còn đỡ, nếu đụng phải anti fan ngụy trang thành nhân viên chuyển phát nhanh rồi đưa cho cậu nhiều thứ không thể chấp nhận được như thi thể động vật, đồ chơi bị xé nát vấy máu, đồ uống trộn thuốc, mọi chuyện đều sẽ xảy ra."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Phàn Vân Cảnh xoa xoa đầu cậu an ủi: "Cho nên đừng đi, tôi đảm bảo an ninh ở khách sạn này cao nhất nhì thành phố, tuyệt đối không để cậu bị làm."
Lộ Thiên Tinh hất tay hắn ra, lẩm bẩm nói: "Anh ở đây là làm phiền rồi."
Phàn Vân Cảnh nghe thấy, lại cười nói: "Thầy Lộ yên tâm, vì thanh danh khách sạn nên lúc cậu ở đây tôi sẽ không quấy rầy cậu."
Lộ Thiên Tinh có chút kinh ngạc: "Thật sao?"

"Thật." Phàn Vân Cảnh nói xong, nhìn mắt người trước mặt chợt bừng sáng lên thì cảm thấy khó chịu trong lòng, nhéo nhéo má cậu: "Đồ vô tình."
Lộ Thiên Tinh lần nữa đẩy tay hắn ra, hất cằm nói: "Vậy anh có thể đi được rồi, nhớ đừng tìm tôi, đừng làm phiền tôi!"
Phàn Vân Cảnh ngứa tay, chẳng qua lần này Lộ Thiên Tinh đã đề phòng trước, nhanh cho che mặt mình lại, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp trừng hắn.

Phàn Vân Cảnh dừng lại, đột nhiên cúi đầu ghé sát lại, sau đó chưa đợi Lộ Thiên Tinh phản ứng đã quay người rời đi.

Cạch ——
Cửa phòng đóng lại.

Lộ Thiên Tinh đang dại ra bỗng hoàn hồn, yên lặng thò đầu vào WC.

Máy quay không thể theo vào WC, nhưng cái kiểu lảng tránh này vẫn làm người lâng lâng trong lòng.

Đặc biệt là vừ amowis được xoa đầu, còn nhéo má các thứ, ngọt ngào thật.

Khán giả không chỉ cảm thấy Phồn Tinh ngọt vô cùng mà còn nghi ngờ liệu hai người kia đã bắt đầu yêu đương trước đó chưa, nếu không cái hành vi kia, cái bầu không khí kia nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp!
Đừng nói khán giả, ngay cả Lộ Thiên Tinh cũng cảm thấy không thích hợp, cậu ngồi trong WC hỏi hệ thống: Hắn không thích tao đó chứ?
Hệ thống nói: 【 Đừng vội, để tui kể cho cái này.


Lộ Thiên Tinh: Cái gì?
Hệ thống: 【 Trường hợp một: Có một người con trai từng lấy cớ vì yêu nên lừa gặt mỹ nhân ngư lên vờ, cuối cùng moi tim đào gan cô chỉ để chữa bệnh nan y cho mình.


【 Trường hợp hai: Có một người con trai tiếp cận mỹ nhân ngư, lừa cô tin tưởng mình sau đó bán cho viện nghiên cứu lấy 100 trăm triệu, đến giờ còn sống rất tốt.


【 Trường hợp ba: Có một người con trai say mê mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, từng thề rằng cả đời sẽ không bao giờ phản bội cô.

Nhưng ba năm sau khi mỹ nhân ngư yếu đi, hắn tự mình đưa cô đến viện nghiên cứu để giải phẫu, biến thái đến lạnh cả sống lưng.


Hệ thống kể một hồi, bình tĩnh nói: 【 Cậu mới hỏi gì đấy? 】
Lộ Thiên Tinh:......!
Không, không có gì.

Tác giả có lời muốn nói: Kéo chân x1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi