SAU KHI XUYÊN THÀNH VẬT HI SINH TA KHIẾN NAM CHÍNH TRỞ NÊN NỔI TIẾNG


“Công khai?” Tô Tễ Tinh nghe thế thì chấn động, đẩy Hạ Xán ra ngồi dậy, cậu gãi gãi đầu khó xử.

Là một người đại diện của nghệ sĩ, cậu biết rất rõ chuyện công khai tình cảm sẽ ảnh hưởng đến nghệ sĩ lớn tới cỡ nào, hơn nữa đa phần đều là ảnh hưởng tiêu cực.

Tuy nói Hạ Xán chỉ làm diễn viên, chuyện tình cảm không bị quản chế khắt khe như những ca sĩ đi theo con đường thần tượng, nhưng anh còn trẻ, chưa tới 30, người hâm mộ của anh có tám chín phần là fan bạn gái.

Hơn nữa chuyện này không chỉ đơn giản là công khai chuyện tình cảm, mà cấp độ tương đương với công khai giới tính với toàn thế giới, đến lúc đó không chỉ fan bạn gái sẽ thoát fan, sự nghiệp của anh cũng sẽ vì xu hướng giới tính mà bị cản trở.

“Không được, không thể công khai.” Sau khi cân nhắc lợi và hại, Tô Tễ Tinh kiên quyết phủ định.

Hạ Xán nhìn cậu nhíu mày, “Cậu không muốn ở bên tôi?”
“Nói gì thế?” Tô Tễ Tinh chọt chọt ngực anh, thấy buồn cười, nói, “Chúng ta đang ở bên nhau còn gì, chẳng lẽ là yêu đương vụng trộm?”
“Nhưng tôi muốn cho tất cả mọi người biết quan hệ của chúng ta.” Hạ Xán đè tay cậu lại, đặt trước ngực mình, tình ý trong đôi mắt tràn đầy như đại dương mênh mông.

Tô Tễ Tinh sa vào bể tình trong đôi mắt ấy, nhưng lý trí vẫn kéo cậu lại không ngừng nhắc nhở việc này không thể xúc động, cậu không chỉ là người yêu của Hạ Xán, mà con là người đại diện của anh, cậu phải có trách nhiệm với sự nghiệp của anh.

“Từ khi nào cậu bắt đầu để ý đến ánh mắt của người khác như thế?” Tô Tễ Tinh tiến lại gần hôn lên khóe miệng Hạ Xán, nhẹ giọng nói, “Em biết anh làm vậy là muốn chứng minh tình cảm anh dành cho em với mọi người, nhưng em không cần, Hạ Xán, thật sự, chỉ cần trong lòng em biết anh yêu em, vậy là đủ rồi.”
Hạ Xán ôn nhu hôn lại cậu, “Em lo sau khi công khai sẽ ảnh hưởng đến độ phổ biến của anh đúng không? Không sao hết, anh có thể không làm diễn viên nữa, đổi sang làm đạo diễn, hay giải nghệ đi làm kinh doanh cũng được, vẫn sẽ nuôi nổi em mà.”
Tô Tễ Tinh cười khổ, “Đây chỉ là một nguyên nhân, chủ yếu là em không muốn đem chuyện tình cảm của mình bày ra trước mắt mọi người, để người khác nói này nói kia chỉ chỉ trỏ trỏ, anh biết mà, xã hội hiện giờ đối với đồng tính luyến ái vẫn còn chưa tiếp nhận được hoàn toàn, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý công khai giới tính.

Nên cứ từ từ đã.”

“Chẳng lẽ em định giấu chuyện của chúng ta cả đời sao?” Hạ Xán gạt lọn tóc che trước trán cậu, rồi để trán mình chạm vào trán cậu, “Anh không để ý cả đời không danh không phận ở bên em, dù sao cuộc đời hai mươi năm sau này của anh đều đã cho em, nhưng anh sợ sau này nhỡ như có ai đó có thể đoạt em khỏi anh, nếu không có cái gì đánh dấu em thuộc về anh, anh không yên tâm.”
Tô Tễ Tinh phì cười, cười đến ngã ngửa ra giường, cậu nâng chân đá anh, “Này, làm gì có ai lại đi ghen với một người ăn bản không tồn tại như thế hả? Nếu sợ em bị người khác đoạt thì cùng lắm đến lúc đó chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn.”
“Em nói thật?” Hạ Xán nghe thế thì hai mắt tỏa sáng, anh nhào qua ôm lấy Tô Tễ Tinh, nhưng vì quá kích động nên dùng sức hơi lớn, ôm đến mức Tô Tễ Tinh sắp ngạt thở.

Vốn dĩ cậu chỉ thuận miệng nói bừa, không nghĩ gì nhiều, đến khi ý thức được mình nói cái gì, mặt mới dần nóng lên, “Chuyện này...!không vội, sau này lại nói.”
“Gì mà sau này lại nói?” Hạ Xán cắn vai cậu một cái uy hiếp, trầm giọng, “Anh nghe thấy rồi, em còn định đổi ý?”
Trong lòng Tô Tễ Tinh căng đầy cảm động, cậu phải may mắn tới cỡ nào mới được Hạ Xán thích đến nhường này, rồi lại thấy đáng tiếc sao mình không nhận ra tình cảm của anh sớm hơn một chút, không dưng lãng phí nhiều năm như vậy.

Tư vị yêu thầm không dễ chịu, cậu cứ nghĩ đến chuyện Hạ Xán chôn giấu tình cảm với cậu tận sâu đáy lòng, bao năm qua không dám nói ra, lúc đó cảm nhận của anh thế nào, nghĩ thôi cậu đã không nhịn được đau lòng.

“Ừm, không đổi.” Tô Tễ Tinh chôn mặt vào hõm vai Hạ Xán, hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, vào thời khắc này ngay cả người bình thường lý trí nhất cũng không tránh khỏi bị tình yêu che mờ đầu óc, cậu xúc động nói, “Đợi khi nào anh cầm được ảnh đế, thì chúng ta công khai.”
Giờ Tô Tễ Tinh mới hiểu, vì sao từ xưa đến nay, nhiều cặp tình nhân lại hay thề non hẹn biển vào lúc tình nồng ý mật thế này, bởi vì chỉ có thế mới đủ chứng minh trong lòng mình yêu người đó đến mức nào, chẳng sợ tương lai lời thề không thành nhưng chí ít lúc nói ra lời thề, ít nhiều gì cũng có vài phần thật lòng.

Hạ Xán nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu, đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười ấm áp nhìn cậu, nhướng mày cười: “Chính em nói đấy nhé?”
“Ừm, em nói.” Tô Tễ Tinh thầm nhẩm tính, cho dù Hạ Xán có lập tức đóng phim điện ảnh, thì nhanh nhất cũng phải hai ba năm sau mới có thể đoạt được giải ảnh đế, cũng đủ thời gian để cậu chuẩn bị mọi thứ chu toàn.

“Được.” Hạ Xán xoay người duỗi tay xuống dưới gối, lấy điện thoại ra gọi điện.

Tô Tễ Tinh nhìn mà thấy kỳ, hỏi: “Anh gọi điện cho ai?”
Hạ Xán nói: “Gần đây có không ít đạo diễn mời anh đóng phim điện ảnh của họ, anh bảo trợ lý mang kịch bản qua đây để anh chọn lựa một chút, xem có vai diễn trong phim nào dễ đoạt giải không.”
Tô Tễ Tinh quấn lại áo choàng tắm ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy yêu cầu vừa rồi của mình hình như quá đơn giản với Hạ Xán thì phải? Dù sao với thiên phú của anh, chỉ cần anh muốn, đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất không phải dễ như ăn cháo sao?

“Cũng không cần vội vàng chọn kịch bản ngay bây giờ đâu? Cứ thong thả đã.” Tô Tễ Tinh cười gượng hai tiếng, “Tục ngữ có câu mười năm mài kiếm, em không nghĩ diễn xuất chỉ để giành giải thưởng, vậy quá thực dụng, vẫn nên trau dồi kỹ năng diễn xuất trước đã.”
Hạ Xán vừa nhìn vẻ mặt Tô Tễ Tinh là biết ngay cậu đang nghĩ gì, anh cười nhạt nói: “Anh lại thấy kiếm của mình mài cũng đủ lâu rồi, có sắc bén hay không chẳng phải vừa nãy em đều thử rồi sao?”
Tô Tễ Tinh ho sặc sụa, bất mãn lườm anh, đang nghiêm chỉnh nói chuyện diễn xuất, sao tự dưng lại lái chuyện qua thể loại H là sao?
Cuối cùng trợ lý của Hạ Xán vẫn mang kịch bản tới tận cửa, thuận tiện mang cho bọn họ cơm hộp và một loại thuốc bôi thông huyết tiêu thũng mà Hạ Xán bảo cậu ta mua ở hiệu thuốc.

Tô Tễ Tinh mệt đến mức ngủ thiếp đi, Hạ Xán sợ đánh thức cậu nên bảo trước với trợ lý, lúc đến đừng bấm chuông cửa, gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ ra mở cửa.

Lúc Hạ Xán tay chân nhẹ nhàng đi ra mở cửa, trợ lý không dám ngước mắt lên, sợ chính mình nhìn thấy cái gì không nên thấy, hoặc bí mật nào đó không nên biết.

“Anh Xán, tối nay có hẹn ăn tối với đạo diễn Nghiêm, anh không quên chứ?” Trước khi đi trợ lý chợt nhớ ra một chuyện, nhỏ giọng nói, “Hay em đẩy giúp anh nhé?”
Hạ Xán: “Không cần, đến lúc đó gửi địa chỉ chỗ hẹn cho anh, anh tự đi.”
“Được, vậy em đi đây.”
Hạ Xán quay trở lại phòng, thấy Tô Tễ Tinh vẫn ngủ say, tối hôm qua ngủ không ngon hôm nay lại mệt mỏi cả một buổi sáng, chắc giờ có tỉnh cũng chẳng ăn uống được gì, nên anh cũng không gọi để cậu ngủ tiếp, dù sao cơm có nguội vẫn có thể hâm lên ăn.

Nhưng Hạ Xán không ngủ được, kể từ khi anh nhìn thấy Tô Tễ Tinh xuất hiện trong phòng khách sạn tối qua, đầu óc và cơ thể anh luôn trong trạng thái phấn khích, đặc biệt là vừa rồi khi anh nghe Tô Tễ Tinh hứa rằng chờ anh cầm được cúp ảnh đế sẽ công khai, anh hận không thể ngay lập tức bay đến phim trường để đóng phim, sớm giành được cúp sớm giữ chặt người đó.

Anh quay lại giường, nằm xuống bên cạnh người đang say ngủ, yên lặng lật xem kịch bản trợ lý mang tới.

Lúc Hạ Xán làm việc anh rất tập trung, thời gian cứ thế trôi đi, bất tri bất giác anh đã xem kịch bản cả buổi chiều, Tô Tễ Tinh cũng ngủ cả buổi chiều.

Mãi đến khi bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn về tây, Tô Tễ Tinh mới trở mình, cậu vòng tay ôm lấy eo Hạ Xán, trong miệng lầm rầm vài tiếng, tựa hồ sắp tỉnh dậy.


“Mấy giờ rồi.” Tuy đã tỉnh, nhưng Tô Tễ Tinh vẫn lười biếng không muốn mở mắt.

Hạ Xán buông kịch bản, nhìn điện thoại, “5 giờ hơn, có đói không?”
“Chút chút.” Tô Tễ Tinh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đống kịch bản dày cộp của Hạ Xán để trên chăn, hỏi, “Cậu xem kịch bản suốt không ngủ à?”
“Ừm.”
Tô Tễ Tinh nhăn mũi, “Không mệt à?”
Hạ Xán cười cười: “Không mệt.”
Tô Tễ Tinh rất hâm mộ, chân thành khen ngợi: “Thể lực cậu tốt thật đấy.

Không phải mọi người đều nói làm 1 rất mệt sao? Nhưng tại sao Hạ Xán làm nhiều lần mà vẫn sung sức như thế, trong khi cậu toàn thân đau nhức như vừa bị bánh xe cán qua vậy? Người đàn ông này làm từ động cơ vĩnh cửu à?
Đối với một người đàn ông, được người yêu ở trên giường khen thể lực tốt, sẽ khiến họ cảm thấy thỏa mãn lòng tự tin cùng tính hiếu thắng của bản thân.

Hạ Xán vui vẻ cong khóe môi, xoa xoa tóc Tô Tễ Tinh, giọng nói bình tĩnh dụ dỗ, “Vậy lần sau đổi cậu ở trên thử xem? Ở trên không mệt chút nào.”
Tô Tễ Tinh ngẩng đầu nguýt anh, “Có phải cậu cảm thấy tôi rất ngu ngốc rất dễ lừa đúng không?”
Hạ Xán chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”
Tô Tễ Tinh trợn tròn mắt, hầm hừ nói: “Tôi thấy cậu đêm nay muốn ngủ sô pha thì có.”
“Nhưng anh nghe nói người nhận ở bên trên sẽ thấy thoải mái hơn, sâu nông mạnh yếu đều tự mình khống chế, hơn nữa,” Hạ Xán cúi đầu ghé vào bên tai Tô Tễ Tinh, cố ý cọ môi qua vành tai cậu, thanh âm trầm thấp, “Cùng dễ tìm điểm kia hơn.”
Hai người đều mới nếm thử trái cấm, cảm giác lúc này vẫn còn vô cùng mới mẻ, khó tránh khỏi thấy tò mò về các loại động tác, tư thế, cái gì cũng muốn thử một lần.

Tô Tễ Tinh cũng nghe nói cam rốn* là tư thế các tiểu thụ yêu thích nhất, Hạ Xán nói khiến cậu cũng hơi suy nghĩ miên man, nhưng ngay cả khi cậu muốn thử thật, thì cơ thể của cậu lúc này cũng không cho phép, sức lực cạn kiệt lực bất tòng tâm.

*Cam rốn (là tên một loại cam Trung Quốc): mấy má ơi là cưỡi ngựa đó ạ.

Tô Tễ Tinh đẩy đầu Hạ Xán ra, nghiêm khắc từ chối sự cám dỗ của anh, “Im đi tên hồ ly tinh này, tôi thấy cậu là muốn ép khô tôi thì có! Cậu thực hiện được rồi đó, giờ tôi thật sự một giọt cũng chả còn!”

“Thật không còn?” Hạ Xán thò tay vào trong chăn, làm bộ như muốn kéo quần Tô Tễ Tinh, “Anh không tin, để anh kiểm tra coi.”
Tô Tễ Tinh sợ tới mức cuống quýt đè lại tay anh, cậu nâng cằm, dùng đôi mắt ướt át tràn đầy cầu xin nhìn anh, “Đừng, lại kiểm tra thêm lần nữa thì ngày mai em khỏi xuống giường, chúng ta tương lai còn dài, để chọn ngày lại tái chiến sau được không?”
Hạ Xán cũng không định làm gì Tô Tễ Tinh thật, chỉ trêu cậu thôi, thấy bộ dạng như lâm đại địch của cậu thì cười đầy khoái trí, anh lấy tay ra khỏi chăn vỗ vỗ mặt Tô Tễ Tinh, nói chuyện chính.

“Tối nay anh có hẹn ăn tối với đạo diễn Nghiêm, em có muốn đi chung không? Hay anh hâm nóng cơm hộp cho em ăn lót dạ trước nhé?”.

ngôn tình hài
“Thôi, sắp đến giờ cơm tối rồi, đỡ phiền toái.” Tô Tễ Tinh định đi nhà vệ sinh, cậu cựa quậy rời giường, lại quên mất hoa cúc nhỏ của mình vừa trải qua mưa bão tàn phá, chưa đi được hai bước đã đau đến nhe răng trợn mắt, phải đỡ tường mới đứng vững được.

“Phải rồi, anh với người ta hẹn nhau ăn gì thế?”
Hạ Xán mở wechat nhìn địa chỉ quán ăn trợ lý nhắn đến, nụ cười trên mặt cứng đờ, à, hình như không thích hợp để Tô Tễ Tinh ăn vào lúc này cho lắm.

“...!Lẩu Trùng Khánh.”
Tô Tễ Tinh đỡ eo, nghe thế liền đen mặt, “...!Tôi không đi.”
“Em có thể ăn canh suông mà.”
“Đàn ông chân chính sẽ không đến quán lẩu ăn canh suông!” Đây là tôn nghiêm cuối cùng của cậu đó.

“Anh nói với đạo diễn Nghiêm đổi món khác, cứ nói anh bị nhiệt.” Hạ Xán nhịn cười đi qua đưa lọ thuốc bôi cho cậu, “Bôi thuốc rồi chắc sẽ không đau như vậy nữa, biết dùng không? Hay để anh bôi giúp em?”
“Miễn, không phiền ngài động thủ, tôi tự làm.” Tô Tễ Tinh lấy lọ thuốc, bỗng nghĩ đến một việc, nhìn Hạ Xán nghi hoặc, “Thuốc này ở đâu ra?”
“Anh bảo trợ lý mua.” Hạ Xán nói thản nhiên.

Tô Tễ Tinh: “...”
“Hạ, Xán!” Tô Tễ Tinh nghiến răng nghiên lợi, nói gằn từng chữ, “Cậu sợ người khác không biết chúng ta làm gì hả?!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi