SAU KHI XUYÊN THƯ HE VỚI ĐẠI LÃO CỐ CHẤP

Giây tiếp theo, con số cuối cùng cũng hiển thị. Vậy mà Thẩm Thứ lại là 1, Hàn Yên là 0!

Giá trị nhân khí của Thẩm Thứ cao hơn Hàn Yên tới tám trăm vạn (tám triệu)!

Thẩm Thứ sợ ngây người.

Ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra trấn định tự nhiên, nhưng trong lòng đã điên cuồng gào thét: Mẹ nó, ông đây làm được rồi! Ông đây thật sự quá lợi hại!

Cậu thật sự muốn chạy vài vòng quanh sân thi đấu, mà có khi cũng chẳng thể diễn tả được tâm tình kích động của cậu lúc này.

Còn Hàn Yên ngồi ở trên ghế học viên thi đấu nhìn thấy kết quả này thì không thể khống chế được biểu cảm của mình nữa.

Nụ cười tự tin trên khuôn mặt cô cứng lại, khóe miệng vốn đang cong lên chậm rãi mím lại, đôi môi đỏ cũng như không tin được mà hơi hé ra.

Rất nhiều fans tại hiện trường không cách nào chấp nhận kết quả này, thương tâm thất vọng tới mức che miệng lại mà khóc.

Nhưng Hàn Yên không hổ là ảnh hậu quốc tế, chỉ thua người chứ không thua trận.

Không tới mười giây, khi máy quay lia tới cô đã điều chỉnh xong biểu cảm và tư thái của mình. Khôi phục khí thế như cũ, cô đứng lên cười, giơ tay ra làm động tác ôm với Thẩm Thứ.

Thẩm Thứ thấy vậy thì không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên ôm lấy cô.

Hàn Yên không nghĩ mình sẽ thua dưới tay một hậu bối, tuy rằng có hơi mất mặt nhưng giọng hát và thực lực của Thẩm Thứ khiến cô tâm phục khẩu phục.

Tính cô vốn phóng khoáng, cái ôm thiện ý này đã thể hiện tâm trạng thoải mái của cô khi thua trận đấu rồi.

Hàn Yên vỗ lưng Thẩm Thứ, nói lời tán thưởng từ tận đáy lòng: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hôm nay tôi rốt cuộc cũng bị tạt tới bờ cát rồi! Tiểu Thẩm, chúc mừng cậu đoạt được giải quán quân!”

Thẩm Thứ vốn rất thích tính cách của vị ảnh hậu này, nhìn thấy phản ứng của cô lại càng thêm vài phần kính nể. Khi nghe được lời cô nói thì khiêm tốn trả lời: “Cảm ơn chị Yên, ca hát vốn là chuyện mà em am hiểu nhưng lại chỉ là niềm yêu thích nghiệp dư của chị. Em thắng trận này cũng không vinh quang gì cho cam!”

Lời Thẩm Thứ nói thật sự là những gì cậu nghĩ.

Bởi vì trước khi xuyên vào sách cậu đã tốt nghiệp học viện âm nhạc nổi danh trong nước, là người học nhạc chuyên nghiệp. Còn Hàn Yên chỉ là có hứng thú với ca hát, muốn chơi đùa một chút thôi.

Tuy rằng Thẩm Thứ không thể nói thật ra, nhưng so sánh hai bên có thể thấy Hàn Yên quả thật là có thiên phú hơn người.

Hàn Yên vô cùng hài lòng đối với câu nói ẩn ý nịnh nọt này, nụ cười càng sâu hơn. Cô nhẹ nhàng, vui sướng trở về chỗ ngồi của mình.

Phía sau cô, Phó Thời Kiêu cũng đứng lên, vỗ bả vai của Thẩm Thứ, giả nhân giả nghĩa chúc mừng: “Tôi còn phải cảm thán thêm một câu, quả là tre già măng mọc. Tiểu Thẩm, cậu rất ưu tú.”

Vẻ mặt và động tác của hắn hoàn mỹ tới mức nhìn không được tia sơ hở nào, người không biết chuyện nhìn vào cũng không thể thấy được sự ác liệt ngầm giấu trong mối quan hệ này.

Thẩm Thứ thấy cảnh này âm thầm trợn trắng mắt, nghĩ thầm hắn lại muốn biểu diễn kỹ thuật diễn đúng không?

Thật không dám giấu, ông đây đời trước cũng từng là ảnh đế, không sợ không diễn được với anh.

Cậu lập tức nở nụ cười khéo léo, cẩn thận nói: “Cảm ơn anh Thời Kiêu. Anh cũng biết hôm nay tôi đạt được giải quán quân này cũng là do có chút may mắn mà. Cho nên về sau tôi sẽ càng nỗ lực hơn nữa!”

Ý ngoài lời chính là: Nếu không phải anh để xảy ra sai lầm, ông đây cũng không thuận lợi lấy được giải quán quân như vậy.

Máy quay vẫn đang quay, Phó Thời Kiêu không tiếp tục đáp lời nữa, chỉ cười cười rồi quay lại chỗ ngồi. Tại nơi không ai nhìn thấy, bàn tay hắn nắm chặt lại rồi buông ra.

Cố Đình Thâm và hai học viên không thể tiến vào vòng ba cũng bước tới chúc mừng Thẩm Thứ. Thẩm Thứ nở nụ cười cảm ơn bọn họ.

Một màn chúc mừng kết thúc, người dẫn chương trình đi ra mời tất cả mọi người lên sân khấu.

Cuối cùng đến với lễ trao giải của trận chung kết.

Thẩm Thứ, năm học viên và bốn vị cố vấn theo thứ tự đi lên sân khấu, đứng sang hai bên cạnh nữ MC.

Tuy rằng ở đây mỗi một vị minh tinh đều là những người có độ nhận diện cao, đặc biệt là Hàn Yên, Phó Thời Kiêu, Tô Cảnh Minh và Quách Chỉ San. Nhưng tất cả đều tự giác nhường lại vị trí trung tâm sân khấu cho quán quân nổi bật nhất đêm nay – Thẩm Thứ.

Thẩm Thứ muốn khiêm tốn nhưng không được, đành đứng ở giữa mọi người.

Dáng người cậu cao gầy, khí chất nổi bật, cùng với tạo hình đẹp trai ngút ngàn đứng ở đó, chẳng thua kém bất cứ vị minh tinh nào. Khí chất cậu hoàn toàn trấn trụ được hiện trường, xứng đáng là C vị lóa mắt nhất đêm nay.

Kiều Nhung sải bước đi tới trước mặt cậu, trao cho cậu một chiếc chìa khóa vàng tượng trưng cho ngôi vị quán quân.

Thẩm Thứ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong mắt Kiều Nhung không che giấu sự thưởng thức và yêu thích, Thẩm Thứ nhận ra chuyện này trong nháy mắt thì đơ người.

Sau đó, cậu nhanh chóng dời tầm mắt đi, trong lòng nói thầm: Không rõ đại lão làm sao lại ngay cái lúc mọi người đang chăm chú nhìn như thế mà dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu như thế nhìn mình.

Kiều Nhung thấy gương mặt của Thẩm Thứ đỏ lên, không nhịn được mà nói đùa với cậu: “Chìa khóa này có thể mở được cửa phòng sản xuất nhạc của thầy Mạc Dương. Nếu cậu muốn tới chỗ đó thì nhất định phải giữ nó cẩn thận.”

Thẩm Thứ:!!!

Thẩm Thứ: Tôi đi phòng sản xuất nhạc của Mạc Dương làm gì?

Cậu đột nhiên lại nhớ tới cảnh mình và Kiều Nhung hôn nhau ở đó, hai mắt mở to, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Kiều Nhung.

Dù có là đại lão trùm giới giải trí thì cũng đừng như vậy chứ?

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Thứ đỏ như quả đào chín.

Những người đứng hai bên thấy cậu đỏ mặt không nói lời nào, lại không nhận chìa khóa trong tay Kiều Nhung, đều kỳ quái nhìn cậu.

Thẩm Thứ: Mẹ nó, mọi người đều từng nghe mấy chuyện dơ bẩn nhiều rồi, giờ chuyện như này cũng không giữ bình tĩnh được hả?

Giây tiếp theo, cậu đột nhiên nhận ra, chuyện Kiều Nhung nói chỉ là bảo cậu đi đến phòng nhạc sáng tác thôi!

Thẩm Thứ như trút được gánh nặng, đồng thời còn âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Kiều Nhung.

Đại lão chắc chắn cố ý!

Nhưng Thẩm Thứ không dám lỗ mãng trước mặt máy quay, cậu ngoan ngoãn đưa tay nhận chìa khóa, cung kính nói với Kiều Nhung: “Cảm ơn ngài Kiều.”

Giống như là hoàn toàn nghe không hiểu ám chỉ của Kiều Nhung.

Kiều Nhung thấy vậy thì nhướng mày, thấp giọng cười một tiếng, đôi môi nhếch lên tại nơi mọi người không nhìn tới.

Thẩm Thứ hiểu được phản ứng này của anh chính là nói: “Phản ứng của cậu vừa rồi đã bán đứng cậu.”

Thẩm Thứ: Giận!

Thẩm Thứ: Giữ nguyên nụ cười nào.

Trao giải kết thúc, Kiều Nhung cũng không muốn lên hình nhiều, đứng qua một bên.

Nữ MC lại đi tới, nói Thẩm Thứ phát biểu cảm xúc của cậu lúc này.

“Minh tinh phá tường” là một chương trình tống nghệ mới những minh tinh đã thành danh tham gia. Tuy rằng chỉ là đến để thể hiện tài năng ca hát, nhưng cũng chẳng phải giống như những chương trình tuyển tú xuất đạo ngoài kia. Bởi vậy nên việc đạt được giải quán quân nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng thực tế vẫn có chút quan trọng.

Thẩm Thứ không muốn tiêu đề giải trí ngày mai lại nhìn thấy cứ dân mạng nói mình có lòng hiếu thắng quá lớn, nghĩ đến lời Kiều Nhung vừa nói thì phát biểu cảm nghĩ: “Cảm ơn tổ tiết mục đã giúp tôi hoàn thành giấc mộng được sáng tác, ca hát và phát hành ca khúc. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, cầm chiếc chìa khóa này mở ra cánh cửa của giới âm nhạc.”

Cuối cùng, cậu nở một nụ cười 360 độ không góc chết trước máy quay, nói ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Tôi rốt cuộc cũng không cần đứng ở đầu đường biểu diễn rồi!”

Thời điểm Thẩm Thứ nói lời vui vẻ trong tiếng hân hoan của mọi người thì màn che buông xuống, một bữa tiệc của các minh tinh trong “Minh tinh phá tường” cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi hưng phấn qua đi, fans các nhà bắt đầu cảm thấy khó chịu, lôi nhau lên Weibo cắn xé.

[Tới bây giờ tôi vẫn không tin được, quán quân không phải là Phó Thời Kiêu hay Hàn Yên, mà lại là anh Thứ nhà chúng ta! Anh thứ, anh vĩnh viễn là thần!]

[Cậu nhắc tôi mới nhớ, “Minh tinh phá tường” không phải ban đầu khi tuyên truyền là muốn cho ra đời một ngôi sao vừa giỏi diễn vừa giỏi hát sao. Cuối cùng lại cho một diễn viên tuyến 38 không có lấy một tác phẩm tiêu biểu đạt được quán quân. Tôi thật sự rất muốn biết tổ tiết mục nghĩ gì đấy. Ảnh đế ảnh hậu không giỏi hơn hả?]

[Này người anh em lầu trên, Thẩm Thứ bây giờ nổi như nào cậu không biết? Cái gì gọi là diễn viên tuyến 38 cơ? Giá trị của cậu ấy bây giờ đã sớm một bước lên mây rồi!]

[Hahaha cười chết tôi rồi. Thế mà lại có một thằng ngu nói bây giờ Thẩm Thứ đã một bước lên mây! Xin hỏi cậu ta lúc nào thì có một tác phẩm để trở thành diễn viên thực lực đúng nghĩa? Cái kỹ năng diễn nát bét đơ như người chết kia của cậu ta, nói là tuyến 38 là oan cho cậu ta hả?]

[Tôi nói là đường làm ca sĩ, không phải về mặt diễn viên. Ca khúc “Giải hòa” cuối cùng mà đêm nay Thẩm Thứ biểu diễn chính là tác phẩm tiêu biểu của cậu ấy!]

[Lầu trên, nếu cậu thừa nhận Thẩm Thứ không đủ tiêu chuẩn làm diễn viên, cũng nên thừa nhận Thẩm Thứ không xứng đạt được giải quán quân này đi! Hơn nữa, có gì nói nấy, cậu ta chẳng thể nào đạt được trình độ của một ca sĩ đi đường thực lực!]

[Xin hỏi, Thẩm Thứ không xứng đạt giải quán quân “Minh tinh phá tường” vậy ai xứng? Ảnh đế Phó Thời Kiêu mắc lỗi sai khi biểu diễn hay là ảnh hậu Hàn Yên một đường chỉ biết dựa vào nhân khí?]

[Yên Yên nhà chúng tôi thì làm sao? Hôm nay cô ấy biểu diễn không đủ hoàn mỹ hay là biểu hiện không rộng lượng, không đủ khéo léo? Muốn nâng Thẩm Thứ cũng đừng có CUE Hàn Yên! Cảm ơn!]

[Cho nên không ai phủ nhận mấy bài Phó Thời Kiêu biểu diễn rác nhất đêm nay đúng không? Có mấy người chỉ thích hợp sống trong môi trường được chỉnh sửa âm thanh, hình ảnh thôi, làm gì có cái gọi là thực lực.]

[Muốn nói Phó Thời Kiêu không có thực lực, xét về mặt ca hát, vòng bán kết anh ấy biểu hiện cũng đã đủ kinh ngạc rồi. Xét về mặt kỹ thuật diễn, giải thưởng ảnh đế Kim Mã, ảnh đế liên hoan phim Đông Kinh và cả các đề cử nam diễn xuất sắc tại Cannes cũng có thể đè nát Thẩm Thứ. Dám nói Phó Thời Kiêu không có thực lực?]

[Công nhận là khả năng đóng phim của Phó Thời Kiêu vô cùng tốt, nhưng trận thi đấu này anh ta không tập trung cũng là sự thật!]



Tất cả mọi người đều không ngờ tới sau khi “Minh tinh phá tường” kết thúc sẽ dẫn tới một hồi đại chiến trên mạng.

Mà khi cư dân mạng còn đang ngươi chết ta sống, các minh tinh họ đang liều mình bảo vệ đang tụ tập ở một căn biệt thự, tham gia một buổi tiệc nhỏ cùng với các nhân viên công tác của tổ tiết mục.

Đây là một buổi tụ hội không được công khai ra bên ngoài, hơn nữa mọi người bận rộn cả đêm đã hơi mệt cho nên ai cũng tùy ý.

Hàn Yên và tiểu hoa đán cùng đội ngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Đạo diễn Tống mồ hôi đầy đầu giải thích cho Kiều Nhung lý do mình phải lâm thời đổi trình tự lên sân khấu của Thẩm Thứ và Phó Thời Kiêu, ông vừa nói vừa khom lưng xin lỗi.

Phó Thời Kiêu đang đứng ở ban công gọi điện thoại.

Thẩm Thứ cả đêm đều bị Kiều Nhung nhìn, vất vả lắm mới có người phân tán lực chú ý của đại lão. Cậu vội vàng lôi kéo Cố Đình Thâm ngồi sofa chơi game.

Cơ hội khó có được, Thẩm Thứ đang chơi game cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Kiều Nhung và đạo diễn Tống, yên lặng cầu nguyện đạo diễn Tống khen ngợi đại lão nhiều hơn. Tốt nhất là nói chuyện liên miên không dứt, kéo dài thời gian để đại lão đừng chú ý tới cậu nữa.

Kết quả cậu lại thấy Phó Thời Kiêu đi ra từ phía ban công, nói với phục vụ lấy hai ly sâm panh. Lúc mọi người không chú ý, cậu thấy hắn lén lút thả gì đó vào ly.

Phó Thời Kiêu thả vào xong ngẩng đầu nhìn bốn phía, Thẩm Thứ vội vã cúi đầu giả vờ tiếp tục chơi game.

Đồng thời trong lòng cậu nổi lên mối nghi ngờ.

Một màn trước mắt này, sao lại quen quen thế nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi