Gì....!xin ăn trước?
Đồng tử Lê Sơ động đất!
Nhanh như vậy phải nghênh đón lần ch*ch cuối cùng trong năm sao, Lê Sơ trong lòng thình thịch nghĩ.
"Nhưng mà bây giờ vẫn là ban ngày mà."
Lê Sơ liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, có chút ngượng ngùng nói.
Đất nước truyền thống, ban ngày tuyên cái gì đó* thì có chút ngượng ngùng rồi.
*thành ngữ ban ngày tuyên dâm.
Ninh Mạn Thanh sửng sốt một chút, sau đó bật cười.
Lê Sơ nhìn thấy cô cười, trong lòng nhảy một cái, nàng nói sai cái gì sao?
Chẳng lẽ nàng hiểu sai ý?!!!
Ninh Mạn Thanh chậm rãi nhích lại gần Lê Sơ, thân thể Lê Sơ không ngừng lui về sau, cả người bị Ninh Mạn Thanh bao lấy giữa sô pha.
"Ban ngày không thể hôn môi sao?"
Ngực Ninh Mạn Thanh rung động, cười đến vô tội.
Đầu óc Lê Sơ ong một cái, mặt căng đến đỏ bừng.
Thì ra chỉ là muốn hôn một cái thôi sao???!!!!
A a a a ô ô ô! Này cũng quá cảm thấy thẹn thùng xấu hổ rồi!
Như vậy có vẻ nàng rất là không rụt rè!
Lê Sơ thề bản thân mình chỉ là nghĩ bình thường thôi, đều do nàng cảm thấy Ninh lão sư là một người háo sắc, chứ không phải vấn đề ở chỗ nàng đâu!
"Nhưng mà nếu có thể làm thêm một số chuyện, đương nhiên là tôi cũng là cầu mà không được."
Đâu chỉ là cầu mà không được, đây quả thực là vui mừng ngoài ý muốn rồi.
Ninh Mạn Thanh vốn chỉ muốn một cái hôn, lại không nghĩ Đào Đào lại thành thật đến mức độ này.
Chính xác cũng là, đã hơn hai tháng các nàng đều không có gặp mặt, cho dù lúc còn ở đoàn làm phim, vì có người đại diện ở đó, các nàng muốn ngầm nắm tay chút chút cũng không có cơ hội.
Mùi trà mây nhanh chóng tràn đầy không gian, Lê Sơ nghe được cả người mơ hồ, giống như dẫm lên đám mây.
Trên thế giới sao lại có hương vị dễ nghe đến như vậy đây, Lê Sơ nhịn không được hít thật sâu, không chút nào bủn xỉn thả ra tin tức tố của chính mình.
Omega vị mật đào giống như luôn thật mềm, chỗ nào cũng đều là phấn.
Cho dù hiện tại đã vào đông, hoa đào vẫn nở rộ minh diễm như cũ.
Lê Sơ bật điều hòa trong nhà, phòng khách bật, phòng ngủ cũng bật.
Máy sưởi tràn đầy không gian, cách trở với cái lạnh như băng ở bên ngoài.
Thứ lạnh lẽo duy nhất lại phát ra từ người Alpha, mùi trà hương thanh triệt lại cực kỳ sạch sẽ, mang theo chút sắc bén khiến người không thể từ chối.
Trong lúc bừng tỉnh, Lê Sơ phảng phất thấy một màu xanh trải dài khắp không gian, theo chuyển động của ánh mắt mà đong đưa.
Sô pha màu xám, dính chút nước liền trở lên tối trầm một mảng.
Nơi Lê Sơ nằm qua ướt thành một khối to, nước nhỏ giọt trên tay Ninh Mạn Thanh, cô cũng tùy tiện bấu vào sô pha.
"Năm sau giúp em tẩy sô pha."
Khóe miệng Ninh Mạn Thanh nhếch lên, bị Lê Sơ nhéo một cái.
"Sao có thể để người bận rộn như chị....!đến giúp em tẩy."
Thanh âm nói chuyện của Lê Sơ có chút đứt quãng, giống như không cẩn thận bị đụng vào nơi nào đó, nàng phát ra một tiếng kinh hô.
"Ai làm dơ đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, đạo nghĩa không thể chối từ."
"Ninh lão sư thật sự là người có trách nhiệm."
Lê Sơ nghiến răng, tay nhéo tay Ninh Mạn Thanh cũng không có chút lực nào.
Ninh Mạn Thanh không chút chột dạ nào mà tiếp nhận lời khen tặng này, ôm Lê Sơ vào trong phòng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Mạn Thanh đến phòng ngủ của Lê Sơ, trên giường ngủ của nàng có chút loạn, để bừa mấy món quần áo cùng mấy cái gối ôm.
Bức màn trong phòng ngủ không kéo lên, phiến cửa sổ đọng thành sương mờ vì nhiệt độ chênh lệch giữa trong và ngoài, giống như là màn sương thiên nhiên.
Đường cong trắng trẻo lạnh lùng giống như thanh đao thẳng tắp, trong nháy mắt có thể cướp đi tiếng hít thở của người.
Cổ chân Lê Sơ bị nắm, ngón chân mất tự nhiên cuộn tròn lên.
Ướt lạnh giống như hỗn hợp giữa mùa đông lạnh lẽo, Lê Sơ không tự giác mở to mắt.
Thế giới quan của nàng bị tác động quá mạnh mẽ, vì dù nội tâm của Lê Sơ là tay đua thần sầu, nhưng thân xác nàng thực sự chỉ là tài xế mới mà thôi, chạy trên quốc lộ cũng chỉ dám chạy rì rì, kinh hồn tán đảm chạy thật chậm, sợ bản thân mình không cẩn thận liền sẽ lật xe.
*lái xe: diễn tả chuyện xxx
Tuy rằng trước kia cũng đã xem qua loại hình này, nhưng nàng không nghe nói Ninh lão sư có đủ đam mê về vấn đề này.
Bất quá nàng cũng không rảnh lo này nọ nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng điều hòa phát ra một ít tiếng vang.
Sương mù hóa thành bọt nước thong thả nhỏ giọt, Lê Sơ nức nở nghĩ, ngày trừ tịch thật đúng là tốt lành.
"Ninh lão sư......"
"Không nghe thấy."
Lê Sơ mếu máo, nói: "Ninh Mạn Thanh!"
Ninh Mạn Thanh cười đáp: "Ở đây!"
"Sang năm chúng ta sẽ cùng trải qua trừ tịch như vậy sao?"
"Ý em là câu đối em dán không được, cái ghế kia thực sự không đủ cao, có một mình em không dám bắt thêm một cái ghế nữa, em sợ bị té."
"Sẽ, tôi còn sẽ giúp em dán, chỉ cần em còn kêu tôi giúp em."
"Trừ bỏ chị còn có ai sao...."
Lê Sơ lẩm bẩm, ôm vòng lấy cổ Ninh Mạn Thanh.
"Đào Đào ngoan."
Mặt mày Ninh Mạn Thanh giãn ra, hôn hôn gò má tiểu cô nương trong lồng ngực, ôn nhu giúp nàng lau mồ hôi giữa trán.
Lê Sơ nhìn thời gian, ặc, đã tám giờ, Ninh Mạn Thanh cũng đã đi rồi, chẳng qua không biết đã đi bao lâu.
Hẳn là có một khoảng thời gian đi, đầu óc Lê Sơ loạn nghĩ, bên cạnh băng băng lãnh lãnh, một chút cũng không giống có người nằm qua.
Lê Sơ cũng không có mất mát, chậm rì rì mặc áo ngủ, bò dậy khỏi giường.
Ninh Mạn Thanh không cắn tuyến thể của nàng, cô hỏi, nhưng Lê Sơ nhớ rõ mình mơ mơ màng màng ngăn lại, bởi vì đầu năm sau còn phải đi làm.
Một năm cũ cuối cùng cũng kết thúc bằng chuyện lăn giường, Lê Sơ cảm thấy một năm này trôi qua quả thật là viên mãn.
Chờ nằng tắm rửa xong ra tới, di động vừa lúc vang lên, là khách sạn nàng đặt cơm tất niên trước đó, hiện tại đã đến rồi.
Thời gian thật đúng là vừa đúng lúc, Lê Sơ vui vẻ cầm rương giữ nhiệt tiến vào, cái rương có chút nặng.
Hiện tại phục vụ có rất nhiều loại, Lê Sơ chỉ dùng cơm một mình, cho nên cơm tất niên tuy rằng hoa lệ, nhưng phân lượng cũng không phải là nhiều.
Lê Sơ chụp bức ảnh gửi cho Ninh Mạn Thanh, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Cá đương nhiên là nhất định phải có, ý nghĩ hàng năm có dư.
Còn có hai cái trứng gà, có nghĩa là viên viên mãn mãn.
Còn có thịt rau dưa, nếu không phải nghĩ đến chuyện khống chế thể trọng, Lê Sơ đã ăn gió cuốn mây tan rồi.
Nàng mở TV, trong TV là chương trình xuân vãn, có mấy tiểu phẩm rất thú vị, Lê Sơ xem mà cười không ngừng.
Chỉ là cười trong chốc lát, nàng giống như cảm thấy không còn thú vị nữa, không biết vì sao lại cảm thấy có chút tịch mịch.
Nhưng từ trước đến giờ Lê Sơ đều là một người ăn Tết, nàng rõ ràng là đã có thói quen với sinh hoạt như vậy mới đúng.
Sao tự nhiên hiện tại lại không quen nữa đây, là vì xuyên qua thế giới khác sao?
Nhưng Lê Sơ biết không phải là do nguyên nhân vô nghĩa này, di động vang lên, Lê Sơ liếc mắt một cái, phát hiện nguyên nhân thực sự nhắn tin đến.
[Ninh Mạn Thanh]: (hình ảnh)
Vì Ninh Mạn Thanh kiên trì sửa đúng xưng hô của nàng với cô, nên lúc nhắn hình ảnh qua lúc nãy Lê Sơ đã sửa tên cô lại.
Lê Sơ mở hình ảnh, hình ảnh là ảnh selfie, nhưng chỉ lộ nửa mặt tươi cười, phía sau là căn nhà có vẻ cổ xưa.
[Ninh Mạn Thanh]: Đồ ăn của em nhìn rất ngon nha.
[Lê Tiểu Sơ]: Nhà chị nhìn cũng rất tuyệt.
[Ninh Mạn Thanh]: Chỉ nhà tôi thôi?
Lê Sơ chậm rì rì đánh chữ, ý cười trên khóe miệng muốn áp cũng không được.
[Lê Tiểu Sơ]: Chị cũng rất tuyệt.
[Lê Tiểu Sơ]: miêumiêuchúctết.jpg
[Ninh Mạn Thanh]: miêumiêuchốngnạnh.jpg
Nhìn hình động chống nạnh này, Lê Sơ không biết sao tự nhiên lại bị chọc trúng huyệt cười, ngồi xếp bằng trên sô pha cười đến mặt đỏ bừng.
Nàng cảm thấy có khả năng là liên quan đến tiểu phẩm hài vừa rồi nàng mới xem.
[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, nhà mọi người có xem xuân vãn không?
Lê Sơ nghĩ chắc chắn là không, làm gì có nữ chính nhà hào môn nào mà có thể cùng xem xuân vãn với người nhà được.
[Ninh Mạn Thanh]: Không xem, hay không?
Ninh Mạn Thanh chưa từng xem, đây đối với nhà cô mà nói cũng không phải hoạt động cùng nhau của cả nhà.
Hiện tại cô đang ở nhà tổ, ngồi xung quanh là một ít bạn cùng lứa tuổi, những người khác đều chơi mạt chược hay bóng bàn, nhìn vô cùng náo nhiệt.
[Đào Đào]: Em kể chị nghe, rất buồn cười, em vừa mới xem một tiểu phẩm.
[Đào Đào]: Nó vậy nè vậy nè, để em kể cho chị nghe.
Ninh Mạn Thanh nhìn di động, khóe miệng nhếch lên.
"Lão tam đang xem gì đó? Cười đến vui vẻ như vậy?"
Ninh Hạo Viễn ngồi đối diện Ninh Mạn Thanh có chút ngạc nhiên, là anh cả lớn hơn em gái năm tuổi, Ninh Hạo Viễn nhớ rõ mình đã lâu lắm không thấy em gái lộ ra nụ cười thả lỏng như vậy.
Hắn ta có chút cảnh giác, dù sao ảnh hưởng cô mang đến cho hắn ta thực sự quá sâu.
Tuy rằng năm 18 tuổi hắn ta phân hóa thành A, khi đó Ninh Mạn Thanh cũng chỉ mới 13 tuổi, nhưng lại là người có học lực siêu phàm và năng lực đến mức thiên tài, là người được chú ý nhất của Ninh gia, người làm hắn ta đã sớm có cảm giác áp lực và nguy cơ.
Mỗi người gặp hắn ta đều khen một câu thanh niên tài tuấn, sau đó liền nói đến em gái của hắn ta ngay.
Tuy rằng cuối cùng Ninh Mạn Thanh phân hóa thành B để Ninh Hạo Viễn nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không buông tâm hoàn toàn, cho đến khi cô đi vào giới nghệ sĩ.
Trong chuyện này Ninh Hạo Viễn vẫn luôn cảm thấy em trai của hắn ta nông cạn, Ninh Mạn Thanh nguyện ý đóng phim thì để cho nó vui vẻ đi đóng đi, cắt đứt tài nguyên của nó làm gì, nếu nó muốn quay lại Ninh gia làm kinh doanh, đối với bọn họ không ai có lợi cả, nên hắn ta mới ra tay ngăn cản.
Nhưng mà hình như mặc kệ em trai có cản trở không, hay hắn ta có ngăn cản em trai không, thì đứa em gái thứ ba bình tĩnh từ nhỏ này cũng không có tỏ vẻ gì, hắn ta cũng càng không đoán ra tâm tư của cô, nên mới càng cảnh giác.
"Một tiểu phẩm rất thú vị, anh cả muốn xem sao?"
Ninh Mạn Thanh giương mắt, trên mặt vẫn treo tươi cười, nhưng lại thiếu vài phần thật tâm.
"Anh cả sao thích xem mấy thứ này, anh cả thích nhất là xem báo cáo tài chính"
Chị hai bưng ly rượu đi từ xa đến, cười khanh khách nói vào.
Đối với lời nói chèn ép này, Ninh Hạo Viễn cười cười.
"Lão nhị cũng không thua kém chút nào đi, dù sao thứ chúng ta yêu thích cũng là giống nhau."
Ninh Hạo Viên đem lực chú ý từ Ninh Mạn Thanh dời sang người này, so với Ninh Mạn Thanh, đứa em gái thứ hai này của hắn càng có sức uy hiếp hơn.
Cùng là Alpha, bọn họ cũng cùng có dã tâm giống nhau, ai cũng không chịu thua ai.
Tháng 6 trước đó Ninh Hạo Viễn bị nàng ta cướp một cái hợp đồng, hiện tại vẫn còn ghi hận đây.
Đối với đấu khẩu của hai người Ninh Mạn Thanh không có hứng thú, cứ để cho hai người bọn họ đấu với nhau trước đi, nhìn bọn họ tranh tranh cướp cướp còn không bằng đi xem Đào Đào của cô nhiều hơn một chút.
Ninh Mạn Thanh rời khỏi sô pha đi ra ngoài, ngồi ở một nơi thanh tĩnh, nhìn tin nhắn Lê Sơ gửi cho mình.
Tuy rằng cô không có xem xuân vãn, nhưng từ người nào đó ríu rít trực tiếp, cô cũng giống như là đã xem không ít.
Lê Sơ không có tâm tư đón giao thừa, nhưng nàng cũng không bỏ được, đúng giờ phát Weibo chúc phúc cho mọi người, nhân tiện đăng mấy tấm ảnh tự chụp của nàng trước đó.
Lê Sơ lựa chọn fans bình luận nhanh nhất trả lời chúc phúc nàng.
Chơi weibo đến gần rạng sáng 1 giờ, Lê Sơ trở về phòng ngủ.
Rạng sáng hai giờ, nàng bị nhiệt độ ấm áp quen thuộc bao lấy sợ đến mức trợn mắt, tin tức tố quen thuộc trấn an nàng từng chút một.
"Sao lại đột nhiên đến?"
"Muốn cho em cái hôn tân niên đầu tiên.".