SAU KHI XUYÊN THƯ TA PHU QUÂN KHÔNG PHẢI NGƯỜI

Vân Niệm Niệm tại tam giới, có thể nói là phi thường trâu bò, thậm chí loại câu nói dưới một người trên vạn người cũng đều không thể hình dung nàng.

Dưới một người? Nàng thậm chí còn có thể khiến cho thiên đế tự nguyện làm lô đỉnh cho mình, thú vị!

Cho nên, ba năm lại thêm ba năm, Vân Niệm Niệm dưới sự bồi dưỡng như bật hack của thiên đế, rốt cục cũng xuất sư.

Nàng có thể tùy ý dùng các loại tiên thuật, mặc dù làm không được loại trình độ nhấc tay, trợn mắt, nhưng nàng cũng học xong cách vận dụng tự nhiên vận dụng tu vi của mình.

Chính miệng Huyền Lâu thừa nhận, thiên hạ này, chỉ có hắn có thể đánh được Vân Niệm Niệm, mà hắn thà rằng đánh chết chính mình cũng sẽ không cùng Vân Niệm Niệm đánh, cho nên, bốn bỏ lên năm, Vân Niệm Niệm chính là thiên hạ đệ nhất.


Làm Mary Sue còn có thể làm đến loại trình độ này, có thể nói là đỉnh của đỉnh. Dù sao, nhìn chung toàn bộ tiểu thuyết xuyên thư vào nữ phụ lật lại kịch bản trên Tấn Giang, có mấy ai có thể lật đến trở thành thiên hạ đệ nhất?

Vân Niệm Niệm rất là hài lòng.

"Vân Niệm Niệm rất là hài lòng" mở mắt ra, nhảy nhảy nhót nhót bắt đầu hành trình ăn dưa một ngày mới.

Nàng phát hiện, biện pháp gϊếŧ thời gian tốt nhất, chính là xen lẫn trong mấy trà lâu chốn nhân gian, nghe người ta kể chuyện.

Có đôi khi, nàng còn ẩn thân, đi điều tra chân tướng của chuyện mình vừa nghe.

Tỉ như nàng vừa mới ở trà lâu nghe người ta kể chuyện của Tần vương phi có tư dung mỹ mạo vạn phần sớm đã qua đời nhiều năm.

"Nghe nói Vương họa sĩ tự tay vẽ ra tấm chân dung của Tần vương phi, sau khi Tần vương chết, đem bức họa kia nâng trong tay hạ táng."


"Ai, thật muốn nhìn thử một chút a, đáng tiếc đã chết trăm năm, chân dung duy nhất cũng hạ táng trong mộ của Tần vương, không cách nào nhìn thấy."

Vân Niệm Niệm nghe xong, dẫn theo kiếm nhỏ chạy vội tới mộ Tần vương, niệm Tiên quyết vào xem.

Mắt nhìn xuyên tường, thấy trong quan mộc quả nhiên có một bức chân dung, lại cố gắng một chút, rốt cục nhìn thấy hình vẽ kia.

Khá lắm. . . quả nhiên là người tình trong mắt hóa Tây Thi, Vương phi nhìn cũng thực bình thường không có gì hiếm lạ, nghĩ đến có lẽ là do danh tiếng Tần vương tốt, sau khi qua đời nhiều năm, dân chúng truyền miệng, lại đem Vương phi thiện lương truyền thành mỹ nữ tuyệt thế.

Vân Niệm Niệm mới từ trong mộ Tần vương chui ra ngoài, liền gặp người quen.

Nàng kích động vạn phần, chạy tới xác nhận.

Không sai, người kia ước chừng hai mươi, một thân ngân giáp dị thường mỹ mạo, chính là Chi Ngọc!


Hắn cõng một cây thương màu đen khốc huyễn, ngắm nhìn nữ tướng trên lưng ngựa cách đó không xa.

Vân Niệm Niệm vừa thấy, cô nương kia cũng là người quen, chính là Thẩm Thiên Hương a!

Đây là đội ngũ xuất chinh, Vân Niệm Niệm duỗi ngón tay ra, ở giữa không trung hóa phù bình an, yên lặng chúc phúc cho hai người này, hoàn thành một đoạn nhân duyên mỹ hảo.

Vân Niệm Niệm ngự kiếm về thành, trong lòng hơi động, hóa thành bộ dáng người bình thường, hỏi lão bản khách đi3m: "Phú thương lớn nhất Kinh thành là ai?"

"Vạn Bằng Trình a!" Lão bản khách đi3m nói, "Là một người có tấm lòng từ bi a."

Vân Niệm Niệm hỏi: "Hắn có mấy vị phu nhân?"

"Cũng có mấy vị, nhưng hiện tại Vạn gia chỉ còn lại một vị phu nhân mà thôi." Lão bản khách đi3m nói, "Nhưng lại chỉ có một con, già rồi mới có con, con trai hắn năm nay cũng chừng hai mươi, trước đó không lâu mới cưới một vị phu nhân, là người từ Giang Nam đến, tuổi tác không sai biệt lắm, số tuổi vừa đủ lớn, nhưng tiểu thiếu gia kia rất thích nàng, còn nói chỉ cưới một mình nàng thôi."
Vân Niệm Niệm: "Chính là hắn! Phú thương thiếu gia này tên là gì?"

"Vạn Lý Lâu, mập mạp, vừa thấy chính là người có phúc khí!"

Vân Niệm Niệm cười nói: "Không sai, hắn là người có phúc lớn."

Vân Niệm Niệm lại nghĩ đến Tiết lão thái quân, lại hỏi: "Vạn gia này, vị phu nhân còn sống kia, bao nhiêu tuổi?"

" Tuổi tác cùng vị tiểu thiếu gia kia không sai biệt lắm, cũng là nữ nhi xuất thân nhà giàu, kinh thương rất có tài, chúng ta đều gọi nàng là Tuyết phu nhân." Lão bản nhiều chuyện nói, "Lúc ấy, khi Vạn lão gia qua đời, vài vị phu nhân không chết thì bỏ đi, là Tuyết phu nhân cùng Lâu tiểu thiếu gia cùng trông nom việc nhà, sau khi Lâu tiểu thiếu gia cưới thê, còn gõ đầu cho Tuyết phu nhân, nói về sau liền nhận nàng làm mẹ!"

Vân Niệm Niệm triệt để yên tâm.

Nàng đem Sơ Cuồng gọi ra, để nó mang mình tới thế gian yêu ma nhìn một chút, tính toán thời gian, Huyền Tín cũng đã hai mươi ba tuổi, không biết cùng công chúa yêu tộc tiểu Bạch Liên tình cảm tiến triển như thế nào.
Sơ Cuồng mang nàng đi tới trà lâu của Yêu giới, trên đại sảnh trà lâu đang diễn ra một vở diễn, diễn là thiếu nữ yêu tộc cầm tù trừ yêu sư.

Vân Niệm Niệm gọi một chén trà, dở khóc dở cười nhìn đài diễn.

Sơ Cuồng có thể mang nàng đến nơi đây, nói lên Huyền Tín hoặc là Bạch Liên, khẳng định có một người đang ở đây. Cũng không biết, lấy lập trường hiện tại của hai người bọn họ, nhìn tuồng vui này, sẽ có phản ứng gì.

Lầu hai truyền đến tiếng vang, cửa giấy soạt một tiếng, một tên thị vệ bị đánh bay ra ngoài.

Vân Niệm Niệm ngửi được hồn tức quen thuộc.

Nàng ẩn thân, ngồi trên Sơ Cuồng, yếu ớt bay lên, đưa đầu xem náo nhiệt.

Quả nhiên, nơi này không chỉ là trà lâu tầm thường, là cái. . . nhạc quán tầm hoan!

Trong gian phòng diễm sắc, trừ yêu sư tuổi trẻ mỹ mạo giãy dụa đứng dậy, một đao vung lên, hết tung yêu trảo của yêu tinh muốn mưu đồ bất chính đối với hắn.
Không cần phải nói, trừ yêu sư này, chính là Huyền Tín.

Vân Niệm Niệm líu lưỡi: "Kịch bản của tiểu thúc tử, có phải là cầm ngược?"

Hắn giãy dụa lợi hại, thần sắc băng lãnh, liếc mắt một cái liền biết, đây là bị yêu tinh bắt được, muốn vũ nhục.

Trừ yêu sư dùng tới Thánh khí, quang mang đốt cháy tay của yêu nữ.

"Làm càn, ngươi có biết thân phận ta hay không? !" Yêu nữ kia ăn mặc quý khí vạn phần, cả giận.

Vài tên thị vệ tiến lên, hóa ra yêu hình, đem trừ yêu sư đặt lên trên giường: "Đây là nhị hoàng nữ điện hạ!"

Vân Niệm Niệm: "Quả nhiên không phải Bạch Liên."

Trừ yêu sư cũng mặc kệ cái gì mà điện hạ, hắn đọc trừ yêu chú, trong khoảnh khắc, che mắt nhị hoàng nữ, làm nàng ta té xỉu trên đất. Bọn thị vệ cũng thất linh bát lạc, không có sức đối kháng.
Trừ yêu sư nghiêng ngả lảo đảo muốn đi, đáng tiếc tay chân đều bị yêu trói buộc lại.

Đúng lúc này, Bạch Liên đến đây.

Nàng giống như là vụиɠ ŧяộʍ chạy tới, mặc áo choàng rộng lớn, liếc thấy bộ dáng này của trừ yêu sư, cũng cả kinh, lại nhìn thấy muội muội trên mặt đó, nháy mắt hiểu rõ.

Nàng mở yêu khóa ra, nói: "Ngươi đi mau."

"Ngươi gạt ta!" Ánh mắt trừ yêu sư bi thương, nói, "Ngươi lợi dụng ta. . . Sư phụ ta cũng là ngươi. . ."

"Không phải ta! Hôm nay ta hẹn ngươi đến đây, chính là muốn cùng ngươi giải thích. . . ta muốn." Bạch Liên nghe được tiếng bước chân, đem hắn đẩy ra cửa sổ, "Đi mau, trong cung đã phát giác được ngươi đang ở đây. . . Ngươi đi mau!"

Trừ yêu sư giọng căm hận nói: "Bạch Âm! Ta sẽ báo thù. . . Ta sẽ báo thù!"

Vân Niệm Niệm xem hết xuất diễn này, vỗ tay bốp bốp bốp bốp.
"Không có kịch bản, hai người bọn họ có thể trình diễn đến loại trình độ này, thật sự là phấn khích a!" Vân Niệm Niệm nói, "Chỉ là không có loại tình huống vả mặt a."

Kết thúc một ngày, Vân Niệm Niệm về tới thiên giới.

Huyền Lâu hỏi nàng: "Nhìn được thứ gì hay rồi?"

"Ân, đệ đệ chàng cùng Bạch Liên diễn rất tốt." Nàng nhịn xuống biểu lộ hết sức cảm thấy hứng thú của mình, thận trọng nói, "Ta thích."

Huyền Lâu thản nhiên nói: "Xem ra, sẽ không có kết cục gì tốt, lúc xem đến kết cục, cũng đừng khóc."

Vân Niệm Niệm nói: "Sẽ không!"

Một năm sau, Huyền Tín cùng Bạch Liên lịch kiếp thất bại, về tới thiên giới.

Từ chỗ của Nhân Duyên tiên tử biết được sau khi mình chết, đối phương lại vì hắn tuẫn tình, Huyền Tín cảm động, cắn răng một cái, nắm chặt tay: "Vậy ta lại lịch kiếp thêm một lần đi!"
Huyền Lâu đối với điều này không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Vì thế, Huyền Tín lại cùng Bạch Liên lịch kiếp thêm một lần.

Ngày ấy Vân Niệm Niệm đi du lịch trở lại Thiên Cung, thấy Huyền Lâu ngoắc nói: "Niệm Niệm mau tới, phim truyền hình mà nàng muốn xem, lại có tập mới."

Vân Niệm Niệm cười ha ha, nói: " Hóa ra nghề nghiệp của tiểu thúc tử là diễn viên a."

Nàng kéo tay Huyền Lâu, nói: "Có về bên nhau không?"

Huyền Lâu: "Có."

Chi Lan cuối cùng cũng từ trong đống sổ sách vô tận giải thoát, ngẩng đầu, liền thấy Ti Mệnh thiên quân nằm trên tảng đá uống rượu, Nhân Duyên tiên tử thì đang dùng tơ nhân duyên phế bỏ dệt áo len.

Chi Lan: "Tại sao lại đến chỗ của ta hết thế này? Thiên hậu đâu?"

Bình thường, bọn họ đều đi tìm Vân Niệm Niệm chơi.

Ti Mệnh thiên quân: "Đi xem kịch rồi."
"Kịch, diễn cái gì?"

Nhân Duyên tiên tử nói: "Huyền Tín thiên quân cùng Bạch Liên tiên tử cùng nhau diễn dịch, diễn tình yêu buồn vui."

Chi Lan trầm mặc hồi lâu, yên tâm: "Thì ra ta không phải thiên quân thê thảm nhất!"

Thảm nhất, chính là Huyền Tín cùng Bạch Liên a!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Toàn văn đã hoàn thành *dùng tay vung hoa*.

Editor nói ra suy nghĩ của mình:

Toàn văn đã hoàn thành *dùng tay vung hoa*.

Chang: Bộ truyện này là bộ đầu tiên mình edit, do ko có người beta nên có rất nhiều thiếu sót, cảm ơn tất cả mn đã ủng hộ truyện và ủng hộ mình tới những chương cuối này ~~(●ᴥ●)~~ 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi