SAU KHI XUYÊN THƯ TÔI TRỞ THÀNH BẢO BỐI NHÀ HÀO MÔN

Editor: Sn

"Tôi đã về rồi." Chu Nhị Hoà kẹp điện thoại vào vai, tay vẫn không ngừng gõ phím, "Tôi biết ngay nhóc vô lương tâm này chơi đến quên cả trời đất nên quên tôi luôn rồi mà."

"Xin lỗi anh Chu." Ninh Dữ Ý ngượng ngùng khẽ khàng sờ mũi, "Anh đã ăn tối chưa ạ?"

"Chưa." Chu Nhị than vãn, "Tăng ca tới chết, em không biết đâu, hôm qua sếp Tạ đột nhiên gọi điện cho tôi, đích thân hỏi thăm về nguồn tài nguyên trong tương lai của em."

"Thế là tôi làm thêm giờ đến tận bây giờ, không chợp mắt lấy một giây."

Ninh Dữ Ý có chút áy náy, đoán chừng Chu Nhị Hoà phải tăng ca là vì Tạ Dực Nam.

"Vậy để em mang cơm cho anh nhé." Ninh Dữ Ý đếm từng ngón tay, "Đậu hủ tứ xuyên, tôm chiên, còn muốn ăn gì nữa không?"

"Luộc thêm ít bông cải xanh đi, cho nhiều cơm một chút." Chu Nhị Hoà, vốn đang cố kìm nén cơn đói, bỗng cảm thấy thèm ăn khi nghe Ninh Dữ Ý gọi món. Hắn liếm môi.

"Được thôi."

"Mang theo... " Chu Nhị Hoà nghĩ đến một người khác, "Mang theo hai phần cơm đi, trưởng bộ phận PR cũng chưa ăn gì, vừa hay dạo này nhờ anh ta dập tắt mấy tin giả bôi đen của em đấy."

"Không cần mang phần cho chị gái anh à?", Ninh Dữ Ý nghĩ đến người chị xinh đẹp của Chu Nhị Hoà.

"Không cần, súp lơ xanh luộc là dành cho chị ấy rồi, không cần cho dầu và muối, chị ấy đang giảm cân."

Gác máy, Ninh Dữ Ý lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, bắt đầu nấu ăn.

Vì Chu Nhị Hoà quá bận, Ninh Dữ Ý hiếm khi tự mình đón xe chạy đến công ty.

Ninh Dữ Ý đội mũ lưỡi trai và kính râm, xách bình giữ nhiệt bước vào văn phòng Chu Nhị Hoà.

"Đến rồi à." Chu Nhị Hoà chào cậu.

"Dạ." Ninh Dữ Ý liếc nhìn chiếc bàn làm việc bừa bộn và vài đầu lọc thuốc lá vương vãi trên sàn, "Ăn tối trước đi, tôm chiên nguội sẽ không ngon đâu."

"Tới ngay đây, đợi tí nhé." Chu Nhị Hoà xử lý nốt bảng biểu cuối cùng, cuối cùng cũng buông tay khỏi bàn phím, thở phào nhẹ nhõm.

"Em ngồi đây trước đi, tôi mang súp lơ xanh qua cho chị cái đã, tiện thể gọi cái tên kia sang ăn cùng luôn."

Tên kia chắc là nói trưởng bộ phận PR.

Ninh Dữ Ý đoán, cậu theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn giữa Chu Nhị Hoà và vị trưởng phòng bộ phận PR kia.

Văn phòng của Chu Nhị Na ở ngay tầng trên, lẽ ra Chu Nhị Hoà sẽ quay lại rất nhanh. Nhưng sau khi Ninh Dữ Ý bày biện thức ăn xong và đợi một hồi lâu, Chu Nhị Hoà mới lững thững trở về.

Ninh Dữ Ý tinh ý nhận ra môi của Chu Nhị Hoà hơi sưng.

"Sao đi lâu vậy?" Ninh Dữ Ý nằm trên sofa tiếp khách, nghịch điện thoại, "Em còn tưởng anh đi lạc rồi chứ."

"Khụ khụ, chỉ là... đi vệ sinh một chút thôi." Chu Nhị Hoà có chút bối rối, vô thức che đôi môi sưng đỏ, "Ăn cơm trước, ăn cơm trước."

"Không phải anh đang tìm trưởng bộ phận PR à?", Ninh Dữ Ý nháy mắt, trong mắt đầy vẻ vô tội.

— Còn có chút hóng hớt.

"Anh ấy sẽ đến ngay.", Chu Nhị Hoà gắp một miếng tôm rim, "À, hôm nay tầng 12 có lớp học nghi thức, em có muốn đi xem không?"

"Nhìn nhiều cũng có ích cho việc đi thảm đỏ sau này."

Nhưng rõ ràng đây là cách để đuổi khéo Ninh Dữ Ý đi.

"Lớp học lễ nghi à, thế đi xem một chút cũng được." Ninh Dữ Ý theo ý của Chu Nhị Hoà, định đi lên tầng mười hai xem, "À, trong bình bên cạnh còn có canh cá, hai phần lận đấy."

"Ừa."

Tầng 12 và tầng 15 cách nhau 3 tầng lầu dành riêng cho quản lý nghệ sĩ, nhưng Ninh Dữ Ý không muốn đi cầu thang bộ, vì vậy cậu lững thững đi tới chỗ cửa thang máy để đợi thang.

Sau đó, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao ráo bước ra khỏi thang máy, mái tóc có phần rối bời.

Vừa đi vừa nghe điện thoại.

"Hoà Hoà nhỏ, sao em lại nói vậy? Em đã mời anh ăn cơm rồi mà còn bảo không thích anh."

"Được rồi, được rồi, để dành cho anh chút cơm nhé, sau này anh cũng sẽ mời em ăn cơm."

"Mời em đến nhà anh ăn cơm trên giường."



"Này này này, Hoà Hoà nhỏ à?"

Giọng nói của người đàn ông rất nhỏ, Ninh Dữ Ý chỉ nghe được vài câu khi lướt qua.

Nhưng vài câu đó cũng khiến Ninh Dữ Ý hiểu được một số điều.

Vậy nên... Hai người họ đang yêu đương à?

Ninh Dữ Ý cảm thấy choáng váng, bám vào thành thang máy đứng yên, thậm chí không biết thang máy đã đến tầng mười hai từ lúc nào.

"Ninh Ninh?"

Ninh Dữ Ý mang vẻ mặt hoang mang nhìn về phía trước, phát hiện Tạ Duệ Châu đang đứng bên ngoài cửa thang máy, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

"Anh Tạ?" Ninh Dữ Ý bước ra khỏi thang máy.

"Ừ." Tạ Duệ Châu rất muốn nghe Ninh Dữ Ý gọi anh là anh Hai, nhưng hiển nhiên y vẫn còn lo Ninh Dữ Ý không thể thay đổi ngay được, "Em đến tham gia lớp học lễ nghi à?"

"Dạ anh Chu bảo em đến xem thử." Ninh Dữ Ý nhìn về phía sau Tạ Duệ Châu.

"Anh sẽ thu âm ở đây." Tạ Duệ Châu tự nhiên nắm lấy tay em trai mình, "Việc biên tập 《Kiếm đạo》 sắp kết thúc rồi, đầu tháng sau sẽ đi thu âm."

"Được rồi, đến khi có chắc vẫn còn ở Hải Thị."

"Ừ, đến lúc đó anh sẽ đến đón em."

"Dạ được."

Ninh Dữ Ý dừng lại trước cửa phòng tập luyện lễ nghi, lễ phép gõ cửa.

Sau khi nghe tiếng mời vào, cửa mới được mở ra. Ninh Dữ Ý theo Tạ Duệ Châu đến chiếc ghế đẩu nhỏ ở góc phòng, ngồi xuống, chuẩn bị nghe giảng.

Nhưng giáo viên dạy lễ nghi lại hoàn toàn im lặng, nhìn chằm chằm vào Ninh Dữ Ý.

Ninh Dữ Ý tưởng rằng anh ta đang nhìn Tạ Duệ Châu, nhưng không ngờ thầy giáo dạy lễ nghi lại bước đến trước mặt cậu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, "Em cũng là nghệ sĩ của Phong Hoa Giải Trí sao?"

"Vâng ạ." Ninh Dữ Ý lấy lại tinh thần, bỗng dưng nghĩ đến thầy chủ nhiệm cấp 3.

Sau đó, Ninh Dữ Ý nhìn thấy thầy giáo dạy lễ nghi gật đầu, quay lại phía trước bắt đầu giảng bài.

Tạ Duệ Châu cùng Ninh Dữ Ý ngồi ở góc nhỏ phía sau nghe giảng suốt một tiếng đồng hồ, cả hai đều lơ mơ buồn ngủ.

Hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu đến đây là để nghe giảng.

Mãi đến khi mọi người đã lục tục ra về, Tạ Duệ Châu mới đỡ Ninh Dữ Ý đứng dậy: "Mọi người đi hết rồi."

Ninh Dữ Ý che miệng ngáp, ngày hôm qua cậu chỉ ngủ sáu tiếng ở nhà Phàn Trung Xuyên, giờ nghe thầy giáo giảng bài lại càng buồn ngủ hơn.

Ninh Dữ lơ mơ được Tạ Duệ Châu dắt đi về phía trước, mãi tới khi cậu hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã đứng ở bãi đỗ xe dưới hầm.

"Đi đâu thế ạ?" Ninh Dữ Ý dụi dụi mắt, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ.

"Đi ăn nào." Tạ Duệ Châu mở cửa xe phụ, Ninh Dữ Ý ngồi vào, Tạ Duệ Châu cúi người cài dây an toàn cho cậu, "Muốn ăn gì?"

"Dạ... " Ninh Dữ Ý suy nghĩ một hồi, "Gà ăn mày, tôm rang muối ớt, cá kho chua ngọt."

"Ngồi yên nào." Tạ Duệ Châu gọi điện đặt bàn, đạp ga phóng xe ra khỏi tầng hầm.

Đến nơi, Ninh Dữ Ý tháo dây an toàn định xuống xe, nhưng bị Tạ Duệ Châu kéo lại.

"Đeo mũ và kính râm vào đã."

"À, vâng." Lúc này Ninh Dữ Ý mới nhớ ra rằng hôm nay cậu không đi một mình mà đi cùng Tạ Duệ Châu, ngôi sao nổi tiếng nhất làng giải trí.

Mặc dù Tạ Duệ Châu là anh trai của cậu, nhưng cư dân mạng không hề biết điều đó. Nếu bị chụp ảnh, có lẽ họ sẽ bịa đặt nhiều chuyện không hay.

Dù cả hai đã thực hiện các biện pháp che giấu cẩn thận, nhưng họ vẫn bị ai đó nhận ra và chụp ảnh.

May mắn thay, theo sự dặn dò của Tạ Dực Nam, Tạ Duệ Châu và Ninh Dữ Ý đều là những người được bộ phận PR quan tâm đặc biệt, vì vậy vụ việc đã được dập tắt trước khi nó lan rộng và không gây ảnh hưởng quá lớn.

Ninh Dữ Ý hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, vì quá mệt, sau khi ăn tối Tạ Duệ Châu đã đưa cậu về nhà.

Lần nữa bước vào phòng của Ninh Dữ Ý, Tạ Duệ Châu nhớ lại những gì họ đã thảo luận cùng nhau tối hôm qua.

"Ninh Ninh?"

"Dạ?" Giọng nói của Ninh Dữ Ý mềm mại vì buồn ngủ, pha chút âm mũi.



Tạ Duệ Châu: "Ba mẹ và bọn anh đã chuẩn bị chút quà nhỏ cho em."

Ninh Dữ Ý: "À, nhưng mà, nhưng mà em chưa từng gặp họ mà."

Tạ Duệ Châu ôm Ninh Dữ Ý vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng: "Đây là quà gặp mặt, cũng là món quà mà chúng ta đã chuẩn bị cho em suốt những năm qua, đừng sợ."

"Ưm.."

"Chỉ là vài căn nhà thôi, đến lúc đó em chỉ cần ký tên sang tên là được."

Ninh Dữ Ý: "? ? ?"

Chỉ là... vài căn nhà thôi ư?

Chỉ vài căn thôi?

Ninh Dữ Ý mơ hồ suy nghĩ, đây là cuộc sống của người giàu sao?

May mắn thay, cậu vẫn còn chút lý trí.

Hít một hơi thật sâu, Ninh Dữ Ý vùng ra khỏi vòng tay Tạ Duệ Châu: "Không được đâu."

"Sao thế?"

"Em ở chỗ này tốt lắm" Ninh Dữ Ý mân mê vạt áo.

"Chỗ này quá nhỏ." Tạ Duệ Châu nhíu mày.

"Đủ lớn rồi, em sống một mình cũng tốt." Ninh Dữ Ý rất thích cuộc sống ở đây, "Và em sẽ sớm có thể tự mua nhà cho mình thôi."

Tạ Duệ Châu nuốt lời định nói ra, xoa nhẹ mái tóc bên tai Ninh Dữ Ý: "Vào ngủ trước đi em."

Nhưng y vẫn không đồng ý với những gì Ninh Dữ Ý nói trước đó.

Mặc dù Ninh Dữ Ý vẫn thích cuộc sống ở đây, nhưng y vẫn muốn tặng cậu một căn nhà. Dù không ai ở, y cũng có thể để dành cho em trai chơi.

Ngủ một giấc đến tận trời tối, Ninh Dữ Ý tuỳ ý làm cho mình chút đồ ăn, sau đó bắt đầu trêu chọc mèo con chơi.

"Quất Quất, đây này, đây này!" Ninh Dữ Ý cầm chiếc gậy chọc mèo mới mua, trêu chọc chú mèo con gần tròn tháng tuổi đang lon ton chạy, "Ly Ly lại đây nào!"

Hai chú mèo con hì hục đuổi theo chiếc gậy chọc mèo, đi được một lúc thì va vào nhau, cả hai ngã lăn ra thảm.

Hai chú mèo con đều ngớ người ra.

Nhưng rõ ràng cả hai đều nóng tính, khi phát hiện đối phương đụng vào mông thì tứ chi bám chặt vào nhau, ôm lấy nhau và bắt đầu đánh nhau.

Lúc đầu, Ninh Dữ Ý còn ngỡ ngàng, sau đó liền bật cười dựa vào ghế sofa.

Cậu ta còn quay cảnh hai chú mèo con đánh nhau nũng nịu, đăng lên newfeed.

Tạ Dực Nam hôm qua đã kết bạn Wechat với Ninh Dữ Ý, sau khi lướt qua vòng tròn bạn bè của Ninh Dữ Ý và định bình luận một câu "đáng yêu", anh ta vô tình lướt xuống và nhìn thấy bình luận của Phàn Trung Xuyên.

Giống như những gì anh ta muốn bình luận, hai từ đơn giản - đáng yêu.

Nhìn thấy bình luận này, nụ cười chân thành trên khuôn mặt Tạ Dực Nam bỗng dưng cứng lại, nghĩ đến việc Ninh Dữ Ý đã quá thân thuộc với Phàn Trung Xuyên, trong lòng anh ta nảy sinh một dự cảm không lành.

Em trai của anh ta vừa mới tìm lại được, không thể nào lại bị Phàn Trung Xuyên cướp đi được???

Tuyệt đối không thế, anh ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Tạ Dực Nam thầm quyết định, phải dặn dò Tạ Duệ Châu cẩn thận đề phòng Phàn Trung Xuyên.

Tạ Duệ Châu cũng cảm thấy Phàn Trung Xuyên không có ý tốt muốn lừa em trai mình đi, nên rất tán thành.

Hai anh em lập tức thành lập liên minh chống Phàn Trung Xuyên, thề sẽ giữ chân em trai mình bằng mọi giá.

Mà Ninh Dữ Ý từ sớm đã trò chuyện rôm rả với Phàn Trung Xuyên trên WeChat.

Phàn Trung Xuyên bình luận trong vòng bạn bè của Ninh Dữ Ý, sau đó chuyển sang giao diện trò chuyện, hỏi cậu tối nay có muốn đến phòng chơi điện tử không.

Ninh Dữ Ý nhanh chóng đồng ý, sau đó thành thạo chơi game ở nhà Phàn Trung Xuyên đến tận sáng, nấu một bữa đêm khuya cho Phàn Trung Xuyên, rồi thành thạo ở lại phòng khách nhà Phàn Trung Xuyên ngủ một đêm.

Tất nhiên, Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu không biết chuyện này.

Nếu hai người họ biết, có lẽ họ sẽ nổi điên đến công ty Phàn Trung Xuyên để tìm anh PK một chọi một.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi