SAU KHI XUYÊN TỚI CHƯƠNG TRÌNH TUYỂN CHỌN NHÓM NHẠC NAM, TÔI TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ

Editor: _Annne_

Sau vòng loại trừ, chỉ còn lại chưa đến 30 người. Dự kiến sẽ phát sóng trực tiếp trận chung kết ra mắt vào cuối tuần sau, e-kip chương trình dành cho mọi người thời gian chuẩn bị gần một tuần.

Lần chọn bài hát này sẽ do thực tập sinh tự chọn, e-kip chương trình chỉ đảm bảo các ca khúc không trùng nhau.

Trong phòng luyện tập, Ôn Trì và Từ Dao ngồi ở hai phía bàn tròn, thảo luận về việc chọn bài cho Ôn Trì.

Từ Dao gõ ngón tay mảnh khảnh lên bàn tròn, ngước mắt nói với thiếu niên trước mặt: “Bài <Đến để gặp em> này hiện tại vẫn còn hơi khó đối với cậu.”

Ôn Trì ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, ánh mắt kiên định: “Cô, em muốn thử xem.”

Từ Dao không nói gì, chỉ hạ mi nhìn xuống tư liệu mà cậu tìm hiểu rồi in ra khi muốn được hát bài này.

<Đến để gặp em> là một bài hát được viết từ một tiểu thuyết. Cuốn tiểu thuyết mô tả một chàng trai xuyên qua thời gian không gian để đi tìm người yêu của mình, cuối cùng lạc vào những vết nứt vũ trụ.

Từ Dao nhướng mày nhìn Ôn Trì: “Cậu có chắc muốn chọn bài này không?”

“Muốn.” Ôn Trì nắm chặt tờ tài liệu trong tay.

“Được.” Nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu, Từ Dao ma xui quỷ khiến mà đồng ý.

<Đến để gặp em> có phần soạn nhạc cực kỳ phức tạp và liên quan đến những âm vực rất rộng, ngay cả những ca sĩ chuyên nghiệp cũng không dễ dàng chọn bài này. 

Nhưng nhìn Ôn Trì phía trước, cô không hiểu sao lại cảm thấy cậu có thể làm được. Có lẽ là vì chàng trai này đã mang đến cho mọi người rất nhiều bất ngờ. 

Trước đây vạn người chửi mắng, nay đã thành rực rỡ ánh sao.

—-

Từ hôm đó, Ôn Trì hầu như ở trong phòng luyện tập ngày đêm, rất ít khi về kí túc xá. Nếu cậu tập muộn quá thì ngủ tạm ở phòng tập, có đôi khi cậu còn tập thâu đêm.

Khi Lục Chước đến, anh thấy cậu còn đang dựa vào tường ngủ say, trong tay còn nắm chặt tờ giấy, mặt mũi lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Anh không vui nhíu mày, đi đến gần cậu.

“Trì Trì.” Lục Chước ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi cậu dậy.

Ôn Trì mắt mở ra khe nhỏ xíu, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, mơ màng muốn vùi vào lòng của người trước mặt.

Lục Chước thấy vậy, anh nhịn mới có thể không đưa cậu về nhà, ôm cậu vào lòng gọi Ôn Trì.

Ôn Trì thở nhẹ, giọng mang theo âm mũi có vẻ lạ lạ.

Lông mày Lục Chước nhíu chặt hơn, hơi hơi dùng sức gọi cậu dậy, đưa cho cậu chai mật ong, anh nhìn cậu uống một hơi cạn sạc, một chút nước rớt từ khóe miệng lăn xuống khe áo.

Đợi đến lúc Ôn Trì mở hẳn mắt, anh mới hỏi: “Em tập bao lâu rồi?”

Ôn Trì nghiêng nghiêng đầu, sau đó lắc đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Lục Chước thắc mắc: “Sao lại không nói gì?”

Thiếu niên trước mặt không trả lời, mà lại duỗi ngón tay ra tỏ vẻ đáng thương giật góc áo anh.

Thấy vậy, Lục Chước hiểu rõ nhưng vẫn muốn chờ cậu tự nhận lỗi lầm.

Vì vậy, anh cúi đầu hôn lên khóe môi thiếu niên, trước khi rời đi còn liếm liếm đôi môi đỏ mọng.

Ôn Trì ngơ ngác trợn tròn hai mắt vì hoảng sợ, sau đó hai má đỏ bừng, trong mắt lộ rõ vẻ xấu hổ.

“Không nói gì thì anh hôn em tiếp.” Sau đó anh cúi đầu hôn cậu một cái.

Thiếu niên hai mắt ngấn lệ, hai má ửng hồng lộ ra vẻ căng thẳng: “Em… ưm…”

Vừa định nói thì lại bị hôn tiếp.

Cứ vài lần như vậy, Lục Chước nhìn đôi má đỏ bừng của cậu, cuối cùng không trêu chọc nữa: “Anh nói đùa thôi. Đừng nói nữa, uống thêm nước mật ong đi.” Rồi đưa bình thủy tinh trong tay cho cậu.

Ôn Trì mãi mới nhận ra Lục Chước biết mình khàn giọng, thế mà vẫn còn cố ý trêu mình.

Quá là hư rồi!

Nghĩ trong lòng như thế nhưng cậu vẫn cầm lấy bình thủy tinh, lấy đầu ngón tay viết lên tay anh.

Lục Chước có thể cảm nhận được đầu ngón tay mịn màng của cậu viết từng nét lên tay mình, chỉ có ba chữ.

Em, sai, rồi.

Lục Chước thấy thiếu niên sơ ý cúi đầu lộ ra gáy trắng nõn, cúi người muốn hôn nhưng lại bị một bàn tay đẩy ra. Ngẩng đầu thấy cậu ấm ức mím môi, sau đó mở miệng làm khẩu hình.

Không thể hôn nữa….. Sưng hết lên rồi…..

Trong phút chốc Lục Chước cảm thấy máu trào lên đầu, ánh mắt rơi vào đôi môi sưng đỏ của cậu trong vô thức.

“Em uống nhiều mật ong vào, mai anh đem cho em nữa.” Chỉ giải thích mấy câu nhanh chóng rồi anh ngượng ngùng chạy ra ngoài.



Vào ngày phát sóng trực tiếp ra mắt, e-kip chương trình bận rộn điều chỉnh thiết bị, mọi người cũng khẩn trương chuẩn bị cho bài hát của mình.

Ôn Trì ở trong hậu trường hít một hơi thật dài, cậu căng thẳng đến mức cảm thấy tim mình đang bị một bàn tay to bóp chặt, cảm nhận được từng nhịp đập rõ ràng.

Đột nhiên, một bàn tay duỗi ra kéo cậu qua một bên, cậu chưa kịp phản ứng thì đôi môi bị cạy mở, không khí trong miệng bị cướp đoạt liên tục.

Cho đến khi người đàn ông đó buông cậu ra, cậu chỉ có thể nhũn người dựa vào anh thở dốc.

“Trì Trì.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, Ôn Trì trừng mắt nhìn Lục Chước một phát, nhưng khóe mắt cậu ửng hồng nhìn qua cứ như đang giận dỗi, chỉ khiến cho người ta muốn bắt nạt mạnh mẽ hơn.

Sau khi tỏ tình Lục Chước càng ngày càng thích hôn cậu, lần nào gặp là lại đến hôn cậu đến ngạt thở, còn cực kỳ thích hôn trộm, cứ chớp thời cơ hôn lén khi cậu không chú ý, mà lần nào cũng hôn thành công.

Ánh mắt của Lục Chước trở nên sâu thẳm, anh vùi đầu vào cổ Ôn Trì nói: “Trì Trì, cho dù em có ra mắt được hay không, anh đều yêu em.”

Ôn Trì chỉ cảm thấy cổ mình bị hơi nóng phả vào hơi kì lạ, khiến cho xương sống tê dại, chỉ có thể ậm ừ: “Ưm..”

Sau đó ôm lấy anh.



Khi Ôn Trì đi ra, đôi môi sưng lên rất rõ, thế mà chính cậu lại không hề biết.

Tạ Vũ ngồi trong góc thấy vậy nhìn thiếu niên phía sau Lục Chước, sau đó không chú ý nữa, anh ta quay đầu nghe Trần Hữu lảm nhảm tiếp.

Bắt đầu phát sóng trực tiếp, MC vẫn là MC Tiêu Linh lần công diễn trước.

Hết thực tập sinh này đến thực tập sinh khác lần lượt lên sân khấu, ai cũng cố gắng hết mình để không bỏ lỡ cơ hội này chỉ vì mấy sai lầm nhỏ.

Khi tới lượt Lục Chước, Lục Chước mặc một cây đen, nhảy một cách cực kỳ lưu loát, không hề sai lỗi nào, có thể coi là phát huy siêu đỉnh.

Cho đến khi tên Ôn Trì được gọi lên, Ôn Trì mới hít một hơi dài, bước lên sân khấu. 

Mọi người chỉ thấy một thiếu niên mặc một bộ áo tay dài trắng tinh từ từ rơi xuống sân khấu, lông mi hơi nhướng lên, khóe môi đỏ mọng. 

Còn có vệt sưng kì lạ….???

Ngay lập tức, toàn bộ màn hình đều bị làn đạn phủ kín.

“Theo kinh nghiệm độc thân nhiều năm của tôi, môi bé cưng Trì Trì chắc chắc sưng lên vì bị hôn.(châm điếu thuốc.jpg)”

“Cái móng lợn bự nào dám chạm vào cải trắng nhà tôi!!!!”

“Huhuhuhu thả bé cưng Trì Trì ra để tôi tới!!”

Tất cả mọi người đều âm thầm chửi rủa móng heo bự kia trong lòng.

Lục – móng heo bự – Chước: …

Sự chú ý của mọi người trở lại phía sân khấu, thiếu niên như một vị thần linh lạc xuống phàm trần, vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ.

Tiếng nhạc vang lên, thiếu niên mở quạt thủy mặc, tiếng hát trong trẻo theo tiếng nhạc vang lên, vừa thanh tao lại vừa xa thẳm.

Mũi chân cậu khẽ chạm đất, tay bắt đầu múa quạt thủy mặc, trắng đen xen kẽ như là bụi bặm của thế gian, nhưng thiếu niên vẫn không hề tì vết, không nhiễm bụi trần.

Nhạc dần kết thúc, “Phịch” bóng hình nhẹ nhàng theo cuộc đời dần kết thúc cứ thế ngã xuống.

Thiếu niên nâng tay lên, ống tay áo rộng tuột xuống cánh tay, lộ ra cổ tay gầy guộc. Ngón tay cậu vẫn duỗi ra giữa không trung như muốn túm lấy điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạm tới rồi rơi xuống đất.

Hầu hết mọi người trong hội trường đều cầm khăn giấy khóc, nhóm cố vấn cũng có chút nghẹn ngào, bồi hồi rất lâu.

Đến lúc đèn sân khấu sáng lên, Ôn Trì mới chậm rãi đứng dậy, cúi chào mọi người rồi xuống sân khấu. MC cũng kịp quay lại tiếp tục phát sóng thực tập sinh tiếp theo.

Ôn Trì bước xuống sân khấu, gục đầu hông nói lời nào, trong lòng cậu đang cực kỳ ngột ngạt.

Cậu suýt nữa đã quên rằng mình cũng phải rời đi, lúc ấy Lục Chước phải làm sao?

Đôi mắt ngấn lệ, cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn đi đến chỗ mình. Những giọt nước mắt đau đớn không nhịn nổi nữa, cậu vùi vào lòng anh, khóc không ra tiếng.

Lục Chước hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ ôm chặt thân thể nhỏ xinh, vỗ nhẹ nhàng vào lưng an ủi cậu.

Áo thấm nước mắt vừa ướt vừa nóng, Lục Chước ôm cậu dậy, nhẹ nhàng hôn lên những giọt lệ rơi trên khóe mắt.

Ôn Trì nắm chặt quần áo của Lục Chước, cuối cùng cũng nín khóc. 

Chỉ có cái ôm trước mắt mới là liều thuốc an thần của cậu.



Sau khi biểu diễn xong, tất cả các thí sinh được gọi lên sân khấu xếp hàng.

MC cầm trên tay bảng xếp hạng cuối cùng, ai nấy cũng hồi hộp. Chỉ có 7 người đầu tiên mới có thể ra mắt, những người còn lại chỉ có thể về thực tập tiếp.

MC bắt đầu tuyên bố thứ tự từ dưới lên, Trần Hữu vừa đúng xếp thứ 7, sau đó là những thực tập sinh không thân lắm.

Đến vị trí thứ 3, MC bắt đầu úp úp mở mở, tất cả các fans đều kêu vang tên thần tượng nhà mình.

MC cười nham hiểm: “Vị trí thứ ba là…..”

“Tạ Vũ!!” Hội trường bùng nổ tiếng hét chói tai.

MC đưa tay ý bảo fans bình tĩnh lại: “Vậy thì chỉ còn lại Ôn Trì và Lục Chước….. Cuối cùng ai sẽ đứng nhất đây?”

Vô số người hét tên của Ôn Trì và Lục Chước, còn có người hét lớn: “Đều là người một nhà, ai lấy số một cũng được!!”

Ôn Trì nghe thấy mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống.

MC thấy không khí đã đủ nóng mới tuyên bố tên: “Vị trí số một là…..”

“Ôn Trì!!!”

Ruy băng đầy màu sắc rực rỡ rơi xuống, tiếng thét chói tai dưới hội trường đạt đến deciben cao nhất từ trước đến nay, nhưng không ai nghi ngờ kết quả lần xếp hạng này.

Rốt cuộc, mức độ nổi tiếng của Ôn Trì đã tăng vọt kể từ buổi biểu diễn đầu tiên, từ đầu đến giờ Ôn Trì là người có độ hot cao nhất. Và thực lực của Ôn Trì thì ai cũng biết rõ, nên mọi người đều mừng vì lần ra mắt đầu tiên của Ôn Trì.

Ôn Trì vươn tay đón lấy dải lụa rực rỡ rơi xuống từ trên không trung, khóe miệng không nén nổi mà nhếch lên.

Bỗng nhiên, tiếng hét chói tai trong hội trường dừng lại đột ngột, vẻ mặt của mọi người đều đông cứng lại.

Thấy vậy, Ôn Trì hoảng sợ đến nỗi theo bản năng lùi lại nắm lấy tay Lục Chước, chỉ thấy ngay cả Lục Chước cũng không hề nhúc nhích. Sống lưng Ôn Trì lạnh buốt, da đầu căng chặt như sắp nổ tung.

“Ôn Trì.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Ôn Trì ngẩng đầu, nhìn thấy một người con trai giống y hệt mình đang lơ lửng trên không trung, giống như lần đầu gặp mặt, thân hình tái nhợt gần như sắp tiêu tan.

Đồng tử Ôn Trì phóng to, chỉ nghe thấy thiếu niên tóc đen trước mặt nói: “Cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm cho tôi, vì thế mới thay đổi được cuộc đời bi kịch này.”

“Cậu có thể trở về thế giới của mình rồi.”

Theo bản năng, Ôn trì nắm chặt vạt áo của mình, ngón tay vì dùng sức quá nên trắng bệch, giọng nói run rẩy không kìm nén nổi: “Vậy thì…. còn Lục Chước thì sao?”

Thiếu niên tóc đen im lặng một lúc, nhìn Ôn Trì thật sâu.

“Tôi sẽ trao đổi với thế giới này, cho cậu thêm một thời gian.”

“Đi tạm biệt hắn đi.”

“Các cậu sau này, có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi