SAU KHI XUYÊN TRỞ VỀ HẮN VUỐT TRỌC HÀO MÔN BÁ MIÊU



Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Khi Phong Thụy Tuyết nhìn thấy Quý Phong thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là Quý Phong tìm tới vì muốn vạch trần cô, cậu ta muốn vạch trần chuyện năm đó ra.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Quý Phong, căn bản không chú ý tới Phong Đại Hải ở bên cạnh mặt mày xanh mét.

Phong Đại Hải cắn răng, sắc mặt bất thiện, ông ta đã nói sao lão Ngũ có thể tức giận đến như vậy, chỉ bởi vì ông ta ném con mèo đen này ra khỏi cửa mà một chút tình nghĩa anh em cũng không quan tâm, thì ra không đơn giản chỉ là vì một chuyện kia.

Ở nơi ông ta không biết, con dâu tương lai này của ông ta cũng “góp” một phần lực.

Phong Đại Hải vốn không tin, nhưng vừa thấy bộ dáng rõ ràng đang chột dạ của Phong Thụy Tuyết, thì hoàn toàn tin trăm phần trăm.

Phong Thụy Tuyết còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, tuy cô ta từng gặp con mèo tiện nghi kia của Ngũ thúc nhưng trong mắt cô ta các con mèo đen lớn lên đều giống nhau, tất nhiên không nghĩ tới con mèo trong lòng Quý Phong là cùng một con của vị Ngũ thúc kia.

Phong Thụy Tuyết miễn cưỡng đè khủng hoảng xuống đáy lòng: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”
Nói xong nhanh chóng quay đầu lại nhìn Phong Đại Hải và Đổng Bảo Vân, sợ bọn họ phát hiện mình và Quý Phong lớn lên rất giống nhau.

Cô ta há mồm muốn nói gì đó, còn chưa mở miệng lại bị bộ dáng bất thiện của Phong Đại Hải và Đổng Bảo Vân dọa sợ, đặc biệt là bọn họ đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô ta, làm cô ta hoảng hốt trong lòng: “Sao, sao vậy?”
Mấy ngày nay Đổng Bảo Vân vì chuyện lúc trước đuổi con mèo đen này đi mà bị Phong Đại Hải không ưa, bà ta dỗ dành mấy ngày cuối cùng mới xong, vẫn luôn nghĩ làm thế nào để cho qua việc này.

Mấy ngày nay tất nhiên bà ta cũng thường xuyên nghe Phong Đại Hải mắng một người trẻ tuổi xen vào việc của người khác mang theo một con mèo đen, hiện giờ nhìn bộ dáng này của Phong Đại Hải, lại nhìn người trẻ tuổi kia, mèo đen, đầu óc hiếm khi hoạt động được, hiểu ra gì đó.

Lập tức hưng phấn lên, cơ hội ném nồi tới rồi.


Mặc kệ chuyện lúc ấy bà ta đuổi mèo của lão Ngũ đi có bao nhiêu nghiêm trọng, có khả năng đổ lên người Phong Thụy Tuyết thì cứ đổ, thuận tiện còn có thể để lão Ngũ nhìn một cái, bọn họ vô tội, do không biết rõ.

Đổng Bảo Vân và Phong Đại Hải liếc nhau, Đổng Bảo Vân đi tới lôi Phong Thụy Tuyết một cái: “Thụy Tuyết, sao ta không nhớ con bị dị ứng lông mèo?”
“Con, con……” Phong Thụy Tuyết ấp úng, khẽ cắn môi: “Con không bị dị ứng.


“Vậy con và vị tiên sinh này…… Lúc trước là làm sao?” Sắc mặt Phong Đại Hải cũng trầm xuống, ngữ khí cũng nghiêm khắc lên.

Phong Thụy Tuyết còn chưa phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc, nghĩ chỉ là vì đó là mèo của Quý Phong nên cô ta cố ý làm vậy đấy, làm sao? Nhưng lời này lại không thể nói trắng ra như vậy: “Là bởi vì người này cướp đồ với anh Hạo Vũ, con vì anh Hạo Vũ nên lúc ấy mới giận chó đánh mèo, cố ý nói như vậy.


Phong Thụy Tuyết biết hai vợ chồng Phong Đại Hải rất coi trọng Phong Hạo Vũ, lôi Phong Hạo Vũ ra chắc chắn không thành vấn đề.

Kết quả nháy mắt tiếp theo, Đổng Bảo Vân vung một cái tát qua: “Được lắm, cô ăn của Phong gia bọn tôi, uống của Phong gia bọn tôi, kết quả cô đổ oan cho Hạo Vũ còn chưa nói, lại còn cố ý phá hỏng quan hệ giữa Phong gia bọn tôi với Ngũ thúc của nó! Cô thật đúng là…… Thật đúng là làm tức chết tôi!”
Phong Thụy Tuyết khó có thể tin bụm mặt, tuy ngày thường Đổng Bảo Vân yêu cầu nghiêm khắc với cô, cũng không quá thích cô nhưng chưa từng đánh cô: “Bác gái……”
“Cô đừng có gọi tôi! Tôi không quen cô!”
“Nhưng……” Còn không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Vì sao bọn họ lại đột nhiên……
Trong đầu Phong Thụy Tuyết có gì đó chợt lóe qua, cô ta đột nhiên dí vào cửa sổ xe nhìn Quý Phong đang nắm tay mèo nhỏ cười như không cười nhìn cô ta, tầm mắt cô ta dừng trên con mèo cả người đen như mực kia: “Con, con mèo này……”
Đổng Bảo Vân biết lúc này Phong Đại Hải khó mà lên tiếng, diễn kịch mắng ra tiếng: “Đây là mèo Ngũ thúc cô nuôi, có phải cô lén lút bắt nạt nó hay không? Không ngờ cô lại là loại người trong ngoài bất nhất như vậy, tâm địa hư hỏng như vậy! Ngay cả động vật nhỏ cũng bắt nạt! Mệt cho Hạo Vũ thích cô như vậy! Cô thật là…… Cô làm Ngũ thúc cô tức giận rồi đấy!” Cắt đứt khoản tiền mỗi tháng của nhà họ!
Một khoản tiền lớn như vậy!
Cả người Phong Thụy Tuyết run lên, lung lay sắp ngã: Không có khả năng, sao Quý Phong có thể quen biết Ngũ thúc chứ?
Quý Phong xem kịch vui đủ rồi, nhìn ánh mắt Phong Thụy Tuyết lã chã chực khóc, tầm mắt đảo qua hai vợ chồng Phong Đại Hải như hổ rình mồi phía sau cô ta đang diễn kịch, hai người này cũng không dễ đối phó.

Lúc trước Phong Thụy Tuyết chưa gặp trở ngại là bởi vì Phong Thụy Tuyết không xung đột đến lợi ích của bọn họ, nhưng hôm nay Phong Thụy Tuyết “đắc tội” lão Ngũ, hại bọn họ không có tiền mỗi tháng, đây không phải là muốn mạng bọn họ hay không?
Loại người ích kỷ vô lại sẽ không cảm thấy mình sai, bọn họ sẽ đổ hết lỗi lên người khác để tự an ủi mình.

Quý Phong cười tủm tỉm mở miệng: “Không ngờ Phong đại tiểu thư cũng không phải bị dị ứng lông mèo, đây còn không phải là không thích mèo sao, một khi đã như vậy, chúng tôi cũng không ở chỗ này làm người khác e ngại nữa, hẹn gặp lại.

” Dứt lời, cậu lập tức đóng cửa kính xe lại, ngăn cách hai vợ chồng Phong Đại Hải đang gấp đến độ vò đầu bứt tai ở bên ngoài.

Quý Phong kêu người lái thay lái xe đi, từ sau gương xe lạnh lùng nhìn ba người Phong gia kia, khóe miệng cong cong.

Cúi đầu nhìn miu nhãi con lười biếng nằm bò trên đùi cậu, nhéo nhéo tay nhỏ, cười nhẹ ra tiếng: “Vui không?”
Sếp meo meo ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, cũng không biết có phải đang đáp lại Quý Phong hay không, nó kêu meow.

Quý Phong không nhịn được cúi đầu xuống cọ cọ trán lên đầu nhỏ của nó.

Nếu không phải đằng trước còn có người lái thay đang ở đây, cậu thật sự rất muốn vuốt nó một hồi.

Ông chủ miu miu cảnh giác nhìn cậu: “Meow!” Đã nói là một tuần không vuốt rồi cơ mà?
Quý Phong nắm bàn tay nhỏ của nó chạm chạm vào khoé miệng, giả ngu, không hề đề cập tới một chút nào.

Sếp meo meo nhìn tay mình, lại nhìn đôi môi của Quý Phong, đầu nhỏ rúc vào trong lòng cậu, dứt khoát không để ý tới cậu nữa.


Quý Phong ở bên này không khí vô cùng tốt đẹp, Phong Thụy Tuyết ở bên kia lại như mưa rền gió dữ.

Đổng Bảo Vân trừng mắt nhìn chiếc xe đã rời đi, tức giận đến mức chỉ vào Phong Thụy Tuyết: “Cô làm ra chuyện tốt rồi đấy! Cô có biết đó là người của lão Ngũ hay không? Cô đắc tội cậu ta như thế nào thì cô tự đi xin lỗi giải quyết mọi chuyện đi, nếu không lão Ngũ một ngày không nhận điện thoại của bọn tôi là một ngày không chi ngân sách nữa, cô cũng đừng có mơ có thể vào cửa Phong gia nhà tôi nữa!”
Đổng Bảo Vân ngay từ đầu cũng chỉ nói như vậy, nhưng càng thấy Phong Thụy Tuyết hiện giờ chật vật bất kham càng cảm thấy mắt mình bị mù.

Lúc trước sao có thể chỉ vì Hạo Vũ nói một hồi đã mang người về chứ?
Thậm chí còn thật sự định cho cô ta gả vào nhà.

Vốn nghĩ ít nhất cũng quy củ nghe lời, nhưng không ngờ lại còn âm thầm đổ thêm dầu vào lửa…… “Cô có biết vừa rồi cô mới nói cái gì hay không? Cô còn dám nói là xả giận cho Hạo Vũ? Có phải cô muốn liên lụy Hạo Vũ bị Ngũ thúc của nó ghét bỏ hay không? Nếu Hạo Vũ không vào được tập đoàn Phong thị, cô cứ chờ đấy cho tôi!”
Một trận lửa giận của Đổng Bảo Vân hôm nay cuối cùng cũng trút ra, chẳng run như cầy sấy giống mấy ngày trước đó nữa.

Càng nghĩ càng cảm thấy Hạo Vũ nhà bà ta lớn lên học cao bản lĩnh cũng lớn, còn có một Ngũ thúc có năng lực, cho dù liên hôn với thiên kim đại gia cũng đủ rồi, dựa vào cái gì mà phải cưới một con bé mồ côi chứ? Thậm chí còn không thể mang đến lợi ích cho nhà.

Phong Thụy Tuyết không ngu, lời này của Đổng Bảo Vân làm cô trong lòng một lộp bộp, lại nhìn biểu tình của bà ta cùng với phản ứng trầm mặc của Phong Đại Hải, cả người cô ta run lên một cái: Xong rồi……
Quý Phong bên này mang theo miu nhãi con trở về nhà, buổi tối bí thư Hách mang theo đồ đạc tới đây thì vẻ mặt phức tạp nhìn Quý Phong.

Quý Phong chỉ coi như không thấy, chuyện nhà Phong Đại Hải ầm ĩ như vậy phỏng chừng một buổi trưa đã truyền khắp toàn bộ thành phố C, bí thư Hách đã biết chuyện thì cũng dễ hiểu.

Cậu lưu luyến không rời nhường lại phòng cho khách đã sớm thu xếp xong, tự mình ôm miu nhãi con vào phòng cho khách đặt lên trên giường, lúc này mới đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Nghĩ là phải mất một tiếng đồng hồ, cậu dứt khoát sang phòng bên cạnh tĩnh tọa.

Nháy mắt cửa đóng lại, bí thư Hách đã gấp không chờ nổi đi đến ngồi xổm xuống hỏi ra tò mò trong lòng mình: “Sếp, nghe nói biệt thự của Hải tổng đã bị đem đi gán nợ rồi! Hiện giờ đã truyền khắp giới toàn bộ thành phố C, nói có phải sếp và Hải tổng đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nếu không thì sao có thể trơ mắt nhìn anh trai mình vì 20 triệu mà bị đuổi ra khỏi biệt thự, nhà cửa cũng bị lấy ra trả nợ chứ.

Ông chủ miu miu nhàn nhạt nhìn hắn một cái: Ít nghe mấy cái tin đồn đấy đi.

Nếu là trước kia thì bí thư Hách sẽ ngay lập tức bỏ đi lòng hiếu kỳ, nhưng sau khi biết tin hắn lại muốn tìm hiểu rõ ràng: “Sếp, nghe nói lần này Hải tổng xảy ra chuyện là có người cố ý dụ ông ta hợp tác với Diệp gia mới dẫn đến chuỗi tài chính bị đứt gãy, sếp có biết người kia là ai không? Sao tin tức nhanh nhạy như vậy?”
Ngay cả hắn hai ngày trước cũng mới biết được hoàn cảnh của Diệp gia Kinh thị bên kia trong nửa tháng sắp phá sản, toàn bộ hạng mục đầu tư lúc trước đều gặp trục trặc, không một cái nào là ngoại lệ.

Đổ toàn bộ tài chính vào trong đó chưa nói, còn bị thâm hụt vốn hợp tác phải bồi thường, cứ tiếp tục như vậy, coi như Diệp gia đào rỗng túi cũng không đủ bù đắp lỗ thủng to đùng như thế.

Chỉ là thời gian quá ngắn Diệp gia giấu cũng rất kĩ, cho nên không ai phát hiện Diệp gia lén lút lừa bịp người không hiểu rõ.

Có mấy người mắc mưu, một người trong đó chính là Phong Đại Hải.

Phong Đại Hải là người đầu tư sớm nhất, khoảng mấy ngày trước, nhưng khi đó việc này căn bản chưa truyền ra ngoài, nhưng hắn không tin trùng hợp Phong Đại Hải lại cố tình hợp tác với ông chủ Diệp như vậy.

Vốn dĩ bí thư Hách cũng không nghĩ là Quý tiên sinh, nhưng nghe người báo cáo nói buổi sáng Quý tiên sinh đi một chuyến đến Phong gia, lại còn là trước khi Tiền tổng đến đòi nợ.

Hắn liên hệ trên dưới một chút, lập tức hiểu ra, nhịn không được tò mò: “Sếp, Quý tiên sinh rốt cuộc có lai lịch gì? Sao lại lợi hại như vậy? Cậu ấy và nhà Phong Đại Hải không oán không thù, hay là cậu ấy…… xả giận cho sếp?”
Bí thư Hách vốn định nói như vậy, sau khi hắn nói xong, phát hiện sếp miu miu hơi ngẩng đầu lên, mắt mèo thậm chí còn mang theo ý cười mà hắn chưa bao giờ từng thấy, tuy lóe qua rất nhanh nhưng vẫn bị bí thư Hách bắt được.

Bí thư Hách: “……” Không phải chứ? *Trùng quan nhất nộ vì meo meo?
(*Xuất phát từ câu "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan" (tạm dịch): Anh hùng giận dữ vì hồng nhan.


)
Quý Phong dành thời gian đi ra ngoài, vừa đi đến cửa, bí thư Hách vẻ mặt hoảng hốt đi ra, nhìn thấy Quý Phong, rồi lại nhìn thần nhan của Quý Phong, vẻ mặt càng thêm phức tạp: Kỳ thật hiện tại hắn cực kỳ tò mò, liệu Quý tiên sinh có biết ông chủ miu miu cũng không chỉ đơn thuần là một con mèo hay không?
Ôm ấp hôn hít nâng lên cao như vậy, rốt cuộc là ai chịu thiệt?
Nhưng ngẫm lại ông chủ lớn lên cũng không thua kém Quý tiên sinh, nghĩ đến Quý tiên sinh hiện giờ vì một con mèo mà đã như thế, vậy về sau……
Hắn không ngờ có một ngày hắn còn có thể nhìn thấy sếp chỉ bằng một thân toàn lông mà vẫn có thể gây nên tinh phong huyết vũ.

Mà ở bên kia, Phong Đại Hải không dám đi thuê khách sạn, sợ bị người quen gặp được, chỉ có thể tạm thời chi giá cao thuê một căn biệt thự, đến khi thu xếp ổn thỏa đã là nửa đêm.

Khi Phong Hạo Vũ về nhà thì mới biết biệt thự trong nhà bị gán nợ, hắn vội vàng trở lại biệt thự tạm thời, mở cửa ra lập tức nhìn thấy Phong Thụy Tuyết đỏ mắt mặc tạp dề đang nấu cơm, bưng một cái mâm đi ra, thấy Phong Hạo Vũ thì nước mắt bộp một cái rớt xuống.

Phong Hạo Vũ an ủi nhìn cô ta một cái, rồi mới vội vàng đi vào phòng khách nhìn cha mẹ sắc mặt khó coi đang ngồi: “Ba mẹ, rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao đang yên đang lành tự dưng biệt thự lại bị gán nợ?”
Nhà hắn từ khi nào mà 20 triệu cũng không lấy ra nổi?
Lúc trước ba hắn mang 10 triệu trong tay hắn đi, cũng chỉ còn 10 triệu nữa, sao lại không có tiền?
Vẻ mặt Phong Đại Hải ngượng ngùng, dù sao thì việc này khó mà nói ra, nhưng chuyện cho tới nước này ông ta chỉ có thể thở dài một tiếng: “Con đừng lo lắng, đều là việc nhỏ thôi, chờ qua hai tháng nữa ba kiếm lãi được 400 triệu rồi lại mua biệt thự về.


Phong Hạo Vũ nhíu mày kinh hoàng, đầu mày nhô lên: “400 triệu?” Hắn nhìn vẻ mặt đầy tự tin của cha mẹ, trong lòng lộp bộp một cái, có loại dự cảm xấu.

Đổng Bảo Vân cười nói: “Còn không phải là do ba con rất lợi hại hay sao, hợp tác với Diệp gia Kinh thị, đầu tư 40 triệu vài tháng sau là có thể kiếm về 400 triệu, chẳng qua chỉ là một căn biệt thự mà thôi, không đáng nhắc tới.


Phong Hạo Vũ cảm thấy đầu óc ong ong, hơn nửa ngày mới khàn giọng nói: “Ba nói hợp tác…… với ai cơ?”
Phong Đại Hải kỳ lạ liếc hắn một cái: “Diệp gia Kinh thị đó, chính là ông chủ Diệp kia đấy, nhiều đời lập nghiệp (?), có ba công ty lớn.


Phong Hạo Vũ mềm chân ngồi trên sô pha, ánh mắt vô thần rơi trên người cha mẹ ở phía đối diện, nhìn đến mức làm hai người Phong Đại Hải hoảng hốt trong lòng: “Hạo Vũ?”
Phong Hạo Vũ kéo kéo cà vạt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Hai người xem tin tức hôm nay chưa?”
Hai người Phong Đại Hải lắc đầu, cả ngày hôm nay không phải bị đòi nợ thì là tìm biệt thự chuyển nhà, làm gì có thời gian?
Nhưng bộ dáng này của Phong Hạo Vũ thực sự rất kỳ lạ, bọn họ liếc nhau, tay chân luống cuống cấp tốc móc điện thoại ra, click mở tin tức ở trang chủ.

Ấn vào trang đầu là một tin tức đang bùng nổ.

【 Vì sao xí nghiệp XX Kinh thị của Diệp tổng bị mấy công ty nhỏ tố cáo là lừa đảo? Vì sao mười hai hạng mục toàn bộ đều gặp trục trặc phải bồi thường một khoản tiền kếch xù? Vì sao từ một công ty phát triển không ngừng sắp đưa ra thị trường lại phá sản trong vòng một tháng? 】
Hai người Phong Đại Hải nhìn một hàng chữ kia, rõ ràng đều hiểu những chữ này, rồi lại như không hiểu.

Chuyện này…… Sao có thể?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi