SAU KHI XUYÊN VÀO TRUYỆN MẠT THẾ, NỮ PHỤ PHÁO HÔI CHỈ MUỐN LÀM CÁ MẶN

Mùi hôi thối đặc trưng của thây ma bay tới, nồng nặc đến mức ngay cả mùi nước hoa cũng không che giấu được.

Chân Hồ Linh Linh không ngừng run rẩy, mồ hôi trên trán từng giọt lớn lăn xuống.

Cô ấy nín thở, nắm chặt chiếc cặp, các đốt ngón tay trắng bệch.

Giây tiếp theo, đàn thây ma nhỏ đó đột nhiên dừng bước.

Chần chừ một chút, chúng đồng loạt dạt sang một bên, dừng lại, tựa như đang hành lễ. 

Con vật cưỡi nặng nề bước trên mặt đất, khục khặc đi ngang qua trước mặt chúng.

Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu gần như cứng đờ thành xác ướp, chỉ còn bản năng bước chân theo.

Mặc dù những con thây ma đó không nhìn chằm chằm vào họ nhưng cảnh tượng quá kinh hoàng.

Một khi chúng tấn công, cô ấy và Ninh Tử Thu thậm chí không có cơ hội phản kháng.

Những con thây ma ban đầu hành lễ với con vật cưỡi, nhìn mãi rồi chuyển sang chiếc ghế trên lưng nó.

Thây ma:???

Ông lớn của chúng cõng cái gì thế này?!

Mãi đến khi cách những con thây ma đó vài mét, Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt hai người tràn đầy kinh ngạc và vui mừng: Quả nhiên là không tấn công họ!

Xác nhận được điều này, cả hai mới hoàn toàn yên tâm.

Nhìn lại Tống Lạc, từ đầu đến cuối cô vẫn không mở mắt, ngủ rất ngon.

Sự bình tĩnh của cô đã lây sang hai thiếu niên.

Không lâu sau, hai người phát hiện ra rằng dường như đã vui mừng quá sớm.

Đàn thây ma phía sau không xa không gần cách nhau vài mét đi theo.

Không chỉ vậy, những con thây ma gặp trên đường đều đi theo.

Rất nhanh sau lưng họ đã tụ tập một đám thây ma lớn!

Một đám đông đen kịt, ước chừng hơn trăm con!

“...”

Cứu mạng.

Hồ Linh Linh run rẩy không kiềm chế được, cứng đờ phát ra tiếng: “Làm, làm sao bây giờ?”

Ninh Tử Thu nhanh chóng liếc nhìn phía sau, nuốt nước bọt: “Bình tĩnh.”

Tống Lạc vẫn nhắm mắt, ngủ yên bình và đẹp đẽ.

Họ muốn đánh thức cô.

Nhưng lại sợ động tĩnh quá lớn, làm kinh động đám thây ma đang háo hức phía sau.

Lúc này, thời gian trôi qua thật chậm.

Con vật cưỡi không biết mệt mỏi đi đến bên cạnh tòa nhà Tư tưởng chính trị. 

Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ phía trước đột nhiên có mấy học sinh cẩn thận chạy ra.

“???”

“!!!”

“Chết tiệt...!” Một tiếng hét ngắn ngủi.

Vài học sinh này quay lại thì thấy một đội quân thây ma, người đều ngây ngốc.

Nhưng mấy người này được huấn luyện bài bản, gần như phản ứng ngay lập tức, có người chạy về, có người nhảy lên cây đại thụ chỉ trong vài bước.

Mà tiếng hét đó cũng làm kinh động đám xác sống đang yên tĩnh như gà, chúng gào lên đuổi theo đám người phía trước.

Hồ Linh Linh nghĩ mình xong rồi.

Chân mềm nhũn, ngã xuống đất, ôm chặt một bên đùi con vật cưỡi.

Ninh Tử Thu tưởng đây là chiến thuật của cô ấy, lập tức học theo, ôm chặt một bên đùi khác của con vật cưỡi. 

Tống Lạc: “...”

Hệ thống: “...”

Một người một hệ thống hiếm khi ăn ý phát ra cùng một tiếng cảm thán: Hai thiếu niên này đúng là nhân tài.

Thực ra Tống Lạc không ngủ, cô chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

...Chủ yếu là hệ thống cứ lải nhải không cho cô ngủ.

Cô hơi nhấc người lên nhìn trộm.

Đám xác sống đuổi theo không hẹn mà cùng tránh họ.

Nên nói là tránh con vật cưỡi.

Thấy vậy, cô yên tâm dựa vào ghế, nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần.

Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu cũng lặng lẽ đứng dậy.

“Tống Lạc?!”

Ngay lúc này, trên một cây đại thụ mà con vật cưỡi đi qua vang lên một giọng nam kinh hãi.

Vì giọng nói ngay trên đầu, Tống Lạc lười biếng mở mắt.

Vị trí địa lý thuận lợi khiến cô nhìn thấy ngay một chàng trai treo trên cây, đối phương đang nhìn cô, biểu cảm khá phức tạp.

Ngực Tống Lạc đột nhiên dâng lên một nỗi chua xót và tức giận không phải của cô.

Cô cau mày, hỏi hệ thống: “Đây là ai?”

Hệ thống kích động quay vòng vòng:

“Là nam chính! Nam chính!!!”

“Cơ hội ngàn năm có một! Ký chủ, mau gây rắc rối cho anh ta!”

Thần sắc Tống Lạc hơi động.

Nam chính trên cây không biết sự tình bên trong, sau khi xác nhận là Tống Lạc, anh ta không thể tin được: “Cô còn sống sao?! Tôi tưởng cô c.h.ế.t rồi! Mấy ngày nay cô ở đâu?”

Ánh mắt Tống Lạc lướt qua nam chính một cách thờ ơ, rồi lại nhìn xuống đám thây ma dưới gốc cây.

Một lúc sau, đôi môi đỏ mọng từ từ cong lên một đường cong lạnh lùng tà ác.

Nam chính khựng lại, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Virus đột nhiên bùng phát, mọi người đều lo sợ hãi hùng cầu sinh, những người sống sót đều tiều tụy không chịu nổi.

Còn Tống Lạc dưới gốc cây không những tươi tắn rạng rỡ mà còn đẹp hơn.

Khuôn mặt đó non mềm đến mức có thể véo ra nước, một nụ cười một cái nhíu mày đều là phong tình, đẹp đến mức không gì sánh được.

Nhớ lại ngày virus bùng phát, anh ta cảm thấy hối hận.

Thực sự là tình hình lúc đó rất nguy cấp, anh ta không kịp để ý đến cô.

May mà cô không sao.

Nam chính thở phào nhẹ nhõm, định mở miệng thì thấy Tống Lạc đột nhiên cởi giày một cách tao nhã, tiện tay ném đi.

Giây tiếp theo.

Chiếc giày đó lao thẳng về phía anh ta, đế giày nhanh chóng và chuẩn xác đập vào mặt anh ta.

“Tặng anh đôi giày, không cần cảm ơn.”

Đôi mắt Tống Lạc cong thành hình trăng khuyết đẹp đẽ không chút cảm xúc, từng luồng sát khí theo gió nhẹ nhàng tản ra.

Nam chính: “???!!!”

Cơ thể anh ta mất thăng bằng trong cơn đau dữ dội, ngã thẳng vào vòng tay của đám thây ma dưới gốc cây.

Thây ma phấn khích gào lên: Thịt tự động dâng đến tận cửa rồi!!

Nam chính hét lên thất thanh: “Chết tiệt a a a...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi