Trở lại biệt thự đã là rạng sáng 1 giờ, Thích Lâm vừa nhìn thấy ông bà ngoại yêu quý của nó liền hóa thành bé ngoan ngọt ngào trong nháy mắt, hoàn toàn không liên quan đến dáng vẻ ngang ngược đệch trời đệch đất của nó trong trò chơi.
Khiến Khâu Ninh xem đến ngớ người.
Hai ông bà cũng lâu rồi không gặp được cháu trai lớn của mình, mấy người ở cửa thân thiết nửa ngày mới đi vào nhà được.
Dì giúp việc làm một bữa ăn khuya đơn giản, Khâu Ninh theo chân họ cùng nhau ăn một chút.
Cơm nước xong, Tần Kiêu vừa lúc gọi điện thoại tới, Khâu Ninh liền chủ động nhận lấy hai cái vali từ tay Tất Dục Cẩn.
Người sau vừa "Alo" một tiếng, vừa bớt thời giờ nhẹ nhàng nhéo nhéo vai anh.
Mẹ Tất thu lại ánh nhìn từ trên tay con trai lại, quay đầu ôn hòa bảo: "Để Tiểu Lâm làm là được, con đi nghỉ ngơi đi."
"Không sao ạ," Khâu Ninh tay trái tay phải mỗi tay mang một cái vali, "Vừa lúc tiêu thực."
Chuyển cái vali vào phòng, mẹ Tất liền vẫy tay với anh: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát."
Nội thất trong các phòng khác của biệt thự đều được bày trí khá qua loa, nhưng phòng ngủ chính lại rất đầy đủ, kể cả thảm trải sàn cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Khâu Ninh ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, ngoan ngoãn đến không chê vào đâu được.
Cuối cùng cũng tới phần nói chuyện cùng người lớn trong nhà.
Mẹ Tất ngồi đối diện anh, nhìn anh một chốc.
Nụ cười trên mặt Khâu Ninh vẫn tươi tắn, kỳ thật trong lòng đã hoảng loạn đến xoắn cả vào nhau.
"Hai đứa bên nhau bao lâu rồi?"
"Chưa lâu lắm ạ." Anh ngừng lại bổ sung: "Chưa tới một tháng."
Mẹ Tất gật gật đầu, chỉ hỏi về chuyện giữa hai người một câu, sau đó nói: "Dục Cẩn đứa bé này từ nhỏ đã lạnh lùng, cũng chẳng biết giống ai.
Từ sau khi chị gái nó qua đời thì càng trầm trọng thêm, đến mức thời giờ nói chuyện với cô chú cũng ít đi nhiều."
Chuyện giữa hai mẹ con, Khâu Ninh không tiện bình luận gì nên chỉ ngồi yên lặng nghe.
Mẹ Tất tiếp tục nói: "Lúc nó nói với hai cô chú rằng nó thích một người con trai, phản ứng đầu tiên của cô lại là: ơ thế hóa ra con mình vẫn còn sống à?"
Giọng điệu của bà nhẹ nhàng, nhưng nụ cười trên mặt Khâu Ninh lại dần dần rút đi.
"Lúc Tiểu Lan mới qua đời, cô và chú con cảm giác như trời đã sập xuống, công ty không rảnh lo, Thích gia không rảnh quản, khi đó nó mới 20 tuổi, cương quyết gánh vác hết thảy.
Tất cả mọi người đều mắng nó không có lương tâm, lòng dạ sắt đá, người thân nhất chết mà một giọt nước mắt cũng không buồn rơi."
Mẹ Tất nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như đã lâm vào hồi ức, chậm rãi nói: "Thích Lâm lúc nhỏ rất quái gở, ở Tất gia ngay cả nói nó cũng không dám nói, buổi tối bị ác mộng quấy rầy cả đêm không ngủ, cậu nó liền cõng nó đi lại ở sân nhà.
Cứ đi mãi đi mãi, đi đến lúc trời sáng cũng không kêu mệt một câu, Tiểu Lâm mà khóc còn sẽ kể chuyện dỗ nó.
Lúc nó đi học, thằng bé tự mình đưa đi, ở phòng học nghe giảng cùng nó một tuần, không để Thích Lâm bị bất cứ ai bắt nạt.
Nó cứ hay oán trách hai vợ chồng cô chú chiều Thích Lâm quá, nhưng tính tình của thằng nhỏ hiện tại đều là do người cậu này chiều ra hết."
"Dục Cẩn nhìn thì lạnh lùng, thật ra rất trọng tình cảm, con gái cũng được, con trai cũng thế, nó thích thì trong lòng nó con là quan trọng nhất, cô hy vọng hai đứa có thể ở bên nhau thật lâu, không mong đi đến cuối đời, chỉ cầu hai đứa ở bên nhau càng lâu càng tốt."
Mẹ Tất nhìn anh, ánh mắt nhu hòa mà tràn ngập chờ mong: "Có được không con?"
Được trịnh trọng khẩn cầu như, Khâu Ninh lại càng thấy chua xót hơn.
Tất Dục Cẩn yêu rất nhiều người.
Hy vọng cũng có một ai đó có thể yêu hắn.
Anh ngổi thẳng lưng, tay đặt ở đầu gối, nhẹ giọng nói: "Con và anh ấy sẽ cố gắng hết sức."
Tất Dục Cẩn nghe điện thoại xong, lên lầu đi vào phòng của mình trước.
Cửa không đóng, đèn cũng không mở, chỉ có ánh sáng ấm áp từ hành lang chiếu vào nhiều ít, chiếu sáng được một mảnh nho nhỏ.
Hắn nhướng mày, đẩy cửa ra bước vào: "Khâu Ninh ——"
Trước mặt xẹt qua một trận gió, sau đó một thân ảnh đâm sầm vào ngực hắn.
Hắn bị đẩy đến lui ra sau vài bước, cánh cửa đằng sau lưng cũng đóng lại cái rầm.
Hắn bị người ta dùng sức mà ôm lấy.
"Sao lại không bật đèn......" Nói còn chưa dứt lời, hắn đã bị người ta hôn.
Khâu Ninh hôn không hề có kết cấu, môi mềm đụng tới chỗ nào liền hôn chỗ ấy, giống như một chú chó con liếm lung tung.
Tất Dục Cẩn nghiêng người, khóa người giữa lồng ngực và ván cửa, nắn cho người đứng thẳng lại.
"Làm sao vậy?" Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của đối phương.
Khâu Ninh nói: "Không sao, em chỉ muốn hôn anh thế thôi."
Tất Dục Cẩn không bị anh lừa gạt qua chuyện, hỏi: "Có phải mẹ anh nói gì với em rồi không?"
Khâu Ninh định phản bác theo bản năng, cuối cùng vẫn lại thôi.
"Ừ, dì bảo em phải thương anh nhiều hơn."
Từ đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ, Khâu Ninh nghe thấy hắn hỏi: "Em trả lời thế nào?"
"Em nói, con sẽ nỗ lực."
Tất Dục Cẩn nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: "Em định nỗ lực thế nào?"
Khâu Ninh không nói gì, chỉ ôm hắn, hôn cằm hắn một cái.
Vừa mềm vừa ướt.
Tất Dục Cẩn hít sâu một hơi, biết không thể đùa thêm nữa, hắn duỗi tay ấn công tắc trên tường, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Khâu Ninh đã thay quần áo xong, sắc mặt ửng đỏ.
Tất Dục Cẩn kiềm chế tâm tư này nọ: "Anh đi thay đồ."
Tắm rửa xong, hai người lên giường nằm sát vào nhau.
Khâu Ninh nghiêng thân mình, nhàm chán mà đùa nghịch chiếc áo tắm dài của Tất Dục Cẩn, đồng thời trò chuyện với hắn: "Thích Lâm sao không đi học?"
Tất Dục Cẩn ấn lại cái bàn tay xằng bậy của anh, sau đó móc lấy ngón tay anh, đáp: "Thi đại học không tốt, chuẩn bị học lại một năm."
Khâu Ninh nhịn cười: "Cũng không thấy nó đến trường."
Ngày nào cũng thấy chơi game.
"Tới trường cứ hay trốn học nên mời gia sư cho nó." Nói đến đây, Tất Dục Cẩn cười lạnh một tiếng: "Thế là nó nhân lúc thầy không chú ý, trốn ra khỏi nhà."
Khâu Ninh: "......"
Có vẻ như hãy còn ngứa da lắm.
Anh ngáp một cái: "Thật là không thể làm người ta bớt lo."
"Mệt rồi?" Tất Dục Cẩn sờ sờ vành tai anh: "Ngủ đi."
Khâu Ninh "Ừ" một tiếng, sau đó ngẩng đầu, cười khiêu khích: "Hôn chúc ngủ ngon?"
Hầu kết Tất Dục Cẩn lăn lên lộn xuống.
Hắn xoay người đè người kia lại, vừa hôn anh vừa nói: "Anh hối hận."
Khâu Ninh gian nan cất tiếng: "Cái gì?"
"Nãy lúc đi đường đáng ra anh nên mua thứ kia về."
"......"
Khâu Ninh nghĩ, nếu thế thật thì mọi người không ai được ngủ.
Ngày kế là cuối tuần, Khâu Ninh lại không có cảm giác muốn ngủ nướng.
Tất Dục Cẩn đột nhiên phải đi công tác ở tỉnh bên cạnh, lúc hắn rời giường Khâu Ninh cũng tỉnh theo.
Nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, anh nhíu mày: "Mấy giờ rồi?"
"6 giờ." Ngón tay Tất Dục Cẩn linh hoạt thắt cà vạt, hỏi: "Ngủ tiếp một lát đi?"
Khâu Ninh lười biếng mà nhìn động tác của hắn, lúc hắn bắt đầu khoác áo ngoài mới nói: "Không ngủ."
Đánh răng rửa mặt xong, hai người lặng lẽ hôn chào buổi sáng ở trong phòng xong mới ra cửa.
Dì giúp việc mới bưng bữa sáng lên, ba mẹ Tất cũng đang ngồi trước bàn, nghe thấy động tĩnh từ cầu thang liền cười: "Sao không nằm thêm một lát đi?"
Khâu Ninh chào hỏi, còn chưa kịp trả lời đã bị Tất Dục Cẩn tiếp nhận câu chuyện: "Con phải đi công tác.
Sao ba mẹ không ngủ thêm một lúc đi?"
"Lớn tuổi rồi, không ngủ được." Mẹ Tất buông tờ khăn giấy trong tay xuống, hòa ái nhìn Khâu Ninh: "Tiểu Khâu cũng phải đi?"
Chân Tất Dục Cẩn ở dưới bàn bị người ta nhẹ nhàng đá một cái.
Tất Dục Cẩn nửa rũ mắt, vẻ mặt bất biến: "Vâng."
Mẹ Tất hơi thất vọng nói: "Còn định bảo Tiểu Khâu ở lại chơi hai ngày."
Tất Dục Cẩn: "Còn nhiều cơ hội."
Khâu Ninh cũng vội vàng tiếp lời: "Lần sau cháu sẽ ở lại cùng cô chú thêm hai ngày ạ."
Thật ra anh rất thích ba mẹ Tất, nhưng anh không có tài khiến người già vui vẻ.
Nếu mà có bản lĩnh này thì quan hệ với cha mẹ ở nhà cũng không căng thẳng đến mức đó.
Tất Dục Cẩn không ở đây, kiểu gì cũng thấy hơi xấu hổ.
"Thích Lâm đâu?"
"Còn đang ngủ, con đừng gọi nó, vẫn tuổi lớn..."
Tất Dục Cẩn không tỏ ý kiến.
Trước khi ra cửa, mẹ Tất đưa quà kỉ niệm đã được đóng gói cẩn thận cho Khâu Ninh.
Đó là một mô hình nhân vật trò chơi đang hot ở nước ngoài, lúc Khâu Ninh học đại học đã từng chơi một năm.
Anh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Mẹ Tất nói: "Lúc ấy cảm thấy thứ này nhìn là lạ nên mua, Tiểu Lâm nói hẳn là con sẽ thích."
Khâu Ninh trịnh trọng nhận lấy cái hộp, cười nói: "Cảm ơn dì, con thích lắm."
Lên xe, Tất Dục Cẩn thấy anh vẫn còn cẩn thận ôm cái hộp, không khỏi mỉm cười: "Thích đến mức không nỡ buông tay luôn sao?"
Khâu Ninh trừng hắn một cái: "Anh chả biết gì cả, đây là sự khẳng định của cha mẹ vợ với em đó."
"Cha mẹ vợ?" Nhớ tới bộ dạng toàn thân ửng đỏ nằm dưới thân hắn tối qua của Khâu Ninh, Tất Dục Cẩn ngoài cười mà trong không cười: "Không phải là cha mẹ chồng sao?"
Khâu Ninh khẽ mỉm cười, rồi sau đó lịch sự nói: "Biến giùm."
- -
《 Thất giới 》 trải qua mười năm mưa gió mà vẫn ổn định đứng hàng đầu trong nghề, vì muốn cảm ơn người chơi mà nhà phát triển đã đưa ra hoạt động cảm ơn nhân ngày lễ mừng mười năm ra mắt —— bộ trang phục thời trang dành cho cặp đôi đầu tiên sau mười năm hoạt động.
Từ khóa: Miễn phí.
Phó bản trong hoạt động kỉ niệm có tỷ lệ rớt vật phẩm nhiệm vụ, cả đoàn đều có thể nhận được, sau đó hoàn thành nhiệm vụ tuân theo chỉ dẫn là có thể GET được bộ trang phục nọ.
Video tuyên truyền từ phía nhà phát triển vừa mới đăng tải, nhìn hiệu ứng động tác đầy nghệ thuật đầy tiên khí của trang phục vợ chồng, tất cả người chơi lập tức sôi trào, gào rằng cuối cùng nhà phát hành cũng trở lại làm người.
【 thế giới 】 Hai Ống: Thất giới là một trò chơi rất xịn, chỉnh thể hình ảnh vô cùng tinh tế đẹp đẽ, trang trí nhân vật cũng rất là đúng chỗ.
Bộ phận kế hoạch đều là rồng phượng trong loài người, nội dung hoạt động phong phú, không có BUG, không cày được vũ khí là do tôi quá đen, không hề liên quan gì tới trò chơi.
【 thế giới 】 Mại Khắc Bối: Tôi tuyên bố bộ phận kế hoạch đã hồi sinh theo hạn định.
【 thế giới 】 Hoa Cúc Tím: Quy cách của mỗi cái lễ kỷ niệm về sau xin hãy tham khảo theo cái này, cảm ơn.
【 thế giới 】 Hồi Ức Mùa Hè: không ngờ Thất giới lại ra trang phục tình nhân, thanh xuân của tôi đã kết thúc*.
(gốc là "Gia thanh kết" - sử dụng trong trường hợp khi một thứ quen thuộc với mình đột ngột kết thúc, ngược với "Gia thanh hồi".)
Nhưng chờ tới buổi tối, các loại lời khen liền biến thành tiếng mắng chửi.
Khâu Ninh che miệng ngáp một cái, thuần thục đặt lại phó bản, nhấp vào NPC, vào phó bản, đánh BOSS.
Anh đã cày phó bản hoạt động suốt cả ngày hôm nay mà đến cái bóng của vật phẩm nhiệm vụ cũng chưa thấy đâu.
Lúc trước anh tưởng là do mình đen, sau mới phát hiện chỉ đơn giản là tỷ suất rớt thấp, có gan đế* đã thống kê, chỉ có 1%.
( Gan đế (肝帝): Dùng để chỉ những người dành nhiều thời gian chiến đấu với quái vật để thăng cấp cho nhân vật trong trò chơi, vượt qua các cấp độ nhất định của trò chơi để kiếm được các vật phẩm quý hiếm với xác suất thấp và nhận được phần thưởng sự kiện để hoàn thành một nhiệm vụ sự kiện trò chơi nhất định.)
Trò chơi rác rưởi! Ăn mất tiền tài của ông! Phá hỏng thanh xuân của ông! Sớm muộn gì cũng phá sản!
【 đội ngũ 】 Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Nếu không chúng ta đổi đội trưởng rồi làm một hiệp khác?
【 đội ngũ 】 Lục Trừu Trừu: Tôi cảm thấy tôi không thể gánh nổi, bộ kế hoạch ngu ngục làm ăn như quần què!
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: Bơm máu đến ngón tay cũng đau TAT
【 đội ngũ 】 Ánh Nến: Không hổ là Thất giới, ngay cả bánh bao chay cũng nhất quyết không cho người ta ăn trong sung sướng!
Một đám người vừa hùng hổ mắng mỏ, vừa tiếp tục nghe giọng nói quyến rũ của BOSS đọc lời thoại ——
"Ngươi đã đến rồi, vì sao lại tới nữa?"
Vì sao lại tới nữa, trong lòng mi không đoán được cmn vì sao à!
Châm chọc ai đấy!
Xem chiêu!
【 hệ thống: Người chơi Nguyện Quân Hảo Mộng và người chơi Xuân Phong Mãn Diện cảm tình tan vỡ, hai bên đi đến bước đường tới chỗ Nguyệt Lão cắt đứt tơ hồng.
Duyên tới duyên đi duyên như nước, duyên tận tại đây, mỗi người tự bảo trọng.
】
Dòng chữ vàng đột ngột nhảy ra hấp dẫn ánh mắt mọi người.
【 đội ngũ 】 Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo:??? Ly hôn ngay lúc vừa ra trang phục tình nhân? Sao nhỉ, bị tỷ suất rớt của BOSS ép điên rồi?
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: Ơ mà, không nghĩ ra nha, đã có chuyện gì sao?
【 đội ngũ 】 Lục Trừu Trừu: Tôi đi Tieba tìm xem!
【 đội ngũ 】 Thu Ninh: Đánh BOSS cuối cùng trước đã.
【 đội ngũ 】 Lục Trừu Trừu:......!Được rồi.
Cuối cùng thì BOSS cũng khóc lóc ngã xuống.
Lại lại lại lại không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người thấy khó ở cực kỳ, tập thể ngồi xuống đả tọa ngay tại chỗ, sau đó mở đường link drama ra để hồi máu.
Nắng Ấm: Chia sẻ bài viết -【 [ treo ] Sự lộ diện của một kẻ lừa đảo đã được báo cho công an xử lý, Thiên Trường Địa Cửu Xuân Phong Mãn Diện bán 5W RMB một bộ vòng tay Hoa hồng vàng, vui vẻ sao? 】
Nắng Ấm: Đậu, Xuân Phong Mãn Diện mấy năm nay lừa đồng vàng nhiều nên lớn gan, méo ngờ còn dám lừa tiền!
Rừng Trúc Phong: Thật á?
Thời Gian Ấm Áp: Khó không trách Nguyện Quân Hảo Mộng lại lập tức ly hôn với hắn, buổi sáng nay hai người còn phát loa moah moah nhau, làm ông phát tởm đến bữa sáng cũng bỏ này.
Bạch Chỉ: Nguyện Quân Hảo Mộng này mắt hơi đui, lúc trước vì muốn chọc tức chúng ta mà tùy tiện tìm một người kết hôn, bây giờ lại biến thành kẻ bị cả server chê người theo hắn.
Người Yêu Màu Trắng: Có một nói một, trong chuyện này cô ta cũng coi như người bị hại ha, tội lỗi của Xuân Phong Mãn Diện không liên quan đến cô ả mà.
Đông Chí: Tỉnh tỉnh! Cô ta đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc họp thường niên ở server chúng ta mà còn không biết hắn là kẻ lừa đảo sao? Trang bị và trang phục mới của ả đều là do Xuân Phong Mãn Diện mua, từng món đồ trên người đều là máu và nước mắt của những người chơi bình thường khác.
Ả ta mà là người bị hại cái beep ý, nồi nào thì vung nấy thôi, đều không phải loại tốt lành gì.
Rừng Trúc Phong: Chờ cô ả và vị hiệp sĩ tiếp theo tới nối thêm những vụ tai tiếng.
Khâu Ninh dựa đầu vào ghế, thong thả ung dung hít drama, sau đó thỉnh thoảng lại ấn vào xem cuộc hội thoại gần nhất trên WeChat.
Trong lúc đi công tác Tất Dục Cẩn rất bận, hai người xa nhau mấy ngày mà chỉ gọi video cho nhau được có một lần, thời gian còn không dài quá ba phút, tin nhắn mới nhất cũng là tin nhắn chào buổi sáng mà anh gửi đi hôm nay.
Yêu đương không dễ, Thu Thu thở dài.
Anh chọc bàn phím, tùy tiện gửi đi một nhãn dán mèo con đáng yêu.
Cẩn: [ búp bê ngoan ngoãn: Đáng yêu.jpg]
Khâu Ninh đứng bật dậy.
QN: Bảo bối!
Ở một đầu khác, Tất Dục Cẩn nhìn thấy xưng hô quen thuộc này liền không khỏi cười một tiếng.
Vị giám đốc đang báo cáo công việc khựng lại, trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ.
Hạng mục của bọn họ lần này phát sinh chút sự cố, cũng không quá nghiêm trọng nhưng lại hơi khó giải quyết.
Tổng bộ nói sẽ phái người tới, lại không ngờ rằng trên đó sẽ phái xuống một ông thần lớn như này.
Hai ngày này cũng đủ để hiểu sơ sơ tính tình vị sếp lớn này, không thích cười, không nhìn thấu.
Nhưng nụ cười vừa nãy, có phải ý là muốn chỉnh đốn ông ta một trận không?
Giám đốc cúi đầu, âm thầm nhìn kết quả báo cáo cần trình bày tiếp theo, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, bắt đầu nghĩ xem nên ứng phó làm sao.
Cẩn: Đang làm gì?
QN: Hóng hớt.
Nói xong, đối phương lập tức chia sẻ một bài viết tới.
Tất Dục Cẩn chỉ cần nhìn tiêu đề là đã đủ hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cẩn: Không lên trò chơi?
Lên, nhưng không thể nói cho anh được.
Bình thường Tất Dục Cẩn không hay để ý nội dung cập nhật của trò chơi, càng không nói đến thời gian gần đây hắn bận rộn như con quay, dùng chân mà nghĩ cũng biết đối phương căn bản là không biết gần đây trò chơi mới ra sự kiện gì.
Khâu Ninh định cày được bộ trang phục mới, sau đó sẽ tạo bất ngờ cho đối phương.
QN: Làm xong hằng ngày thì thoát rồi.
QN: Lúc nào anh về?
Cẩn: Phải hai ngày nữa, hôm đó em sẽ tới sân bay đón anh chứ?
Khâu Ninh không có lý do gì để từ chối.
Không dám quấy rầy đối phương, hai người còn chưa nói được hai câu mà đã chúc nhau ngủ ngon.
Tất Dục Cẩn thôi cười, ngẩng đầu nhìn về phía cạnh bàn đối diện: "Nói xong rồi?"
Giám đốc đột nhiên bị điểm danh, sửng sốt: "Vẫn chưa."
"Thế sao không tiếp tục?"
Giám đốc:......
Không phải mới nãy anh còn cười sao?
Thôi, đây là ông chủ, chỉ cần bao lì xì cuối năm đủ dày thì tính tình có quái gở hơn nữa ông cũng phải hầu hạ.
Khâu Ninh mở cả nick Hành Cẩn, bàn giao xong một nhiệm vụ cuối cùng.
【 hệ thống: Chúc mừng người chơi nhận được trang phục: Cành Phù dung X1, sen Tịnh đế X1, mời tới chỗ người đưa tin ở thành Trường Anh để lĩnh thưởng nha! 】
Nhìn hàng chữ vàng này, anh rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Phân đội họ đã cày hai ngày mới lấy được cái món đạo cụ đểu này, trạng thái tâm lý sụp đổ tới mức suýt thì đi tìm người luyện thay.
Khi BOSS cuối cùng thì cũng rơi ra một quyển trục màu tím, Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo trực tiếp gào khóc trong YY.
Khóc thật.
Để cho một vị người chơi lâu năm giàu kinh nghiệm cất giọng gào khóc, có thể thấy được cậu ta đã bị bộ kế hoạch biến thái ép bức thảm như thế nào.
Khâu Ninh cũng không ổn chút nào, buổi tối hai ngày nay đều mơ thấy "Ngươi đã đến rồi, vì sao lại tới nữa?", ma âm xuyên não, kéo dài không dứt.
Nhận trong trang phục rồi thay lên từng nhân vật, bọn họ lập tức trở thành những đứa bé ngầu nhất thành Trường An này.
[ chat riêng ] Lục Trừu Trừu: Tiểu Thu Thu, mở tài khoản Hành Cẩn đi chụp hình đi!
[ chat riêng ] Lục Trừu Trừu: Cậu chọn màu gì? Tôi chọn màu đỏ! Huhuhu đẹp đến khóc luôn!
[ chat riêng ] Thu Ninh: Màu trắng.
Chụp hình thì thôi, bên tôi đang có chút chuyện, bao giờ rảnh lại hẹn các cậu nhé.
Thoát khỏi nick Hành Cẩn, Khâu Ninh mở WeChat ra.
QN: Bảo bối, đang bận sao?
Lúc di động trên bàn rung lên, Tất Dục Cẩn đang chuẩn bị cho một hội nghị trực tuyến.
Hắn gõ chữ: Ba phút sau mở họp ——
QN: Cho anh xem cái này [ đáng yêu ]
Cẩn: Hiện tại không bận.
Cẩn: Xem cái gì?
QN: Anh mau lên game đi!
Bây giờ Tất Dục Cẩn đã hình thành thói quen cầm chiếc máy tính có tải game theo khi đi công tác.
Khởi động máy lên trò chơi, tất cả mất vừa đúng ba phút.
Camera của máy tính làm việc đúng lúc mở ra, các cửa sổ trong phòng hội nghị hiện ra những gương mặt khác nhau.
Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, cầm tư liệu trong tay với biểu tình nghiêm túc.
Có người không nhịn nổi tò mò mà ngẩng đầu liếc màn hình, vừa lúc nhìn thấy vị Diêm Vương sống kia thì không khỏi giật mình.
?
Ông chủ bọn họ mà cũng có thể bày ra loại biểu cảm này sao?
Trong trò chơi, đôi vợ chồng son mặc trang phục tình nhân tay sát vai kề đứng cùng nhau.
Khâu Ninh nhấn vào nút tương tác, nam Tiêu Dao và thiếu nữ Quỷ Vu cùng nhau nhảy một vũ điệu phi thiên, hiệu ứng ái muội bling bling lập lòe đầy màn hình nhưng lại không hề thô tục kém sang chút nào.
Cuối cùng, thiếu nữ Quỷ Vu nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn bạn đời của mình một chút.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Đẹp không OVO
[ chat riêng ] Hành Cẩn: Em...!mua lúc nào?
[ chat riêng ] Thu Ninh: Không phải mua đâu, là bộ trang phục miễn phí trong hoạt động mới đấy, em với nhóm Trừu Trừu cày hai ngày liền mới có!
[ chat riêng ] Thu Ninh: Sủi Cảo cày đến khóc luôn ấy ha ha ha ha ha
Tất Dục Cẩn cũng cười hai tiếng.
Vẻ mặt mọi người trong phòng họp giống như người rơi vào sương mù.
[ chat riêng ] Hành Cẩn: Đẹp, chồng vất vả rồi.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Khi nào anh mới về?
Tất Dục Cẩn ngừng lại, sau đó trả lời.
[ chat riêng ] Hành Cẩn: Phải hai ngày nữa.
Đối phương gửi lại cho hắn một biểu tượng cảm xúc chuyên dụng dành cho trang phục tình nhân.
[ chat riêng ] Thu Ninh: [ yêu anh moah moah.jpg]
Đóng trò chơi, Tất Dục Cẩn mới nhận ra hội nghị đã bắt đầu được hai phút.
Chỉ là nếu hắn không mở miệng thì những người khác cũng không dám nói lời nào.
"Xin lỗi, để mọi người đợi lâu." Tất Dục Cẩn lại đeo lên khuôn mặt lạnh lùng như cũ, thái độ ôn hòa lúc nãy cứ như chỉ xuất hiện trong giấc mộng: "Hiện tại chúng ta bắt đầu.".