Lục Trực biết, lời nói của ông thật sự đã dọa đến cô rồi, suy cho cùng Mễ Tửu được bao bọc quá tốt, vẫn không biết cái gì gọi là biết người biết mặt không biết lòng.
“Mễ Tửu à…….” Ánh mắt của Lục Trực lộ vẻ thống khổ, thật sự ông chỉ là một người cha già bởi vì con trai ngỗ nghịch mà đau lòng: “Mẹ của Lục Tu mất sớm, chú thừa nhận lúc trước bởi vì công việc quá bận rộn mà lơ là việc chăm sóc nó, nhưng chú nổ lực làm việc như vậy chỉ vì muốn quản lý công ty tốt cũng vì muốn đem lại cho Lục Tu một cuộc sống tốt, bất kể nó có hiểu lầm chú như thế nào đi nữa thì nó cũng không nên muốn lấy mạng của chú!”
Mễ Tửu nghiêng nghiêng đầu: “Lục Tu muốn lấy mạng chú?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng mà…. Chú Lục, không phải hiện tại chú vẫn còn sống sao?” Mễ Tửu không hiểu hỏi: “Nếu như Lục Tu thật sự muốn lấy mạng của chú, vậy thì lúc chú nằm trên giường bệnh, anh ấy chẳng phải có thể ra tay với chú rồi sao?”
Lục Trực trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Mễ Tửu cười: “Chú Lục, chắc chắn chú đã hiểu lầm Lục Tu rồi, anh ấy đã nói với con sẽ không làm những chuyện phạm tội, vì vậy anh ấy chắc chắn sẽ không làm những việc xấu này, nếu không con dẫn chú đi gặp Lục Tu, để hai người nói chuyện cho rõ ràng nhé.”
Lục Trực: “…….”
Nói cô thuần quả thật là đánh giá quá cao cô rồi, cái này không phải là ngây thơ, đơn thuần mà chính là ngu xuẩn.
Có lẽ Lục Trực cuối cùng cũng nhận ra Mễ Tửu không phải là đối tượng trao đổi tốt, ông buông tay Mễ Tửu ra, lùi lại phái sau một bước, vẻ mặt của ông thoáng chốc trở nên điên cuồng khó kìm nén: “Chú muốn vạch trần bộ mặt thật của nó, nó là ma quỷ, nó phải xuống địa ngục!”
Mễ Tửu nhíu mày: “Chú Lục, chú ra ngoài một mình như vậy, Lục Tu phát hiện không thấy chú đâu nữa, anh ấy sẽ lo lắng cho chú đó.”
“Nó sẽ vì chú mà lo lắng…. Bây giờ nó chỉ mong sao chú nhanh chết đi!” Đột nhiên Lục Trực giống như bị kích thích, nghĩ đến lúc trước ông là người bừng bừng khí phách như thế, bây giờ lại trở thành bệnh nhân bị nhốt trong phòng bệnh như tội phạm, ông hận Lục Tu, rất muốn trả thù anh ấy, Lục Trực nghiến răng nói: “Không được để nó lừa, nó là dã thú, nó là ma quỷ, Mễ Tửu, đưa chú đi gặp cha của con… Đúng rồi, chú còn phải đi tìm các phương tiện truyền thông, chú phải đi báo cảnh sát…”
Dưới áp lực tinh thần một thời gian dài làm cho thần trí của Lục Trực có chút kinh hãi đôi lúc lại đờ đẫn, ông chỉ biết bản thân mình không thể tiếp tục tốn thời gian ở lại chỗ này, Lục Tu sẽ nhanh chóng đến tìm ông, ông dựa vào tường, định xoay người lại thì bất ngờ bị môt cú đánh thật mạnh vào sau đầu.
Mễ Tửu chưa kịp nhận ra bản thân cô đã làm chuyện gì, trên tay vẫn còn cầm bình cứu hỏa, cô nhìn ông ngã xuống đất, thứ trong tay cũng rơi theo, âm thanh chói tai dọa cô một trận run người.
Sắc mặt Mễ Tửu trắng bệch sợ hãi chạy lên lầu, tay chân đến giờ vẫn còn luống cuống không thôi.
Cô nghĩ, nếu như Lục Tu biết cô đã đánh cha của anh ấy, anh ấy có thể sẽ rất tức giận, nếu như anh ấy tức giận, có khi nào sẽ chia tay với mình không.
Lục Tu trở về phòng làm việc, thấy cô gái nằm sấp trên ghế sofa, đang nhìn vào lịch sử trò chuyện trên màn hình điện thoại với cái mũi sụt sịt đầy đáng thương.
Anh bế cô lên, ngồi xuống sofa sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình, vừa dùng ngón tay lau mước mắt cho cô vừa nhẹ giọng hỏi: “Tửu Tửu, em làm sao vậy?”
Mễ Tửu cúi đầu không nhìn anh, chỉ một mực đem lịch sử trò chuyện chụp màn hình lại, giọng cô nhè nhẹ trong tiếng khóc nức nở: “Em chụp màn hình lịch sử trò chuyên của chúng ta…. Nói thế nào đi nữa anh cũng là mối tình đầu của em, đợi đến khi anh và em chia tay, đem em chặn lại, em vẫn có thể nhìn ảnh chụp màn hình này mà hồi tưởng một chút… “
Cô ấy nói trông rất đáng thương, nhưng quả thật là rất đáng yêu.