“Cậu dám trù ẻo cháu tôi!”
Người phụ nữ trung niên nổi cơn thịnh nộ, trông như là muốn động thủ, lúc này bảo vệ trong trung tâm thương mại kịp thời chạy đến, họ kéo người phụ nữ kia ra: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân.”
Người phụ nữ kia phút chốc lại bày ra thái độ than khóc yếu ớt: “Hai người họ bắt nạt một người đàn bà dẫn theo trẻ em tôi đây, các người phải chủ trì công đạo cho tôi đó!”
Mễ Tửu hừ một tiếng: “Rõ ràng là cháu bà tự ngã, bà muốn trách chúng tôi không chăm sóc tốt cháu bà!”
Xung quanh cũng dần dần vang lên tiếng nói của nhiều người khác.
“Đúng đó, bà thế này là không có đạo lí!”
“Cháu bà còn đụng trúng tôi mấy lần, tôi còn chưa tìm nó tính sổ đó!”
“Còn đụng tôi nữa, nếu không phải tôi vịn tay cầm, nói không chừng tôi cũng ngã rồi.”
…
Người xung quanh nói dăm ba câu, khí thế của người phụ nữ trung niên kia cũng không thể không yếu đi, nói trắng ra là bà ta thấy hai người Mễ Tửu và Lục Tu là dáng vẻ học sinh trẻ tuổi nên dễ bắt nạt, thế là mới dám tìm phiền phức như vậy, nhưng bây giờ nhiều người bà ta không dám làm ầm ĩ nữa.
Bảo vệ cũng nói với người phụ nữ trung niên: “Ở đây có camera giám sát, chúng tôi có thể xem camera giám sát để kiểm tra, nếu bà có gì không hài lòng chúng tôi có thể xem xong camera giám sát rồi xử lí.”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt người phụ nữ kia liền không thoải mái: “Tôi còn có việc, không có thời gian ở đây dây dưa với mấy người.”
Nói xong, bà ta kéo cậu bé vẫn còn đang khóc thút thít quay người đi xa.
Mễ Tửu nói trong lòng gặp một người ngang ngược không có lý lẽ như vậy thật là xui xẻo, xoay người nhìn thấy Lục Tu vẫn đang nhìn theo hướng đôi bà cháu kia rời đi, cô kéo tay anh gợi lại lực chú ý của anh.
Mễ Tửu nói: “Lục Tu, nếu như anh còn thấy giận, em đuổi theo mắng bà ta!”
Lục Tu nhẹ cười: “Anh không giận.”
Mễ Tửu hiển nhiên vẫn đang tính toán chuyện này: “Đứa trẻ kia không có chút giáo dưỡng nào, nếu là con của em em chắc chắn phải hung dữ đánh một trận.”
“Tửu Tửu muốn có con sao?”
Đối mặt với vấn đề thình lình xuất hiện của Lục Tu, Mễ Tửu sững sờ một lát: “A?”
Lục Tu cười nhẹ: “Tương lai, Tửu Tửu muốn có con không?”
Mễ Tửu còn chưa đủ mười tám tuổi, chuyện có con này đối với cô mà nói thật sự là rất xa vời, cô không hiểu chủ đề này sao lại nhảy lên thân mình, nhưng nếu Lục Tu đã nhắc thì cô cũng nghiêm túc xem xét.
Nửa tiếng sau cô cũng không nói gì, Lục Tu cũng không giục, anh rất kiên nhẫn đợi xem đáp án của Mễ Tửu là gì.
Cuối cùng, sau khi cô suy nghĩ kĩ càng rồi mở miệng: “Vừa nãy em suy nghĩ một hồi…”
“Hửm?”
“Về chuyện có con, em không ghét lắm, nhưng cũng không thích lắm, cho nên…” Mễ Tửu nhìn anh, mắt cười cong cong: “Nếu Lục Tu muốn có con thì em muốn, Lục Tu không muốn thì em không muốn.”
Hơi im lặng xong, Lục Tu mỉm cười: “Vậy chúng ta đừng có con.”
“Được thôi.” Cô đồng ý rất nhanh, giống như chỉ là đồng ý tối nay ăn rau cải trắng, tuy tôn trọng ý kiến của anh nhưng Mễ Tửu vẫn tò mò hỏi một câu: “Tại sao không muốn có con vậy?”
Lục Tu giơ tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, môi nhếch lên, trong con ngươi màu đen của anh chỉ in một mình bóng hình cô: “Anh có em là đủ rồi.”
Anh rất hiểu mình là người như thế nào, gọi là thâm tình với một người, vậy đối với kẻ khác mà nói chính là bạc tình.