SAU KHI YÊU THẦM BỊ LẬT XE

Ngày đầu tiên Bách Tây đáp xuống máy bay, công việc cũng không quá bận rộn. 

Cả đường đi cậu luôn cầm điện thoại ríu rít với Thích Tầm, ăn cơm cũng muốn chụp một tấm cho Thích Tầm xem, cùng cô trợ lý đi dạo phố cũng muốn báo cho Thích Tầm một tiếng, buổi tối trở về khách sạn ngâm suối nước nóng cũng muốn video với Thích Tầm. 

Cậu đặt điện thoại lên giá, bản thân thì ngồi dựa lên vách đá của bể suối nước nóng, tóc thì dùng kẹp tóc kẹp lên, gương mặt bị hơi nước làm ửng hồng, đôi mắt cũng thực nhuận, trông vô cùng đáng yêu, cũng đặc biệt ngon miệng mê người. 

Thích Tầm nhìn cậu ở trong điện thoại, lập tức không còn tâm tư làm việc. 

Hiện tại hắn đang ở nhà, ngồi trong thư phòng tăng ca. 

Lúc chiều, Bách Tây phát cho hắn một tấm ảnh phong cảnh ngoài cửa sổ, lại hỏi hắn có bận không, nếu bận thì không cần trò chuyện với cậu, cậu và đồng nghiệp đi loanh quanh cũng được. 

Nhưng hắn nhìn thoáng qua văn kiện trên bàn làm việc, đón lấy ánh mắt khiển trách của thư ký Nghiêm, ngữ khí bình đạm bảo: “Còn tạm, không bận lắm, cũng giống như mấy ngày trước thôi.” 

Bách Tây tin, tiếp tục vui vẻ cùng hắn chia sẻ một đống chuyện. 

Mà hiện tại, nhìn Bách Tây nằm trong bể suối nước nóng ăn trái cây, hắn yên lặng khép lại văn kiện vẫn chưa xem xong. 

Bách Tây thấy, lập tức cúi người đến gần, hỏi: “Anh kết thúc công việc chưa?” 

Cậu dựa rất gần, từ trên màn hình có thể nhìn thấy một giọt nước từ môi châu của cậu lăn xuống, đọng lại trên xương quai xanh. 

Thích Tầm mặt không đổi sắc: “Xong rồi, mà em vừa mới nói gì ấy, ở khách sạn gặp được ai?” 

“Em gặp được Vạn Nhạn Phi đó.” Bách Tây kích động nói, nhưng sau đó cậu lại nghĩ Thích Tầm hẳn là không quen biết, đành giải thích: “Cô ấy là ảnh hậu của giải Mẫu Đơn năm trước, lớn lên đẹp, diễn cũng tốt, khí chất rất cao, không hổ là đại nữ chủ.” 

Thích Tầm biết cô ấy, nhưng không biết mặt. 

“Vậy em có xin cô ấy chữ ký không?” 

“Không có.” Bách Tây túng túng nói: “Cổ ở ngoài rất nghiêm túc, vừa nhìn thấy cổ em liền nhớ tới chủ nhiệm giáo dục của tụi em, với lại chắc cổ mới vừa làm việc xong, rất mệt, em không muốn đi quấy rầy.” 

Thích Tầm cười cười. 

Hắn nhìn gương mặt Bách Tây trên màn hình, dựa gần như vậy, tựa như hắn duỗi tay ra là có thể chạm tới. 

Nhưng bọn họ hiện tại đang ở hai thành phố khác nhau, cách xa ngàn dặm. 

Bọn họ cũng không trò chuyện lâu lắm, bởi vì sáng mai cả Bách Tây và hắn đều có việc cần phải dậy sớm, hắn từ trong video nhìn Bách Tây bò lên giường, cậu mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt chui vào ổ chăn, rồi lại luyến tiếc tắt video. 

Bách Tây thật sự đã rất mệt, mí mắt cũng mở không ra, nhưng vẫn hỏi Đại Béo có khoẻ không, có ngoan không.

“Nó còn nhỏ như vậy, nhìn không thấy em chắc là không quen.” Bách Tây rất phiền muộn, cảm thấy chính mình thật sự như đang có một đứa con trai. 

Thích Tầm nghĩ, Đại Béo lúc đầu đúng là có đi khắp phòng tìm Bách Tây, nhưng chờ dì Đinh đặt tô đồ ăn cho mèo xuống, nó liền ăn đến không kịp ngẩng đầu lên, rõ ràng là được đồ ăn vỗ về bi thương. 

“Dì Đinh đang chơi với nó, chắc sắp ngủ rồi.” Thích Tầm nói. 

Bách Tây yên tâm. 

Cậu và Thích Tầm lại nói thêm mấy câu, mí mắt càng ngày càng nặng, lại qua vài phút, cậu liền cúi đầu, ghé vào chăn ngủ rồi. 

Thích Tầm cũng ngừng lại.

Bách Tây đã ngủ rồi, hắn cũng không có tắt video ngay mà cứ yên lặng ngắm Bách Tây một hồi lâu. 

Bách Tây lúc ngủ rất an tĩnh, ngoan ngoãn, trắng nõn xinh đẹp, tựa như một nụ hoa hạnh chờ nở rộ. 

Thật ra lúc trước, Thích Tầm cũng biết Bách Tây lớn lên đẹp, nhưng khi đó hắn đối với Bách Tây không hề sinh ra chiếm hữu dục, cũng không ý thức được rằng, hoá ra người khác cũng sẽ ngắm trộm Bách Tây. 

Nhưng hiện giờ, hắn lại càng ngày càng ý thức được Bách Tây xinh đẹp đến thế nào. 

Tựa như minh châu rũ bỏ bụi bặm, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên. 

Thích Tầm từ trong ngăn kéo cầm điếu thuốc, lại không bật lửa, chỉ là ngậm ở giữa môi. 

Hắn ngậm điếu thuốc không bật lửa này, ánh mắt vẫn lưu luyến trên gương mặt Bách Tây. 

Kỳ thật, vừa rồi hắn có câu vẫn chưa nói với Bách Tây—— 

Đại Béo đối với chuyện Bách Tây đi công tác còn thích ứng khá tốt. 

Nhưng người không thể thích ứng được, lại là Đại Béo cha nó. 

Từ ngày đầu tiên Bách Tây rời đi, hắn đã bắt đầu cảm thấy căn biệt thự này quá mức trống trải. 

*

Nhưng đây vẫn chỉ là bắt đầu. 

Vì công việc không quá bận vào ngày đầu tiên, Bách Tây còn có thể chia sẻ với Thích Tầm rằng cậu đã đến đâu, làm cái gì, nhưng chưa tới hai ngày, cậu đã không rảnh lo, mấy loại công tác khác biệt chồng lên nhau, cậu và mấy đồng nghiệp mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi, lúc trở về cũng không thể cùng Thích Tầm nói mấy câu. 

Bản thân Thích Tầm là công tác cuồng, tinh lực cũng nhiều hơn so với người thường, thường xuyên làm cấp dưới có khổ không nói nổi. Nhưng con người từ trước đến nay đều có tiêu chuẩn kép, hắn nhìn Bách Tây mệt đến quầng thâm mắt đều lộ ra, trong lòng lại không quá thoải mái, luôn có ý muốn gọi điện thoại cho sếp của Bách Tây để tâm sự. 

Nhưng hắn cũng chỉ có thể ngẫm lại thôi. 

“Đi ngủ sớm một chút, đừng nói chuyện nữa, cũng đừng xem điện thoại.” Hắn nhìn Bách Tây dặn dò:“Ngày mai phải dậy sớm, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?” 

Bách Tây đang bôi chất dưỡng ẩm lên da mặt, mệt thì mệt, nhưng chăm sóc da vẫn rất cần thiết. 

“Anh giống như bố em ấy.” Cậu khoanh chân ngồi trên giường, trong giọng nói không tự giác mang theo chút làm nũng: “Còn là kiểu đặc biệt thích lo này lo kia.” 

Thích Tầm nhướng mày. 

Bối phận của hắn sao tự nhiên lại tăng lên một lứa rồi. 

Hắn nhàn nhạt hỏi: “Vậy em không nghe lời, là muốn bị ba ba đánh mông sao?” 

Hắn cười như không cười nhìn Bách Tây, gương mặt như chạm ngọc, tuấn mỹ đến không thể bắt bẻ, áo ngủ màu đen cài nút không chút cẩu thả, kín mít che khuất làn da, tóc vừa mới gội xong, vài sợi buông lơi rũ xuống, che lại đôi mắt đen nhánh sắc bén. 

Thế này làm cho hắn trông vừa cấm dục lại gợi cảm. 

Bách Tây xít xoa một tiếng. 

Muốn mệnh, câu “ba ba” này của Thích Tầm chẳng hề có ý tôn lão ái ấu chút nào, cậu chỉ nghe thấy hương vị cầm thú thôi. 

Cậu xác định cùng với khẳng định rằng, lúc Thích Tầm nói ra câu này, trong đầu chắc chắn rất không lành mạnh. 

Bởi vì, cậu cũng vậy.

Bách Tây lăn lộn hầu kết, đôi mắt đã sắp dính lên người Thích Tầm, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói: “Anh đừng câu em, không chơi, ngày mai dậy không nổi cũng là tại anh đó.” 

Thích Tầm đoan trang tựa như tôn Phật, mặt mày lười biếng: “Em nghĩ đi đâu đấy? Anh chỉ là đang quan tâm công việc của em.” 

Bách Tây hận không thể cắn hắn một ngụm. 

Dáng vẻ bình tĩnh này của Thích Tầm, thật là vừa câu nhân vừa đáng ghét. 

Cậu buồn bực chui vào trong chăn, không muốn để ý tới Thích Tầm. 

Nhưng khi nhìn gương mặt câu nhân kia của Thích Tầm, trong lòng lại ngứa ngáy, giống như cún con thấy khúc xương vậy, môi chu lên, thầm thì bảo: “Anh không có muốn cùng em…… làm cái gì sao?” 

Cậu thốt ra lời cám dỗ, biểu tình lại rất vô tội, tựa như quả táo Eve mê hoặc, no đủ hồng nhuận, đơn giản chỉ là một trái cây ngon miệng. 

Thích Tầm có chút đau đầu. 

Hắn vốn đang giữ bình tĩnh, nhưng bị Bách Tây nhìn như vậy lại thất bại. 

Mấy ngày nay giường nệm quạnh quẽ, gian khổ tất nhiên không chỉ có mỗi Bách Tây. 

Nhưng hắn có thể làm được gì đây? 

Bách Tây đã mệt mỏi như vậy rồi. 

“Anh đương nhiên là muốn.” Thích Tầm khàn giọng lại nhẫn nại đáp lời: “Nhưng bây giờ thì không được, em sẽ bị trễ hành trình của ngày mai đấy. Với lại em cũng đã mệt lắm rồi.” 

Bách Tây cũng biết.

Cậu tiếc nuối mà nhìn Thích Tầm, giống như nhìn thấy khúc xương đã rời xa mình vậy. 

Dù sao cũng ăn không được, không bằng đi ngủ sớm một chút. 

Nhưng cậu nghĩ nghĩ, gương mặt lại đột nhiên đỏ bừng. 

Cậu chui vào trong chăn, cũng cầm theo điện thoại, màn hình lập tức trở nên tối đi. 

Thích Tầm đang muốn hỏi Bách Tây làm sao vậy, lại nghe thấy Bách Tây nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng. 

“Sao thế?” Thích Tầm cầm điện thoại đặt ở bên tai: “Em làm gì vậy?”

Hắn có thể nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Bách Tây.

Vài giây sau, giọng nói của Bách Tây tựa như cọng lông vũ lướt qua vành tai hắn, mang theo chút giọng mũi, mềm như bông. 

Bách Tây nói một câu vô cùng khó lường. 

Từ mấu chốt là ‘ba ba’, ‘dạy dỗ’, và ‘trên giường’. 

Nhưng đợi cậu vừa nói xong, cũng không chờ Thích Tầm phản ứng lại, cậu đã nhanh như sét đánh mà cúp điện thoại. 

Điện thoại lạnh lẽo phát ra một tiếng tút dài.

Bách Tây xấu hổ dùng chăn quấn chặt mình lại, quấn thành một trái cầu, cảm thấy thẹn mà mặt mày đỏ bừng.

Cậu thật quá không biết xấu hổ.

Lời này cũng có thể nói ra được.

Thật sự rất xin lỗi tổ quốc đã nhiều năm bồi dưỡng.

*

Thích Tầm bởi vì những lời này của Bách Tây mà cả đêm chẳng thể ngủ ngon. 

Ngày hôm sau đi làm, hắn cả người là áp suất thấp, người trong văn phòng nhìn thấy hắn đều muốn nhẹ nhàng bước đi, sợ chọc tới hắn. 

Chỉ có Chung Vũ Đàm tới chơi là không sợ.

Hắn không biết Bách Tây đi công tác, cho nên rất khó hiểu mà nhìn Thích Tầm: “Sao vẻ mặt cậu giống như dục cầu bất mãn vậy, Bách Tây đá cậu ra khỏi cửa, hay là phạt cậu ngủ phòng khách thế?” 

Thích Tầm xem xong một phần văn kiện, ngẩng đầu trả hắn một chữ: “Lăn.”

**********

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi