SAU KHI YÊU THẦM BỊ LẬT XE

Hứa Tĩnh Uyển ngồi trong phòng khách không lâu sau đã đi lên lầu, mấy năm nay bà đã rút lui khỏi công việc, bắt đầu chú trọng dưỡng sinh, ngủ sớm dậy sớm. 

Thích Tầm ngồi một mình trong phòng khách thêm một lát, TV vẫn đang mở, nhưng cũng chỉ để đó làm cảnh, trên màn hình đang phát một vở kịch nhàm chán. 

Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó nằm một sợi dây bình an, những sợi tơ đan chéo vào nhau, ở giữa là một quả kim khấu tròn nhỏ, cũng không phải đặc biệt tinh xảo, nhưng là tự tay hắn làm. 

Đây là một trong những món quà hắn chuẩn bị cho Bách Tây.

Hắn nhớ rõ năm trước, trên tay Bách Tây có mang một sợi dây bình an nhỏ như vậy, là bà ngoại Bách Tây tặng cho, quả kim khấu ở mặt trên cũng không phải từ chùa miếu bản địa, mà là trụ trì chùa Vân Sơ khai quang cầu phúc cho khách hành hương, linh hay không thì không biết, nhưng có một lần Bách Tây ra ngoài cho buổi chụp hình, lúc đạp lên một khối đá ngầm bên bờ biển suýt thì bị trượt chân, tuy người không sao, nhưng cánh tay lại bị trầy da, dây bình an này cũng là bị đứt ở lúc đó, rơi vào sóng biển. 

Từ góc độ mê tín mà nói, cũng có thể xem như đã vì Bách Tây chắn một kiếp. 

Vì thế, Thích Tầm từ tháng trước đã nhờ Chung Vũ Đàm đến chùa Vân Sơ, mua được một quả kim khấu nhỏ giống nhau như đúc, cũng đã khai quang. Nhưng dây bình an, hắn lại không muốn cái mà chùa Vân Sơ tặng kèm, mà muốn tự tay bện một cái cho Bách Tây. 

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên hắn làm mấy chuyện này. 

Tựa như thời gian lưu chuyển, hắn lại biến thành cậu nam sinh cấp ba vẫn còn ngây ngô, chân tay vụng về muốn dỗ dành người trong lòng vui vẻ. 

Cũng may dây bình an này tuy thành phẩm không thể nói là đẹp, nhưng cũng không quá mất mặt, mang lên cổ tay trắng nõn của Bách Tây cũng sẽ không khó coi. 

Thích Tầm cầm dây bình an này giơ lên trước mặt, tưởng tượng đến cảnh Bách Tây mang nó lên. 

Hắn biết Bách Tây sẽ thích. 

Chỉ cần là thứ mà hắn đưa, Bách Tây đều sẽ thích, giống như một đứa trẻ vậy, dễ bị lấy lòng, cũng dễ bị thỏa mãn. 

Nhưng đó cũng không phải bởi vì Bách Tây thật sự dễ lừa. 

Đó chỉ là vì Bách Tây yêu hắn.

Bởi vì yêu hắn, cho nên dù hắn có thế nào cũng là tốt.

Nghĩ vậy, Thích Tầm nắm chặt lấy dây bình an này.

Viên kim khấu tròn nhỏ kia rõ ràng phải có cảm giác lạnh lẽo, nhưng lại giống như đang nóng lên trong lòng bàn tay hắn. 

Vừa rồi, Hứa Tĩnh Uyển ngồi ở nơi này cùng hắn tâm sự, nói rằng có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng chưa ý thức được, mỗi lần hắn nhìn Bách Tây, đều sẽ cầm lòng không đậu mà vui vẻ lên, giống như toàn thế giới chỉ còn lại mỗi Bách Tây, trong ánh mắt đều không chứa được người khác. 

Lời này thật ra đúng, nhưng cũng không quá đúng. 

Hắn có ý thức được. 

Nhưng ý thức được hơi chậm một chút. 

Hắn vẫn luôn cho rằng chính mình bản tính rập khuôn, cảm xúc lãnh đạm, khuyết thiếu thiên phú yêu thương người khác. 

Nhưng hoá ra, yêu một người là có thể không thầy dạy cũng hiểu. 

Lúc Bách Tây ở bên cạnh hắn, giống như ánh mặt trời, giống như cơn mưa, rõ ràng không thể thiếu, lại bởi vì hiện diện ở khắp nơi, ngược lại không nhận ra được. 

Nhưng khi Bách Tây phải đi xa, hắn lại không thầy dạy cũng hiểu mà học cách biết nhớ nhung. 

Đêm qua. 

Sau khi tan tầm, một mình hắn đến quảng trường cách đó không xa để tản bộ, đây là thói quen mà hắn tập được sau khi sống chung với Bách Tây, Bách Tây rất thích ra cửa giải sầu, mỗi lần đều muốn lôi kéo hắn đi chung. 

Bởi vì là cuối tuần, trên quảng trường cũng không trống trải, ngược lại rộn ràng náo nhiệt, khắp nơi là các cặp đôi hoặc là người lớn dắt theo con cháu, cùng nhau xem biểu diễn âm nhạc suối phun trên quảng trường. 

Hắn xen lẫn trong đám người, tựa như mỗi một người qua đường lai vãng. 

Nhưng hắn nhìn người đến người đi trên quảng trường, lại nhớ tới mùa đông năm ngoái, lúc hắn và Bách Tây ở cổ trấn, hắn ôm Bách Tây vào lòng cùng nhau ngắm pháo hoa. 

Pháo hoa hôm đó, hắn đã không còn nhớ rõ, nhưng dáng vẻ lúc Bách Tây ngửa đầu nhìn hắn mỉm cười, hãy còn rõ ràng tựa như ngày hôm qua vậy. 

Hắn nghe thấy dòng người bên cạnh vô cùng náo nhiệt trò chuyện, một mình đứng trong quảng trường, có vẻ không hợp nhau. 

Dây bình an mà hắn chuẩn bị cho Bách Tây đang nằm ở trong túi, vẫn còn vài nút thắt cuối cùng mới xong, quả kim khấu đã được bện vào rồi, đang cộm vào lòng bàn tay hắn. 

Hắn nghĩ, nếu Bách Tây có ở đây thì tốt quá. 

Trên quảng trường rộn ràng nhộn nhịp, giống như sự nhộn nhịp trên khắp thế giới đều tập trung ở chỗ này vậy, nhưng bởi vì Bách Tây không ở, thế giới giống như đều biến thành màu xám. 

Mấy hôm nay, hắn trông vẫn bình thường, vẫn đi làm tan tầm như mỗi ngày, công tác hoàn thành không chút cẩu thả, có thời gian rảnh rỗi sẽ đọc sách tập thể hình, ngẫu nhiên sẽ cùng bạn bè đi ra ngoài uống một ly. 

Nhưng ngay cả Chung Vũ Đàm cũng phát hiện hắn đang thất thần. 

Chung Vũ Đàm ngồi ở quán bar, nghiêm túc quan sát hắn một lúc lâu, sau đó ra kết luận: “Cậu giống như thoát hồn chạy theo Bách Tây ấy.” 

Hắn liếc nhìn Chung Vũ Đàm một cái, không nói chuyện, uống xong rượu liền gọi xe về nhà. 

Nhưng bây giờ, hắn nhìn dây bình an mà hắn sắp tặng cho Bách Tây, hắn nghĩ thầm, Chung Vũ Đàm nói thật sự không sai. 

Tâm hồn của hắn đều dừng lại trong tay Bách Tây, không thể trốn thoát. 

Bạn bè hắn, người nhà hắn, thậm chí người yêu cũ cũng đã nhận ra. 

Cố tình hắn lại hoàn toàn không biết gì cả. 

Hắn tự mình cho rằng, hắn chỉ đang vun đắp tình cảm và trách nhiệm mà đối xử tốt với Bách Tây. 

Nhưng nếu chỉ là trách nhiệm thì sẽ không nhớ nhung đến vậy. 

Bắt đầu từ lúc hắn cầu hôn Bách Tây, tình cảm của hắn đã sớm trộn lẫn thêm nhiều thứ khác. 

Hắn khát vọng cùng người này bạch đầu giai lão.

Ngoại trừ Bách Tây, ai cũng không được.

Hắn vẫn chưa không nói ra những điều này cho Bách Tây biết.

Nhưng hắn đã gấp không chờ nổi, muốn đợi Bách Tây trở về, muốn chính miệng nói cho cậu biết. 

*

Hai ngày sau. 

Giây phút Bách Tây rốt cuộc hoàn thành mọi công việc, hận không thể đốt một chuỗi pháo ngay tại chỗ để chúc mừng. 

Hai vị đồng nghiệp cũng không khác gì hắn, mệt đến mức hận không thể nằm yên tại chỗ. 

Ba người trước tiên ngủ một đêm ở khách sạn đến hôn thiên địa ám, một giấc ngủ đến giữa trưa, sau đó mới kéo vali chạy tới sân bay. 

Trên đường đến sân bay, cô trợ lý mang lên bịt mắt hơi nước, lời thề son sắt nói: “Năm nay tôi không muốn đi công tác nữa đâu.” 

Đồng nghiệp ngồi ghế trước thở dài: “Này cũng không phải do cô quyết định, người làm công như tụi mình là không tính.” 

Cô trợ lý “chậc” một tiếng: “Vậy thôi, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà nằm yên, cửa cũng không muốn ra, chỉ muốn dựa vào cơm hộp để sống thôi.” 

Đồng nghiệp lập tức phụ họa: “Không sai, tôi cũng vậy…… chờ về rồi tôi muốn đến chỗ trung y quen biết để đấm bóp, chứ spa của khách sạn, dở òm.” 

Chỉ có Bách Tây là không hé răng. 

Cô trợ lý chọt chọt cậu: “Anh về rồi định làm gì, chắc không phải lại đi công tác đấy chứ, cũng không thể phản bội giai cấp công nhân như tụi em nha.” 

Bách Tây buồn bã nói: “Anh chỉ muốn nhanh về gặp mặt bạn trai của anh thôi.” 

Mười một ngày, cậu không thể ôm Thích Tầm đi ngủ, cũng không thể cọ vào lòng Thích Tầm để làm nũng, chuyện này đối với một người đang ở tuần trăng mật, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà nói, thật sự không thể chịu đựng được. 

Đặc biệt là mấy ngày gần đây, thời gian trò chuyện giữa cậu và Thích Tầm gộp lại cũng chưa được ba tiếng. 

Lúc cậu vội như con quay còn không kịp rảnh nhớ tới Thích Tầm, bây giờ thật vất vả kết thúc công tác, nghĩ tới lập tức là có thể nhìn thấy Thích Tầm, cậu thật sự hận không thể bay qua đó. 

Bách Tây ủy khuất muốn chết, đầy mặt đều viết ‘tui thật sự quá khó khăn’. 

Cô trợ lý: “……”

Thật xin lỗi, tôi không nên hỏi người luyến ái não như anh. 

Cô yên lặng mở ra bao xí muội, đưa cho Bách Tây, dỗ dành: “Ăn chút gì đi, trên phi cơ ngủ một giấc là đến, nhanh lắm.” 

Bách Tây cầm một viên, bị chua đến mức quai hàm cũng tê dại, trong lúc nhất thời cái gì u oán, cái gì tưởng niệm, đều bị quả mơ chua này làm cho không còn. 

Cậu nhịn rồi lại nhịn, mới không có nhổ ra. 

Cậu nghiêm túc nhìn cô trợ lý, nói: “Cô có ý kiến gì với tôi thì cứ nói thẳng, không cần lấy cái này để mưu sát tôi chứ.” 

*

Lúc lên máy bay, chỗ ngồi của Bách Tây và hai vị đồng nghiệp bị tách ra, Bách Tây ngồi hàng đầu, hai cô ấy thì ngồi hàng thứ hai. 

Ba người đều tự tìm chỗ ngồi, hai cô gái ngồi ở phía sau trò chuyện, Bách Tây thì đang nhắn tin cho Thích Tầm rằng cậu lên máy bay rồi. 

Tuy cậu đã nói không cần, tự cậu gọi xe về là được, hoặc là bảo tài xế đón cũng được, nhưng Thích Tầm lại nói muốn đến đón cậu. 

Nghĩ đến đây, Bách Tây lại cầm lòng không đậu mỉm cười. 

Cậu và Thích Tầm đang câu được câu không trò chuyện, chỗ ngồi bên cạnh vốn không có ai lại ngồi xuống một người, Bách Tây cũng không ngẩng đầu đi xem. 

Nhưng cậu lại nghe thấy có người mang theo ý cười gọi tên cậu. 

“Bách Tây, khéo thật. Lại gặp mặt rồi.” 

Bách Tây từ trong điện thoại ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện ngồi bên cạnh cậu chính là Tô Nghiệp, Tô ảnh đế mặc trang phục thường ngày, mang khẩu trang và kính râm, chỉ lộ ra một phần sống mũi, người ngồi khoang hạng nhất vốn đã ít, nên cũng không sợ bị nhận ra. 

Từ lần cậu ở bệnh viện thú cưng gặp được Tô Nghiệp cũng đã qua một đoạn thời gian. 

Hai người họ tuy có thêm bạn, nhưng suy xét đến công việc và thân phận đặc thù của Tô Nghiệp, Bách Tây gần như không đi quấy rầy, chỉ là cần cù chăm chỉ ấn like cho ảnh đế. 

Nhưng cũng phải nói, cậu và Tô Nghiệp thật đúng là rất có duyên, đây đã là lần thứ hai ngẫu nhiên gặp được.  

“Là rất khéo, Tô tiên sinh.” Bách Tây cười rộ lên, cậu quay đầu lại nhìn nhìn, quả nhiên nhìn thấy trợ lý và người đại diện của Tô Nghiệp đang ngồi ở hàng ghế bên cạnh, đấy, khoang hạng nhất tổng cộng chỉ có mấy chỗ ngồi, tất cả đều là người quen: “Mọi người cũng là vừa công tác xong nên đi về sao?” 

“Đúng vậy, tôi mới vừa casting cho một nhân vật xong.” Tô Nghiệp tháo kính râm xuống, nhìn Bách Tây mỉm cười: “Vốn dĩ ngồi bên cạnh cậu phải là người đại diện của tôi, nhưng tôi và cô ấy thay đổi chỗ ngồi. Cậu không ngại chứ?” 

Bách Tây vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không ngại.” 

Lúc cậu và Tô Nghiệp đang nói chuyện, điện thoại trên tay cậu lại rung lên, là Thích Tầm thấy cậu vẫn chưa trả lời, cho rằng cậu đã lên máy bay rồi. 

“Máy bay cất cánh rồi à? Xuống máy bay rồi nhớ báo cho anh biết.” 

Bách Tây nhanh tay trả lời: “Vẫn chưa, nhưng mà cũng sắp rồi. Chắc anh không đoán được em ở trên máy bay gặp được ai đâu.” 

Thích Tầm đã ngồi vào xe, đang chuẩn bị chạy tới sân bay. 

Hắn không mấy để ý gõ chữ: “Ai?”

“Là Tô Nghiệp nha!”

“Em với nam thần của em quá có duyên!” 

“Tô Nghiệp cũng là vừa công tác trở về, tiếc là tụi em không có gặp được nhau, nhưng mà này cũng xem như là niềm vui ngoài mong đợi.” 

“A, không nói nữa, tiếp viên hàng không bảo tụi em tắt máy rồi, chờ lát nữa gặp nhau, moah moah.” 

Tút một tiếng, bên chỗ Bách Tây liền mất sóng. 

Thích Tầm nhìn mấy chữ cuối cùng trên điện thoại, đặc biệt là tên của Tô Nghiệp. Mặt lập tức đen thui. 

Moah moah cũng không thể bình ổn được. 

Trong đầu hắn xoay quanh bốn cái chữ to —— âm hồn không tan. 

*

Bách Tây ngoan ngoãn cầm điện thoại chuyển sang chế độ máy bay. 

Tô Nghiệp ở trong lúc cậu và Thích Tầm trò chuyện, vẫn luôn rất an tĩnh, thấy cậu bỏ điện thoại xuống rồi mới thấp giọng hỏi: “Cậu là đang trò chuyện với bạn trai sao?” 

Bách Tây gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng: “Đúng vậy, lần trước ở bệnh viện thú cưng anh có gặp anh ấy rồi.” 

Nụ cười của Tô Nghiệp cũng nhạt đi. 

“Ừ, tôi có ấn tượng rất sâu.” 

Máy bay đang cất cánh, hắn lẳng lặng quan sát Bách Tây vài lần, mấy hôm nay Bách Tây không được nghỉ ngơi tốt, nhưng trên mặt lại không nhìn ra cái gì, áo sơmi màu xanh xám làm cậu trông thật ôn nhu, tóc đã hơi dài hơn so với lần gặp mặt trước, trên trái tai đeo một khuyên tai trân châu, gương mặt tinh xảo, trông ôn nhuận như ngọc. 

Hắn cũng chú ý tới, trên ngón áp út của Bách Tây có mang một chiếc nhẫn, dù đang ở trong cabin không quá sáng ngời, cũng vẫn rực rỡ lấp lánh. 

Mà lần gặp mặt trước, trên tay Bách Tây vẫn chưa có gì. 

Hắn nhắm mắt lại, đợi máy bay vững vàng rồi, mới vờ như không có việc gì hỏi: “Vừa rồi đã muốn hỏi cậu, cậu sắp kết hôn sao?” 

Hắn hỏi thật sự bình tĩnh.

Bách Tây sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đúng vậy, chúng tôi đã đính hôn, đang chuẩn bị cho hôn lễ.” 

Lần này, Tô Nghiệp trầm mặc hồi lâu, mới lại hỏi: “Hắn, là lúc cậu học đại học có nhắc tới ở trên Weibo, là người mà cậu yêu thầm à?” 

Thấy dáng vẻ giật mình của Bách Tây, hắn cười cười, giải thích rằng: “Tôi nói rồi, tôi thật sự là fans của cậu đó, trước kia vẫn luôn chú ý Weibo của cậu. Cậu ngoại trừ vẽ tranh ra, cũng sẽ đăng lên chuyện đời sống hằng ngày, cũng sẽ kể một chút tâm sự của mình, nói cậu có yêu thầm một người, hắn nơi nào cũng tốt, chỉ là không thích cậu.” 

Bách Tây không nghĩ tới Tô Nghiệp lại nhớ rõ chuyện này.

Chuyện nam thần là fan của mình, thật đúng là không trộn nước.

Cậu đã quên mật mã của nick Weibo kia, ngoại trừ vẽ truyện tranh với đánh call cho Tô Nghiệp, tác dụng còn lại cũng giống như sổ nhật ký vậy, không biết đã nói bao nhiêu chuyện linh tinh xấu hổ rồi. 

Hiện tại bị người ta giáp mặt kể ra lịch sử đen tối, người này còn là thần tượng của mình, Bách Tây chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào. 

Nhưng cậu vẫn là thành thật gật đầu. 

“Không sai, chính là anh ấy.” Bách Tây tuy hơi ngại ngùng, nhưng vẫn có chút kiêu ngạo: “Tôi yêu thầm thành công rồi.” 

Cậu đúng là biết tranh đua, không để fans đoàn của Tô Nghiệp mất mặt. 

Tô Nghiệp cúi đầu nhìn cậu. 

Bên trong cabin mờ tối, nụ cười của Bách Tây rất ngọt ngào, giống như có thể cùng người nọ kết hôn, là chuyện gì may mắn lắm. 

Cuối cùng, hắn khẽ cười: “Chúc mừng.” 

Hắn giống như một vị thần tượng khéo léo lại hào phóng, nói: “Nhẫn của cậu rất đẹp.” 

Bách Tây cũng vui vẻ đáp: “Cảm ơn.” 

Nhưng Tô Nghiệp nhìn mặt cậu, trong lòng thật sự muốn nói chính là, nhẫn cũng chỉ có thế, nếu như cậu thích, tôi cũng có thể mua cho cậu rất nhiều. 

Cậu mới là đẹp nhất.

Người kia có thể cùng cậu kết hôn, thật sự rất may mắn. 

*

Trong mấy tiếng ngồi trên máy bay, Bách Tây và Tô Nghiệp ngẫu nhiên thấp giọng trò chuyện, sau một hồi, Bách Tây thật sự không chống đỡ nổi mới nhắm mắt đi ngủ. 

Tô Nghiệp trầm mặc nhìn cậu một hồi lâu, nhẹ nhàng cầm tấm chăn mỏng đắp cho Bách Tây. 

Người đại diện ngồi ở hàng ghế bên cạnh, nhìn mà mày nhíu chặt. 

Theo Tô Nghiệp được mấy năm, cô đã quá hiểu biết Tô Nghiệp có cẩu đức hạnh gì, Tô Nghiệp khi nào lại đi đắp chăn cho người khác chứ! 

Cô nhịn không được cầm điện thoại nhắn tin cho Tô Nghiệp, đoàn đội của các cô trước đó đã mua wifi cho chuyến bay, vốn là để dùng cho công việc, không nghĩ tới lại phải dùng để bát quái. 

Tô Nghiệp vội vàng nhìn lướt qua. 

Người đại diện của hắn ngoài mạnh trong yếu hỏi hắn: “Từ lần trước tôi đã cảm thấy cậu đối với cậu chủ biên này không đúng rồi, cậu còn đưa cho người ta số WeChat cá nhân, chắc không phải là coi trọng người ta đấy chứ?” 

Tô Nghiệp trả lời: “Nếu tôi nói phải, vậy cô muốn làm thế nào?” 

Người đại diện nghẹn họng.

Hình như cô thật sự không thể làm gì được.

Tô Nghiệp xuất đạo nhiều năm như vậy, ngoại trừ có bệnh tâm thần mang tính gián đoạn ra thì cũng khá là cẩn trọng, cô đi theo Tô Nghiệp, thật sự cũng kiếm được đầy bồn đầy chén. 

Nhưng cô căn bản không quản được Tô Nghiệp a!

Huống chi Tô Nghiệp cũng không phải idol, mà là diễn viên chính thức, ảnh đế cũng đã cầm, nếu thật sự muốn yêu đương, hình như cũng không phải tội lỗi gì không thể tha thứ. 

Ngay lúc cô đang rối rắm tới rối rắm đi, sắc mặt biến hóa đa dạng, Tô Nghiệp mới nhắn một tin khác tới. 

“Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không làm cái gì, không ảnh hưởng đến bát cơm của cô.” 

Người đại diện ngây ngẩn cả người. 

“Sao thế?” Cô nhịn không được truy hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên có lương tâm vậy?” 

Này thật sự quá khó tin, Tô Nghiệp khi nào lại mang hình tượng săn sóc cấp dưới cơ chứ? 

Tô Nghiệp nhìn những lời này, tự giễu khẽ cười. 

Đương nhiên là bởi vì, Bách Tây căn bản không thích hắn.

Yêu thầm có thể trở thành sự thật, nhưng tiền đề là, người được yêu thầm kia cũng phải động lòng.

Hắn cũng không trả lời lại tin nhắn của người đại diện, mặc kệ cô đang một mình nổi điên ở bên kia, hắn tiện tay rút ra quyển sách, đọc giết thời gian, nhưng chẳng có chữ nào vào đầu. 

*

Hắn thích Bách Tây, nói ra cũng thấy lãng mạn giống như khúc dạo đầu trong truyện tiểu thuyết vậy. 

Lúc hắn chú ý đến Weibo của Bách Tây, cũng là lúc hắn thấy chán nản với nghề diễn, suýt nữa đã muốn lui vòng, người đại diện vì cầu hắn tỉnh lại, liều mạng cho hắn xem fans của hắn thích hắn đến cỡ nào. 

Hắn chịu không nổi người đại diện cứ lải nhải, tùy tiện dùng tiểu hào chú ý mấy người, trong đó có Bách Tây. 

Bách Tây không phải fans có lưu lượng lớn nhất, cũng không vẽ truyện tranh được đẹp nhất, nhưng chắc chắn là người có thể lải nhải nhất. 

Cậu giống như ở trên Weibo viết lên nhật ký đời thường vậy——

Nấu cơm làm cháy phòng bếp, nhưng vẫn cảm thấy bản thân có thiên phú nấu ăn. 

Trước kỳ thi lại chuồn êm ra ngoài uống rượu, hôm sau đầu óc choáng váng nhưng vẫn thuận lợi thi tốt. 

Cùng bạn bè đi leo núi, đi được nửa đường đã mệt đến nằm thẳng cẳng. 

Muốn nuôi chó Phốc Sóc, nên lắm lúc lại lên Weibo xem chó con, bị manh mà cảm thán mãi. 

……

Tô Nghiệp bất tri bất giác, unfollow những người khác, chỉ để lại Bách Tây. 

Hắn từng chút một phác họa ra dáng vẻ của người nọ ở trong đầu, hẳn là rất đáng yêu, mềm lòng, gia cảnh không tồi, đi học ở S đại, nấu ăn rất dở, thích động vật nhỏ. 

Nhưng hắn lại không biết người nọ trông như thế nào. 

Bách Tây chưa từng đăng lên hình của chính mình, nhiều lắm cũng chỉ lộ ra một bên sườn mặt. 

Mà chờ Bách Tây tốt nghiệp rồi, nick Weibo này cũng không còn đổi mới nữa. 

Tất cả bỗng nhiên ngừng lại. 

Cũng chính là lúc đó, hắn mới ý thức được, hắn đã yêu thầm người nọ tự lúc nào. 

Thông qua internet, hắn nhìn trộm cuộc sống của người nọ từng chút một, lại bắt đầy thích người nọ từng chút một, cuối cùng lại thất lạc người nọ trong dòng chảy internet mênh mông. 

Hiện tại, bọn họ rốt cuộc gặp được nhau.

Phảng phất như một tình tiết nên có trong bộ phim tình cảm vậy. 

Nhưng ở thời điểm bọn họ gặp gỡ, bên cạnh Bách Tây đã có người khác. 

Là người mà Bách Tây vẫn luôn yêu thầm kia. 

Bách Tây được như ước nguyện.

Mà hắn rốt cuộc lại thất tình.

Tô Nghiệp nghĩ, mọi thứ trên thế gian này có lẽ đều mang tính duy trì không đổi. 

Có người yêu thầm sẽ đơm hoa kết trái, có người yêu thầm lại sẽ vô tật mà chết. 

Mà hắn chính là kẻ yêu thầm không quá may mắn kia. 

*

Bách Tây ngủ mãi đến lúc máy bay hạ cánh, mới tự nhiên tỉnh giấc. 

Cậu trước tiên sờ sờ miệng mình, xác nhận bản thân không có ở trước mặt nam thần chảy nước miếng mới thở phào một hơi. 

Nam thần dù có thân thiết, nhưng cậu vẫn cần thể diện a.

Bởi vì có Tô Nghiệp, bọn họ lựa chọn bước xuống máy bay cuối cùng, cô trợ lý và đồng nghiệp nghẹn cả một đường, rốt cuộc cũng có cơ hội đến xin chữ ký, kích động đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.  

Bách Tây và nhóm người Tô Nghiệp cùng đi lấy hành lý. 

Bởi vì Tô Nghiệp không để lộ hành trình, vé máy bay cũng là lâm thời đặt mua, các fan cũng không nhận được tin tức đến đón, Tô Nghiệp lại cải trang giống như thành một người khác, đoàn người bọn họ mới có thể an toàn rời khỏi sân bay. 

Bách Tây liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thích Tầm ở ngoài cửa khẩu.

Mười một ngày không gặp.

Thích Tầm đứng ở đó, trường thân ngọc lập, tựa như cột sáng chiếu xuống vậy.

Bách Tây tức thì không rảnh lo cái gì nam thần hay không nam thần, đồng nghiệp với chả đồng sự. 

Cậu vội vàng chào hỏi mấy người bên cạnh: “Bạn trai tôi tới đón rồi, tôi đi trước nha, lần sau gặp.” 

Sau đó, cậu liền nhanh chóng chạy về phía cửa khẩu. 

*

Tô Nghiệp đứng ở phía sau, dõi mắt theo cậu. 

Rất nhiều năm trước, hắn từng xem một bộ phim, phân cảnh cuối cùng của bộ phim có một câu thoại, là nữ chính nói với nam chính. 

“Nếu em đến gặp anh, em nhất định sẽ chạy nhanh tới.”

Hắn trơ mắt nhìn Bách Tây một đường chạy tới, rơi vào lòng Thích Tầm. 

Mà giây phút Thích Tầm nhìn thấy Bách Tây, mặt mày tựa như băng tuyết tan rã, thần sắc đều trở nên ôn nhu quyến luyến. 

Hắn vững vàng tiếp được Bách Tây, sau đó ở trên mặt Bách Tây đặt xuống một nụ hôn. 

Sân bay, dòng người qua đi vội vã.

Bọn họ ôm nhau, trong ánh mắt chỉ nhìn thấy lẫn nhau.

Tựa như một bộ phim tình yêu có cái kết hoàn mỹ nhất.

**********

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi