SAU LŨY TRE LÀNG: PHẦN 3: SÁT THẦN LỆNH



Huy Vu cố dùng sức mà giãy dụa, nhưng làm thế nào mà cựa quậy nổi, khi mà ông Bình cho người trói hắn bằng dây thừng to như thế kia, dây nào dây ấy dày như ngón chân cái, đừng nói là Huy Vu, cho dù Hổ bị siết chặt như thế, cũng đừng có mong mà thoát thân nổi.

Ông Bình điên tiết, giơ chân định đạp nó mấy cái cho bõ tức, nhưng ông Tuấn đã ngăn lại, nghiêm giọng mắng:- Cái nhà anh này, tuy hồn không phải của thằng Huy, nhưng xác của nó, anh lỡ đi đánh đập kẻ điên hay sao? Anh nghĩ gì trong đầu thế?Bị ông Tuấn mắng, ông Bình xấu hổ không thôi, vừa thu chân về, nhưng đã hoảng hốt gào lên:- Máu, máu ở đâu ra mà nhiều thế này?Mọi người giật mình, nhìn xuống đất, thấy nơi Huy Vu nằm, mặt đất nơi phía mặt hắn bắt đầu chảy ra từng dòng máu đỏ sẫm.

Ông Tuấn vội vàng đẩy ông Bình ra, nhanh chóng cúi xuống nắm tóc Huy Vu mà kéo ngược lên.

Khuôn mặt hắn vẫn đang cúi gằm, bị người ta lôi dậy, hai con mắt Huy Vu long lên sòng sọc, trắng dã mà nhìn vào mọi người.

Thấy cảnh đó, nhóm người chẳng ai bảo ai, vô thức mà lui lại vài bước.

Ông Tuấn gật gù cao giọng:- Qủa thật đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, nhìn vào đôi mắt của người khác có thể nhận ra được nhiều thứ.


Hai mắt nó trắng dã, không vô hồn như kẻ điên, rõ ràng là đã bị trúng tà, còn về phần máu ở đâu ấy,..Nói đến đây ông Tuấn dùng một tay bóp mạnh quai hàm của Huy Vu, khiến miệng hắn mở lớn, lúc này mọi người có thể nhìn rõ được thứ gì đang ở trong miệng hắn.

Có mấy người lợm giọng, nôn khan, đến bác Mộc cũng cảm thấy rợn người, chửi toáng cả lên:- Con mẹ nhà nó ra nữa, hết thứ để ăn rồi à? Sao lại ăn chuột thế này?Trong miệng Huy Vu là nửa cái thân của một con chuột, hắn ăn sống nó, máu me nhoe nhoét khắp miệng, chảy ra cả mặt đất, hóa ra cái âm thanh rồn rột, lạo xạo mà ông Tuấn và bác Mộc nghe được là do hắn đang nhai xương chuột.

Bị ông Tuấn kéo ngược đầu lên, Huy Vu tức giận rít lên từng hồi, phun thẳng cái đống thịt chuột sống về phía người ông.

Nhanh tay lẹ mắt, ông Tuấn lách người né kịp, cả một đống hỗn độn bao gồm thịt sống, lông, nước bọt bắn thẳng ra phía sau, dính hết lên người bác Mộc.

Lần này thì bác Mộc không chịu được nữa, một tay bịt miệng,vội vàng chạy sang bên hông nhà mà nôn thốc nôn tháo.

Huy Vu phun xong cái đống tả phì lù đó, thì hắn bắt đầu nhe hàm răng toàn máu, đã gãy mất mấy cái ra mà cười với ông Tuấn:- Khặc, khặc, khặc,...Ông Tuấn nghiêm mặt, gật đầu rồi nói:- Tốt, vẫn còn cười được, một chốc một lát tao cho mày cười.Sau đó, ông quay lại phía năm người đàn ông, trầm giọng ra lệnh:- Mấy anh trói nó vào một cái đòn, khiêng nó ra ngoài sân đình cho tôi, bây giờ mặt trời đang lên cao, phơi nó ở ngoài nắng một hồi cho nó biết mùi.Mấy người kia được lệnh, lập tức có người chạy ra ngoài cửa lấy một cái đòn tre đã mang theo từ trước, sau đó xúm lại trói Huy Vu lại như con lợn.

Cứ thế lấy ông Tuấn dẫn đầu, những người còn lại khiêng Huy Vu trên vai, hướng sân đình thẳng tiến.

Mọi người vội vã, đi nhanh như chạy, rất nhanh chóng đã đem gã ra đến sân đình.

Ông Tuấn tiếp tục hạ lệnh:- Thả nó xuống, không được cởi trói, mấy anh đi tìm nước tiểu trẻ con với cứt gà sáp về đây cho tôi, hôm nay tôi phải trục cái vong này.Không ai dám trái lệnh ông Tuấn, bây giờ hình tượng của ông trong lòng dân làng là một người vô cùng cao thâm mạt trắc, nhất là trong tình hình làng lại sắp xảy ra cái nạn thứ hai nữa.

Bác Mộc lúc này vẫn còn căm tức, ở trên hiên đình chửi mắng liên hồi:- Tổ cha nhà nó chứ, nó phun cả cái đống, ụ ụ.


..ọeMới nói đến đây bác Mộc lại nôn khan, ông Tuấn chỉ cười khổ vuốt lưng cho bác, đợi hết cơn, bác Mộc lại tiếp lời:- Nó phun cả cái đống thịt chuột vào người tôi, chú Tuấn chú xem có cách nào trừng trị nó không, tí nữa chú phải cho cháu một tay, cục tức này cháu nuốt không tài nào trôi.Ông Tuấn chỉ biết cố nhịn cười mà gật đầu.

Chưa đầy mười năm phút, nhóm người đã tìm đủ các thứ mà ông yêu cầu, đem để hết ở sân đình, ông Tuấn gật đầu hài lòng, lúc này mới quay sang phía Huy Vu đang nằm ở giữa sân trầm giọng quát:- Vong chết đường chết chợ, chết oan chết uổng? Hà cớ chi nhập vào kẻ điên làng ta? Phá bỏ phong ấn của làng? Ai sai người làm điều đó? Mục đích là gì? Nhanh khai ra còn kịp.Trên mặt đất, Huy Vu đang bị trói như con lợn, điều kì lạ là từ khi bị lôi ra khỏi nhà, hắn nhắm tịt cả hai con mắt lại, không phản kháng nữa, vừa nghe ông Tuấn tra hỏi mình, hắn chỉ nhe răng ra mà cười man rợ:- Hé, hé, hé,...hí,hí,híÔng Tuấn biết chắc chắn sau lưng cái vong này có kẻ sai khiến, một cái vong bình thường không thể nào mạnh được đến mức mà đụng chạm vào đinh bảy tấc được, nhưng việc làm sao để nó khai ra mới khó, quả thật là vô cùng đau đầu, nhưng cũng không thể để nó nhập vào người thằng Huy Vu mãi được.

Người sống mà bị nhập xác quá lâu, sau này sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, nhẹ thì dương thọ bị suy giảm,bệnh tật quấn thân, nặng thì hóa điên hoặc chỉ vài ba hôm sau là chết.

Ông Tuấn quay sang phía bác Mộc cười cười nói:- Cơ hội cho cháu đến rồi đấy Mộc, chuẩn bị tinh thần báo thù chưa?Bác Mộc gật đầu rất phấn khích, vội vàng đáp lại:- Chú cứ chỉ dẫn đi, chắc chắn cháu sẽ ép nó khai ra cho bằng được, chú không cần động tay động chân đâu.Ông Tuấn chỉ chờ có vậy, gật đầu cười lớn, vỗ vai bác Mộc:- Tốt, có lời này của mày là chú an tâm rồi.

Bây giờ mày lấy cứt gà, bôi vào lòng bàn chân nó.Bác Mộc ngẩn người:- Cái gì hả chú?Ông Tuấn gật đầu xác nhận lại một lần nữa:- Mày không nghe nhầm đâu cháu, mày lấy tay bốc cứt gà rồi trát vào lòng bàn chân nó.Lúc này bác Mộc mới hiểu được mình bị ông Tuấn gài, không muốn định mở miệng nhưng chưa kịp làm gì đã bị ông Tuấn trừng mắt, đành thôi, ngoan ngoãn tiến về cái hộp cứt gà mà mấy chú kia tìm được.

Một tay bịt mũi, một tay run run, nhắm chặt mắt, từ từ thò tay vào vào phía bên trong.

Ở bên ngoài mấy người còn lại buồn cười lắm, nhưng không dám cười , sợ bị bác Mộc trả thù, môi mím chặt, nhịn cười, nhưng người cứ run cả lên, mặt đỏ như gấc.

Cuối cùng thì bác Mộc cũng bốc được một nắm to, nghiến răng nghiến lợi tiến về phía Huy Vu.


Thấy cứt gà gã như bị kích động, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm chặt mở ra trừng trừng, liếc nhìn về phía bác Mộc, tay chân cố giãy giụa nhưng không được.

Bác Mộc như hổ đói vồ mồi, nhảy bổ về phía hai chân của Huy Vu, nắm cả nắm to mà điên cuồng bôi lên chân gã.

Sau khi xong việc bác nhảy ra phía sau quan sát.

Chỉ thấy vừa bị cứt gà dính vào người, đôi mắt trợn trắng của Huy Vu hằn lên từng tia máu, răng hắn nghiến chặt vào nghe kèn kẹt, rồi từ khóe mắt, hai dòng nước chảy ra, hình như gã đang phải chịu một điều gì đấy vô cùng thống khổ.

Từ trong cuống họng những âm thanh rít lên từng cơn, như con dã thú bị thương, hai chân hắn cố gắng vùng vẫy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi