SAU LŨY TRE LÀNG: PHẦN 3: SÁT THẦN LỆNH



Kể được đến đây, chị Huệ lại bật khóc nức nở, bao cảm xúc kìm nén nãy giờ tràn ra như nước lũ vỡ đê.

Anh Quế biết được rằng, bây giờ không phải lúc để hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.

Đỡ bà Đọt nằm lại ngay ngắn, lấy cái gối trên giường kê đầu cho mẹ, anh vội chạy sang bên hàng xóm nhờ sự giúp đỡ, may thay vừa mới chạy ra ngoài cổng thì đã thấy ông Luật cũng từ đằng xa rảo bước sang bên đây.

Mừng như bắt được vàng, anh Quế chộp ngay ông ta lại, tóm tắt tình hình những chuyện đã xảy ra, nhờ ông ấy ngồi ở đằng sau giữ mẹ mình, để anh lái xe đưa bà vào viện, sẵn thể lên nhận xác của anh mình.

Ông Luật vừa hay tin anh Tin người con cả của ông Bá vừa mới mất vì tai nạn hồi sáng, rồi bà Đọt nghe tin đã bất tỉnh nhân sự, ngay lập tức đồng ý ngay.

Thế rồi cả hai người nhanh chóng lấy xe, thực hiện như ý định ban đầu.

Độ khoảng gần nửa tiếng đồng hồ sau thì rốt cuộc cả hai cũng tới nơi.


Anh Quế dừng xe, cùng ông Luật đưa mẹ mình vào phòng cấp cứu, ban đầu mấy cô y tá ở đấy đều không cho cấp cứu, họ bảo bà Đọt chỉ bị ngất thôi, không phải trường hợp nặng, mãi đến khi anh Quế kín kẽ nhét vào tay họ mấy giấy bạc, lại còn bảo bà Đọt là mẹ của phó chủ tịch xã, họ mới gật đầu đồng ý.

Đưa mẹ mình lên băng ca vào phòng cấp cứu, tâm trí của anh Quế lúc này vô cùng rối bời, lo lắng không thôi, chờ đến lúc có vị bác sĩ đến kiểm tra mẹ anh, xác nhận là bà Đọt không có vấn đề gì nghiêm trọng, do bị một cú sốc quá lớn, dẫn đến thần kinh của bà bị kích thích quá độ, thành ra bất tỉnh.

Nghe được kết luận của bác sĩ anh Quế mới thở ra được một anh đi làm thủ tục cho mẹ mình nhập viện, bây giờ ở nhà đang có quá nhiều chuyện đáng sợ diễn ra, cách tốt nhất là để bà ở trên đây vài ngày cho bà bình tâm trở lại.

Sau khi lo việc của mẹ xong, anh Quế ngay lập tức rời đi, gọi điện thoại cho chị Huệ, hỏi rõ xem bây giờ chị đang đứng ở chỗ nào, anh sẽ đến ngay.

Nhận được thông tin mà chị Huệ cho, anh Quế vội cản một cô ý tá đi ngang qua, hỏi cô này nhà xác bệnh viện nằm ở đâu, rồi hướng thẳng nơi đấy bước tới.

Nơi bệnh viện đông đúc, toàn người lẫn người, nhưng khi anh Quế tiến về khu nhà xác thì bóng người cũng thưa thớt hẳn.

Anh đi rất vội vàng, nói là đi bộ nhưng hai chân của anh chẳng khác gì đang chạy cả, đến khúc ngã ba dẫn vào lối nhà xác, vì lòng đang rối như tơ vò nên chẳng may anh vô ý va vào một người khác, hai bên đâm vào nhau khá mạnh, anh Quế lui lại vài bước còn người kia thì ngã vật sang một bên.

Đến lúc định thần lại được, anh quan sát người vừa va chạm với mình,chẳng hiểu tại sao mà anh có cảm giác lành lạnh sống lưng.

Bây giờ cũng đã gần giữa trưa, chắc hơn mười hai giờ một tí, mà người kia lại ăn mặc vô cùng quái lạ.

Quần hoa, áo hoa, màu đỏ chói, nhìn rất bắt mắt, nhưng đang ở trong bệnh viện mà người này lại đội một cái nón lá, điều này làm anh Quế vô thức nhớ đến hình ảnh thằng lính đội nón đêm qua, da gà da vịt anh nổi hết cả lên.

Nhưng dẫu gì cũng là do anh quá vội vàng, sơ ý mà đâm sầm vào người ta, phép lịch sự tối thiểu thì cũng phải xin lỗi người ta một tiếng mới là phải đạo.

Anh bèn khom người xuống định đỡ người này đứng dậy, nhưng đôi tay còn chưa kịp chạm tới thì đã nghe tiếng rít qua kẽ răng:- Cút ra, đừng chạm vào người tao,...Tiếng rít vô cùng chói tai, giọng nói thì như đang chửi mắng người khác, khiến anh Quế giật mình hoảng sợ mà lui lại vài bước.

Người kia sau khi nạt anh một tiếng thì lồm cồm bò dậy, nhanh chóng bước đi ngang qua người anh, vì người đấy đi khá sát, nên mũi anh Quế có thể ngửi được một mùi rất thối phát ra từ người đội nón này, thối đến mức anh Quế lợm giọng, buồn nôn.


Cứ thế người này không nói thêm bất kỳ câu nào nữa, nhanh chóng rời đi, mà chân của người này hình như bị dị tật, cứ bước thấp bước cao, cả thân hình lúc lên lúc xuống, ấy chân bị tật như thế mà lại đi rất nhanh, chỉ loáng một cái bóng lưng người này đã biến mất sau góc khuất.

Anh Quế cứ trân trân mà nhìn theo thân ảnh của người này với khuôn mặt khó hiểu, người ta vô tình chẳng may va trúng người thôi, cũng đã xin lỗi rồi, có cần mắng chửi như thế không? Mà chẳng rõ mặt mũi ra sao nữa? Bởi khuôn mặt đã bị che kín bởi vành nón.

Hít thở sâu vài lần để cho bớt cảm giác buồn nôn, anh Quế thở dài, bây giờ không có thời gian rảnh mà quan tâm đến mấy kẻ bất lịch sự như thế nữa, anh vẫn còn việc quan trọng hơn cần phải làm.

Anh đang định tăng nhanh cước bộ rời đi, thì đột nhiên anh Quế nghe thấy một tràng cười cực kỳ đáng sợ ở phía sau lưng mình:- Hé,hé,hé, é hé hé hé,..Giật thót cả người, anh Quế vội vàng quay mặt ra đằng sau rốt cuộc chủ nhân của giọng cười là ai.

Vừa quay lưng ra sau, tí nữa anh Quế đã hét lên.

Người mặc quần áo hoa hồi nãy tưởng chừng đã rời đi, nhưng hóa ra là không, người đó đang đứng ở ngã rẽ, cả thân mình nép sau bức tường, chỉ lộ khuôn mặt nhưng cũng áp sát vào mé tường bên ấy, nhìn trừng trừng về phía anh Quế.

Người đó thấy anh phát hiện ra mình, vụng về thụt đầu lại vào trong.

Thấy tình cảnh quái dị đó, anh cũng chẳng biết xử lí ra làm sao, chỉ biết biết đứng đấy như trời trồng, trong đầu anh Quế đang nghĩ rằng chẳng lẽ mình vừa gặp phải một bệnh nhân tâm thần.

Nhưng chưa chờ anh phản ứng, thì lại một lần nữa, cái đầu kia lại thò ra, vẫn cái nón lá, chẳng nhìn rõ khuôn mặt, điệu cười kinh khủng lại tiếp tục vang lên:- Í hí hí hí, vui quá, vui quá, í hí hí hí,..Cứ nghe cái điệu cười này, là anh Quế cảm thấy cực kỳ sợ hãi, anh hoảng hốt quát lớn:- Ai, ai đấy? Bị điên à? Giữa ban ngày ban mặt mà làm cái trò gì thế hả?Nhưng cái người kia không hề quan tâm đến lời của anh, thêm một lần nữa nó lại thụt đầu vào phía trong tường, lần này khác với lần đầu, miệng nó the thé, the thé:- Ú.....Tiếng hô vừa dứt là cái đầu lại thò ra, miệng nói lớn:- Oà.Lúc này anh Quế mới hiểu rõ rốt cuộc nó cứ nhô đầu ra rồi thụt đầu lại để làm gì, con bà cái người này, hắn muốn chơi trò ú òa với anh, nó đang trêu đùa anh.


Tức giận, anh Quế vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về nơi đấy xem sao, cái người này quả thật cực kỳ quá đáng, xem anh như một đứa trẻ con vậy.

Chờ ở đấy, ông sẽ tóm mày ngay bây giờ.

Nhưng vừa thấy bóng dáng anh Tuấn hùng hổ tiến về phía mình, cái đầu đội nón lá nhanh chóng thụt lại.

Đến khi anh Quế đến được vị trí ngã ba, nhìn lại cái vách tường mà người kia vừa trêu anh thì lại chẳng thấy gì.

Không tin chuyện tà ma, anh Quế cố gắng lục tung mọi thứ xung quanh đấy xem sao, liệu có phải người kia sợ anh, trốn ở đâu đó quanh đây.

Nhưng mặc kệ cho dù anh Quế có cố gắng tìm kiếm kỹ đến như thế nào, cũng không hề có bất kỳ tung tích của người kia.

Giống y hệt người kia đã tan biến vào không khí vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi