SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Đang định xoay người lên lầu, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Phó Đình Viễn ôm Du Ân lao ra.

“Mau lái xe, lập tức đến bệnh viện.” Phó Đình Viễn vội vàng ra lệnh cho cô ta.

Nhìn thấy Du Ân nằm gọn trong vòng tay của Phó Đình Viễn, sắc mặt Chu Mi tái mét, cũng không để tâm đến chuyện gì khác, vội vã lao đến bên cạnh xe, lái xe đưa Du Ân đến thẳng bệnh viện.

Trên băng ghế sau của xe, Phó Đình Viễn cụp mắt, chăm chú nhìn gương mặt không một giọt máu của Du Ân.

Một lúc lâu sau, anh dặn dò Chu Mi với giọng điệu ảm đạm: “Bảo Chu Nam đi điều tra xem là ai đem chuyện Du Ân trở về nước nói cho Du Tùng biết.”

Du Ân đã về trước một thời gian, nhưng Du Tùng và Du Thế Quần vẫn chưa hề hay biết.

Tại sao đột nhiên vào giờ phút quan trọng này, Du Tùng lại biết chuyện?

Sau khi Du Ân được đưa tới bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra hàng loạt cho cô.

Kết quả kiểm tra cuối cùng không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị lao lực quá mức.

Thêm vào đó, cô bị tụt huyết áp, nửa ngày bận rộn không uống một ngụm nước, cũng không ăn gì, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc cô bị ngất.

Phó Đình Viễn cau mày hỏi bác sĩ: “Tụt huyết áp là thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Lần trước bị dị ứng với thịt bò và thịt cừu, lần này là tụt huyết áp. Phó Đình Viến không hề biết có rất nhiều chuyện nhỏ về Du Ân mà anh không biết.

Trước đây anh chỉ biết bản thân mình bụng dạ không tốt, cho nên thản nhiên tận hưởng sự chăm sóc toàn tâm toàn ý của cô, nhưng anh không biết thực ra cô cũng rất cần được chăm sóc.

Bác sĩ thấy anh có chút căng thẳng nên trả lời một cách thoải mái: “Không sao, cố gắng ăn đủ một ngày ba bữa là được, tình trạng hiện giờ của cô ấy cho thấy ăn uống không lành mạnh.”

Sau khi trao đổi xong, bác sĩ rời đi, Chu Mi hủ động nói: “Sếp Phó, vậy ngài cứ ở đây đợi Du Ân tỉnh lại, tôi đi mua một chút đồ ăn cho cô ấy.”

Phó Đình Viễn gật đầu, Chu Mi nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh và rời đi.

Chu Mi vừa đi chưa được bao lâu thì Du Ân ở trên giường bệnh cũng tỉnh lại.

Vừa mở mắt, cô đã thấy Phó Đình Viên đang ngồi cạnh giường bệnh của cô.

Du Ân nhớ tới cảnh tượng mình trước khi ngất được Phó Đình Viễn ôm, theo bản năng cô lại nhắm mắt lại.

Tại sao anh vẫn còn ở đây?

Cô không muốn đối diện với anh chút nào.

Cho dù cô ngất, anh đưa cô đến bệnh viện. Nhưng sau khi cô không sao, anh cũng lên rời đi chứ?

Phó Đình Viễn thoáng thấy cảnh tượng Du Ân vừa mở mắt lại nhắm mắt lại, không khỏi bị cô làm tức cười.

Trước đây anh luôn cảm thấy cô hiền như khúc gỗ và tẻ nhạt, không ngờ cô còn khôi hài như vậy.

Chăm chú nhìn hàng lông mày thanh tú trang nhã của cô, anh chậm rãi vạch trần cô: “Tỉnh lại rồi, đừng giả bộ nữa.”

Du Ân: “…”

Vậy trước đây rốt cuộc cô đã chịu đựng sự nóng nảy của anh như thế nào?

Ngay cả một câu dễ nghe cũng không nói. Ba năm đó cô không bị tức chết cũng thật là lớn mạng.

Vậy là đã bị vạch trần, cô không còn cách nào khác là mở mắt ra.

Nhưng cô lại khách khí nói với anh: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi đến bệnh viện.”

Cô vừa nói cảm ơn vừa dùng từ “ngài” khiến tâm trạng của Phó Đình Viễn vô cùng tệ.

Anh nheo mắt bất mãn trừng mắt nhìn cô, để tránh ánh mắt của anh, Du Ân chỉ đành ngồi dậy mà không mở mắt.

Phó Đình Viễn vốn dĩ muốn đi lên phía trước giúp cô, nhưng Du Ân vừa nhìn thấy anh đứng dậy,

liên lập tức nhanh chóng ngôi xuống.

Phó Đình Viễn có chút ngại ngùng thu tay lại rôi đứng dậy. Tuy nhiên, anh không biết rằng việc anh đứng ở bên giường đã vô hình tạo thêm gánh nặng tâm lý cho Du Ân, người đang dựa nửa người trên giường bệnh.

Tuy nhiên những lời anh nói phía sau lại mang theo vài phân trách móc: “Bác sĩ nói cô bị lao lực quá mức. Theo tôi được biết, chúng tôi không thúc giục cô nhanh chóng hoàn thành kich bản này, không phải sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi