Dây dưa không dứt với người này, đối tượng còn là vợ trước của anh, đây thật sự không phải phong cách làm việc của Phó Đình Viễn.
Ánh mắt Phó Đình Viễn thâm sâu, u ám, Du Ân không nhìn thấy tâm tư trong lòng anh, thế là chỉ có thể kết luận hành động này của anh thành: Anh uống say.
>
“Anh muốn lý do?” Cô lãnh đạm nói với Phó Đình Viễn: “Được, thể tôi nói cho anh nghe”
Phó Đình Viễn làm ra vẻ rửa tai lắng nghe, vẻ mặt Du Ân bình tĩnh: “Tôi không muốn có liên lạc trên cả công việc với người có VỢ, thế nên cảm thấy chúng ta không cần phải thêm wechat.”
Bởi vì hoàn toàn không hiểu từ “vợ chồng” này, thế nên Phó Đình Viễn không nhịn được nói một cầu thô tục: “Ai con mẹ nó có vợ rồi?”
Du Ân cong môi, nở một nụ cười lặng lẽ với anh, nói bóng gì, nói anh đó,
Mấy ngày nay Thẩm Dao hết đi dạo tiệm áo cưới thì lại đi dạo tiệm trang sức, liên tục lên hot search, chẳng lẽ anh không biết?
Cùng với tin tức ngày cưới của bọn họ đang gần đến, đây chẳng phải sắp kết hôn rồi sao?
Thẩm Dao ngược lại không biết lại diễn một màn, đối mặt với sự chúc mừng mà phóng viên dành cho cô ta, thái độ khác thường, lạnh mặt nói mình chỉ tuỳ ý đi dạo một chút, không liên quan gì tới Phó Đình Viễn, càng không phải đang chuẩn bị kết hôn.
Nếu đổi lại là trước đây, mặt màu Thẩm Dao đã ngọt ngào thầm chấp nhận từ lâu.
Thế nhưng mặc dù Thẩm Dao phủ nhận, nhưng đối với bên ngoài mà nói cũng đang chờ chuyện này bại lộ.
Ai lại nhàn rỗi đi dạo tiệm áo cưới và tiệm trang sức chứ?
Bàn tay đang đặt bên hông Du Ân của Phó Đình Viễn lại tăng thêm lực, anh lạnh mặt: “Con mắt nào của cô thấy tôi kết hôn với cô ta?”
Du Ân tiếp tục bình tĩnh: “Mặc dù còn chưa kết hôn, thế nhưng anh có lòng sở hữu, với tôi đã xem như vợ chồng rồi.”
Phó Đình Viễn không hít thở nổi, suýt nữa đã bị lời của cô làm cho tức chết.
Cô lấy đâu ra lời lẽ hoang đường như thế?
Chữ bát còn chưa có phầy, cô đã cài cho anh danh hiệu “có vợ”?
Vừa định nói gì nữa, chỉ thấy khoé miệng Du Ân chợt cong lên, nói một câu: “Xem ra đàn ông nhà họ Phó các anh đều thích một chân đạp hai thuyền.”
Du Ân không biết quá khứ của ông cụ ở nhà, thế nên không đánh giá.
Thế nhưng những năm trước đây, ba Phó Đình Viễn, Phó Giang đều ngoại tình, đến Phó Đình Viễn, lúc vẫn còn kết hôn với cô, liên tục nổ ra scandal đối với Thẩm Dao.
Bây giờ, rõ ràng ngày cưới của Phó Đình Viễn và Thẩm Dao đã gần đế, thế nhưng lại lôi lôi kéo kéo với vợ cũ là cô, thế chẳng phải hai ba con đều một chân đạp hai thuyền thì là gì?
Lời nói này của Du Ân khiến Phó Đình Viễn tỉnh táo hơn mấy phần, bàn tay đặt bên hông cô không tự chủ được buông lỏng.
Anh không ngờ Du Ân lại dùng đề tài này để tấn công anh, đã từng chỉ có một mình anh chế địa vị của phụ huynh cô, không ngờ hôm nay cô lại chê cười người nhà anh.
Chuyện của Phó Giang, ba anh thật sự khiến anh có chút khó mở miệng.
Du Ân thừa lúc Phó Đình Viễn đang thất thần, không chút khách sáo đẩy anh ra, xoay người ngồi vào trong xe.
Cô biết, trong lúc hai người cãi nhau, việc tấn công ba mẹ của đối phương là rất không nên, thế nhưng vừa nãy cô cũng là do tức giận không lựa lời.
Cô tức giận vì Phó Đình Viễn không giải thích được, tức giận Phó Đình Viễn vì tư lợi.
Anh lôi lôi kéo kéo với cô, đưa cô ta vào chỗ nào?
Một khi Thẩm Dao biết, thế thì có chính là người thứ ba phá hoại tình cảm của bọn họ.
Mặc dù Thẩm Dao cũng từng là nhân vật như thế trong cuộc hôn nhân của cô, thế nhưng Du Ân rất khinh thường, thế nên cô chắc chắn không cho phép bản thân mình trở thành người như thế.
Thế nên, kể từ sau khi ly hôn, cô vẫn luôn duy trì khoảng cách xa không thể xa hơn với Phó Đình Viễn.
Thế nhưng hành động vừa nãy của Phó Đình Viễn thật sự khiến mọi thứ có làm thất bại trong gang tấc.
Phó Đình Viễn nhìn chiếc xe taxi màu xanh vội vàng rời đi trước mắt mình, ánh mắt sâu tối sầm đi.
Sau khi về đến nhà, Du Ân đỡ Chu Mi vào phòng ngủ, vừa định đứng dậy xuống bếp nấu cho cô ta thuốc giải rượu, thế nhưng Chu Mi đột nhiên cô ta, nằm lên bả vai cô khóc nấc lên.