Lòng Du Ân rối như tơ vò, cô không thể ngờ rằng lần này Phó Đình Viễn đã giúp cô xử lý những rắc rối này.
Đuổi được cha con Du Thể Quần, thật sự khiến cho thế giới của cô trời quang mây tạnh.
Trong lòng cô tràn đầy cảm kích, trả lời Phó Đình Viễn: “Cảm ơn.”
Lần này Phó Đình Viễn không trả lời cô.
Sau đó Du Ân gọi nói chuyện này cho Tô Ngưng, lại cảm thấy cây bút máy mà cô tặng cho Phó Đình Viễn chẳng đáng là bao.
Trước khi biết chuyện cha con Du Thế Quần đã bị đuổi đi, cô thấy tặng bút máy rất hợp.
Tô Ngưng ở đầu dây bên kia lại cười trêu cô: “Lấy thân báo đáp đi.”
Du Ân im lặng: “Cậu muốn tớ lại bị cây lớn đón gió sau đó lại bị anh giễu cợt châm chọc sao?”
Tô Ngưng phóng khoáng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, ý của tớ chỉ đơn giản là lấy thân báo đáp, ngủ một đêm mà thôi.”
Du Ân thật sự không nói nên lời với tư cách là một ngôi sao đang hot, nói những lời như vậy cũng được sao.
Đúng là tam quan bất chính!
Tô Ngưng cười không ngừng, sau đó lại nói: “Chạng vạng tối nay tớ sẽ đáp máy bay, tối nay qua nhà tớ đi.”
Tất nhiên Du Ân đồng ý, Tô Ngưng lại tức giận nói: “Xin lỗi, tớ không thể ở bên cạnh cậu lúc đó.”
Du Ân cười nói: “Không có sao, cũng không phải là không nhịn được.”
Lúc ly hôn Tô Ngưng đã ở bên cạnh cô, thế là đủ rồi.
Lúc đó cô dốc hết can đảm, lần này cô chỉ bị chọc giận, cảm thấy tức giận mà thôi, chẳng có chút đau lòng nào.
Buổi tối Chu Mi tan làm về nhà, thấy Du Ân đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, Chu Mi khổ sở nói: “Ôi, tôi thật sự không nỡ để cô đi đâu.”
Du Ân chỉ tạm ở lại nhà cô ta mấy ngày thôi, cô ta không nỡ.
Phó Đình Viễn sống chung với Du Ân ba năm, trước lúc ly hôn, chắc trong lòng anh cũng không vui vẻ gì nhỉ?
Thói quen thật ra là một thứ rất đáng sợ, thói quen với một người, mà người nọ lại bỗng nhiên rời đi, nhất định sẽ có sự chênh lệch.
“Tôi cũng không nỡ xa cô.” Du Ân cũng rất thích Chu Mi, càng cảm kích Chu Mi hơn khi cô ta cưu mang mình mấy ngày nay.
Du Ân mời Chu Mi đến nhà của Tô Ngưng, Chu Mi vui vẻ đồng ý.
Hai người một trước một sau chuyển về chỗ ở của Du Ân, bỏ đồ đạc ra rồi lại cùng đến nhà Tô Ngưng.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Chu Mi có hơi muốn nói lại thôi: “Ba của Thẩm dao, hẹn đêm nay ăn cơm với sếp Phó.
Du Ân cúi đầu ăn canh, không nói gì.
Những chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô.
Tô Ngưng hừ nói: “Vậy là tốt rồi, nhất định là đang bàn chuyện kết hôn nhỉ? Người yêu cuối cùng cũng thành người thân, thật tốt.”
Tô Ngưng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lời.
Nếu Thẩm Dao không nhắm vào Du Ân, Tô Ngưng đã thật lòng chúc phúc cho cô ta và Phó Đình Viễn rồi.
“Ôi, không phải…” Chu Mi muốn nói sẽ không có chuyện Phó Đình Viễn kết hôn với Thẩm Dao nhưng lại không biết nói như thế nào.
Thấy bộ dạng của Du Ân và Tô Ngưng, như chẳng tin.
Sau chuyện đạo diễn lần trước, Phó Đình Viễn cũng không quan tâm đến Thẩm Dao.
Thẩm Dao đã nhiều lân đến nhà họ Phó tìm Phó Đình Viên, nhưng Phó Đình Viễn đều lấy cớ bận ở công ty mà trốn tránh Thầm Dao.
Thẩm Dao cũng gọi điện thoại tìm cô ta và Chu Nam, nhưng cô ta và Chu Nam là cánh tay đắc lực của Phó Đình Viễn, tất nhiên là dựa theo yêu cầu của Phó Đình Viễn mà trà lời cô ta.
Đêm nay ba của Thẩm Dao mời Phó Đình Viễn ăn cơm, Chu Mi thấy có thể Phó Đình Viễn muốn ngả bài với cha con nhà họ Thẩm, không cưới Thẩm Dao.
Chu Mi thoáng nhìn Du Ân đang lạnh lùng ăn canh, nếu Phó Đình Viễn có thể phân rõ giới hạn với Thẩm Dao, cô ta hi vọng Du Ân có thể trở về bên cạnh Phó Đình Viễn.