“Lão Phó, Chung Văn Thành đây thật sự là sách giáo khoa về các cách theo đuổi” Cuối cùng Dịch Thận Chi đưa ra đánh giá như thế.
Động tác hút thuốc lá của Phó Đình Viễn dừng lại một chút.
Hứa Hàng im lặng một hồi lâu, sau đó nhìn về phía anh nghiêm túc nói: “Đình Viễn, Du Ân nhận được sự thương yêu và quan tâm từ cậu quá ít, cho tới khi có người đàn ông khác đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ dễ dàng bị xao động.”
Dịch Thận Chi tiếp lời: “Đúng thế, bây giờ không phải thịnh hành một câu nói như thế sao, yêu một người phụ nữ phải chiều hư cô ấy, để cho người đàn ông khác không có cách nào có được cô ấy, như thế cô ấy mới vĩnh viễn không rời đi.”
Hứa Hàng mạnh mẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng ý với những lời này của Dịch Thận Chi: “Thế nhưng còn cậu thì sao?”
Một chút tình yêu cũng không cho Du Ân, chỉ cho cô sự cô đơn vô tận và không thèm đếm
xia tới.
Những lời này Hứa Hàng cũng không nói ra để tiếp tục kích động Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn chắc hẳn cũng biết anh đối xử với Du Ân thế nào.
Phó Đình Viễn hung hăng rít một hơi, những lời này của Dịch Thận Chi và Hứa Hàng vô cùng chói tại đồng thời cũng khiến lòng anh có hơi hoảng hốt.
Dịch Thận Chi còn nói: “Cậu có thể nói cho tôi biết vì sao cậu lại mang theo một bó hoa không?”
Phó Đình Viễn búng điếu thuốc một cái, nhàn nhạt nói: “Trước đây khi ở nhà cô ấy hay táy máy những thứ này, tôi cho là cô ấy thích.”
Dịch Thận Chi vuốt tay, tiếp tục cưới hỏi anh: “Tại sao bây giờ cậu lại bắt đầu đoán cảm nhận của cô ấy? Tại sao lại nghĩ đến những thứ cô ấy thích?”
Phó Đình Viễn mím môi nhìn về phía anh ta, Dịch Thận Chi nói thẳng: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu cần phải nhìn kỹ bản thân mình một chút.”
“Nói chính xác, cậu phải xem kỹ lòng mình một chút, rốt cuộc thì cậu có tình cảm gì với Du Ân?”
Chuyện tình cảm này, chung quy đều là người trong cuộc mơ hồ nhưng người ngoài lại sáng tỏ.
Dịch Thận Chi và Hứa Hàng xem như người đứng xem, cũng có thể nhận ra sự khác thường của Phó Đình Viễn đối với Du Ân, mặc dù Phó Đình Viễn cũng không cho là anh có tình ý với Du Ân.
Xem như anh em tốt, bọn họ phải chỉ điểm này cho Phó Đình Viễn, bởi vì bọn họ không muốn Phó Đình Viễn lại để lỡ Du Ân lần nữa.
Phó Đình Viễn nhìn hai người một cái, tiếp tục giữ yên lặng.
Nhưng hai người họ cũng không nói gì thêm, bọn họ đều hiểu, tính cách của Phó Đình Viễn là như thế, rất ít khi dùng ngôn ngữ để biểu lộ nội tâm của mình, cho dù trong lòng đã là một mảng kinh hoàng.
Đối với tính cách này của Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi đưa ra đánh giá: Nói dễ nghe thì gọi là trầm ổn, trên thực tế chính là… im lìm.
Bữa cơm của ba người còn chưa kết thúc, Đồng Văn Huệ đã gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn.
Cả ngày Phó Đình Viễn đều không nhận điện thoại của Đồng Văn Huệ, vẫn luôn không nhận cũng không tốt.
Đổng Văn Huệ nói trong điện thoại: “Đình Viễn, cuối tuần này có một buổi tiệc từ thiện.”
Lời nói của Đồng Văn Huệ vừa nói được một nửa, Phó Đình Viễn đã lập tức nói: “Con không tham gia, gần đây bận rộn nhiều việc.
Đồng Văn Huệ vừa mở miệng, Phó Đình Viễn cũng biết bà ta có mục đích gì.
Chắc chắn muốn mượn dạ tiệc từ thiện này làm cái có, để anh đưa Thầm Dao đi cùng với tư cách là bạn gái, như vậy anh và Thẩm Dao lại có liên hệ.